ZingTruyen.Info

(DekuBaku) Tại sao tôi luôn là một tên khốn vậy?

Chương 3

kariekaria

Izuku ngồi bên ngoài thở dài thườn thượt, vị quản gia thấy vậy càng cảm thấy kì lạ, cách đây hai hôm vẫn còn đẩy thiếu gia Bakugo đến thương tích, rồi sau đó còn cấm túc không cho ra khỏi phòng từ đó đến nay, sao tự nhiên lại thay đổi

Quản gia nhớ tới 15 năm trước khi mình lần đầu phục vụ chủ nhân, thiếu gia Bakugo đã đến chơi dinh thự với mẹ mình, phu nhân Inko vô cùng yêu quý cậu ấy vì bà là bạn thân với phu nhân Mitsuki, ông nhớ như in chàng trai trẻ tuổi đầy sức sống, làm gì cũng giỏi đó, cậu ấy như một viên ngọc sáng chói, khiến ai cũng hướng ánh mắt đến. Lúc đó chủ nhân cũng vậy, hắn yêu thích thiếu gia Bakugo, luôn miệng gọi Kacchan và chạy theo dù bị cậu ấy bắt nạt

Quản gia cứ ngỡ hai người dù là một cặp trái tính trái nết nhưng sẽ vô cùng hợp nhau, vậy mà từ lúc nào chỉ? Từ lúc nào mà chủ nhân bỗng thay đổi, không còn dành sự ngưỡng mộ đối với vị Kacchan đó nữa, thậm chí còn chuyển sang căm ghét và yêu một người con gái khác. Ông không hiểu, tất cả những gì ông chứng kiến từ khi họ còn là những đứa trẻ đều không có nghĩa lí gì sao? Đã từng là người mình ngưỡng mộ đến như vậy, cho dù có ghét đến thế nào thì cũng nên nể tình xưa mà chăm sóc người ta chút chứ, dù gì thì chức vị này cũng do thiếu gia Bakugo mang đến mà

Dẫu trong lòng có phản đối nhưng ông cũng không thể làm gì cả, bởi phận ông là tôi tớ, dù chủ nhân có làm gì cũng đừng xen vào, ông chỉ có thể giúp đỡ thiếu gia Bakugo trong mức nhất định mà thôi

Nếu phu nhân và chủ nhân trước kia mà thấy điều này thì...

Haizzz, thôi, người đã mất rồi, không nên nhắc lại

Izuku xem xét lại kí ức trong đầu thêm lần nữa, càng xem hắn chỉ càng muốn giết tên kia. Theo như kí ức, lúc bắt đầu hai người kết đôi là năm 18 tuổi, bây giờ họ đã 23, lúc Kacchan bị thương nặng là năm 17 tuổi, kể từ lúc đó là Izuku kia đã bộc lộ sự chán ghét của mình ra. Vậy là đã kết hôn được 4 năm, hôn nhân không hạnh phúc, bạo lực gia đình, áp lực tinh thần, giới hạn chi tiêu, tổn hại sức khỏe, hắn thấy được tương lại mịt mù của mình rồi

"Quản gia, nếu tôi nói với Kacchan mình bị quỷ nhập mới đối xử tệ với cậu ấy nhưng giờ con quỷ bị trục xuất ra rồi, tôi muốn bắt đầu lại lần nữa thì Kacchan có làm thịt tôi không?"

Quản gia: "..." Chủ nhân đầu đập vô đâu rồi, phát điên hay sao?

Nhìn khuôn mặt người đàn ông trung niên trở nên khó nói, ánh mắt nhìn hắn như một kẻ điên, Izuku thở dài, hiển nhiên là không được rồi, nói ra cũng chẳng ai tin. Xem ra hắn cứ khôi phục sức khỏe cho Kacchan đã, lâu dần thì cậu ấy sẽ hiểu thôi, chứ bây giờ có nói gì thì xác xuất ăn đập vẫn cao, thà cứ dùng hành động chứng minh

"Ông gọi bác sĩ riêng đến đây, với lại bảo nhà bếp chuẩn bị một phần ăn dinh dưỡng dựa trên khẩu vị của Kacchan"

Quản gia ngạc nhiên hỏi lại: "Phần ăn dinh dưỡng, được dùng nguyên liệu tươi không ạ?"

