ZingTruyen.Info

(DekuBaku) Tại sao tôi luôn là một tên khốn vậy?

Chương 2

kariekaria

Một nhóm tinh linh nhỏ gồm hơn 50 người đang bay tiến về ốc đảo phía nam, thần rừng vừa được tái sinh khiến tộc tinh linh vốn đang bị chia cắt đều có nhà để về. Họ hào hứng chuẩn bị hành trang để trở về với rừng rậm

Bay được nửa đường, họ nghỉ ngơi tại một tảng đá để tránh bão cát, các tinh linh nhỏ đều vây quanh tộc trưởng để nghe về vị thần họ thờ phụng

"Thần rừng là người che chở cho muôn loài và chúng ta là tín đồ trung thành nhất của ngài, chỉ cần nhìn ngài một lần là các con sẽ biết yêu là gì. Tinh linh nào được ngài ưu ái thì đó là phước lành của họ"

Những người trẻ tuổi đã nghe lời răn dạy này suốt bao năm nay, họ sớm thấm nhuần tư tưởng này vào đầu. Katsuki nghe đến thần rừng càng mong muốn được gặp, anh háo hức đến độ không ngủ được, các tinh linh khác cũng thấp thỏm

"Liệu thần có tiếp nhận chúng ta không?"

"Có chứ, thần sẽ luôn bảo vệ các tín đồ của mình mà"

"Vậy ngài có yêu chúng ta không?"

"Chắc có thôi, chỉ cần chúng ta kính yêu ngài"

"Tao nhất định sẽ là tinh linh được thần yêu nhất" Katsuki mạnh dạn tuyên bố khiến mọi người trợn tròn mắt

"Điên à Bakugo? Nhỡ không được thì sao?"

"Chắc chắn được, tao sẽ khiến thần yêu mình"

Một tinh linh khác bĩu môi: "Thần chắc chắn thích tinh linh có tính cách hiền lành, nhân hậu cơ, cậu đáng sợ như vậy..."

"Ai nói thế?" Katsuki trừng mắt "Tao rất hiền, thần nhất định phải yêu tao"

Mọi người: "..." Cậu mà hiền thì chúng tôi thành thánh rồi

Một người khác bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đến lúc đó xem thần có để ý tới cậu không? Có những tinh linh khác đến trước chúng ta, ai cũng đẹp lộng lẫy, thần chưa chắc đã thèm để ý tới bọn mình"

Katsuki nghe vậy im lặng nằm xuống, anh ngửa đầu nằm nhìn trăng, có phần lo lắng về lần gặp đầu tiên. Sáng hôm sau, mọi người tiếp tục lên đường, quãng đường dài làm các tinh linh vô cùng mệt mỏi nhưng họ vẫn cố bay theo lộ trình. Bỗng có một màu xanh hiện lên trước mắt bọn họ, tộc trưởng sững sờ một lát rồi hạnh phúc lao về phía trước, đâm sầm vào một gốc cây mà khóc

"Đúng là mùi của cây, Woaaa, tôi không ngờ mình chờ được đến ngày nhìn thấy thực vật lần nữa"

Các tinh linh trong rừng nhận ra có người đến liền cầm vũ khí xem xét, thấy hóa ra là đồng tộc của mình thì hạ vũ khí xuống. Nhìn phản ứng của vị tinh linh già, mọi người đều hiểu cho những khó khăn họ đã phải trải qua. Lớp tinh linh trẻ như Katsuki chưa bao giờ thấy rừng rậm, họ thích thú bay lượn dưới những tán cây, hạnh phúc hòa mình vào thiên nhiên

Thấy đoàn tinh linh có vẻ mệt mỏi, các vệ binh đã mang hoa quả đến, Katsuki nhìn quả to bằng người mình, anh ngạc nhiên đưa tay sờ soạng nó, bụng lập tức réo vang

"Đây là táo, là quả đầu tiên được thần rừng gieo trồng"

Katsuki cùng mấy người cắn thử quả táo, lập tức vị ngọt lan tỏa trong miệng, năng lượng tự nhiên liên tiếp truyền vào cơ thể. Tinh linh chỉ ăn được thứ thuộc về tự nhiên, mấy trăm năm qua không có rừng rậm, họ chỉ có thể uống nước cầm hơi. Cũng may sức sống tộc tinh linh ngoan cường nên mới có thể gồng gánh đợi ngày thần tái sinh

"Ngon quá, ngon quá!"

