ZingTruyen.Com

(DekuBaku) Tại sao tôi luôn là một tên khốn vậy?

Chương 5

kariekaria

Izuku mơ màng mở mắt, anh từ từ ngồi dậy nhìn Kacchan đang ngủ say bên cạnh mà khóc không ra nước mắt, hôm qua anh tưởng mình bị Kacchan vắt kiệt rồi chết luôn trên giường rồi chứ, may mà có năng lượng ánh sáng gánh cho, không thì đúng là chết thật. Thảo nào dù succubus chỉ làm tình với con người mà vẫn bị liệt vào loại quỷ đáng sợ, làm tình rất vui nhưng làm đến chết thì không

Ôi, cái thân tôi, có khi phải bảo Momo giúp tăng cường thể chất lên chứ thế này có ngày anh cạn mất

Izuku đắp lại chăn cho Kacchan rồi hôn nhẹ lên tóc hắn, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Sau khi cánh cửa đóng lại, Katsuki mở mắt ra liếc ra sau, trong lòng trầm một chút rồi nhắm mắt ngủ tiếp

Izuku hít sâu mấy hơi đến thánh điện, Momo lại hiện ra nhìn anh giật mình rồi chọc một cái vô trán anh, lập tức ánh sáng nhanh chóng chữa lành cho cái thận bị hành hạ tối qua tới giờ của Izuku

"Sao trông cậu vừa như đi ra từ trại tị nạn vậy?"

Izuku cười khổ, anh không thể nói cho Momo biết do cách biết thể chất giữa hai chủng tộc mà hôm qua anh tí bị Kacchan giết trên giường được

"Momo nè, cậu có thể làm cách nào khiến tớ khỏe hơn không? Ngang với Kacchan chẳng hạn, ít nhất về mặt thể lực"

"Ừm, có thể nhưng sẽ vi phạm tới quy luật của nơi đây, cậu nên trở thành một thiên thần hay ác quỷ"

"Thiên thần khá bí ẩn nhỉ? Không thấy họ mấy bao giờ"

"Bình thường họ sẽ không hiện diện đâu, trừ khi ác quỷ lộng hành quá thì mới ra thôi"

"Ra vậy, tớ có thể làm thiên thần không?"

"Được chứ, để tớ điều chỉnh"

Izuku thấy cơ thể mình có điều thay đổi, năng lượng ánh sáng như trở thành anh chứ không còn tách riêng ra nữa

"Mà tớ là thiên thần thì có thể *khụ* với Kacchan không?"

"Tớ thấy được, chỉ cần không phát động sức mạnh là ổn"

Momo nhịn cười nhìn Izuku xấu hổ, cô cảm thán bạn mình đúng là vẫn còn ngây thơ lắm, lớn hết rồi mà vẫn ngại ngùng như vậy, quả nhiên là Midoriya mà. Ngày hôm đó vẫn như thường lệ, anh lên trên bục cùng thánh nữ diễn thuyết một hồi về lòng tin với thần, sau đó tay giơ lên phát ra nguồn ánh sáng khiến các tín đồ hạnh phúc quỳ xuống vái lạy

Izuku sau khi làm xong thì chạy về phòng luôn, Maria định bắt chuyện thì đã không thấy bóng dáng anh, cô cau mày nhìn về phía hồng y giáo chủ, ông ra hiệu bình tĩnh với cô rồi từ từ suy tính. Izuku trở về phòng lại dùng lối đi bí mật xuống mật thất, lúc anh xuống Kacchan đã thức giấc, đang dựa người trên thành giường nghiêng đầu nhàm chán, thấy anh vào, hắn nghiến răng trừng mắt với anh

"Mày định nhốt tao tới bao giờ?"

"Đến khi nào Kacchan không còn ý định bỏ đi, ở bên tôi mãi thì thôi"

"Cút, mày là con người thằng nhãi ranh, nếu tao ở bên cạnh mày thì cũng chỉ đến mấy chục năm là mộ mày xanh cỏ rồi"

Izuku không nói cho Kacchan biết anh không còn là con người nữa mà chỉ tiến lại gần ôm cánh tay hắn. Katsuki thấy thằng nhóc này bám mình như vậy bỗng nhớ tới đứa trẻ một tuổi ngày trước mới tập bò cùng hay ôm chân mình, hắn khựng lại một chút nhưng vẫn đưa tay đẩy mạnh mặt Deku ra

"Tránh ra, đừng có ôm tao"

"Không chịu, Kacchan chắc là chán phải không? Dù tôi cố gắng luôn ở bên cạnh ngài nhưng đúng là vẫn có thời điểm bận"

Katsuki: "..." Mày ở bên tao suốt ngày tao mới tức ấy

"Nếu Kacchan chán tôi có thể tìm sách cho ngài đọc"

"Hừ, tao đọc hết rồi"

"Vậy chúng ta có thể cùng chơi những trò hồi nhỏ"

"Mày đi mà chơi"

"Hửm, vậy chúng ta có thể làm tình, ngài thấy có hứng thú không?"