Izuku nghe vậy mới nhớ ra cái tên kia chỉ cho Kacchan uống dịch dinh dưỡng cơ bản mà thôi, không được dùng đồ ăn để nấu. Hắn ngây người, này là muốn ép Kacchan đi chết đi chứ còn gì nữa, không ổn, kí ức của người này có lỗ hổng, hắn có cảm giác người này muốn dồn Kacchan vào chỗ chết nhưng kí ức trong quá khứ lại không xuất hiện ý nghĩ này, phải báo lại việc này với Momo thôi

"Đúng, đương nhiên rồi, từ nay đều dùng đồ ăn tươi"

Quản gia nghe vậy có chút vui vẻ, nếu thế thì sức khỏe của ngài Bakugo sẽ tốt hơn, cảm tạ trời, cuối cùng chủ nhân cũng thức tỉnh chút nhân tính. Ông chạy đi lo liệu mọi thứ. Izuku đợi thêm một tiếng thì lại đến gần phòng đang chứa cái bình, hắn nhẹ tay hết mức mở cửa, thập thò ló vào bên trong, nhìn Kacchan đang lơ lửng ngủ say trong chiếc bình, được rồi, bước đầu coi như thành công một phần, xem Kacchan ngủ ngon chưa kìa

Izuku đóng nhẹ cửa lại đợi thêm một tiếng nữa, khi mà bác sĩ đã sẵn sàng và cơm nước cũng xong xuôi. Vị bác sĩ áo trắng có phần ngạc nhiên khi bị gọi tới hôm nay, nói thật mang danh bác sĩ chuyên dụng cho thiếu gia Bakugo mà đến giờ ông còn chưa khám nổi cho cậu ấy lần nào, mang ông về cơ bản là chỉ che mắt người ngoài thôi, bây giờ đột nhiên được đi chẩn bệnh nên có chút không quen

Izuku bước vào phòng đi đến trước chiếc bình gọi nhẹ Kacchan, anh giật mình tỉnh giấc, đập vô mắt là khuôn mặt của kẻ mà mình ghét. Katsuki lập tức không vui, nhưng lâu rồi anh mới ngủ một giấc ngon như vậy, dinh dưỡng trong nước lẫn chế độ mát xa của chiếc bình này rất thoải mái, nó khiến cơ thể luôn trong trạng thái tồi tệ của anh dễ chịu hơn

"Kacchan, bác sĩ khám qua cho cậu rồi ăn chút đồ ăn, sau đó ngủ tiếp nha"

Katsuki lười không thèm đáp trả, cơ thể đang đỡ hơn, anh cũng không muốn làm nó tệ đi. Bác sĩ quan sát cả hai rồi chạy đến kiểm tra tổng thể cho anh, ông càng khám thì mày càng nhíu lại, Izuku đứng bên cạnh thấy vậy thì bắt đầu lo lắng

Sau khi khám xong, ông thu tay lại quay ra nhìn Izuku bằng ánh mắt khinh thường

Izuku: "..." Cái nồi này hắn phải đội thay tên kia là cái chắc

Nhưng bác sĩ nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, kì thực ông có sợ vị tướng quân này nhưng thực sự tức qua mới quay ra nhìn như thế. Đợi lúc ông rời đi, Izuku đưa một phần nước súp cá đến trước mặt Kacchan nhỏ giọng

"Kacchan, cậu ăn súp được không, vì cậu luôn ăn đồ dạng lỏng nên tớ nghĩ bắt đầu bằng súp trước"

"Mày...rốt cuộc muốn gì?" Tao ăn đồ dạng lỏng hơn ba năm nay là do mày chứ ai

"Tớ muốn Kacchan mau chóng khỏe lên, thật đó"

Đôi mắt đỏ ngày càng nghi ngờ, anh nhìn bát súp trước mặt mà nhíu mày

"Mày không bỏ độc vào đấy chứ?"

Izuku: "..." Cái thằng kia, mày làm gì mà để bạn đời của mình phải thốt lên câu này hả?

