ZingTruyen.Info

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 9: Học tập

Kalos1989


Nằm trên nền gạch phía trước Càn Thanh cung, Thuận Long lúc này cảm thấy mồ hôi hắn ra hình như nhiều hơn thì phải, hắn cũng cảm thấy khát nước nhưng làm sao có thể uống khi đang bộ dạng thế này đây. Nhưng từ đâu có một giọt nước rơi xuống người y, mùi khác nước bình thường, đến khi ngước lên thì hóa ra là Hàn Phong chủ nhân, hoàng thượng vội ngồi dậy quỳ lại, nhưng chủ nhân có vẻ biết y đã khát " Giờ ta tháo xích cho ngươi, mau uống nước này rồi vào trong thay long bào, tiếp tục soạn tấu chương" - nói rồi chủ nhân tháo xích để hoàng thượng ngồi trong tình trạng không mảnh áo che thân. Cầm chén nước từ tay chủ tử định uống thì bên trong là một mùi hắc nồng lên mũi, y không biết đây là gì chỉ ngước nhìn "Dạ chủ nhân, chủ nhân cho trẫm uống gì thế" , Hàn Phong lúc này cười lộ rõ hàm răng trắng buốt " à đây là nước tiểu của Hắc Cẩu đấy hoàng thượng, lúc nãy Hắc Cẩu buồn đi nhưng ta không biết làm gì nên thôi đưa nước này để hoàng thượng giải khát". Nghe đến đây thôi, vạn tuế gia như không còn tin mình là hoàng đế nữa, y cũng biết chó phải uống nước đái nhưng nếu thế này chẳng khác nào bồn tiểu cho Hắc Cẩu sao, nhưng lại khát nước, và không hiểu vì lí do gì y lại thèm khát lạ lùng. Thuận Long như bị chén nước ấy mê hoặc, cầm lấy uống dần dần, mùi vị nồng vào mũi lên đến não nhưng lại ấm dần khi qua lồng ngực, cảm giác như cơn khát đã chấm dứt từ lúc nào. 

"Hoàng thượng đứng ngoài này thay long bào rồi hả vào, để thôi làm bẩn Càn Thanh điện" - Hàn Phong nói như bảo hoàng thượng rằng y giờ chỉ là chó và chỉ nên nghe lời không được cãi. Sĩ Thành nhìn hoàng đế sỉ nhục "Hoàng thượng cho nô tài xin lỗi vì đánh quá tay, à mà con cu của Hoàng thượng sao cương cứng mãi thế, bộ thích thú trong bộ dạng này sao" - Thuận Long biết là hắn sỉ nhục mình nhưng mỗi lời nói lại khiến con cu ấy càng cương lên, hắn không biết kiểm soát thế nào nên chỉ biết nói " Dạ trẫm rất thích ăn roi của Sĩ Thành chủ nhân ạ", nói rồi y đi vào trong thì tên Đông Quan lại chặn đường "Hoàng Thượng sao người lại dùng chân bước vào thế" - vừa nói hắn vừa chỉ xuống dưới ý bảo hoàng đế chui háng mới được qua. Thuận Long cúi người bò qua háng hắn rồi mới vào được Càn Thanh cung, chẳng hiểu sao lúc này hoàng đế cảm thấy rất sung sướng, dường như cuộc sống mới của hắn bắt đầu từ đây.

