ZingTruyen.Asia

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Ngoại truyện (2): Tiến cung

Kalos1989


(Cám ơn độc giả đã đọc ngoại truyện 1, mình hi vọng các bạn sẽ hiểu rằng một nô lệ hay một con chó đều có một nội tâm khác nhau, họ khao khát như vậy nhưng suy nghĩ lại không thể nào thốt lên)


(CÀN THANH CUNG)

Bước vào cung điện to lớn, nguy nga và đầy tráng lệ, một chàng thanh niên trẻ tuổi vẫn không thể tin một kẻ tay không tấc sắt lại có một ngày được bước đến tận đây, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh như được bước vào một thế giới hoàn toàn khác, mọi thứ ở đây đều là lấy màu vàng làm chủ thể duy nhất, màu đỏ là màu phổ biến tiếp theo. Kì Nhã nhìn qua nhìn lại rồi cuối cùng hắn cũng nhìn lên nơi trung tâm của cung điện này chính là Cửu Long Tọa (ngai vàng) mà trầm trồ bởi nó hoàn toàn là một thể vàng nguyên khối "Hoàng thượng, đây chính là cái ghế ngài ngồi mỗi ngày đó sao, nô tài có thể ngồi thử không?", với những kẻ khác khi thốt lên lời này sẽ ngay lập tức xử trảm vì tội khi quân phạm thượng nhưng với hoàng đế thì người này giờ không còn là một kẻ phàm phu nữa "Ngươi muốn thì cứ thử lên ngồi, xem thử ngồi trên đó sẽ như thế nào". Được sự cho phép của thánh thượng, chàng thiếu niên trẻ tuổi không còn quan tâm đến lễ nghi gì nữa cả, hắn chạy một mạch lên bậc thang trong khi bệ hạ lại đi theo phía sau hắn trông cứ như cả hai đã đổi vị trí cho nhau vậy, ngồi vào Cửu Long, cái cảm giác đầu tiên của y thật đơn giản "Sao thảo dân vẫn cứ thấy nó chẳng khác gì ngoài việc rộng hơn, làm bằng vàng và nó cũng có thể làm giường thế nhỉ"  - sự ngây ngô ấy lại một lần nữa khiến hoàng đế phải bật cười "Thôi được rồi, giờ theo trẫm vào Ngự thư phòng, trẫm có việc muốn nói với ngươi".

Chỉ nói như thế thôi thì ngay cả độc giả cũng đã hiểu huống gì một kẻ chẳng biết một chút quy tắc như chàng thiếu niên này, dù rằng đã tham quan cung điện nhưng với y ở bên trong lại càng đặc biệt hơn nữa bởi cứ như mọi thứ quý giá đều được đặt nơi đây từ đôi độc bình cao hơn cả trượng hay những bức tranh phù điêu được treo khắp xung quanh cái gọi là Ngự thư phòng này, hoàng đế cũng nhận ra Kì Nhã đang chú ý rất nhiều bởi lần đầu vào cung "Kì Nhã lại đây, trẫm có việc muốn nói với khanh". Sự khác biệt trong câu nói làm hắn giật bắn người vì không hiểu tại sao bệ hạ lại đột ngột thay đổi cách xưng hô như thế nhưng vì đây là nhà của hoàng đế nên điều quan trọng nhất chính là lắng nghe và làm theo sự chỉ dẫn của bệ hạ " Từ giờ ngươi sẽ là Kim ngự tiền ở bên cạnh hầu hạ trẫm, chỉ khi ngươi có chức vụ như thế này thì sẽ chẳng ai dám đụng đến ngươi, ngươi cũng nên thay đổi cách xưng từ thảo dân sang nô tài bởi trẫm không muốn vì cái thói quen này mà người khác biết ngươi đến từ đâu" - lắng nghe đến đây Kì Nhã bổng khá bất ngờ vì y vừa vào cung đã có chức quan nhưng lại thấy khó hiểu ở một điểm "Bẩm bệ hạ, vậy lúc ban đầu khi ở Khất Xảo, người bảo sẽ hầu hạ nô tài, mà giờ lại thành ngược lại vậy ạ".