Izuku hết cách đành cầm thìa ăn một miếng trước mặt Kacchan, sau đó hắn múc một thìa khác hướng lên miệng cậu, ánh mắt mang vẻ cầu xin. Katsuki thấy đôi mắt đó thì thừ người ra, nhân lúc anh không để ý, Izuku nhanh chóng đút lên tận miệng anh, Katsuki theo bản năng nuốt xuống. Cảm nhận mùi vị thơm ngon lan tỏa trong miệng, anh nhìn Deku ở trước mắt mà trầm tư

Ánh mắt vừa rồi, đã lâu không thấy nó, từ khi còn nhỏ tên đó đã nhìn anh bằng đôi mắt đó rồi, chỉ là từ lúc kết hôn tới nay nó một là tránh mặt, hai là nhìn anh với sự căm ghét. Katsuki suýt thì quên tên này đã có một thời đuổi theo mình với sự ngưỡng mộ thuần túy

"Mày bỏ xuống, tao tự ăn, ra ngoài"

Katsuki muốn thử ra lệnh thêm lần nữa, anh thấy Izuku khựng lại

"Tớ muốn-"

"Tao nói RA NGOÀI"

Ahuhu, Izuku khóc ròng, quả này quá trình cua Kacchan còn gian truân lắm

"Vậy tớ để ở gần đây, cậu nhớ ăn hết nhé"

Katsuki nhìn Deku ủy khuất buồn bã lui ra mà cau mày, không sai, chính là cảm giác này, đây mới là tên Deku hay chạy theo anh hồi nhỏ, vậy người ở với anh gần 5 năm nay là ai chứ, kẻ nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ vẫn là tên đó mà

Izuku đứng bên ngoài nhớ tới khuôn mặt với vết sẹo chém ngang của Kacchan mà lòng nhói đau, lúc đó hẳn là cậu ấy đau lắm, dù đây chỉ là thế giới giả tưởng, nhưng đối với Izuku, mỗi vết thương của Kacchan đều đánh thẳng vào lòng hắn

Izuku ra ngoài tìm bác sĩ nghe bệnh tình của Kacchan, ông ấy thở dài nói ngắn gọn

"Về cơ bản vết thương trong quá khứ rất nặng, ca phẫu thuật đó dù có thành công nhưng để lại di chứng, lại sống trong điều kiện tồi tệ gây bất lợi cho việc điều dưỡng, ngài...ngài nên chăm sóc bạn đời của mình chu đáo hơn"

Bác sĩ vẫn không nhịn được nữa khuyên răn

"Được, ta chắc chắn sẽ làm thế, ông kê thuốc hay giúp ta điều chỉnh chế độ ăn cho cậu ấy đi"

"Thuốc tôi đã kê sẵn rồi, đây là danh sách, còn thức ăn, dạ dày của ngài ấy rất yếu, không nên ăn quá nhiều vào một buổi, ngài không được ép ngài ấy ăn, chia thành nhiều bữa trong ngày, từ từ điều dưỡng dạ dày"

"Ta hiểu"

"Tôi sẽ cho thêm vài món ăn bổ dưỡng nhưng không nên ăn nhiều, nói chung cần thời gian dài để khôi phục"

"Bác sĩ, Kacchan, cậu ấy có thể khỏe như lúc chưa xảy ra chuyện đó không?"

Vị bác sĩ im lặng, sau đó ông lắc đầu

"Nếu không làm vết thương tệ đi thì còn có hi vọng nhưng giờ thì...việc này cũng ảnh hưởng tới tuổi thọ của ngài ấy, nhưng ngài đừng lo, bây giờ cố gắng điều dưỡng cũng chưa muộn, chỉ là...chắc ngài ấy...sẽ không...có con được nữa"

Izuku ngây người, con cái gì? Bấy giờ hắn lục lại trí nhớ mới nhận ra người cá có thể sinh con. Điều này làm hắn kinh ngạc nhưng cũng nhanh bình tĩnh lại, từ khi quyết định yêu nhau hắn và Kacchan đương nhiên hiểu mình sẽ không có con nên chưa từng nghĩ đến, chẳng qua thế giới ảo này đột nhiên Kacchan lại có khả năng này thôi

Bác sĩ nhìn Izuku ngây người có hơi lo lắng, ông nói vậy không biết có ổn không. Dù sao trẻ con ở tương lai cũng vô cùng quý giá, người cá mà không sinh được con cũng coi như là không có tác dụng



Tranh minh họa cho cái bình để mọi người dễ hình dung, khả năng vẽ của t nó có hạn thui :)))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info