"Đây là hương vị của thiên nhiên sao?"

"Lần đầu tiên tôi được nếm thử cái này"

Một vệ binh khác mang nho và chuối tới, các tinh linh nhanh chóng chia nhau ra ăn, tấm tắc khen ngon, sức lực của họ từ đó dần hồi phục. Katsuki ăn no vươn vai bay nhảy khắp phòng, anh là đứa trẻ tinh nghịch nhất nhóm tinh linh, đến đám người già còn không trị được

Một thống lĩnh tinh linh đi vào gặp bọn họ rồi giới thiệu nơi đây

"Bọn ta vẫn đang tiến hành xây dựng, mỗi người các ngươi có thể chọn một cây làm nhà của mình, cánh rừng này vẫn còn nhiều cây chưa có tinh linh trú ngụ. Sáng sớm thần sẽ xuất hiện một lần, các người có thể gặp ngài lúc đó nhưng chỉ được đứng xa nhìn, không được lại gần làm phiền ngài"

"Có cách nào bày tỏ lòng mình với thần mà không làm phiền ngài không?" Một tinh linh tò mò

"Có thể, thấy cánh cửa đằng kia không, đó là khung cửa sổ tại phòng ốc thần rừng, các ngươi sẽ hái đóa hoa do chính mình gieo trồng gửi tới ngài, nếu ngài đồng ý gặp mặt sẽ nhặt bông hoa đó lên"

"Đã có ai được nhặt chưa?"

"...Chưa, thần rừng chưa chịu gặp riêng ai bao giờ"

Các tinh linh gật đầu, nghĩ thầm thần rừng nào dễ gặp riêng thế. Họ nghỉ ngơi một đêm rồi sáng sớm hôm sau đã cùng đội tinh linh khác vây xung quanh nhà ốc lớn tại trung tâm rừng, cửa phòng ốc được mở ra, thần rừng hiện lên trước mắt tín đồ

Katsuki cảm thấy tim mình đập nhanh một cách bất thường, anh biết mình đã ngay lập tức biết yêu, anh yêu vị thần mình gặp lần đầu tiên một cách vô thức. Các tinh linh khác cũng say mê nhìn thần, tựa như ngài là tạo vật đẹp nhất trên đời

Izuku bị đám mĩ nam, mĩ nữ si mê nhìn làm hắn giật giật khóe miệng. Nhan sắc hắn thuộc hàng bình thường, bốc đại một tinh linh ra cũng hơn hắn, vậy mà đám này nhìn hắn cứ như bảo vật quốc gia, hoa hậu quốc tế vậy

Izuku muốn nhanh nhanh rời đi cho xong, bỗng nhiên hắn khựng lại khi lướt thấy mái đầu vàng quen thuộc phía xa, một tinh linh nhỏ lấp sau lá cây, tò mò nhìn hắn

Katsuki thấy thần nhìn về hướng mình thì tim càng đập mạnh hơn, các tinh linh xung quanh anh cũng thấy được thần nhìn về phía này, họ thấp thỏm núp phía sau lá cây. Bỗng thần cười một cái, cả cánh rừng bùng nổ ngay lập tức

Thần rừng không tiếp tục ở lại mà đi ra sau vườn, để lại các tinh linh rối loạn sau lưng

"Ngài ấy cười đúng không?"

"Chắc là với ai đúng không? Ngươi nghĩ lúc ngài ấy cười hướng về phía chúng ta là đang cười với ai?"