Câu hỏi này khiến hoàng thượng bật cười "Trẫm chưa nói hết mà, trẫm chỉ bảo rằng hầu hạ tức là người khác sẽ hiểu ngươi hầu trẫm chứ không nghĩ ngược lại, giờ trẫm đã là chó của ngươi, ngoài trừ việc trẫm không thể trần truồng như lúc ở Khất Xảo thì khi ở cung điện này hay ở những nơi chẳng có người qua lại thì trẫm sẵn sàng bò dưới chân ngươi", lời giải thích này đã làm hắn hiểu rõ hơn về dụng ý của bệ hạ nhưng y lại hỏi tiếp "Có cái này nô tài muốn hỏi nhưng không biết được không?". Sự chần chứ của hắn lại là điều bệ hạ thích "Ngươi cứ nói, trẫm không hề trách tội" - Kim ngự tiền ngồi bên cạnh ăn bánh thoải mái "Thật ra hồi ở Khất Xảo, Tiểu Mao thường ở ngoài sân canh nhà trong lúc nô tài ngủ, giờ thì lại ở hoàng cung, không biết bệ hạ sẽ làm như thế nào. Thuận Long ngây người khi nghe đến đây nhưng bệ hạ hiểu Kì Nhã hắn nói chẳng hề sai bởi chẳng hề có con chó nào ngủ cùng chủ nhân cả " Lời này của ngươi không hề sai, trẫm vẫn có thể cho bọn thị vệ canh gác bên ngoài lui ra, thay vào đó trẫm sẽ làm một con Tiểu Mao ra bên ngoài ngủ nhưng thường sẽ có thái giám đến vào buổi sáng sớm để chuẩn bị vệ sinh cho trẫm"  - lời phân tích của bệ hạ rõ ràng nhưng với Kỳ Nhã lại là một điều hoàn toàn bình thường "Chẳng sao cả, vốn nô tài cũng luôn thức sớm để chuẩn bị bữa sáng nên bệ hạ không cần lo lắng về điều đó, và vì người đã suy nghĩ đến như vậy nên nô tài cũng không ép buộc bệ hạ phải hệt như một con chó mà trần truồng, chỉ cần mặc y phục bên trong như lúc sáng là được". 

Những thỏa thuận giữa cả hai dường như đã xong thì lúc này Kỳ Nhã lại nghĩ đến một chuyện "Nô tài thấy bệ hạ cũng chỉ ở trong cung điện, nếu vậy thì tại sao phải mãi mặc long bào trong khi giờ chỉ có nô tài và hoàng thượng", ý của hắn tất nhiên Thuận Long hiểu và dĩ nhiên không để mất thời gian hơn bệ hạ đã nhanh chóng cởi long bào cũng những thứ bên ngoài ra. Đứng trước mắt Kim ngự tiền "Giờ trẫm đã làm theo ngươi, ngươi muốn gì cứ yêu cầu trẫm thực hiện", quan sát hoàng đế, Kì Nhã vội dùng tay nhanh như cắt, bóp lấy Long cụ của bệ hạ giữ chặt trong tay khiến Thuận Long phải nhăn cả mặt "Thấy chưa, rõ là cu của hoàng thượng lúc nào cũng cứng cả, mà sợi dây thừng ấy đâu rồi nhỉ???".

Khi nghe nhắc đến đây, Thuận Long vội vàng quay sang Long bào lấy từ bên trong ra sợi dây lúc sáng đã buộc vào cổ của mình, cầm hai tay đưa cho Kỳ Nhã "Giờ nô tài muốn ngủ một chút, nhưng bên ngoài vẫn có thị vệ canh gác, hay là bệ hạ ra bậc thềm này canh trong lúc ta đi ngủ được không" 

Chần chừ vì không biết nên cư xử như thế nào, hoàng đế thấy cũng chẳng sao "Phía trước là giường của trẫm, cứ lại đó nằm ngủ, trẫm sẽ ra đó giữ cửa cho ngươi" nói rồi bệ hạ tự hạ mình xuống hệt như một con chó ngẩng đầu lên nhìn Kim ngự tiền. Dù làm thế nào chàng thiếu niên vẫn cảm thấy chưa đủ "Khoan, nô tài vẫn thấy có gì đó không đúng, nếu để bệ hạ ở đó canh cửa, liệu rằng hoàng thượng có đứng dậy? Nếu thế thì có còn giống chó không nhỉ, không...không được, nô tài nghĩ lại vẫn thấy bệ hạ nên cởi hết y phục rồi bò ra thềm, chỉ như vậy mới đảm bảo chó không đứng dậy". Sự cẩn thận của hắn khiến bệ hạ bật cười "Ngươi nghĩ trẫm là một con chó không nghe lời sao?", không ngờ rằng sau khi hỏi xong Kỳ Nhã thẳng thừng đáp lại "Chó có bao giờ nghe lời, dù là hoàng thượng, thế nên giờ bệ hạ chọn một là cởi, hai ra ngoài cửa", tất nhiên sự lựa chọn số một vẫn là tốt nhất. Lại một lần nữa trần truồng nhưng giờ lại còn trần truồng bò ngay chính trong căn nhà của mình thì thật là một sự nhục nhã "Đúng là nô tài bóp cu chó là biết ngay bệ hạ luôn cứng, phải mà ở trong cung có chó thì nô tài phải so sánh mới được", nói rồi hắn cầm dây thừng kéo cổ bệ hạ ra ngoài hệt như mấy con chó mà những tên thị vệ tuần đêm mang theo, sợi dây được Kỳ Nhã buộc vào trụ bằng vàng, theo lý thuyết vẫn có thể đứng dậy và cởi ra nhưng dường như hoàng đế muốn làm một con chó ngoan. 