Katsuki khựng lại, hắn nhếch mép nhìn thằng nhóc tóc xanh

"Hôm qua gần chết tới nơi chưa cho mày được bài học gì à?"

"Tôi còn trẻ mà, đương nhiên vẫn ưa mạo hiểm hơn"

Katsuki khinh thường nhìn nó, chỉ là một tên con người mà thôi, đứng trước một ác quỷ mạnh như hắn thì nó không là cái thá gì, chưa cần đến succubus mà thằng này hôm qua đã tí gục rồi, nếu không phải đoạn cuối hắn rủ lòng thương xót tha cho nó thì còn lâu nó mới còn mạng trở về

"Được rồi, dù sao cũng chẳng có gì làm, tao cho mày chơi chán rồi thả tao ra"

"Ngài lại nói linh tinh rồi, tôi yêu Kacchan nhiều lắm, không có chuyện chán đâu"

"Mày vẫn còn quá trẻ, chưa biết tình yêu là gì đâu, đây là cảm xúc nhất thời thôi"

Izuku thấy không phục, Kacchan có thể nghi ngờ mọi thứ nhưng không được nghi ngờ tình yêu của anh dành cho hắn. Anh nhấc chân Kacchan lên, quyết tâm chứng minh tình yêu của mình bằng phương thức thẳng thắn nhất

Katsuki cứ nghĩ thằng nhóc này sẽ làm được vài lần là coi như hết hơi, nhưng dần dần hắn nhận ra có chút gì đó sai sai, cả hai đã làm rất lâu rồi mà tên này vẫn tiếp tục, thậm chí không hề vật vờ như sắp chết giống như hôm qua nữa, khi làm đến lần thứ 20, Katsuki mới bắt đầu tức giận chất vấn

"Mẹ kiếp, đéo có thằng con người nào làm được đến 20 lần đâu, mày là đứa nào?"

"Ô, Kacchan hỏi làm gì chứ? Ngài hẳn phải biết rõ chứ, ngài nuôi tôi từ nhỏ mà"

Chính bởi vì không biết nên hắn mới lo lắng đây này, rốt cuộc đứa trẻ hắn nuôi mấy năm có thật là con người không vậy? Katsuki nhớ lại từ nhỏ đến lớn, tất cả các đặc điểm của Deku đều bình thường, hoàn toàn là đứa trẻ loài người, vậy thì sao bây giờ đột nhiên lại biến đổi như này?

"Mày giấu tao...Agh... cái gì đó đúng không?"

"À, tôi được thần yêu mến nên có vài năng lực hơn người ý mà, ngài không phải lo"

"Gì?"

Izuku vươn tay, năng lượng ánh sáng lóe lên khiến Katsuki sợ hãi rụt lại, cả cơ thể vùi vào trong chăn run rẩy. Mạnh quá. Năng lượng bóng đêm trong người hắn bị phong ấn, hắn gần như không có gì để bảo vệ trước năng lượng ánh sáng này, thứ đó sẽ làm đau hắn, rất đau

"Bỏ...đừng...Deku...Dừng lại"

"Tôi mạnh mà, Kacchan, ngài còn nghĩ ngài có thể rời khỏi tôi nữa không?"

"Agh...đừng" Nước mắt Katsuki bắt đầu ứa ra, ánh sáng chiếu rọi cơ thể hắn, nó khiến hắn khó chịu muốn bệnh

Izuku thấy Kacchan sợ hãi như vậy cũng dừng lại ôm lấy cơ thể đang run đó, anh dụi vào Kacchan rồi hôn lên thái dương hắn

"Xin lỗi vì làm ngài sợ, Kacchan"

"Tao không sợ, mày không là gì khiến tao sợ hết"

Izuku đưa tay gạt chút nước mắt trên khóe mi Kacchan, anh rút ra không làm nữa, ôm Kacchan vào lòng, chỉ một lát sau, Kacchan cũng đã ngủ. Izuku vẫn còn thức, anh đang suy nghĩ cho cuộc chiến sắp tới, đấu tranh với ác quỷ thì các thiên thần sẽ hiện diện đại diện cho ánh sáng, xem ra phải làm gì đó để cứu vãn tình hình. Ác quỷ không bao giờ quan tâm tới đồng loại nhưng Kacchan rất quan tâm tới gia đình mình, anh cũng phải đưa mẹ của thế giới này tới nơi an toàn, thánh điện hiện tại đang kiểm soát hành động của anh, lần tới phải dùng vũ lực đàn áp mới được

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com