ZingTruyen.Info

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Ngoại Truyện (1): Nỗi lòng

Kalos1989

(Phần ngoại truyện này diễn ra sau khi hoàng đế Thuận Long đăng cơ được 2 năm  với mục đích giúp độc giả hiểu sâu hơn về những đấu tranh nội tâm - phần con người - phần thú vật của hoàng đế cũng như những lí do dẫn đến điều mà ai cũng biết. Hơn thế nữa đây cũng điều mình muốn gửi lời tri ân đến tất cả các bạn đã dõi theo truyện của mình hơn một năm nay) 

Cám ơn các độc giả Việt Nam!!!

-------------

(ĐẠI THANH TRIỀU)

Năm Thương Nguyện thứ hai, triều đại nhà Thanh, hoàng đế Thuận Long đã mang lại nhiều lợi ích cho đất nước sau khi ngài ấy đăng cơ được hai năm. Dân sinh thời tiên đế tuy có thái bình nhưng người dân vẫn gặp bọn tham quan, đút lót, kể từ khi Ái Tân Giác La Thuận Long - hiệu Thương Nguyện lên ngôi, những điều sai trái ảnh hưởng lòng dân đã được thánh thượng diệt sạch. Quốc khố tăng nhanh, binh lực ngày càng lớn mạnh, không còn lo lắng lũ man di phía bắc hay bọn Cao Ly phía Đông lăm le bờ cõi, vương triều Đại Thanh bước vào giai đoạn thịnh thế. 

"Dạ bẩm hoàng thượng, tình hình lũ lụt ở Triết Giang đã phần nào giảm lại, mọi công lao ấy là nhờ sự sáng suốt, quyết đoán như thần của bệ hạ" - Lão quốc sư Kim Đình Khưu nói lớn, dù rằng tuổi cao, sống qua ba đời vua nhưng sự trung thành của ông ta luôn là tấm gương không chỉ cho con cháu của Kim tộc mà còn là trang vở sáng - sạch cho thế hệ làm quan: Sống thanh liêm. 

Giọng nói tuy có chút nâng cao vị thế của hoàng đế bệ hạ nhưng suy cho cùng cũng chẳng sai, lúc này trên ngai cao với cửu long bảo vệ, Hoàng đế mới phán " Đất nước phát triển nhờ lòng dân đặt vào triều đình, triều đình có nghĩa vụ cho cuộc sống trăm dân thiên hạ, để làm được như thế, trẫm tuy có công nhưng không phải tất cả là của trẫm, các ái khanh bên dưới cũng đã giúp trẫm rất nhiều. Ngũ đại công thần đã phò tá trẫm từ khi tiên vương ra đi, thế nên hôm nay đại xá cả nước, tổ chức tiệc mừng " - tiếng thánh thượng vừa dứt, chúng quần thần bên dưới đã đồng loạt quỳ rạp xuống nền đất hô to "Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế" .

Buổi thiết triều đã kết thúc, khi tất cả quan viên chẳng còn một ai bên dưới thì không gian chỉ còn lại vọn vẹn bệ hạ cùng những tấu chương từ khắp nơi gửi về. Dường như ai cũng cho rằng làm vua là điều sung sướng nhất, muốn gì cũng được, nhưng chẳng ai hiểu rõ có những người sinh trong gia tộc đế vương nhưng tâm lại muốn sống một cuộc sống khác "Đã hai năm rồi kể từ ngày trẫm đăng cơ, lo cho trăm dân trẫm đã làm, bảo vệ đất nước trẫm cũng đã làm, vậy còn trẫm, ai sẽ thực hiện mong muốn của trẫm đây" càng nghĩ lại càng khiến hoàng đế thêm phần mệt mõi. 

Bổng từ bên ngoài có tiếng thái giám bẩm báo "Dạ bẩm hoàng thượng có Thuận Tề vương gia cầu kiến ạ" - vừa nghe thấy chính là hoàng huynh, điều này những ưu phiền của hoàng thượng nhanh chóng biến mất "Mau cho huynh ấy vào điện" giọng vội vã nhưng chưa đầy niềm vui. Bước vào chính điện, dù là thân phận huynh đệ nhưng giờ cả hai đã là mối quan hệ giữa Quân & Thần thế nên khi vừa đến y đã hành lễ "Thần Thuận Tề, tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế" - theo lẽ thường tình hoàng đế sẽ chẳng bao giờ để đại hoàng huynh hành xử như thế nhưng đã nhiều lần bệ hạ cho phép không cần nhưng với tính cách của vương gia thì càng ngăn cản lại càng muốn làm, bởi đại vương gia là một người tôn trọng lễ nghĩa, hiểu rõ mối quan hệ như thế nào để xây dựng đất nước. 

"Hôm nay có cơn gió đưa hoàng huynh đến đây sớm thế" - Thuận Long ngồi trên cao vừa viết tấu xớ vừa nói chuyện, vương gia chợt nhận ra có vẻ sự bận rộn chính là lý do khiến bệ hạ không có thời gian cho chính mình "Thần đến đây một là chúc mừng bệ hạ được trăm quan kính phục, được trăm dân thấu hiểu tấm lòng, nhưng cũng đến đây để nghị với bệ hạ một chuyện ạ". Ngạc nhiên khi lần đầu thấy hoàng huynh đề nghị bởi với tính cách thuận theo nguyên tắc thì chắc hẳn đó là một đề nghị rất đặc biệt "Hiếm có khi nào đại vương gia của chúng ta đưa ra đề xuất với trẫm, thế đó là gì, huynh nói thử xem nào". 