Cánh cửa Ngự Thư Phòng đóng lại trong lúc Kỳ Nhã nghĩ ngơi, nhìn chính mình dưới nền hoàng đế không thể tin bản thân lại có thể làm điều như thế ngay trong hoàng cung này, ngắm nhìn bản thân qua mặt phản chiếu mà đầy những suy nghĩ về tương lai "Giờ trẫm đã được sống như thế này thì chẳng phải quá tuyệt sao, đúng rằng nó khiến trẫm mất uy nghiêm, khiến trẫm nhục nhã, nhưng đổi lại nếu làm một con chó thì đó chính là giá đúng nhất mà trẫm phải trả" , nghĩ ngợi mãi một hồi cuối cùng hoàng thượng cũng chìm vào giấc ngủ bởi cả một buổi sáng y đã phải đi cầu xin để làm chó, lúc về cung lại phải đủ thứ chuẩn bị, dường như chẳng có cơ hồi nào nghĩ ngơi, mắt dần dần nhắm thiếp lại. Nhìn thẳng vào điện Càn Thanh lúc này ta có thể thấy sự trống trải đến bất ngờ nhưng điều khó tin nhất chính là đương kim hoàng đế đang trần truồng duỗi thẳng chân, tay và mặt xuống nền đá hoa cương, hơn thế nữa cổ của thiên tử đang bị một sợi dây quấn quanh cùng một thân thể trần trụi không một mảnh vải che thần, cảnh tượng này trông cứ như rồng hóa chó vậy.

Không gian và thời gian bên trong cung điện này trôi qua mỗi lúc một nhanh hơn khiến người và thú bên trong chẳng biết nó đã trải qua bao lâu, bổng từ bên ngoài có âm thanh vọng vào "Dạ bẩm hoàng thượng, giờ đã là đầu giờ Dậu rồi ạ, đã đến giờ dùng ngự thiện rồi ạ", hóa ra đó là giọng của Tiểu Trình Tử - kẻ này luôn là người chuẩn bị các bữa ăn trong ngày cho hoàng đế. Tiếng gọi vào dường như không có hồi âm làm tên thái giám ấy thêm phần lo lắng bởi sợ rằng trễ bữa sẽ ảnh hưởng long thể của bệ hạ, hơn nữa cái đầu của y lại chẳng thề nào giữ được, lắp lại lần thứ hai cũng như lần đầu, nhưng có khác rằng hình như hoàng đế đã nhận ra âm thanh ấy, vừa định truyền vào thì bổng nhỡ ra chính mình đang còn chẳng ra dáng thiên tử, đứng trước tình cảnh ấy tiến hay lùi đều chẳng biết ra sao "Trẫm ngủ quên, giờ trẫm còn chưa đói, lát nữa dùng sau, giờ các ngươi tạm lui ra cả đi". Sự hồi âm từ vạn tuế gia khiến tiểu Trình Tử mừng rỡ lộ rõ trên gương mặt bởi hắn khá lo lắng vào lúc nãy "Dạ nô tài xin phép cáo lui", cảm nhận chẳng còn tên thái giám - cung nữ đang chờ đợi nữa, Thuận Long nhìn bản thân mà trong lòng đầy lo lắng "Giờ hắn còn chưa thức, trẫm giờ bụng đã đói, nhưng cổ bị buộc, thân hình lại chẳng mảnh vải che thân, làm sao có thể vào gọi hắn đây". Một loạt các suy nghĩ khác nhau đang chiến đấu với nhau "Không, hắn chẳng phải nói chó đều không nghe lời sao, trẫm đã hứa làm một con chó hiểu tiếng người thì càng không thể làm ngược với yêu cầu của hắn, hơn nữa giờ trẫm còn là một con Tiểu Mao thay thế", chẳng hiểu tại sao cứ có những suy nghĩ này thì Long cụ của hoàng thượng lại càng cương cứng như thế đó là minh chứng cho một con chó bên trong cơ thế chính mình.

Nằm duỗi thẳng chân trên nền chỉ biết chờ đợi chứ chẳng biết nên làm gì tiếp theo ngoại trừ chờ đợi người bên trong thức giấc, chờ và chỉ chờ mà thôi. Mãi một lát sau, cánh cửa Ngự Thư Phòng đã mở khiến Thuận Long đang nằm phải giật mình bò sang nhìn về phía sau, thì ra Kỳ Nhã đã thức sao hơn khoảng thời gian dài chờ đợi "Hóa ra bệ hạ ngoan đến thế nhỉ, nô tài cứ nghĩ bệ hạ đã đứng dậy tự cởi dây rồi đấy chứ" - khi được hỏi như thế, hoàng đế nhìn rồi đáp "Trẫm đã hứa sẽ làm một con chó biết nghe lời, thì trẫm sẽ không làm sai mệnh lệnh của người". Có vẽ như Kim ngự tiền chẳng hề quan tâm đến những lời đó "Thôi được rồi, hoàng thượng mau bò vào trong mặc lại y phục, lúc nãy nô tài nghe đến giờ dùng bữa thì phải, nô tài cũng đã đói rồi".

................