"Tinh linh nào may mắn như thế?"

"Là tôi à?"

"Đâu, cậu đừng mơ mộng nữa"

Katsuki ngồi trên tán lá nghe lời bàn tán, anh muốn nói thần nhìn mình nhưng lại không dám chắc. Chỉ là lúc ấy, anh có cảm giác trong đôi mắt lục bảo của ngài như chan chứa hình bóng mình vậy

Katsuki tim đập thình thịch, anh nhớ lại khoảnh khắc đấy, càng có tự tin thần đang cười với mình. Katsuki luôn là đứa trẻ thích gì làm đó, anh đang có ý muốn tìm gặp riêng thần trong bí mật nhưng xung quanh phòng ốc luôn có vệ binh tuần tra, anh có muốn vào cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Cuối cùng Katsuki nghĩ ra một kế hoạch, lợi dụng trong lúc thay ca của vệ binh, Katsuki lấy một lá cây làm lá chắn, lợi dụng sức gió, phi từ trên cây cùng với chiếc lá, lấy nó chắn tầm nhìn của vệ binh. Nhìn từ ngoài vào, họ chỉ thấy một chiếc lá rơi nhẹ bên mái của phòng ốc

Sau đợt thay ca thứ hai, Katsuki men theo đường cửa sổ, thấy một kẽ hở, anh dùng cơ thể nhỏ bé của mình chui tọt vào bên trong. Khi vào tới nơi, Katsuki choáng váng bởi không gian xung quanh, hoa quả và cây cối ở khắp nơi, leo trèo trên cả trần nhà, trông thật đẹp. Bên trong tràn ngập hơi thở tự nhiên khiến Katsuki thoải mái hít vào thở ra, chỉ muốn ở mãi trong này

Bỗng có tiếng mở cửa, Katsuki thấy bóng dáng thần rừng đi vào, anh hốt hoảng nhìn xung quanh, muốn tìm chỗ để núp. May mà Katsuki đột nhiên thấy một cái bát lớn bên cạnh mình. Anh nhanh chóng bay đến, tóm vành bát úp xuống người mình, chui lọt thỏm vào trong bát

Izuku là thần rừng, mọi chuyển động của tự nhiên xung quanh đều không thoát khỏi giám sát của hắn, hắn phì cười khi thấy phản ứng của Kacchan

"Hửmmm, hình như có một tiểu tinh linh lạc đường đến đây thì phải? Em có muốn ra gặp mặt không nào?"

Katsuki nghe vậy thì thấp thỏm càng không dám động, trong không gian tối om, anh lo lắng khi biết mình đã bị phát hiện. Nếu để thống lĩnh mà biết mình dám làm phiền thần thì không hiểu hình phạt sẽ thế nào. Anh cong người bò lên phía trước, thử dùng cái bát từ từ dịch chuyển ra phía cửa sổ để tẩu thoát xem sao

"Chà, có trốn cũng không ích gì đâu, ta làm chủ cả cánh rừng này mà, mọi sinh linh trong rừng đều dưới sự giám sát của ta"

Izuku lại gần nhìn cái bát đang úp từ từ di chuyển, hắn lấy tay đè lại cái bát không cho đi nữa. Katsuki bị hành động đột ngột này làm cho đập mặt về phía trước, anh xoa xoa mũi, nhíu mày nhận ra không thể nhích thêm được, có gì đó đang giữ lấy cái bát

"Ta nhận ra em ngay từ lúc em chui vào rồi"

Izuku nhẹ nhấc cái bát ra, để lộ một tinh tinh nhỏ đang trốn bên dưới. Katsuki thấy ánh sáng hất vào, biết mình mất chỗ trốn, anh định đập cánh bay đi nhưng không ngờ một bàn tay khổng lồ xuất hiện trước mặt tóm lấy mình. Katsuki không thể cử động nổi, anh giãy giụa một lát rồi trơ mắt nhìn thần rừng túm mình lên, đưa mình đi đâu đó

Izuku qua phòng gieo trồng thả Kacchan xuống một đóa hoa, hắn đưa một ngón tay nhẹ chạm lên má tiểu tinh linh

"Em không định giải thích gì về sự ghé thăm đột ngột này sao?"