Chính cái lối nói chuyện khác hằng ngày như thế nên ngay sau khi nghe đến đấy, hoàng đế đã nhanh chóng rời khỏi cửu long tọa, bước lại gần lắng nghe chủ đích của vương gia " Dạ bẩm hoàng thượng, trăm dân đã no đủ, vậy tại sao người không nghĩ cho chính mình, đã lâu lắm rồi thần và bệ hạ không cùng nhau săn bắn, chi bằng lát nữa cùng làm một chuyến" - giật mình khi thấy hoàng huynh dùng những câu từ mà mới đấy trong ý nghĩ của bệ hạ chưa hề thành lời, sự vui vẻ ngay lập tức đã lấp đi sự ngờ vực bởi y biết rõ người hiểu rõ hắn nhất ngoài bản thân thì đó chính là đại hoàng huynh. Không cần phải đắn đo hay suy nghĩ nhiều thêm, ngay lập tức Thuận Long đã đưa ra quyết định "Hoàng huynh nói chí phải, quả thực đã lâu lắm rồi huynh đệ chúng ta chưa hề làm một chuyện đi săn nào" , vừa dứt thánh thượng đã ban mệnh lệnh đi săn. 

(RỪNG KHẤT XẢO)

Khác với người bình thường nếu đi săn thú thì đó chỉ là chuyến đi một thân một mình nhưng khi hoàng đế đi săn lại là một chuyện khác, việc bảo vệ an nguy của người đứng đầu một quốc gia là điều tối quan trọng nhất là khi những kẻ có âm mưu từ trước. Dẫu vậy hoàng đế Thuận Long ngay từ lúc nhỏ đã luyện võ với võ sư, thế nên việc có thích khách hành thích thánh thượng quả thật không hề đơn giản. Mùa đi săn của Thanh triều thường là vào mùa thu, khi đó không chỉ có hoàng đế mà còn có hoàng tử, vương gia cùng các tướng lĩnh đại thần, nhưng hôm nay là tiết tháng năm, thời điểm này thú lớn không nhiều, đa phần thú nhỏ nhưng vì đề xuất của hoàng huynh nhằm giúp bệ hạ giải khoay thế nên ngài ấy cũng chẳng hề quan tâm kết quả săn được như thế nào. "Dạ bẩm hoàng thượng, người đi như thế này chỉ có mỗi vương gia, chúng thần thật sự rất lo lắng ạ, xin bệ hạ suy nghĩ lại ạ" - Trịnh tướng quân người đi cùng bảo vệ thiên tử đang khẩn thiết cầu xin bệ hạ cho phép họ đi cùng vào bên trong. 

Thuận Long hiểu rõ bọn chúng quả thực không có hai lòng nhưng bản thân y cũng đã từng đi săn chẳng nhiều người đi chung đến vậy, chưa kể lần này đi để giảm căng thẳng và những ưu tư phiền muồn thì hà cớ gì phải mang theo trăm quân " Trẫm hiểu rõ ý của các khanh nhưng trẫm và vương gia đâu phải hạng không biết võ công phòng thủ, các ngươi cứ ở đây, càng nhiều người vào càng khiến trẫm chẳng bắn được con vật nào" - lý giải của hoàng đế chẳng hề sai nhưng Trịnh Đắc Sĩ vẫn có chút lo lắng, dẫu sao lệnh vẫn không thể cãi, nếu làm trái ý thì e rằng sẽ khiến bệ hạ phật lòng mà sinh lòng phẫn nộ. Dường như mọi câu từ của hoàng thượng đã đem lại kết quả, và dĩ nhiên giờ thì cả hai vị hoàng thất đã có thể ung dung làm một chuyến đi săn mà không còn bị người khác làm mất tập trung.

Đi săn là một lý do giải khoay nhưng cũng là dịp để gắn kết tình huynh đệ dẫu rằng giờ cả hai ở hai vị trí khác nhau nhưng huynh đệ bền chặt thì mọi thứ đều dễ dàng vượt qua "Hoàng thượng hình như phía trước bụi cỏ đang rung, chắc hẳn có thỏ hay dúi phía trước" - Thuận Tề vương gia dùng tay chỉ về phía trước và tất nhiên sau đó bệ hạ cũng nhận ra động tĩnh phía trước nên đã nhanh chóng cùng hoàng huynh tiến đến bụi cỏ ấy.

Tiếng xoạc ...xoạc ngay một rõ bởi trong không gian chỉ có hai người thì âm thành càng nhỏ lại càng dễ nghe, ngay cả tiếng lá rơi từ trên cành cũng nghe được. Thuận Long dùng cặp tai lắng nghe động tĩnh để phán đoán hướng di chuyển của con vật, mắt nhìn xung quanh xem động tĩnh thế nào, vâng khi đã xác định vị trí, hoàng đế tay trái  cầm lấy cung treo bên hông của bạch mã, tay phải nhặt lấy tên từ sau lưng. Mọi thứ đã gần như hoàn thiện, tay trái giữ cung, tay phải kéo căng mũi tên hướng về phía trước, một  lực căng như thế sẽ đủ để giết chết con vật ngay lập tức , "Xoẹt" mũi tên bay thằng về phía trước , tiến vào bụi cỏ, quan sát hoàng đế mà vương gia mới hiểu ra lí do Tiên vương lúc còn sống lại nhường ngôi cho đệ đệ, bởi người tài không vẫn chưa đủ mà còn phải văn võ kỳ nghệ vẹn toàn, có như thế mới là một vị hoàng đế anh minh, cương trực. 