(SAU BỮA NGỰ THIỆN - GIỮA GIỜ DẬU)

Lần đầu tiên trong cuộc đời của Kỳ Nhã được ăn no nê đến như thế, với y lần đầu được nhìn thấy đầy đủ các món ăn trên bàn chứ chẳng hề như lúc ở Khất Xảo phải ăn rau luộc, nấm kho mỗi ngày, nằm duỗi thẳng người trên long sàng một cách sảng khoái trong khi hoàng đế từ lúc bắt đầu ăn đã phải mặc lớp y phục khi đi ngủ chứ chẳng hề được mặc y phục khác, Thuận Long hiểu rõ những kẻ hôm nay sẽ thấy lạ lùng dù rằng bọn chúng không nói không nhắc nhưng không có nghĩa là không có ai nghi ngờ, mãi nghĩ về những điều đó mà quên đi Kỳ Nhã đang nằm sau bữa tối. Không biết nên bắt đầu làm gì tiếp theo, hoàng thượng mở lời "Giờ ngươi cũng đã dùng bữa xong, ngươi có muốn ngủ không, nếu ngủ trẫm cho người bên ngoài lui ra, trẫm sẽ bò ra ngoài canh cửa" - chàng trai trẻ ngồi bật dậy sau khi nghe đến đây "Nô tài đã ngủ nhiều lắm rồi, giờ này mà đi dạo hoàng cung thì cũng chẳng được, chi bằng tâm sự với Tiểu Mao, dù sao gì giờ Tiểu Mao cũng chính là hoàng thượng".

Lắng nghe cách hắn nói chuyện khiến hoàng đế trong đầu cảm thấy khá buồn cười "Đường đường là chân mệnh thiên tử, giờ lại biến thành một con chó bò dưới chân một kẻ thường dân này, thật chắc chỉ có mỗi trẫm mới dám làm điều đấy", những suy nghĩ như thế khiến bệ hạ giật mình hỏi lại kẻ đang ngồi trên long sàng "Vậy ngươi muốn tâm sự với trẫm hay muốn tâm sự với Tiểu Mao, để trẫm có thể mặc hay cởi long bào". Kì Nhã nhướng mắt nhìn lên hoàng đế đang đứng chờ câu trả lời "Sao nô tài lại muốn cả hai vậy nhỉ, à nếu thế thì bệ hạ chỉ cần cởi long bào còn bản thân thì bò là được chứ nhỉ" - cái lối suy nghĩ trơn tru ấy một lần nữa làm Thuận Long tròn mắt bất ngờ bởi hắn thật đơn thuần trong từng hành vi và lời nói. 

Dù không tán thành cách làm của Kim ngự tiền bởi hoàng thượng rất muốn được trần truồng như lúc nãy trông chừng hắn ngủ nhưng chó phải "ngoan" - đó là bài học đầu tiên mà y được học vào ngày hôm nay, và dĩ nhiên không chần chừ mãi như thế được, Thuận Long không biết lần thứ mấy trong ngày đã phải làm công việc này chỉ có điều cứ khi cởi long bào và hai chân quỳ, hai tay chống thì vật bên trong ấy lại một lần nữa cương cứng một cách khó tả. "Giờ thì Tiểu Mao và Hoàng thượng đều đã ở cùng nhau rồi nè, mà bệ hạ này, trước đây khi biết chính mình có sở thích như vầy thì bệ hạ có làm gì để giải quyết nó không" - Kì Nhã trêu chọc rồi lại hỏi như thế khiến chính hoàng đế cũng giật mình không biết nên nói như thế nào. 

Phân vân mãi vì cứ nghĩ đến y lại cứ thấy cái uy nghiêm ấy như đang tan thành cát vậy "Thật ra lúc trẫm biết mình có sở thích này trẫm không hề dám làm gì để dịu tan cái cảm xúc ấy, bởi khi ấy còn là Thái tử, nếu có ai nhìn thấy e rằng sẽ khó lòng nào giải thích rõ với bá quan, với phụ đế. Mãi đến khi trẫm đăng cơ kế thừa vương vị thì mới có những hành động xoa dịu cái sở thích quái đản này". Ngồi mãi nhìn bệ hạ đang ở tư thế bò cũng khiến Kì Nhã mõi cổ theo nên dần dần nằm xuống, cảnh tưởng lúc này thật sự rất hài hước khi vua làm chó còn nô tài lại làm chủ nhân "Thế hoàng thượng đã làm những gì, kể nô tài nghe xem" - Thuận Long cũng khá mõi khi ở tư thế này nhưng Kim ngự tiền không cho phép thì hoàng thượng cũng chẳng dám đứng dậy "Vào một ngày cách đây hai năm, sau khi trẫm lên ngôi được hơn tháng, lúc này trẫm để ý rằng ở Lãnh cung chẳng hề có ai, đi vào đấy, lần đầu tiên trẫm có thể dùng chính cơ thể này để bò, để quỳ, đang di chuyển bằng bốn chi hệt như những con sủng cẩu, lúc ấy hình như trẫm đã khóc. Một lần khác, lúc đang dùng ngự thiện, trẫm tự nghĩ rằng nếu ăn ở tư thế một con chó thì có ngon không, ngay lập tức trẫm đã thử nhưng nó hoàn toàn không suôn sẽ khi trẫm không thể dùng miệng điêu luyện như một con chó được. Cho đến hôm nay, lần đầu trẫm bò, lần đầu trẫm trần truồng trước một người lạ nhưng bản thân lại chưa hề giống một con chó tí nào cả". Lắng nghe những trải lòng của hoàng đế khiến Kì Nhã cảm thông trước những gì một vị hoàng đế đang tâm sự với mình "Hóa ra hoàng thượng cũng chịu đựng nhiều thứ nhưng nô tài thấy người cũng giống chó mà nhỉ, tại sao lại không?" 