Katsuki nhìn thần rừng là tim lại đập thình thịch, đỏ bừng mặt, lắp bắp giải thích

"T-Tôi đi lạc"

"Thật không? Nhưng việc em dùng lá để bay vượt qua các vệ binh không giống đi lạc cho lắm"

Katsuki nghe vậy thì biết mình không giấu nổi thần, anh có chút buồn rầu: "Ngài muốn phạt tôi sao?"

"Sao ta phải làm thế chứ?" Izuku tỏ vẻ ngạc nhiên

"Vì tôi làm phiền tới ngài dù đã được trưởng bối cảnh báo là không được"

Izuku bật cười khi thấy nghe câu trả lời này, hắn vươn tay nâng Kacchan lên. Katsuki nhỏ bé ngồi trên lòng bàn tay hắn, có chút tò mò không biết thần muốn gì

"Em thích nơi này chứ?"

Katsuki nghe vậy nhìn xung quanh, nhận ra có nhiều loại cây ăn quả mà anh chưa thấy có bên ngoài

"Đợi một thời gian nữa ta sẽ để các tinh linh gieo trồng bên ngoài, còn hiện tại đây là loại quả mới nhất ta gieo trồng, em thử xem"

Izuku lấy một quả lựu xuống bẻ đôi ra, sau đó cầm một hạt lựu nhỏ đưa cho Kacchan. Katsuki nhìn hạt lựu to màu đỏ trên tay, anh há miệng cắn thử, lập tức bị hương vị của nó chinh phục

Vừa ngọt vừa mát nha, ăn ngon quá đi

"Nhớ bỏ hạt trắng bên trong ra nhé Kacchan, nó không ăn được đâu"

Katsuki gật đầu cắn thêm thịt quả lựu, nó mọng nước đến nỗi cậu không uống kịp khi cắn ra

"Còn đây là dâu tây và cherry, cũng rất ngọt đó"

Katsuki sáng mắt lên, quả dâu tây to bằng nửa người anh. Katsuki ôm quả dâu tây cắn thử một cái thì gật đầu tán thưởng hương vị chua ngọt này. Tiếp đó anh ăn cherry, lê, đào, quả nào anh cũng thích. Đến khi ăn no căng, Katsuki mới dừng lại xoa bụng nằm ngửa trên lòng bàn tay thần. Qua bữa ăn vừa rồi, anh cũng không còn lo sợ nữa, trở nên tự nhiên hơn

"Em biết đó, tinh linh phải xây tổ đúng không, em đã chọn cái cây nào cho mình chưa?"

Katsuki gật đầu, cây gần thần đều bị chiếm hết nhưng anh đã chọn một cây cũng cao lớn, tán lá rộng rãi, cách không xa chỗ ở của thần lắm

"Ta có nhiều hoa phù hợp cho ngôi nhà của em lắm, nếu em không chê thì mai hãy đến lấy về xây tổ nhé"

Katsuki ngạc nhiên, anh nhìn cả khoảng hoa sắc màu rực rỡ trước mắt rồi hỏi lại thần

"Như vậy được không?"

"Được chứ, mai ta muốn gặp em, em biết cách gặp riêng thần rồi mà đúng không?"

Katsuki nhớ lại lời của thống lĩnh, anh gật đầu rồi bỗng hiểu ra ý của thần, Katsuki háo hức đập cánh bay xung quanh ngài, sau đó chào tạm biệt thần rừng rồi chui qua cửa sổ, bí mật trở về nhà

Nhanh lên, anh phải thúc giục sinh trưởng bông hoa của riêng mình, để mai còn mang đến đặt bên cửa sổ của thần

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info