Cả hai vội quất roi ngựa đi thẳng về chỗ mũi tên chạm đất, khi càng đến gần thì mới nhận ra, quả đúng là một con bạch thố đang thoi thóp vì mũi tên "Chúc mừng hoàng thượng, bắn cung như thần, chỉ cần phán đoán thời gian, địa điểm đã bắn trúng đích" - lời nịnh hót của hoàng huynh khiến bệ hạ cảm thấy buồn cười hơn là phấn khích "Huynh nói cứ như trẫm thiện xạ vậy, rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu thố thì hà cớ gì phải khen đến tận mây xanh, thôi chúng ta đi sang phía kia xem có gì không". Những lời nói qua lại giữa hai huynh đệ hoàng gia cũng chẳng có khác gì tình anh em thường dân, niềm vui, sự phấn khởi, sẻ chia , đó là những thứ đáng trân trọng nhất mà bệ hạ cảm thấy ý nghĩa nhất. Bổng một âm thanh như tiếng bước chân đang tiến lại gần, cả Thuận Tề lẫn Thuận Long đều cảm nhận đó không phải bước chân của con người bởi nó có sự đồng loạt khoan thai, chẳng hề có mục đích ẩn nấp, chắc hẳn đó là một con vật kích thước vừa "Hoàng huynh có lẽ lần này trẫm phải bắn để không phụ lời khen thiện xạ của huynh" - đại vương gia gật gù mĩm cười đáp "Nếu thế thần xin đứng quan sát ạ".

Cũng giống với kỹ thuật trước đó khi hoàng thượng bắn chết tiểu thố, nhưng lần này có khác đôi chút chính là tốc độ bởi động vật bốn chân sẽ có thính giác tốt rất nhạy thế nên để đoán được hướng di chuyển cũng là một điều khó vì bọn chúng sẽ dễ dàng né được. Nhưng lần này bệ hạ quyết tâm không để mất hình tượng trước mắt hoàng huynh, một động tác kéo cung cực dãn để tạo lực bắn cực nhanh mà mạnh, mũi tên nhanh chóng rời khỏi dây cung, tiến thằng về bụi cỏ nhưng không, mũi tên chẳng hề ghim vào con vật bởi chằng hề nghe âm thanh nó phát lên như thế nào. Bổng từ bên trong bụi rậm có tiếng người "Tiểu Mao ngươi đâu rồi, ngươi có sao không, Tiểu Mao, ..." âm thanh ấy càng lúc càng gần hơn, khi vừa tiến đến bụi rậm thì giọng này lại phát lớn hơn "May quá ngươi không sao, ngươi làm ta lo lắng lắm Mao Mao" , không thể để mãi như thế Thuận Tề vương gia đã có hành động ngay sau đó, phi ngựa lại gần hơn để xem rõ sự tình "Ngươi là kẻ nào, sao đi vào cấm vực hoàng gia" - mạng cỏ lộ ra tầm nhìn trước mặt hoàng đế, thì ra đó là một con khuyển còn người đang bên cạnh chính là thiếu niên tuổi độ mười tám. 

Sự run rẩy kèm một chút lo sợ khi chàng thiếu niên này chạm mặt vương gia "Xin đại quan tha mạng, thảo dân vốn làm nghề bẫy thú, nhặt cũi, trồng trọt, nhà ở bìa rừng, vì Tiểu Mao ham chơi nên chạy trước, thảo dân theo sau nên gây nên cớ sự này, xin  đại quan tha cho thảo dân" vừa nói chàng trai trẻ vừa dập đầu, quan sát tình thế này khiến hoàng đế không thể cứ để vậy mãi, y vội vàng xuống ngựa, tiến lại gần để nhìn rõ hơn. Thật đúng chàng trai khôi ngô tuấn tú, chẳng hiểu tại sao bệ hạ lại có suy nghĩ như thế nhưng y không chỉ chú ý gương mặt của kẻ này mà còn quan sát con cẩu mà hắn đang ôm bên cạnh "Ngươi lần sau hạn chế vào khu vực này, nếu có vào hãy tạo tiếng động sẽ an toàn hơn, trẫm tha cho ngươi, ngươi mau rời khỏi đây đi" - cách xưng hô khiến tên thường dân kèm với y phục là bộ giáp vàng với hình rồng đã khiến y biết đó là ai "Dạ thảo dân tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn đại quan, thảo dân không dám vào cấm địa nữa đâu ạ". Nói rồi hắn đứng dậy đi về phía bìa rừng mà chẳng hề dám quay đầu lại. 

-------------------------

(CÀN THANH ĐIỆN)

Cũng kể từ chuyến đi săn ấy, mà hoàng thượng dường như lại càng suy nghĩ nhiều hơn, bọn nô tài thì tranh nhau đoán rằng bệ hạ đang say mê cô nương nào đó trong lúc ở Khất Xảo, lại có đám thị vệ nói rằng bệ hạ đã gặp thích khách nhưng dù kết quả có là mỹ nhân hay kẻ thích khách nào thì kết quả bệ hạ vẫn khác hẳn so với bình thường. Duy chỉ có chính hoàng thượng là hiểu bản thân mình đang cần gì và những suy nghĩ ấy là gì. 

"Dạ bẩm hoàng thượng, có Trịnh tướng quân của ngự lâm quân đang bên ngoài điện ạ" - giọng một thái giám bẩm báo vào. 

Khác hẳn với dáng vẽ suy tư mỗi ngày, khi vừa nghe nhắc đến tướng quân, hoàng thượng nhanh chóng triệu kiến hắn vào điện. Ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn, thiên tử có thể thấy mọi việc bên dưới diễn ra như thế nào, đấy chính là ý nghĩa của điện Càn Thanh, Trịnh Đắc Sĩ vừa vào đã quỳ rạp xuống nền, đầu cúi không dám nhìn thẳng mặt bệ hạ mà hành lễ " Dạ bẩm bệ hạ, chuyện hoàng thượng yêu cầu thần điều tra đã có kết quả rồi ạ" . 