Ngẩng người khi một kẻ chỉ mới biết bệ hạ có một ngày nhưng nay lại nói ra những lời như thế "Ngươi nói rằng nhìn trẫm giống chó, giống chỗ nào, trẫm thậm chí còn không biết sủa hay chẳng hề có một cái đuôi. Được rồi, nếu ngươi bảo trẫm giống một con chó, vậy ngươi hãy chỉ ra ba điểm then chốt nhất, nếu như ba điều đó thật sự đúng, thì trẫm cho ngươi tùy ý sử dụng con chó này". Bất ngờ trước thách thức mà hoàng đế đặt ra, Kỳ Nhã "Hoàng thượng nhớ những gì người đã nói nhé" - mặc dù không biết Kim ngự tiền sẽ đưa ra những gì nhưng Thuận Long hiểu rõ nếu hắn chỉ ra đúng thì đó là một điều tốt và tất nhiên người có lợi vẫn chính là bệ hạ "Trẫm là thiên tử, lời thiên tử nói hoàn toàn không nói dối". Chàng thiếu niên bất ngờ ngồi bật dậy làm bệ hạ lúc này giật cả mình "Vậy phiền hoàng thượng hãy đứng dậy và cởi mọi thứ trên người ra giúp nô tài", dù không rõ mục đích của hắn là gì nhưng bệ hạ vẫn nghe theo hệt như một con chó vâng lời chủ. 

Trần truồng nhưng lại không còn bò mà lại là đứng, cái cảm giác phô cơ thể ra trước mặt người khác khiến hoàng thượng cứ cảm giác nhục nhã đến khó mà tưởng tượng ra được. Kim Kì Nhã đựng dậy bước lại trước mặt Thuận Long, nhanh như cắt, dùng tay nắm lấy Long cụ vuốt vuốt hệt như đang sờ một tấm lông thú vậy, chính điều này khiến hoàng đế nhận ra Cự long đang khó mà trở về trạng thái ban đầu "Điều đầu tiên chính là ở cặp dái chó và con cu này, nếu hoàng thượng không hiểu để nô tài lý giải, hoàng thượng ngay từ lúc ở Khất Xảo đã trần truồng và khi bò như một con chó thì con cu này bổng cương cứng một cách kỳ lạ, đó chính là nó được tự do sau bao tháng ngay bị giam giữ trong hình dáng thiên tử. Hơn thế nữa, chó khi gặp chủ của nó, sự mừng rỡ cũng tác động đến chỗ này mà không ngừng lớn lên" vừa nói Kì Nhã vừa dùng tay nắm rồi lại sờ cu và cặp dái chó một cách điệu nghệ khiến bệ hạ dù đang đứng nhưng vẫn khó lòng nào chịu đựng sự kích thích như thế này, "Điều này xem như ngươi nói đúng, quả thực khi ở trạng thái này mặc dù không biết trước mặt những kẻ khác sẽ như thế nào nhưng đúng rằng cự long của trẫm luôn cương cứng khi trần trụi không mảnh vãi che thân, vậy còn điều thứ hai thì sao" bệ hạ hoàn toàn đồng ý với cách nói của hắn nhưng bản thân cũng tò mò về hai điều còn lại. 

Nhận thấy bệ hạ hoàn toàn hài lòng với cách nói của chính mình, Kì Nhã tiếp túc với điểm thứ hai "Điểm thứ hai chính là sự vâng lời, không phải tự dưng nô tài nói như thế bởi lúc sáng khi nô tài yêu cầu bệ hạ liếm chân, dù rằng phải lý giải nhưng việc một con chó mà liếm chân chủ ngay mới gặp mặt là rất khó, đặc biệt hơn con chó này lại là hoàng thượng; tính vâng lời một lần nữa được thể hiện ở lúc nô tài yêu cầu bệ hạ canh cửa và ngay sau đó đến tận lúc này, trước khi làm bệ hạ đều hỏi ý nô tài trước, đó là bản năng vâng lời chủ nhân của một con chó". Thật bất ngờ trước những gì hắn nói lại chính những trải nghiệm đầu tiên mà hoàng thượng tiếp xúc với Kim ngự tiền, cứ như rằng lúc đấy chính là bài kiểm tra khả năng làm chó của mình trước mặt y, một cảm xúc hân hoan khó tả đang phát xung quanh cơ thể mình "Thì ra đó chính là điều thứ hai, trẫm thừa nhận rằng trẫm không phải là một con chó biết vâng lời mà chính là sợ bị đánh, xem như ngươi đã nói đúng được cả hai, vậy còn điều thứ ba, đó là gì" - lý do mà hoàng đế đưa ra làm Kì Nhã muốn cười ngay lập tức nhưng sợ kinh động bên ngoài nên phải kiềm chế ngay "Bệ hạ bảo sợ bị đánh sao, Tiểu Mao nô tài đúng rằng chưa hề đánh bao giờ nhưng một con chó như bệ hạ thì lại đánh rất đã tay đấy". 