Bước vào Càn Thanh điện, Hàn Phong đã đứng đợi từ lúc nào không rõ rồi yêu cầu hoàng thượng lại phê tấu chương. Lúc này, Thuận Long như trở lại ngày bình thường khác với lúc ăn roi xích cổ nhưng nhìn ngoài xa dây xích vẫn nằm đó, hoàng thượng nghĩ chắc hắn sẽ bắt đầu dọn ra ngoài ngủ vào đêm nay thay vì ở long sàng như ngày trước. Ngồi phê tấu chương nhưng hoàng thượng vẫn nghĩ ngợi đến tại sao Hàn Phong không nói gì với hắn, hắn nên nói gì hay không, nghĩ mãi không biết làm gì "Dạ bẩm chủ nhân, thứ nước chủ nhân cho trẫm uống còn nữa không ạ"- Thuận Long hỏi vì thật sự y không biết tại sao y lại muốn uống một lần nữa. Hàn Phong đang ngồi cạnh nghe thế bật cười "Hoàng thượng thèm thứ nước rồi sao, nhưng tiếc thật Hắc Cẩu đã hết rồi" - hoàng thượng chỉ biết gật đầu rồi phê tấu chương tiếp tục nhưng đột nhiên chủ nhân quay lại "Ngươi theo ta vào trong, ta có thứ cần dạy ngươi đấy cẩu hoàng đế", vạn tuế gia ngạc nhiên vì không biết chủ nhân muốn dạy bảo gì nhưng Hàn Phong đã nhanh chóng bước vào trong, thế nên hắn cũng nhanh chân đi đến. 

Khi bước vào gian phòng bên trong, Hàn Phong chủ nhân đã ngồi sẳn trên long sàng, dù không biết sẽ làm gì nhưng dương như Thuận Long cảm giác nên hành lễ, y nhanh chóng quỳ gối "Trẫm xin lắng nghe chủ nhân dạy bảo" - chủ nhân cười như một lời khen khích lệ đến hoàng thượng "Hoàng thượng ngươi có vẻ hiểu chuyện rồi đấy nhưng hãy bò lại gần đây, lại gần chân của ta", lời nói ra lệnh khiến hắn nhanh chóng bò lại gần chủ của mình. Lần đầu tiên, hoàng thượng có cảm giác mình giống như những tên nô tài thái giám trong cung, trước đây đã từng những lúc y ao ước mình sẽ ở vị trí này và cho đến hôm nay cảm giác ấy càng thôi thúc bản ngã chính mình, "Hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách làm chó đúng nghĩa, chắc ngươi chưa từng thấy dương cụ của người khác đúng không" - Hàn Phong lên tiếng và sau đó là biểu hiện gật đầu của hoàng thượng - "Ngươi phải hiểu trong mắt ta ngươi chỉ là con chó, và dương cụ của ta khi hoàng đế nhìn thấy phải quỳ lạy hiểu chứ" - Thuận Long lúc này đã mường tượng được phần nào bài học hôm nay nhưng y đâu biết bài học này còn dài lắm. Lúc này, Hàn Phong đứng dậy kéo quần xuống để lộ ra một dương cụ khổng lồ, có vẻ côn thịt này dưới góc nhìn hoàng đế thì cũng gần tương đương, hoàng thượng thẩn người khi thấy toàn bộ lộ ra cả, hòn ngọc của chủ nhân to tròn với những nếp nhăn trên da nhìn thật dũng mạnh, "Cẩu nô còn nhìn gì mau làm cái nghĩa vụ của ngươi" - Hàn Phong vỗ đầu hắn một cái rõ lớn - Vạn Tuế Gia vội vàng dập đầu ba cái liên tục, vừa dập đầu vừa nói trông thật nhục nhã "Cẩu nô tham kiến dương cụ chủ nhân, dương cụ chủ nhân vạn tuế" - nhưng càng làm thế thì cu chó của hắn cũng càng cương lên mạnh mẽ, cái thú tính lại càng dâng cao. 

"Thôi được rồi, hoàng thượng dừng đi, giờ thì hãy lại bú liếm dương củ của ta nào cẩu nô " - lời nói Hàn Phong làm Thuận Long giật cả mình bởi hắn đâu có nghe lầm, chủ nhân vừa bảo y bú liếm ư, cái việc này trước đây vốn dĩ là của những phi tần hậu cung phục vụ hoàng đế mới làm, cái suy nghĩ trong đầu dần xuất hiện "Trẫm giờ là chó nhưng tại sao càng nhìn nó trẫm lại thèm đến vậy" - suy nghĩ lại tương quan hành động, dần dần miệng hoàng đế càng há to, cổ cũng chạm gần đến côn thịt chủ nhân. Lần đầu tiên trong đời bú liếm dương cụ, vạn tuế gia như mắc nghẹn bởi nó quá to, che lấp hết cả vòm miệng của hắn, đôi lúc lại có vị mặn lạ thường trên đầu lưỡi, "Cẩu nô ngoan đấy, giờ thì hãy liếm xung quanh nào" - Hàn Phong ra lệnh rồi đè đầu y ra ngoài khiến những sợi lông đen chi chít cuống vào mũi khiến hoàng thượng ngứa ngáy lạ thường, lời nói như một sự thôi miên không hề nhẹ đối với hắn. Thuận Long bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên côn thịt, những sợi gân xanh nổi lên đầy gân guốc, liếm đến đâu lại mềm và mịn đến đó, hoàng thượng cảm nhận bản thân như những con chó hoang đang liếm khúc xương nhưng khúc xương này lại ngon lạ lùng, càng liếm cái thú tính cẩu dâm lại càng sung mãn. Đột nhiên Hàn Phong nhất bổng miệng y lên rồi đè cả mồm cẩu vào dương cụ, thân côn thịt đủ dài muốn kéo đến tận thực quản, rồi càng lúc chủ nhân càng đẩy mồm nhịp nhàng theo dương vật, Thuận Long không còn chủ động mà như biến thành một con cẩu nô chuyên bú liếm hạ thân. Mỗi lúc lại nhanh hơn, một tiếng "Phốc" phát ra, hóa ra đó chính là dòng nước trắng mà hai ngày trước y đã xuất ra từ chính cu chó khi hoang dâm cùng Hắc Cẩu, dòng nước ấy tọt nhanh đến mức như một tia sáng chiếu đến, nó rơi nhanh vào họng rồi như vào đến lồng ngực, cái mùi vị tanh nhưng lại mặn và hoàng thượng cũng thấy nó rất đặc biệt, trong cơn đê mê "Lần đầu trẫm được ăn thứ ngon hơn cả sơn hào hải vị" - những dòng suy nghĩ bỗng bị cắt ngang bởi lời nói chủ nhân " Hoàng thượng ăn ngon đến mức để trào ra mồm rồi sao, mau liếm nào con chó của ta" - Thuận Long như không muốn bỏ sót bất cứ một giọt nào, y liếm sạch hết, một số vướng trên lông còn động lại như những giọt sương ban mai, cái vị ấy chắc khó khiến hoàng đế quên được bởi nó mặn, nó ngon đến lạ lùng. 

"Hoàng thượng, ngươi giỏi lắm đấy, dù là lần đầu những chẳng thua những kỹ nữ ngoài Tử Cấm Thành đâu" - Hàn Phong vừa nói vừa xoa đầu vạn tuế gia, chủ nhân cũng nhanh chóng chỉnh trang y phục rồi bước ra ngoài "À, ta biết ngươi cũng đã mệt mõi trong nhiều ngày qua, ngươi hãy nghỉ ngơi 2 ngày, khi nào cần tìm ta hãy tự bò đến. Ta cũng biết chuyện Ninh Tử, nếu thế cũng làm cách đấy với hai tên ngoài kia, ta không muốn chia sẽ chó với bất cứ ai nhé, hoàng đế" - lời nói chủ nhân khiến Thuận Long ngẩn người nhưng cũng nhanh chóng trả lời "Dạ, trẫm xin nghe lời dạy chủ nhân". Khi chủ nhân rời khỏi cửa cũng là lúc hoàng đế đứng dậy chỉnh lại long bào và im lặng nhìn ra ngoài bằng đôi mắt sắc bén. 

(Tại Giao Thái Điện)

"Ngươi nhanh chóng giải quyết 2 tên kia cho trẫm" - Hoàng đế đứng đối diện với người trong màn tối.

Hắc y nhân "Dạ nô tài tuân lệnh hoàng thượng, nhưng tại sao hoàng thượng lại muốn làm thế"- hắn cũng không rõ vì trước đây hiếm khi nào Thuận Long ra lệnh giết ai đó một cách quá nhanh chóng.

"Ngươi chỉ nên biết việc cần làm" - Hoàng thượng nghiêm giọng vì y đâu thể nói cái lí do thú tính ấy ra ngoài

"Nô tài tuân chỉ" - nói rồi hắn lặng lẽ đi vào màn đêm.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info