Thuận Long lúc nãy mới dừng cọ "Bình thân, thế ngươi đã điều tra được gì", vị tướng quân chinh chiến xa trường không sợ máu tươi của giặc nhưng vẫn sợ hoàng đế trước mặt mình bởi nếu tin không đúng sự thật thì e rằng có mười cái đầu cũng chẳng đủ để hoàng thượng xả giận "Dạ bẩm bệ hạ, theo những gì thần thu thập được thì kẻ xuất hiện trong rừng hôm đó là một thiếu niên tuổi độ mười tám, hắn tên là Kim Kì Nhã, cha mẹ người này đã qua đời nhiều năm trước, công việc hằng ngày của kẻ phàm phu này chỉ là đốn củi, bẫy thú rừng, trồng trọt, hoàn toàn không có liên quan gì đến những kẻ thích khách ạ". Những thông tin điều tra gần như đầy đủ cũng như đủ để bệ hạ biết hắn tên là gì "Đủ rồi, nếu không phải thì người rút khỏi nơi đó trong hôm nay, trẫm không muốn hắn biết rằng triều đình ta nghi ngờ thường dân, kẻ không tấc sắt như hắn"  vừa nói bệ hạ vừa dùng cử chỉ hướng ra ngoài ý bảo Trịnh Đắc Sĩ không cần ở lại nơi này nữa, và dĩ nhiên đó là điều vị tướng quân này cần nhất bởi gần vua như gần hổ, ra sớm thoát chết sớm. 

Khi mọi thứ lại trở về đúng không gian vắng lặng chỉ còn mỗi đúng bệ hạ trong cung điện này, Thuận Long rời khỏi ngai vàng đi thẳng vào bên trong tẩm điện, dường như ngài ấy đang muốn tìm một thứ gì đấy, lục lọi trong từng ngăn tủ, mãi một lúc sau hoàng thượng đã tìm thấy vật nào đó. Hóa ra đó là một cái vòng bằng vàng giống như vòng đeo tay nhưng kích cỡ lại quá rộng, bệ hạ sờ chiếc vòng ấy một chốc rồi gương mặt lại đượm buồn "Ông trời tại sao cho trẫm làm thiên tử, trẫm có gì tốt mà được hưởng những điều này" vừa nói rồi nước mắt rơi ra lúc nào không hay, khác với trước đây hoàng thường đều suy nghĩ nội tâm nhưng lần này y lại thốt nên lời "Có lẽ trẫm phải đến gặp chàng trai ấy, dù kết quả có ra sao, trẫm cũng phải thử", ngẫm nghĩ hồi sau bệ hạ cũng nằm  xuống long sàng ngủ lúc nào không hay. 

----------------------

(BÌA RỪNG KHẤT XẢO - PHÍA NAM HOÀNG CUNG)

Tiếng ngựa hí vang cả không gian của khu rừng, con bạch mã màu trắng tinh tươm đang được chân mệnh thiên tử cưỡi, khác với đi săn, lần này hoàng thượng mặc trên người long bào với nón nhỏ thay vì mặc y phục thường dân như đi vi hành, chuyến đi này quả thực hoàng đế ra lệnh những kẻ thân cận mới được biết rằng y xuất cung chứ chẳng hề biết bệ hạ đã đi đâu bởi một phần những buổi thiết triều sẽ được chuyển sang ngày khác thế nên thánh thượng mới có cơ hội quay lại chốn này. Quan sát xung quanh thì đúng như Trịnh tướng quân nói đến, phía trước là một căn nhà nhỏ  một cửa, xung quanh là sân đất để trồng rau củ, nhưng nhìn mãi y vẫn không đủ can đảm tiến lại gần hơn, nhưng rồi khi những suy nghĩ xung đột với nhau "Không, tại sao trẫm lại chần chừ mãi như thế, cơ hội dù rằng không biết được hay mất nhưng đây là cơ hội duy nhất để trẫm được là chính mình, tại sao trẫm không đến" - cứ như vậy sao một hồi đấu tranh thì con bạch mã cũng đã ngừng trước cửa của chàng thiếu niên trẻ. 

Khi vừa dừng ngựa lại cũng là khoảnh khắc cậu thanh niên ấy ngẩng người vì người trước mặt mình chính là người đã tha tội cho y cách đấy vài hôm "Thảo dân tham kiến hoàng thượng, xin hoàng thượng tha tội, xin hoàng thượng tha tội" vừa nhìn thấy Thuận Long, hắn đã quỳ rạp xuống đất trong khi bệ hạ vẫn quan sát tìm con chó của y vài ngày trước.

Hoàng thượng lúc này mới đỡ y đứng dậy "Ngươi không cần than khóc đến như vậy, trẫm đến đây chỉ để xem con tiểu cẩu của ngươi như thế nào, vốn hôm đó nếu nó không né có lẽ đã chết dưới mũi tên của trẫm" - gương mặt bệ hạ lộ rõ sự lo lắng

Trái ngược với sự đồng cảm là một vẽ mặt hơi buồn, chàng thanh niên giờ mới đáp "Dạ bẩm bệ hạ, thảo dân tạ ơn người đã đến quan tâm tiểu Mao ạ, nhưng sau khi bệ hạ tha tội, có vài ngự lâm quân đến để hỏi tên tuổi của nô tài, lý do xuất hiện nhưng Tiểu Mao vì sau hôm đó đã hoảng loạn nên vừa thấy các thị vệ nó đã bỏ chạy biệt tăm, giờ thảo dân chỉ còn sống một mình trong căn nhà này, cha mẹ mất, thảo dân chỉ có mỗi Mao Mao làm bạn, giờ thì ....." - lắng nghe những điều ấy làm hoàng thượng vừa buồn những cũng vui vì liệu rằng đó có phải cơ hội cho y không. 