Đi đi lại lại trong ngự thư phòng để suy nghĩ điều thứ ba là gì hay hắn đang có âm mưu gì đó, đấy chính những gì bệ hạ nhìn thấy trước mắt mình bởi những hành động lạ của Kim Kì Nhã, mãi một lúc sau hắn bảo "Giờ nô tài cần bệ hạ chuẩn bị một con chó, mang vào chính cung điện này, khi đấy sẽ chỉ rõ điểm cuối cùng là gì". Thuận Long ngẩng người trước yêu cầu ấy nhưng bản thân lại trần trụi thì phải làm gì "Kì Nhã, ngươi cũng thấy trẫm đang chẳng mặc gì trên người, nếu có người vào e rằng không thể được, nếu như giờ trẫm truyền lệnh, và ngươi sẽ là người mang con chó ấy vào thì sẽ tiện hơn" - chàng chủ nhân trẻ tuổi nheo mắt như suy nghĩ xem có hợp lý không "Thôi được rồi, vậy bệ hạ hãy truyền mệnh lệnh, nô tài sẽ mang con chó ấy vào".  Một cảm xúc lâng lâng khó tả khi biết chính mình sẽ đối diện với một con chó trong hình hài như thế này "Kẻ nào ở bên ngoài, mau mang vào cho trẫm một con cẩu tuần đêm, trẫm ghét sự chậm chạp lề mề đấy", tiếng thét vàng từ tẩm điện ra bên ngoài cửa khiến thị vệ canh gác giật cả mình vì không biết vì ly do gì vạn tuế gia lại yêu cầu như thế nhưng bọn chúng hiểu một điều, đã làm nô tài thì không được thắc mắc tại sao. 

Lần đầu tiên trong cuộc đời này Kì Nhã mới thấy được chó tuần đêm trong hoàng cung, cơ thể của nó to lớn, màu lông đen nâu đặc biệt, hơn nữa dù đây là lần đầu nhưng con chó này lại chẳng hề sủa lớn tiếng trước mặt hắn. Khi dẫn con vật này vào bên trong Ngự thư phòng, Thuận Long đang trần truồng, hai tay chắp sau mông chờ đợi Kim ngự tiền "Bẩm hoàng thượng, điều thứ ba mà nô tài muốn nói đến là sự nhận diện đồng loại, cái này cần chính bệ hạ kiểm chứng" - bất ngờ trước điểm đặc biệt của điều này, Thuận Long vội vàng hỏi "Thế trẫm cần phải làm gì". Ngay cả Kì Nhã cũng bất ngờ trước phản ứng của hoàng đế nhưng y hiểu bệ hạ đang rất tò mò với điều này "Bây giờ bệ hạ chỉ cần bò lại gần con hắc cẩu này, nếu nó không có những hành động như gầm grừ, sủa lớn mà thay vào đó là những cử chỉ của loài chó thì khi đấy bệ hạ đã được nó xem là đồng loại, cho dù bệ hạ không có đuôi hay thậm chí chẳng hề biết sủa".

Những lời cần nói đã nói xong, hoàng thượng cũng hiểu rõ ý nghĩa của việc làm này nhưng bản thân vẫn có chút rụt rè như chưa có đủ sự tự tin dù rằng ngay trước mặt là một con chó đúng nghĩa thì "cu và dái chó" của bệ hạ vẫn liên tục cương cứng "Dẫu không biết điều này là gì, liệu nó có thực sự có tác dụng không nhưng trẫm vẫn phải thực hiện thử", lời tự nhủ trong thâm tâm lúc này chính là động lực duy nhất để hoàng đế có thể đạt được. Không còn những sự lo lắng và do dự nữa, Thuận Long từ từ quỳ hai đầu gối xuống nền, hai tay chống xuống để tạo nên hình dáng của một con chó đúng nghĩa. Những bước chân đầu tiên phối hợp cùng với tay một cách nhịp nhàng tiến về con cẩu đang thè lưỡi nhìn chầm chầm vào hoàng đế, tuy rằng sợ hãi nhưng chẳng thể hiểu nổi vì lí do gì nhưng cự long của bệ hạ giờ đang cương cứng như thể đang đối diện với Kì Nhã vậy. Từ góc nhìn của Kim ngự tiền, hắn có thể thấy rõ cảnh tượng hiếm có trên đời khi một nam nhân quyền uy nhất Đại Thanh đang trần truồng bò như một con súc vật, cặp mông tròn trắng của bệ hạ không hiểu cố tình hay vô ý lại khiến Kì Nhã chăm chú nhìn một cách thích thú; Thuận Long khi đã đến rất gần với hắc cẩu, một hành động kỳ lạ đang diễn ra khiến bệ hạ không thể tin vào mắt mình, con vật này di chuyển xung quanh hoàng đế như đang xem xét đây là đồng loại hay là kẻ thủ của nó, cảm giác run sợ của bệ hạ bởi lúc này y không biết con chó ấy liệu có cắn mình hay không. Loạt hành động sau đó lại càng bất ngờ hơn, không chỉ hoàng thượng ngạc nhiên mà còn làm Kim ngự tiền lần đầu nhìn thấy, đó là khoảnh khắc hắc cẩu dùng lưỡi liếm vào lỗ tròn giữa mông của bệ hạ, tiếp đến nó lại đưa gần như toàn bộ mõm xuống phần "cu & dái chó của bệ hạ" để đánh hơi. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để hoàng thượng đọc được kết quả mà Kì Nhã đã nói, Thuận Long lúc này cảm thấy nhục nhã có, hạnh phúc có "Ba điều ngươi nói đúng là thực sự thuyết phục được trẫm, như trẫm đã hứa, ngươi giờ có thể tùy ý sử dụng con chó hình người này".