Thuận Long mĩm cười để cho cậu bé ấy bớt đau buồn "Dẫu sao binh lính ấy cũng chịu sự quản lý của trẫm, trẫm cũng có phần trong đấy, thôi giờ trẫm và ngươi cùng trao đổi, đôi bên cùng có lợi, ngươi có muốn trao đổi cùng trẫm" 

Kim Kì Nhã dẫu sao cũng đã buồn nhiều ngày nên giờ chỉ buồn nếu nhắc lại mà thôi nhưng nay bệ hạ lại muốn trao đổi với một người không gì trong tay thì cũng chẳng phải lo lắng "Dạ bẩm bệ hạ, người muốn trao đổi gì với một kẻ phàm phu như nô tài ạ". Hoàng thượng lúc này mới lý giải rõ "Điều trẫm muốn trao đổi với ngươi, hẳn chưa ai biết đến, quan sát trẫm nhận thấy ngươi là ngươi cương trực, không dối lời, nên trẫm muốn nói với ngươi một chuyện".

Tròn mắt nhìn hoàng đế bởi Kì Nhã quả thực chẳng biết đó là gì nhưng  chỉ việc "Dạ" rồi lắng nghe "Thật ra từ khi trẫm mới sinh ra trong gia đình đế vương, điều đó chưa bao giờ xuất hiện,năm trẫm mười bốn tuổi được sắc phong làm đông cung thái tử, sở thích này mới lộ dần ra, theo thời gian đến khi trẫm đăng cơ rồi đến bây giờ vẫn còn sở thích đó. Cái sở thích ấy chính là lúc trẫm muốn được sống như một con CHÓ, vâng ngươi không hề nghe nhầm, trẫm muốn được sống như một con chó bởi nó tự do, trẫm muốn sống cảm giác bị người khác chà đạp, muốn được thử ăn đòn, muốn nhiều điều khác nữa. Như đã nói, trẫm biết ngươi là người chính trực thế nên mới nói chuyện này với ngươi, nếu ngươi đồng ý, trẫm làm chó cho ngươi, ngươi sẽ có lại một con chó, khác với Tiểu Mao của ngươi, trẫm nghe được, hiểu được, ngươi yêu cầu gì trẫm cũng sẽ làm, trao đổi này ngươi là người có lợi, ý ngươi thế nào?" 

Ngẩng người trước những gì mà đương kim thánh thượng nói trước mặt mình "Vậy tức là nếu đồng ý trao đổi, hoàng thượng sẽ thành chó của thảo dân, thảo dân vừa được chó, bệ hạ có được sở thích, nhưng chuyện này có bị ngự lâm quân phát hiện không ạ" - sự ngây ngô của một chàng trai mới lớn làm bệ hạ nhớ lúc ý mới đăng cơ "Không, trẫm đã cho bọn chúng rời đi từ ngày hôm qua, sẽ chẳng có kẻ nào xung quanh, chỉ cần ngươi chấp thuận trao đổi, ngươi muốn gì trẫm sẽ thực hiện". Kì Nhã im lặng như đang suy nghĩ gì đó "Bệ hạ bảo rằng sẽ làm mọi thứ mà thảo dân yêu cầu, thật ra giờ thảo dân cũng chưa có suy nghĩ nhiều nhưng trước mắt nô tài có vẻ nhỏ tuổi hơn hoàng thượng rất nhiều nên xưng hô như bình thường được không ạ" .

Hoàng thượng lắng nghe cảm thấy mừng rỡ vì kẻ này có suy nghĩ đơn giản không hề có âm mưu gì "Được nếu ngươi muốn xưng hô như thế, thế còn quyết định, ngươi có đồng ý trao đổi với trẫm không?", gương mặt nghiêm lại vì sự kiên nhẫn bởi bệ hạ không biết kết quả sẽ là gì. Mãi một lúc sau, Kì Nhã mới gật đầu tươi cười "Quả thật lúc hoàng thượng đến đây bản thân thảo dân đã lấy làm tò mò bởi không lý do gì một người quyền quý như thánh thượng chỉ đến để hỏi như vậy, nhưng khi lắng nghe những cái gọi là khổ tâm, những suy nghĩ của bệ hạ thì nô tài mới hiểu không ai là hoàn thiện cả, ngay cả đương kim hoàng đế cũng vậy, thế nên nô tài đồng ý không phải vì sẽ có nhiều lợi ích từ cuộc trao đổi này mà chính là muốn hoàng thượng được chui ra khỏi vỏ bọc đã bao lấy ngài suốt nhiều năm qua".

Từng lời từng chữ của chàng thiếu niên tuổi mười tám nói làm chính bệ hạ không thể ngờ rằng hắn có thể nói được như thế ở độ tuổi ấy "Thật sự trẫm rất cám ơn ngươi đã hiểu nỗi lòng của trẫm, trẫm dù nói rằng muốn sống thử như một con chó nhưng vẫn còn nhiều điều chưa biết, mong ngươi có thể giúp đỡ". Khi vừa nói xong, Thuận Long hoàng đế ngay lập tức quỳ xuống nền đất, hai tay phía trước chuẩn bị chống xuống  để có thể bò như một con chó,  trước hoàn cảnh ấy Kim Kì Nhã đã lên tiếng "Hoàng thượng, huynh hãy đứng dậy, huynh quả thực vẫn chưa hiểu làm chó là gì và ra sao cả, để thần nói rõ rồi bệ hạ có thể làm lại". Không biết dùng từ gì để diễn tả tính thế lúc này nhưng Thuận Long dù đã đứng dậy và ngồi đối diện với Kì Nhã vẫn cảm thấy sượng cứng cả người "Điều đầu tiên mà bệ hạ nhìn thấy ở một con chó đó là gì?" - lần đầu tiên có kẻ hỏi và nói chuyện với y như thế khiến hoàng đế có chút không quen nhưng đây là cái giá phải trả khi quyết định làm một con chó "Ựm, Ừm, với trẫm khi nhìn một con chó, trẫm thấy nó có thể đi bằng bốn chân, nó có thể sủa, nó có đuôi, còn trẫm thì không có những thứ đó" .

Lắc đầu từ phía của chàng trai họ Kim khiến bệ hạ có chút buồn bởi thật sự y không biết đó là gì "Đó dĩ nhiên là điều ai cũng thấy thưa bệ hạ, cái nô tài nói ở đây chính là vẻ bề ngoài, một con chó đúng nghĩa ngoài những thứ biết sủa hay có đuôi thì đó chính là nó chẳng hề mặc bất cứ thứ gì trên người", nghe đến đây Thuận Long nhận ra lý do tại sao lúc nãy hắn yêu cầu bệ hạ đứng dậy trả lời câu hỏi "Hóa ra là như thế nhưng nếu trẫm trần truồng trước mặt ngươi, ngươi có cảm thấy ngại không". Thật là một câu hỏi thú vị đầy ngốc nghếch từ hoàng đế "Sao nô tài phải ngại khi bệ hạ và thảo dân chẳng những đều là nam nhân sao mà còn ngài lại còn là con thú nuôi của nô tài thì có lý do gì phải khó xử", chính lối nói chuyện như thế khiến hoàng thượng cảm thấy nhẹ lòng nhưng với y cái cảm giác trần truồng trước mặt người khác trông rất nhục nhã. 

Điều cần nói cũng đã nói, Thuận Long hiểu rõ không nên để người khác nhắc nhỡ phải cởi như thế nào, quan sát xung quanh cũng chẳng hề có ai, hoàng thượng bắt đầu bỏ mũ thêu rồng trên đầu xuống, sợi dây lưng giữ long bào trông oai vệ cũng đã được y tháo ra, tự mình dùng tay cởi long bào đang mặc trên người xuống mà chẳng có hạ nô nào cũng là một trải nghiệm khác biệt. Khoảnh khắc nhìn phía đằng sau lớp long bào của hoàng đế chính là một y phục mang màu hoàng kim, sợi vải gấm đã khiến Kì Nhã cực kỳ thích thú mà thốt nên lời "Nếu không nhìn bệ hạ cởi long bào thì chưa chắc gì thảo dân được nhìn thấy rõ từng thứ mà một vị hoàng đế phải mặc trên người cả", lời khen nức nỡ ấy đã làm bệ hạ ước được ngừng không cởi nữa nhưng chàng thiếu niên ấy lại dùng tay ra yêu cầu tiếp tục cởi y phục. Tất nhiên, việc cởi y phục lại thực hiện một lần nữa, áo lụa và ủng rồng cũng đã được thoát ra, chần chừ trước ánh mắt của Kì Nhã, hoàng đế hít một hơi thật mạnh để lấy đủ sự tự tin rồi để lộ tất cả mọi thứ trên cơ thể, một sự ngượng ngùng đi kèm với gia vị là sự nhục nhã bên trong. 

Tận mắt chứng kiến cơ thể của hoàng đế, chàng thiếu niên cũng chưa đầy sự bất ngờ khi lần đầu thấy cơ thể của một nam nhân khác "Dù thảo dân nói rằng cả bệ hạ và nô tài đều là nam nhi nhưng quả thực cơ thể bệ hạ trông rất cường tráng, cu chẳng những lớn mà dái còn dài hệt như của Tiểu Mao", vừa nói y vừa dùng tay sờ vào vật quý giá của bệ hạ như đang cầm một món hàng trong lòng bàn tay. Cái cảm giác bị một người khác sờ vào khiến Thuận Long thật sự cảm thấy nhục nhã, hơn nữa việc so sánh Long cụ và Long châu với Tiểu Mao cũng là một sự xúc phạm đến chính bản thân y "Lúc nãy người dùng từ cu và dái, ý là thế nào, vật đầu dài này của trẫm được gọi là Cự Long, còn vật dạng như hai viên kim đan được gọi là Long Châu" - sự nhắc nhỡ của hoàng đế với Kì Nhã một phần bởi y đang cảm thấy cái tôn nghiêm của bản thân giờ chẳng còn nữa "Hóa ra bệ hạ thắc mắc là như vậy, nhưng bệ hạ đã nói làm chó cho thảo dân thì phải gọi các bộ phận này theo tên của loài chó, chứ sao lại có sự phân biệt rạch ròi đâu là Cự Long, đâu là Long Châu nhỉ". 

Thuận Long cảm thấy khó lòng nào có thể cãi lại bởi y như cá nằm trên thớt "Vậy giờ trẫm sẽ bò dưới chân ngươi hay chờ ngươi cho phép".

Kì Nhã bỏ tay khỏi thanh củi dài mĩm cười đáp "Hoàng thượng đang thèm thuồng đây, được rồi, dẫu sao bệ hạ muốn làm chó mà để người trần truồng đứng như thế này mãi cũng không được, thảo dân sẽ dạy người những gì mà một con chó thường làm"

Mừng rỡ trước mệnh lệnh ấy, hoàng thượng nhanh chóng lùi ra sau, hai chân quỳ xuống nền đất, hai tay phía trước cũng đồng loạt hạ theo, cái cảm giác trần trụi chẳng mặc gì giờ mới thật sự giống một con chó "Giờ trẫm đã thấy ngươi nói đúng, đúng là chó sẽ không mặc bất cứ thứ gì mới chính là một con chó thực thụ, trẫm mong ngươi có thể dạy trẫm thành một con chó đúng nghĩa", tiếng cười khành khạch của thiếu niên làm bệ hạ cũng cười theo " Nô tài cũng không biết nhiều nhưng sẽ chỉ lại những thứ căn bản, nhưng giờ hoàng thượng cần phải có một thứ", nói rồi hắn đi vào bên trong bỏ lại hoàng thượng giữa sân đất phía trước. Quan sát khung cảnh xung quanh, bìa rừng là nơi ngăn cách căn nhà nhỏ này với hoàng cung, chính điều này là một sự khích lệ mạnh mẽ để y có thể trốn khỏi lớp vỏ bọc mà bấy lâu nay không dám thoát ra, lại nhìn sang nơi y phục được cởi ra đặt trên bàn, bệ hạ đang chứa đầy những suy nghĩ "Hắn nói đúng làm chó thì sao phải mặc long bào, cởi ra thì trẫm cũng như bao con chó khác, đâu hề có sự khác biệt, sao lúc nãy trẫm lại trách hắn khi hắn gọi tên cơ thể trẫm nhỉ, chẳng phải trẫm đã thừa nhận mình là chó rồi sao", ngẫm nghĩ hồi lâu thì Kì Nhã cũng đã ra tới. 

"Hoàng thượng, do người trao đổi rằng sẽ làm chó cho nô tài nên chó phải có vòng cổ, sợi dây này trước vốn là của Tiểu Mao, giờ sẽ là của bệ hạ" Kì Nhã cầm trên tay rồi đưa nó trước mặt hoàng đế, chưa kịp phản ứng gì thì lúc này đầu của Thuận Long đã lọt thỏm vào bên trong lỗ trống mà sợi dây ấy tạo ra "Haha, giờ bệ hạ đã phần nào giống với Tiểu Mao rồi đấy, lại đây thảo dân sẽ dạy những điều căn bản". Nói rồi hắn chẳng hề để y có cơ hội được nói bất cứ lời nào, hoàng thượng cảm giác giờ bản thân hệt như một con chó chỉ biết vâng lời chủ "Là một con chó, điều quan trọng nhất chính là phải biết nịnh chủ và phải biết bò nhưng hình như thảo dân mới phát hiện một chuyện lạ ở bệ hạ" - nghe đến đây hoàng đế ngạc nhiên không hiểu lí do đó là gì "Ý ngươi là trên cơ thể trẫm có điểm gì lạ sao"; Kì Nhã gật đầu rồi khụy một chân xuống quan sát, một tay chỉ vào vật bên dưới bụng "Kể từ lúc hoàng thượng cởi truồng, nô tài đã thấy lạ rằng tại sao cu chó của bệ hạ luôn cương cứng, cứ nghĩ rằng sẽ xìu xuống nhưng nó vẫn cứ như vậy, hình như của Tiểu Mao bình thường cũng giống thế", cách so sánh như vậy làm bệ hạ cảm thấy nhục nhã đến ê chề khi hắn liên tục dùng từ của loài chó trên cơ thể chính mình "Có lẽ trẫm chính là Tiểu Mao thứ hai của ngươi".

Kim Kì Nhã đứng dậy ngồi vào ghế trong khi hoàng đế lúc này lại đang ở tư thế bò bên dưới chân y "Con Tiểu Mao thứ hai có vẻ đúng nhưng nô tài phải dạy bệ hạ lại thì cũng xem như mới bắt đầu, được rồi giờ thì hoàng thượng hãy học cách chăm sóc chân của thảo dân" - lời nói khiến Thuận Long thật sự bất ngờ khi mắt vẫn nhìn bàn chân đầy đất một cách không hiểu "Ngươi có thể nói rõ là gì không, trẫm thật sự không hiểu". Bài học đầu tiên luôn là bài học khó khăn nhất, Kì Nhã chỉ vào chân mình mà nói "Một con chó khôn là một con chó biết nịnh chủ, biết chăm sóc chủ của nó, bệ hạ chẳng lẽ chưa bao giờ thấy hay được một con chó liếm chân sao, nếu bệ hạ thấy quá khó thì cho nô tài nói thẳng, dù người có trần truồng hay đeo dây vào cổ nhưng việc căn bản thế này không làm được thì chẳng phải là một con chó", một loạt lời nói được xuất ra khiến Thuận Long nhớ ra rằng những cẩu sủng trong cung cũng thường làm hành động ấy "Mong ngươi đừng tức giận, trẫm sẽ học, trẫm sẽ chăm sóc bàn chân của ngươi". Nói rồi, đầu của hoàng đế dần cuối xuống, mũi có thể ngửi được mùi đất trong những ngón chân, cảm giác khó chịu nhưng với một nỗ lực sẽ thành một con chó thì đấy chính năng lượng để y có thể thực hiện, lưỡi dần được đưa ra, cái chạm đầu tiên vào mu bàn chân đã làm bệ hạ muốn rút lưỡi lại vì y đã nếm cát trong miệng, sự cố gắng và dũng khí đã và đang là nguồn sức mạnh cho hoàng đế thực hiện, động tác liếm bắt đầu nhanh hơn, chuyển động từ ngón chân cái, liếm sạch những cái khoen , những hạt cát-bụi-đất, những thứ này giờ đã được làm sạch và dĩ nhiên phần cặn bã thì đã được bệ hạ chuyện vào bên trong dạ dày, có một điều kỳ lạ rằng Kỳ Nhã nói không hề sai sự thật, khi được liếm như thế này Cự Long của bệ hạ như đang cương lên mạnh mẽ, cứ như rằng nó thích thú được như vậy hơn bao giờ hết. Chứng kiến sự cố gắng và nhẫn nãi của Thuận Long, chàng thiếu niên trẻ cũng cảm thấy sự hài lòng với con chó mang hình dáng con người này "Thôi được rồi, hoàng thượng làm cũng được việc quả nhỉ, giờ thì theo nô tài học cách bò nào, chó ngoài chăm sóc chủ thì bò cũng là điều không thế thiếu". 

Cảm giác sự khuất phục đã bắt đầu ngay từ lúc bệ hạ liếm chân cho kẻ dân thường này nhưng chẳng hiểu sao càng liếm y lại càng thích thú bởi nó khiến cho vật bên dưới cơ thể như đang bùng nổ "Vậy là giờ trẫm phải học bò, nhưng ngươi có thể cho trẫm bò chỗ ít đã được không vì trẫm chẳng hề mặc thứ gì bảo vệ cặp đầu gối cả" - nhìn xuống Thuận Long đang trần truồng khiến Kì Nhã nhiều lúc cảm thấy buồn cười "Thảo dân chẳng bắt bệ hạ bò xuống bờ suối đâu, chỉ là muốn dẫn người đi dạo quanh đây", dẫu rằng không hiểu sẽ như thế nào nhưng với hoàng đế thì sự tò mò vẫn đang kích thích Cự Long bên dưới. Kì Nhã một tay cầm dây thừng, đầu còn lại của sợi dây lại buộc vào cổ của bệ hạ, cảm giác bò như thế này trông rất đặc biệt, nhưng khi đi ngang qua con bạch mã đang đứng chờ lại khiến Thuận Long nổi lên một sự nhục nhã khó tả "Hoàng thượng, kia là con ngựa của bệ hạ đấy à, giờ chắc nó không biết đó là ai đâu bởi giờ người trông rất giống Tiểu Mao đấy", chỉ một câu nói như vậy thôi cũng đủ khiến vật bên dưới đã cứng giờ lại càng cứng hơn. Hóa ra học bò lại nhẹ đến vậy chứ chẳng hề khó khăn nhưng bệ hạ vẫn nghĩ, chỉ có những lúc Thuận Long quan sát cảnh vật xung quanh nhưng vì sợi dây thừng liên kết giữa cổ của y với tay cầm của Kì Nhã nên đôi khi hoàng thượng bị kéo đi hệt như những con chó đúng nghĩa, đi được một quảng, hoàng đế hiểu ra một việc khá quan trọng nếu không nói lúc này e là sẽ chẳng kịp "Kì Nhã, trẫm có một thỉnh cầu, mong ngươi có thể gật đầu đồng ý".

Quan sát bệ hạ đang ngẩng đầu nhìn mình từ dưới chân, dẫu không biết đó là gì nhưng y vẫn mĩm cười một cách thoải mái "Nếu như trước kia Tiểu Mao chỉ là một con chó đúng nghĩa, không hề biết nói như hoàng thượng, thì giờ đây thảo dân lại được người cam tâm làm một chó thì chẳng có lí do gì không lắng nghe, bệ hạ cứ nói điều ngài đang suy nghĩ". Được sự cho phép, Thuận Long vui vẻ nói "Thật ra trẫm đã che giấu việc mình ra ngoài cung để tìm ngươi, làm vua tuy dễ mà lại khó, trẫm sợ rằng nếu cứ mỗi ngày đều đến gặp ngươi thì sẽ có người chú ý, hơn nữa, trẫm đã hứa làm chó cho ngươi thì trẫm càng không thể bỏ ngươi được, thế nên trẫm mong ngươi đồng ý về hoàng cung cùng trẫm, dù rằng về cung trẫm khó trần truồng như thế này nhưng khi chỉ có ngươi và trẫm, trẫm sẽ là một con Tiểu Mao ngoan ngoãn biết nghe lời" - những lời nói ấy phát ra từ chính cái tâm của hoàng thượng, còn Kì Nhã vốn là một thiếu niên sống cách biệt bên ngoài, cha mẹ ra đi sớm, giờ được cơ hội như thế ắt hẳn sẽ có những chuyển biến tích cực "Lời bệ hạ nói quả thực không hề sai, dù nô tài muốn bệ hạ làm chó cho chính bản thân nhưng thiên hạ không thể không có hoàng đế, thảo dân đồng ý, miễn rằng bệ hạ giữ đúng lời hứa thì nô tài sẽ chỉ dạy những điều căn bản nhất mà con chó cần có cho người". 

Lời nói ấy khiến Thuận Long muốn bật khóc vì lần đầu tiên sau gần 10 năm sống trong vỏ bọc là một hoàng tử rồi thái tử và giờ là hoàng đế của một vương triều, nay đã được là chính mình dù rằng nó có một chút khó khăn về sự lộ diện nhưng như vậy đã là đủ "Trẫm thật sự biết ơn ngươi, trẫm sẽ làm một Tiểu Mao hầu hạ ngươi thật tốt"........



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info