Kim ngự tiện dùng tay ngoắc bệ hạ lại giống cách gọi một con chó vậy "Vậy có nghĩa giờ bệ hạ sẽ nghe lời nô tài đúng không", Thuận Long dù bò lại nhưng khi nghe thấy thế trong thâm tâm cũng thực sự lo lắng không biết hắn sẽ bày những trò gì với chính bản thân mình "Thiên tử không nói dối, trước mặt người khác trẫm là hoàng đế, nhưng từ giờ trước mặt ngươi, trẫm chỉ là một con Tiểu Mao". Kì Nhã mĩm cười, mắt liếc qua liếc lại như đang lên một kế hoạch nào đó "Nếu giờ nô tài bắt hoàng thường và con cẩu kia ra bên ngoài ngủ thì thật độc ác, sẽ ảnh hưởng đến long thể bệ hạ, nên giờ bệ hạ hãy trả con vật này ra ngoài, đêm nay bệ hạ sẽ ngủ dưới nền, xem như đây một chút lòng tốt của thần dành cho con chó mới nuôi, ý bệ hạ thế nào??" - những phân tích của hắn quả không sai bởi chính hoàng thượng còn sợ không thể chịu nổi cái lạnh thấu xương từ bên ngoài nếu không mặc quần áo nhưng bổng bản thân chợt nhớ đến một điều gì đó " Trẫm nguyện nghe theo, nhưng ngươi có thể cho phép trẫm được mặc áo bên trong ngủ không, vì sáng trẫm phải tắm rửa, sợ rằng có kẻ vào thì trẫm không biết mặc kịp y phục không". 

Những lời nói dài dòng của hoàng đế làm chính Kì Nhã cảm thấy nhức cả đầu "Ôi làm hoàng đế cũng nhiều chuyện như vậy à, ngay cả tắm rửa cũng thế, thôi thôi được rồi, bệ hạ cứ làm theo bệ hạ muốn, còn giờ thì hãy mang con chó này ra khỏi thư phòng đi hoàng thượng", Thuận Long giờ đây đang ở hai tâm trạng khác nhau nhưng chung quy là thích đó chính là ao ước được làm chó bấy lâu giờ đã được thực hiện và trải nghiệm bị người khác sai khiến như một tên nô tài, đó là những gì mà hoàng đế đang được tận hưởng.....

Nằm bên dưới nền gạch ngủ tuy rằng không hề có long sàng, cũng chẳng hề có tấm chăn chắn gió lạnh nhưng đổi lại, hoàng đế lại được sống như một con chó, ngẩng đầu nhìn lên Kì Nhã thì hắn đã ngủ. Cả ngày hôm nay là một loạt các cảm xúc mà bệ hạ không nghĩ rằng là có thực bởi nó hệt như một giấc mơ, những cảm xúc nội tâm lại một lần nữa thức tỉnh "Tính ra Kì Nhã cũng đáng thương, song thân mất sớm, con vật vốn làm bạn với hắn cũng rời bỏ hắn mà đi, thiết nghĩ vì sở thích này mà trẫm hạ mình làm chó tuy có nhục nhã, tuy mất uy quyền nhưng đổi lại cũng có những giá trị tốt đẹp. Chẳng biết ngày mai chàng thiếu niên này sẽ dạy trẫm những gì, lúc sáng trẫm cứ nghĩ đó là cách hành hạ hoàng đế nhưng không ngờ đó là cách dạy một con chó ngu dốt như trẫm, trẫm vẫn còn thiếu xót rất nhiều để trở thành một con chó có ích" - ngẫm nghĩ mãi thì mắt cũng mõi, tay chân cũng rụng rời vì cả ngày phải vận động, dần dần bệ hạ thiếp lại đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. 

(BUỔI SÁNG TINH MƠ TẠI ĐIỆN CÀN THANH)

Nằm lăn lộn trên chiếc giường của hoàng đế, Kì Nhã vẫn chưa hay biết rằng giờ đã sang cuối giờ Thìn, lần đầu được nằm ngủ một cách thoải mái, chăn thì ấm, nệm thì êm, hắn vẫn không thể hình dung được rằng bản thân lại có cơ hội hưởng phúc lớn như thế này, bổng nghe tiếng lộp cộp từ sau lưng, chuyển mình sang thì ra đó chính là hoàng đế đang đứng cạnh giường "Hóa ra là bệ hạ, nô tài cứ tưởng là ai, mà trông bệ hạ tắm rửa sạch sẽ nhìn thật oai vệ nhỉ". Lối câu từ sử dụng làm hoàng thượng cảm thấy như châm chọc bản thân mình "Đúng vậy, trẫm tắm rửa rồi, nhưng thấy ngươi vẫn chưa thức nên đợi ngươi thức dậy rồi ăn điểm tâm cùng", nhắc đến đây Kim ngự tiền mới phát hiện bản thân vẫn chưa ăn sáng, nhanh nhảu rời khỏi Long sàn, chạy đến bàn trà để xem món gì được bày ra vào hôm nay. 

Khác với cuộc sống ở Khất Xảo, giờ đây vào buổi sáng Kì Nhã không cần phải mệt mõi thức thật sớm để chuẩn bị bữa điểm tâm mà thay vào đó luôn có những món ăn đặc biệt, lần đầu được ăn canh tổ yến khiến y không thể nào tin được bản thân được thử món này, nhìn sang bệ hạ vẫn đang ăn, chàng thiếu niên đột nhiên hỏi "Hoàng thượng, chuyện đêm qua bệ hạ hứa, giờ nô tài có thể sử dụng không?". Tất nhiên vừa nghe đến đây, Thuận Long đã ngừng ăn, mặt ngước lên nhìn "Được, ngươi muốn trẫm làm điều gì cứ nói, hay ngươi thấy trẫm ngồi không hợp, vậy để trẫm bò cho giống chó" - dù không biết đó là gì nhưng bệ hạ vẫn nhiệt tình đáp lại, Kì Nhã cũng vừa ăn xong chén tổ yến "Nô tài không có ý đó, chỉ là thấy lưng bệ hạ lúc bò trông rất rộng, nên muốn thử ngồi xem có êm hơn ngồi ghê hay không thôi". 

Điều đầu tiên mà hắn muốn lại chính là biến hoàng đế thành một con chó có khả năng làm ghế ngồi, hiểu sự nhục nhã nhưng bệ hạ cũng biết rõ đêm qua bản thân đã hứa thì phải thực hiện và dĩ nhiên điều này cũng chẳng có gì là nhục nhã khi mà toàn bộ cơ thể hoàng đế đều đã bị Kim ngự tiền nhìn thấy "Nếu như ngươi muốn ngồi thử, vậy cứ thử xem trẫm làm chó giỏi hay làm ghế xứng đáng hơn", nói rồi Thuận Long rời khỏi chỗ ngồi, hai chân hai tay chống ở tư thế một con thú. Khi cả cơ thể của Kì Nhã đặt lên lưng, hoàng đế có thể cảm nhận được sức nặng nhưng bản thân là người luyện võ nên như thế cũng chẳng là gì đáng ngại "Đúng là ngồi cũng êm đấy bệ hạ, mà bệ hạ có biết ở ngoài cung chó được sử dụng cho mục đích gì không?".

Ở cái tư thế này dù rằng bản thân có thể chịu được trọng lượng cơ thể người khác nhưng khi ai đó hỏi thì việc lấy hơi trả lời cũng là một yếu tố khó khăn "Sao ngươi lại hỏi trẫm điều đó, thật ra trẫm chỉ biết chó được bên ngoài nuôi để giữ nhà, để làm việc vặt mà thôi", nghe đến đây Kì Nhã đang ngồi ăn những chiếc há cảo phải bật cười "Vậy hóa ra bệ hạ chỉ biết có vậy, chó được nuôi ngoài để giữ nhà, họ còn nuôi để xử lý thức ăn dư thừa, nuôi vỗ béo để bán lấy thịt". Nghe đến đây bổng hoàng đế giật mình không biết nên nói như thế nào "Vậy ngươi cũng muốn nuôi trẫm rồi làm thịt như làm thịt một con chó sao" - Kì Nhã lại một lần nữa cười lớn "Cái đó là chỉ nói chó bên ngoài cung, còn như bệ hạ thì nô tài có thể dùng chó hầu hạ và đáp ứng các nhu cầu của người"

Bổng từ bên ngoài có tiếng Lý tổng quản "Dạ bẩm hoàng thượng, Bích thủy nương nương đang đứng chờ ạ", vừa nghe đến đây, hoàng đế ngẩng đầu nhìn lên Kì Nhã với một đôi mắt như nói rằng "Nếu nàng ấy vào thấy trẫm như thế này thì không thể được" - và tất nhiên Kim ngự tiền không phải là một chàng thanh niên ngu ngốc đến mức không hiểu chuyện gì "Bệ hạ đứng dậy được rồi, nô tài cũng chẳng muốn một con rồng lại mất hình tượng trước người khác".......





Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia