ZingTruyen.Asia

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 49: Điều mong đợi nhất....

Kalos1989

(Lý phủ)

Thật sự có vẻ đối với bệ hạ thì đây thật sự là điều bất ngờ, sau khoảng thời gian dài vắng chủ nhân, bệ hạ đã hiểu rằng chó luôn cần có chủ, sự thiếu vắng đã khiến y cố tình tạo ra một nơi khoay khỏa cho chính mình ngay trong hoàng cung, và hôm nay khi trời tờ mờ sáng, một thị vệ đã báo với hoàng đế rằng Trạch Anh của Lý gia có việc cần thương thảo với mình. Lần đầu tiên tiểu đệ của mình chủ động muốn gặp, khiến bệ hạ vừa hoài nghi vừa vui mừng không biết hôm nay có gì đặc biệt, chờ đợi trước cổng sau chứ chẳng hề dám đường hoàng đi bằng lối đi chính trông thật có sự mờ ám nhưng Thuận Long đã quen với hành động lén lút này rồi "Dạ bẩm hoàng thượng, đã lâu không gặp, trông người giờ đã tràn đây mãnh lực rồi nhỉ, công tử đang đợi người bên trong" - Đình quản gia mở cửa và nói ngay khi nhìn thấy bậc quân vương, đối với hắn khi bệ hạ còn long bào thì hắn chính là đầy tớ và khi bệ hạ chẳng còn gì ngoài cơ thể trần trụi thì lại là một câu chuyện khác. 

Bệ hạ khá bất ngờ với lối nói chuyện của Thúc Hiên, y vội vàng hỏi "Thế cho trẫm hỏi, phải chăng khanh quên rằng trẫm phải cởi long y mới được vào bên trong sao?" - lời nhắc không làm vị quản gia tuổi ngoài tứ tuần suy nghĩ, y đáp một cách thoải mái như đó chuyện thường ngày "Hôm nay công tử muốn bệ hạ dùng thân phận thiên tử đến bàn chuyện làm ăn với công tử ạ, thế nên những cái này thật sự chưa cần thiết đâu ạ". Lối dùng từ của Trạch Anh rồi Thúc Hiên hôm nay thật sự khiến hoàng đế băn khoăn khó hiểu nhưng vì bản thân đang ở vai trò lắng nghe nên chỉ biết im lặng đi theo. Chỉ mới có một thời gian ngắn ngủi không đến nhưng cảnh vật đã có chút thay đổi, với Thuận Long nếu hoàng cung là nơi để y cai trị đất nước, trở thành minh quân, thì Lý phủ này là một nơi còn quan trọng hơn cả tính mạng thần dân cả nước bởi nơi đây bệ hạ được là chính mình, men theo lối cũ mà đi, cuối cùng cũng đã đến nơi được gọi là Biệt phủ của chủ nhân "Bệ hạ người vào trong đi, công tử đang đợi ạ".

Nếu như ở hoàng cung, chỉ có thần tử cầu chờ gặp quân vương thì giờ đây tại chốn này lại là một vấn đề khác, lúc sáng chỉ vì nghe lời báo tin quá vội vàng, bệ hạ mãi suy nghĩ chẳng biết y phục thế nào nên đành mặc bộ long y thường phục chứ chẳng phải long bào thượng triều mà chủ nhân thích ngắm hoàng đế nhất. Chân bước vào trong, không gian - thời gian như chũng lại vậy, sự thích thú, sự khao khát như đập tan cái mong ngóng bấy lâu nay của chính mình, bổng một tiếng nói vang lên "Hôm nay huynh có vẻ chậm chạp nhỉ, tính ra có vẻ bò thì huynh nhanh hơn dùng hai chân nhỉ" - mới vừa vào đã nghe câu sỉ nhục như thế nhưng càng vậy lại khiến Thuận Long bồi hồi nhớ nhung cảm giác trước đây "Hôm nay đệ có dự định gì chăng, vừa sáng đã cho trẫm đến đây, đã vậy còn không cho trẫm hiện nguyên hình", lời nói cố ý trách móc Lý công tử từ cẩu bệ hạ. Trạch Anh đi lại ngồi rồi ra hiệu hoàng thượng giờ đã có thể ngồi "Thật ra hôm nay đệ muốn hỏi ý huynh một việc, dẫu sao với Thanh Đề thì hắn chỉ là một con chó đúng nghĩa nhưng huynh vừa là vua cũng vừa là chó nên việc này đệ cần lắng nghe tiếng lòng từ huynh" - lời nói càng mờ ám lại càng kích thích bệ hạ "Đó là việc gì, đệ và trẫm vốn chẳng những là huynh đệ, mà còn là mối quan hệ chủ và chó, có gì đệ cứ nói". 

(Cuộc trò chuyện giữa bệ hạ Thuận Long và công tử Lý Trạch Anh). 

Trạch Anh "Được rồi, vậy đệ nói, lần trước khi huynh nguyện làm chó cho đệ, cho lý gia, vốn chỉ có thêm mỗi quản gia là người quan sát, sau đó vì lo rằng phụ thân nếu biết chuyện sẽ sinh lòng bực tức, trách phạt đệ thế nên mới nhờ huynh chuyển ông ấy xuống Giang Nam, nhưng hôm nay ông ấy đã về đây thăm nhà sau thời gian rời đi , đệ muốn ông ấy biết trong nhà còn có một con chó, không biết ý huynh thế nào". 

Khá bất ngờ trước những điều Trạch Anh vừa nói ra, trong lòng hoàng đế ắt hẳn có suy nghĩ nhưng đứng trước sự lựa chọn này quả thật là khó nói nên lời "Trẫm đã hiểu ý của đệ, đệ muốn trẫm giới thiệu bản thân không chỉ là quân vương mà còn là chó của đệ, chó của Lý phủ và dĩ nhiên cũng chó của Trạch Huân đúng không, nếu đó là điều đệ muốn trẫm chấp nhận nhưng việc chính trẫm thừa nhận quả thực trẫm cảm thấy có chút khó khăn, không biết nên làm thế nào". 

Trạch Anh hiểu rõ điều đó hơn ai hết nên lúc này mới lên tiếng "Chắc huynh cũng biết cái căn bản của một con chó đã có chủ là gì đúng không? Hãy nhớ Tiểu Cẩu của đệ nuôi xem nó có gì đặc biệt". 

Bệ hạ im lặng cố gắng nhớ lại những đặc điểm ấy để đưa ra câu trả lời cho tiểu đệ của mình, bổng một hồi như chợt nhận ra "Liệu rằng, ý đệ muốn nói đến cái vòng cổ?" 

Lý công tử gật đầu một cái rồi đáp "Huynh không cần phải trần truồng hay bò bằng bốn chi, chỉ cần đeo vòng cổ, khi phụ thân về thấy ắt sẽ chủ động hỏi, khi ấy đệ sẽ đứng nói vào, bệ hạ sẽ giải thích lí do nhé".

Tuy rằng có chút mạo hiểm nhưng quả thực Thuận Long lại rất thích như vậy và tất nhiên đến tận bây giờ hoàng đế cũng chẳng giải thích được lí do tại sao cứ mỗi lần nghe những lời sỉ nhục như thế thì y lại càng tăng phần cẩu dục "Được rồi, trẫm lắng nghe theo yêu cầu của đệ".

..................................

(Một lát sau).......

Lý Trạch Huân bước vào biệt phủ nhưng ngài cảm thấy có gì khác lạ, không phải cảnh vật mà là một yếu tố nào đó đang tác động đến xung quanh "Thúc Hiên, sao ta cứ cảm thấy Biệt phủ của công tử có gì đó khác khác" - chẳng hiểu nổi như thế nào mà lão gia lại nhận ra điều đó, Đình quản gia lúc này mới lên tiếng "Dạ bẩm lão gia, chắc do con cẩu của thiếu gia nuôi nên khiến ngài cảm thấy vậy, với nghe đâu công tử bảo hôm nay bệ hạ có đến đây nữa ạ". Vừa nghe đến hai từ "bệ hạ" rơi ra bởi mồm của Thúc Hiên đã khiến Lý thượng thư mở to mắt hỏi "Sao, ý ngươi bảo bệ hạ chủ động đến hay như thế nào, chuyện trong phủ có một con chó như thế, nếu hoàng thượng biết chuyện thì sẽ như thế nào?" - khi vừa nói đến đây thì từ nơi xa Trạch Anh đã đi đến "Sao phụ thân lại chưa vào, người cứ vào đi ạ, lát hoàng thượng còn đến nữa mà", dẫu chẳng hiệu thằng con của mình đang bày mưu kế gì nhưng thượng thư đại nhân vẫn im lặng lắng nghe và làm theo. 

Ngồi tọa ghế gỗ trung tâm, quản gia đứng bên cạnh rót trà trong khi Trạch Anh ngồi phía cạnh hàng "Thúc Hiên mau cho con chó ấy đến phục vụ lão gia đi nào" - lời nói khiến Trạch Huân khá tò mò "Trạch nhi, để ta coi con nuôi dạy nó như thế nào". Thay vì trả lời thì Lý công tử lại chọn phương án im lặng, chờ đợi một lát thì một sinh vật trần truồng đang bò bằng bốn chi, bên dưới là vật thể cùng hai cặp ngọc lũng lẳng tiến vào "Dạ cẩu nô thịnh an lão gia" - khi nghe con vật lên tiếng đã khiến Trạch Huân không khỏi bất ngờ "Trạch nhi, con thú này có thể làm được gì vậy?". Lúc này Trạch Anh mới lên tiếng "Nó làm được nhiều việc lắm nhưng giờ phụ thân có thể gác chân cũng được ạ, lát bệ hạ cũng đến rồi" - nhắc mới nhớ câu chuyện lúc nãy còn chưa thấm, Lý lão gia nhanh chóng hỏi lại "Trạch Anh, con làm thế là hại phụ thân của con rồi, sẽ thế nào nếu bệ hạ nhìn thấy cảnh tượng này". Lý công tử mĩm cười đáp lại "Dạ phụ thân, người không cần lo lắng điều đó ạ, bệ hạ vốn cũng đã biết rồi ạ" - nghe đến đây, Lý lão gia tất nhiên khó hiểu vì sao bệ hạ lại biết việc này, chuyện gì đang diễn ra, dù nói gì đi nữa thì cảm xúc hiện tại của ngài vẫn là sự thích thú với con chó đang phía dưới chân mình "Dù sao cũng có nuôi thêm một con chó thế này thì làm trò vui cho con rồi". 

Chưa được dứt lời bao lâu thì từ xa, một người mặc long y đang tiến vào trong, trong khoảnh khắc ấy Trạch Huân thượng thư nhanh chân bước ra khỏi ghế gỗ, buông chân khỏi con súc sinh "Vi thân tham kiến hoàng thượng, vi thần thật vừa mới biết người đến nên không kịp nghênh đón từ xa, xin người tha tội" - Thuận Long lúc này đang đeo trên cổ cái vòng sắt của chính Lý gia dành súc sinh nhưng ngoài Thanh Đề, Trạch Anh và Thúc Hiên thì Lý lão gia chẳng hề nhận ra điều đó "Ái khanh, đứng lên được rồi, khanh muốn để trẫm đứng bên ngoài sao". Lời nói của bệ hạ tất nhiên khiến thượng thư đại nhân run người, vội vàng đứng dậy "Dạ bệ hạ, mời người ngồi ạ, à chắc người có nghe Trạch nhi nói về con thú vật này, nó đây ạ" - nói rồi chỉ tay về phía Thanh Đề nhưng chính lúc này Trạch Huân đại nhân lại bắt gặp khoảnh khắc vòng cổ bằng sắt mà bệ hạ đang đeo trên cổ, trông lạ lẫm mà quen thuộc, thật sự chẳng biết tại sao và cũng chẳng hiểu vì lí do gì hoàng thượng lại đeo vòng cổ to trên cổ như vậy "Dẫu sao trẫm cũng là khách, khanh ngồi chỗ chính là được, không sao". 

(Cuộc nói chuyện ba người, Thuận Long - Trạch Huân - Trạch Anh)

Có vẻ như mọi chuyện đang dẫn đi theo kế hoạch mà Trạch Anh sắp đặt, chờ đợi đã đủ, y mới lên tiếng "Dạ phụ thân, trong thời gian người văng mặt, con có nuôi thêm một con vật, chỉ có điều con vật này khác với con súc sinh mà người đang gác chân".

Thuận Long liếc sang nhìn vì không biết nên mở lời như thế nào, ngay lúc đó Lý thượng thư nhanh chóng phản hồi "Ấn tượng nhỉ, thế chắc có bệ hạ nên con mới nói đúng không, vậy chắc bệ hạ cũng cho phép, thế con nói khác, là khác như thế nào?" .

Lý công tử cười nhẹ rồi nói "Chuyện này chắc phụ thân phải hỏi lại bệ hạ ạ, hoàng thượng hiểu rõ sự việc này ạ" 

Thuận Long khi nhắc đến mình như cách chủ gọi chó thì chó phải nghe, nên ngay lúc này y đã lên tiếng "Lý khanh, đúng như con trai khanh nói, trẫm hiểu vấn đề nhưng có một chuyện trẫm muốn hỏi xem khanh muốn thế nào?"

Quả thực với Trạch Huân, ngài đang cảm thấy mọi thứ thật lộn xộn, không hiểu những việc này là do Trạch nhi sắp đặt hay dụng ý nào đó từ thánh thượng, suy cho cùng đó cũng chỉ là phỏng đoán của Lý thượng thư mà thôi "Dạ, vi thần cũng chưa rõ nhiều điều, mong được bệ hạ chỉ điểm ạ"

Trong khoảnh khắc ấy, Trạch Anh đang nhịn cười, thì Thanh Đề lại liếc mắt nhìn lên hoàng đế như để hỏi rằng "Huynh sẽ nói thân phận sao", Thuận Long hằn giọng một tiếng rồi nói "Chắc khanh cũng có nghe chuyện Bạch tuấn mã của tiên hoàng đã mất tại Quản mã cung rồi đúng không?" 

Lại thêm một vấn đề không liên quan đến câu chuyện hiện tại, nào là có một con vật mới được Trạch nhi thêm vào Biệt phủ, rồi bệ hạ biết chuyện, giờ lại liên quan đến tuấn mã của tiên vương, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vào lúc này "Dạ vi thần có nghe chuyện đó ạ, nhưng tại sao bệ hạ lại hỏi chuyện đó ạ".

Thuận Long giờ mới trầm người một chốc như cố tình tạo ra khoảng lặng trong không gian này vậy "Thật ra, trẫm vốn đã biết chuyện đó nhưng không phải từ trưởng quản - Quản Mã cung, mà từ chính tiên hoàng, Đêm hôm ấy trẫm vốn chẳng hề ngủ sớm đến như vậy, trong mộng Tiên vương đang ngồi trên lưng bạch mã, mặc chiến giáp phi thẳng đến chỗ trẫm mà hỏi tại sao lại khiến tuấn mã của người ra đi như thế, tại sao chẳng hề có một cái buổi tang lễ nào, liệu chăng trẫm đã quên đi sự hiện diện vô hình của phụ vương. Lúc ấy, tiên vương trách tội trẫm rất nhiều, cuối cùng người đã đưa ra cho trẫm một hình phạt và nói rằng chỉ khi nào vong linh bạch mã trên trời cảm thấy nhẹ nhõm thì trẫm sẽ được tha thứ."

Đứng hình trong khoảng không gian ấy, Lý đại nhân tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn muốn hỏi tiếp đó là gì "Dạ bẩm bệ hạ, thế tiên hoàng đã nói những gì ạ, hình phạt của tiên đế thực chất là chỉ hù dọa thôi hay sao ạ"

Hoàng đế lắc đầu để bác bỏ lời Trạch Huân vừa nói ra "Không phải đâu Lý ái khanh,  lúc ấy tiên vương phạt rằng trẫm là rồng nên chỉ biết sự thượng đẳng bản thân mà quên đi những giống loài bên dưới, phụ vương phạt trẫm làm .....làm....một con cẩu chịu sự chà đạp, sỉ nhục, hành hạ để hiểu nỗi lòng của những giống loài cấp thấp. Vâng các ngươi chẳng nghe lầm đâu, lúc ấy trẫm giật mình tỉnh giấc và cứ nghĩ rằng chuyện đó chỉ là một cơn ác mộng nhưng mộng lại chẳng hề là mơ. Theo thời gian chỉ trong ba ngày, trẫm đã cảm thấy khó chịu khi dùng hai chân để bước, sau lại cảm thấy thèm khát được dùng bốn chi để bò. Cứ như vậy mỗi ngày sau khi thượng triều, trẫm phải đóng kín Càn Long điện để tự mình bò quanh như cách duy nhất để chống đỡ".

Trạch Huân gương mặt hiện lên nỗi buồn "Bệ hạ, người đã chịu khổ quá rồi, vậy sau đó đã có chuyện gì ạ". 

Thở dài một tiếng như cố gắng tỏ vẻ chẳng biết nói như thế nào, Thuận Long chậm rãi đáp "Vốn dĩ trẫm nghĩ rằng đây sự chống chế cho đến khi tiên vương tha tội nhưng hoàn toàn không. Trẫm vẫn vậy nhưng càng ngày cái cảm giác muốn dùng bốn chi để bò càng ác liệt, và vào một ngày nọ, khi trẫm đang bò trong sảnh điện Càn Thanh - con trai khanh Trạch Anh đã nhìn thấy, trong khoảnh khắc ấy trẫm cứng người không biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng đành nói ra sự thật. Và chẳng biết điều sắp nói là nên vui hay nên buồn, ngay đêm đó tiên hoàng bảo trẫm phải chịu đựng hình phạt này trong mười năm, trong giai đoạn đó trẫm phải làm một con vật cho Lý gia các khanh. Xem như là trẫm cầu xin khanh, có thể giúp trẫm thoát khỏi hình phạt này được không?", vừa nói dứt câu, Thuận Long rời khỏi ghế quỳ cả hai chân quỳ lạy Trạch Huân thượng thư liên tục. 

Phản ứng tức thời như thế, Lý đại nhân nào có thể để yên, ngài đỡ bệ hạ rồi quay chỗ ngồi, dẫn hiểu mọi chuyện, im lặng một lát rồi nói "Vậy là cái khóa cổ bệ hạ đang đeo chính là khóa súc vật mà Lý gia dành cho thú vật, nếu như những lời tiên vương ban lệnh thì vi thần nếu không chấp nhận, có lẽ bệ hạ sẽ mãi mãi mang hình phạt này, nhưng vi thần không thể nhìn cảnh hoàng thượng làm một con vật dưới chân vi thần được ạ, điều đó thực sự khiến vi thần cảm thấy có tội". 

 Hoàng thượng bùi ngùi nhưng tự dưng cự long bên trong vốn thức giấc trước đó, giờ như rung chuyển bên trong "Trẫm hiểu, bất cứ quan trọng thần nào khi biết việc này đều khó chấp nhận được, ngay cả trẫm người chịu phạt vẫn không thể nào biết nên nói gì, nhưng khanh thấy đấy, mười năm là khoảng thời gian dài, nếu khanh giúp trẫm, có lẽ trẫm sẽ mau chóng vượt qua". 

Ngẫm nghĩ những lời bệ hạ nói ra, Lý thượng thư hiểu rõ nếu bản thân không đồng ý cũng đồng nghĩa bất trung, nhưng đồng ý lại mang tội khi quân phạm thượng, cuối cùng cũng có quyết định riêng mình "Vi thần hiểu Trạch Anh lo lắng nên mới nói với thần, chỉ là không biết nên làm gì vào lúc này, thật sự khiến vi thần cảm thấy khó nghĩ". 

Thuận Long cười rồi đáp "Nếu khanh đã đồng ý để trẫm dùng thân phận ngang hàng con chó dưới chân khanh, thì việc này cứ để Trạch Anh quyết định, cứ xem như khi ở đây trẫm là thú vật chịu phạt, trẫm chấp nhận, khanh không cần lo rằng". 

Nghe theo ý bệ hạ, Trạch Huân quay sang đại công tử hỏi ý "Trạch nhi, giờ bệ hạ đã nói thế, ý con thế nào?".

Thực ra Trạch Anh muốn làm khó nên tất nhiên được hỏi vậy sẽ có nhiều chiêu trò hơn "Dạ hoàng thượng, dạ phụ thân, nếu bệ hạ cho phép thì vi thần xin được nói, thật ra lúc trước đây khi mua con chó này về vi thần cũng kiểm tra cơ thể, sức chịu đựng để xem giống chó này có tốt hay không, dùng như thế nào, vì bệ hạ bảo rằng cứ cho người ngang hàng với con súc sinh này, nên con mới nói vậy". 

Lý Trạch Huân vừa định đứng dậy để quát mắng đứa con của mình thì hoàng thượng đã lên tiếng "Ái khanh, trẫm biết tranh định nói lời dạy dỗ Lý ngự tiền nhưng không sao, trẫm hiểu ý tốt của khanh, chỉ có điều mục đích tiên vương phạt tội trẫm là để trẫm chịu sự đau đớn, sự nhục nhã, sự chà đáp, trẫm sẽ không vì thế mà trừng phạt Trạch Anh đâu, cứ để cho y thực hiện". 

Lý đại nhân biết rõ việc bản thân chấp nhận điều này đã vô tình khiến bệ hạ vào thế khó nhưng trong tình cảnh của hoàng thượng thì đó là điều không thể ngăn cản "Dạ nếu người đã nói vậy, thì Trạch Nhi, con cứ làm điều con muốn".

Trạch Anh gật đầu rồi nói với hoàng thượng "Dạ hoàng thượng, giờ người có thể cởi y phục để Đình quản gia đánh giá được không ạ, vì nếu không sẽ khó mà biết được người cần làm việc gì trong phủ". 

Thuận Long vui mừng như trẩy hội "Được rồi, để trẫm cởi, dẫu sao cũng phải theo quy tắc". Nói rồi bệ hạ đứng dậy, tay cởi dây lưng trước mặt cha con Lý Trạch, Thanh Đề bò bên dưới mà ngưỡng mộ khả năng ăn nói của y trong khi Thúc Hiên dường như đang có một âm mưu gì đó , chiếc dây lưng thêu nạm ngọc, hình rồng được tháo xuống, thì cũng là lúc áo bào từ đó thoát ra để lộ kim y đằng sau lớp áo ấy, ngay lúc này Lý Trạch Huân bổng lên tiếng "Trạch nhi dẫu sao bệ hạ cũng là thiên tử, việc bắt bệ hạ cởi tất cả trước mặt chúng ta có phần không đúng, hay rằng để quản gia kiểm tra trong phòng kín cũng được mà đúng không?" - Thuận Long hiểu rõ Lý thượng thư vẫn chưa quen với điều hiện tại nên nhanh chóng lên tiếng thay vì để Trạch Anh phải nói thay mình "Lý khanh, trẫm hiểu khanh muốn tốt cho trẫm, nhưng trẫm muốn khanh hiểu một điều, không phải tự dưng trẫm bị phạt, có tội mới phạt, thiên tử phạm pháp đồng tội thứ dân, hơn nữa trẫm còn bị phát sống ở thân phận cẩu nô nên việc trần truồng không phải là sai, khanh cứ việc xem trẫm như một hoàng đế chịu phạt là được rồi". Hiểu rõ tính cách của bệ hạ là vậy, thế nên bản thân chẳng thể cản được, áo kim y được thoát để lộ cơ thịt phần ngực săn chắc, sau là ủng rồng được tháo ra khỏi chân, quần kim y cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể, để lộ Cự long to khỏe đang cương cứng cùng cặp ngọc to dài kéo dài trông thật đặc biệt. 

Đứng trước trạng thái trần truồng này, Trạch Anh lên tiếng "Phụ thân thấy chưa, cu và dái của bệ hạ to dài như vậy đấy, hệt như của những con chó khác, có khi còn to hơn của con chó này nữa đấy" - nghe lời Trạch nhi nói những lời vậy, vị thượng thư cảm thấy có lỗi vô cùng trước mặt bệ hạ "Vi thần không biết dạy con để nó nói lời như vậy, xin người tha tội". Thay vì giận dữ, Thuận Long lại không, y cười rồi nhắc lại "Trạch Huân, trẫm biết khanh cảm thấy khó xử nhưng Trạch Anh hắn dùng từ đúng đấy, trẫm thân phận là chó, thì dùng từ cu và dái là chẳng hề sai, với lại trẫm chịu phạt nên trẫm muốn khanh phải đối xử công bằng giữa trẫm và con chó dưới chân khanh, nó làm trẫm làm, không có sự phân biệt, rõ chứ, còn giờ thì phiền quản gia kiểm tra xem trẫm là con chó như thế nào?". 

Xem như đã hiểu ý bệ hạ, Lý đại nhân ngồi xuống sau khi lắng nghe những phân tích và yêu cầu của bệ hạ, trong lúc đó Đình Thúc Hiên đã bắt đầu, hắn dùng tay bóp mạnh vào mông, rồi dùng tay sờ cặp ngực của bệ hạ như đang lợi dụng cơ hội săm soi cơ thể hoàng đế vậy, sau là phần cu chó được kéo lên xuống liên tục để lộ đầu đỏ bên trong như để kiểm tra khả năng sinh sản tốt hay không vậy, đối với Thuận Long đây mới là điều bấy lâu nay bản thân khao khát được làm chó cho chính đại thần của mình, "Dạ bẩm lão gia, bẩm công tử, sau khi kiểm tra cơ thể của hoàng thượng, nô tài cho rằng đây là một con chó tốt, rất hợp với các việc nặng nhọc, khả năng chịu đau tốt, và khả năng phối giống cũng vậy ạ " , lắng nghe những phân tích của quản gia Trạch Anh hỏi phụ thân "Vậy người quyết định như thế nào ạ hay để con quyết định" - cách nói này cũng ngầm muốn nói rằng bệ hạ chính là chó của y. Trạch Huân xoa xóa trán suy nghĩ "Thật sự giờ ta cũng không biết như thế nào, mọi thứ quá đột ngột, giờ bệ hạ lại thành chó của Lý gia, nô bộc của Lý phủ, nhưng dù thế nào bệ hạ vẫn là thiên tử, nếu có phạt làm thú vật ở đây cũng không thể để người ngang hàng với con chó bên dưới chân phụ thân được, liệu rằng đệ thánh thượng mặc y phục hay không Trạch Nhi". 

Trạch Anh hiểu rõ tính cách của phụ thân, việc này rất khó chấp nhận trong thời gian ngắn như vậy, cả đời làm quan, cả đời làm trọng thần thì thật khó xử cho Lý thượng thư "Có chuyện này, nhi tử phải nói, bởi nếu con không nói thì bệ hạ cũng nói, nếu phụ thân muốn cho phép hoàng thượng mặc y phục thì cặp ngọc châu và cự long kia phải ở bên ngoài và mông cũng phải lộ, ý phụ thân thế nào". 

Quả thực trong hoàn cảnh này chỉ có như vậy mới khiến vị đại thần như Lý thượng thư cảm thấy hài lòng "Được rồi, cứ làm như vậy, sau khi làm xong, ta muốn nói chuyện riêng với bệ hạ, con và Thúc Hiên không cần đi theo". Không cần Trạch Huân nói, Thuận Long cũng biết nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thì bệ hạ quả thật rất thích thú vì cảm giác từ bậc thiên tử, bậc quân vương nhưng giờ lại tồng ngồng trước mặt quan viên, rồi trở thành cẩu nô thì thật sự rất đáng .......

"Dạ, bệ hạ người mặc y phục này vào rồi lại nói chuyện với lão gia" - Thúc Hiên nói rồi cùng với Trạch Anh cũng như Thanh Đề bước ra ngoài. Giờ đây không gian này chẳng biết đâu là chủ và đâu là nô tài, mọi thứ thật hỗn độn "Dạ bẩm bệ hạ, người ngồi đi ạ, không cần phải đứng như vậy đâu ạ" - khá bất ngờ trước lời nói đó Thuận Long đáp "Lý khanh, trẫm biết giờ tâm trạng khanh đang hỗn độn, nhưng khanh hãy nhìn vào trẫm, xem trẫm có tư cách để ngồi nữa hay không, khanh không cần cảm thấy buồn hay sao cả, cứ xem như trẫm là một con chó đặc biệt vậy thôi". 

Lý đại nhân nghe vậy cũng chẳng biết nên nói lời nào nữa "Dạ nếu vậy thì bệ hạ người muốn sao cũng được ạ, việc hôm nay có phải rằng chỉ có vi thần, cùng Trạch Nhi, Thúc Hiên và con cẩu nô kia biết đúng không ạ, có còn ai biết chuyện của bệ hạ không ạ" - Thuận Long mĩm cười rồi tự mình quỳ gối, hai tay chống xuống bò lại dưới chân Trạch Huân, quả thực cảnh tượng này thật không dám nghĩ là thật đối với Lý thượng thư vào lúc này "Trên tay khanh là vòng cổ của trẫm, khi ở đây, trẫm là chó của khanh, không lẽ khanh muốn trẫm là một con chó vô chủ hay sao". Lời của bệ hạ biết là không đúng nhưng với ngài thượng thư thì điều đó cũng chẳng hề sai trong hoàn cảnh hiện tại, cầm vòng cổ của súc nô Lý gia, chần chừ, tay run và khi cúi mình xuống để đeo vào cổ hoàng đế thì thật sự khiến ngài phải hồi hộp tim đập liên hoàn " Vi thần lần đầu làm việc này, nên quả thực có chút khó khăn".

"Haha, trẫm giờ đã là chó của khanh rồi, khanh có quyền sai bảo, bỏ đói, đánh đập tùy ý, còn việc lúc nãy khanh hỏi thì đúng vậy chỉ duy nhất ở Lý gia là biết chuyện của trẫm, à đứa con thứ của khanh Lý Minh Quản cũng biết việc này, vì hôm qua đứa trẻ ấy buồn bả vì chẳng được cưỡi ngựa nên trẫm có nói với Trạch Anh để trẫm làm ngựa cho tiểu công tử, khanh đừng tức giận, thân phận của trẫm tại đây là nô tài của khanh, là chó của khanh, lúc đầu khanh sẽ chưa quen, nhưng rỗi cũng dần trở nên quen thuộc" - khá bất ngờ khi ngay cả đứa con thứ của mình cũng đã biết về thân phận của bệ hạ thì việc này quả thực hoàng thượng đang rất nghiêm túc trong chuyện đang xảy ra "Dạ nếu bệ hạ đã nói như thế, vi thần sẽ vì người mà cố gắng, giờ chúng ta đến chỗ của Minh Quản, bệ hạ thấy được không ạ". 

Tất nhiên là Thuận Long không thể từ chối vì thân phận bây giờ của mình không phải như hiện tại nhưng có một điều khá buồn cười rằng Lý đại nhân bước đi ra mà quên rằng hoàng thượng vẫn còn bên trong đó "Trạch Huân trẫm có biết dùng hai chân để đi như khanh đâu, khanh nên làm quen việc cầm xích dẫn trẫm như dẫn một con chó vậy". Giờ đây Lý đại nhân đã thấy nhẹ lòng một phần nào đó nhưng vẫn chưa quen với việc hiện tại "Quả thực cả đời này, vi thần không nghĩ bệ hạ sẽ ở tư thế này nói chuyện cùng thần, nhưng ở đây còn một tên bếp, hắn chắc cũng sớm phải biết thân phận của người thôi", nói rồi Lý đại nhân tay trái cầm xích rồi như một khung cảnh trái ngược của thời đại, giờ đây quân vương lại bò như một con súc vật trong khi đại thần lại là người cầm dây, thật sự khó mà nói nên lời. 

.......................

Trên đoạn đường không quá dài, tâm trạng của Thuận Long là sự thích thú đến tốt bậc bởi giờ đây bản thân đã được xích bởi chính trọng thần của mình, cảm giác nhục nhã càng khiến vật bên dưới không hề có trạng thái thu mình mà nhỏ lại "Chắc giờ Lý thượng thư đang rất rối trí, trẫm biết khanh sẽ khó mà chấp nhận được việc này, nhưng chỉ ở đây trẫm mới như thế này, khanh cứ xem như tại đây trẫm chỉ là người chịu phạt, đừng nghĩ quá nhiều là được". Dù bậc thiên tử nói như thế nhưng Trạch Huân đời nào lại dám như thế, y bước trong im lặng được vài bước thì dừng lại "Nếu bệ hạ đã nhất quyết và muốn như vậy, kể từ hôm nay công việc tại đây sẽ giao cho hoàng thượng và con cẩu kia thực hiện ạ, nhưng nếu việc khó qua hoặc Trạch nhi có sai người làm việc gì không đúng, hãy nói với vi thần, vi thần sẽ thay người lên tiếng nhắc nhở nó ạ" . Ngẩng đầu lên nhìn quan trọng thần, bệ hạ nở một nụ cười vui vẻ "Trẫm chịu phạt này là do tiên vương ban phạt, giờ nếu con trai khanh nhẹ tay với trẫm thì liệu rằng sau này hình phạt liệu có biến mất, trẫm tin Trạch Anh sẽ có suy nghĩ đúng mực mà thực hiện, à mà gần đến chỗ Minh Quản chưa nhỉ". 

Nghe nhắc đến tiểu Quản, vị đại nhân quên mất bản thân đang cầm xích và con vật bên dưới là một bậc thiên tử nên đã nhanh chóng kéo mạnh khiến bệ hạ phải la lên "Aw", nhưng thay vì nói, bệ chỉ lắc đầu tỏ vẻ không sao, dường như giai đoạn đầu với Lý thượng thư thật sự khó chấp nhận. Lúc bước gần tới, dù chỉ mới thấy bóng hình xa xa, tiểu công tử đã la lên thật lớn "Ah, phụ thân đã về" - nói rồi thằng bé chạy ra vui mừng khôn siết, vừa chạy đến chuẩn bị ôm mừng Lý lão gia thì Nhị công tử bất giác nhìn xuống "Ủa, phụ thân, nay hoàng đế ca ca cũng làm ngựa cho cha hả"; đứng trước lời nói ấy, Trạch Huân sững người không biết nói gì bởi bản thân vẫn chưa quen được với hoàn cảnh hiện tại mà chỉ biết nhìn xuống Thuận Long như để hỏi nên đáp thế nào đây và dĩ nhiên bệ hạ nào để lão trọng thần của mình đứng chết trân như thế được chứ. Hoàng thượng cổ đeo xích đáp "Tiểu Quản, nay trẫm không làm ngựa cho Lý lão gia mà làm chó giữ nhà". 

Lời bệ hạ nói như thế khiến Minh Quản không nghĩ nhiều mà định đáp lại điều gì đấy thì Lý Trạch Huân tất nhiên đáp lại " Ờ..ơ...đúng rồi đấy Quản nhi, kể từ hôm nay bệ hạ đến đây làm chó cho Lý gia chúng ta, nhưng con không được nói ai đâu đấy, bệ hạ thương con nên mới làm thế đấy". 

Thuận Long ngẩng nhìn Trạch Huân với một đôi mặt cảm phục tính trung quân của lão, trong khi đó Minh Quản nghe vậy vội thắc mắc "Nếu hoàng đế ca ca làm chó, vậy con không được cưỡi ngựa nữa hả" - gương mặt đứa trẻ buồn thiu xụ xuống. Trong khoảnh khắc ấy, Thuận Long lên tiếng "Đâu, trẫm chỉ làm chó cho cha của tiểu Quản thôi, còn với Quản nhi, trẫm vẫn là ngựa mà". Nghe đến đây, Minh Quản vui cười tít cả mắt, nắm lấy tay cha xin xỏ "Phụ thân, hoàng đế ca ca làm ngựa đã lắm đấy, cho con cưỡi đi cha". 

Trong hoàn cảnh hôm nay, Trạch Huân đại nhân đã nhận lấy hàng loạt điều bất ngờ thế nên trước lời nói của một đứa trẻ vòi vĩn ấy, ngài cũng dần quen theo "Thôi thôi được rồi, ta cho, nhưng con cẩn thận, đừng làm bệ hạ đau nhé" - nói rồi ngài khụy chân tháo khóa cổ của bệ hạ rồi nói "Cực bệ hạ quá rồi". Bò lại bên cạnh chân đứa trẻ đang tuổi lớn, tất nhiên những cái lạ mắt nó sẽ hỏi "Ủa ủa, hoàng đế ca ca, cái bên dưới của huynh nhìn giống của đệ ạ nhưng bự dữ vậy, hai viên kia lũng lẳng nữa kìa" - cách mô tả cự long và long châu của Minh Quản khiến lão gia không khỏi buồn cười nhưng lại không muốn bệ hạ phải thay mình nói "Quản nhi, cái vừa dài vừa to con nói là Cự Long tức là con rồng nhỏ của bệ hạ đấy, còn vật mà con bảo dài lòng thòng thì đó Long châu của bệ hạ". Nghe đến đây, Minh Quản quan sát bệ hạ đang ở tư thế bò nhưng đầu lại cúi xuống như muốn nhìn rõ hơn "À hóa ra là vậy, con hiểu rồi,  nhưng mà, con liệu có thể ...".

Vẻ chần chừ xin xỏ ấy không qua khỏi cặp mắt tin tường của Trạch Huân đại nhân, y định gằn mắt nhắc nhờ đứa trẻ thì bệ hạ đã lên tiếng "Lý khanh, vậy khanh quên những gì trẫm đã nói lúc nãy rồi, cứ việc đáp ứng, trẫm giờ là gì?" - chưa kịp đáp lại thì Minh Quản đáp lại "Hoàng thượng là ngựa của con, và là chó của phụ thân và đại huynh". Câu đáp không chần chứ, thẳng thắn khiến bệ hạ ở tư thế con vật phải bật cười "Đấy khanh thấy không, ngay cả con của khanh còn biết". Hiểu rõ kế nghi binh này không được, chỉ còn biết chấp nhận sự thật này mà thôi, Lý thượng thư bước lại sờ đầu đứa con của mình rồi đáp "Hoàng thượng là ngựa của con, nếu con muốn thử sờ soạn hay xem ngắm cứ việc". 

Phản ứng của Minh Quản ngay sau đó là gương mặt hồn nhiên, rối rít cúi đầu xuống phần hông bên dưới bệ hạ để nhìn nhưng đứng trước tình huống đó, Trạch Huân nhanh chóng lên tiếng "Hoàng thượng, người nằm ngửa ra đi, chó cũng nằm ngửa chứ cũng chẳng phải luôn luôn bò đâu", cảm giác như mình giờ trở thành một nô tài của Lý phủ, Thuận Long chuyển mình, nằm ngửa để lộ vật bên dưới cùng cặp ngọc. Minh Quản nhanh tay dùng cả bàn tay, không, cả hai bàn tay nắm lấy vật ấy, kéo rồi xoa xoa khiến hoàng thượng nhiều lúc rùng mình vì khoái cảm đặc biệt mà đứa nhỏ này tạo ra. Đứng quan sát con của mình đang trêu đùa vật của bệ hạ mà trong thâm tâm của Lý lão gia có rất nhiều suy nghĩ đang mâu thuẫn với nhau, và để chấm dứt những điều ấy, y chỉ biết lên tiếng "Tiểu Quản, chơi vậy đủ rồi, con đang khiến con chó của phụ thân mệt đấy, giờ về phòng ngủ đi". Câu nói chỉ đơn giản như thế thôi nhưng lại tác động cùng lúc đến cả hai người, không, một người, một thú mới đúng, Thuận Long chuyển lại tư thế bò rồi tiến đến chân của Trạch Huân như một con chó nghe lời chủ, trong khi đó lại là gương mặt mới lúc nãy còn vui tươi thì giờ là vẻ mặt buồn thiu, chẳng nói nên lời.

Bò đoạn đường quay lại biệt phủ, cả hai dường như ai nói gì, Thuận Long nhiều lúc định lên tiếng thì lại nghĩ đến thân phận hiện tại của mình nên thôi, trong khi Trạch Huân lại đang có đấu tranh nội tâm bên trong từng suy nghĩ chính mình "Lúc nãy vi thần lỡ lời xin người đừng quá chú tâm, hôm nay cũng là một thời điểm dài với cả hai

................

(Điện Càn Thanh)

Kể từ hôm quay lại hoàng cung, đã hai ngày trôi qua Thuận Long chẳng hề thấy Trạch Huân tiến cung, bản thân dù rằng đã nhiều lần xin vào bên trong biệt phủ nhưng đều nhận lấy thất vọng đi về, lần nào cũng là câu của Thúc Hiên "Dạ bẩm hoàng thượng, cả lão gia và công từ đều đang có việc, xin người đợi dịp sau đến ạ". Những suy nghĩ cứ len lõi mãi trong đầu bệ hạ "Lí do gì cả hai tránh mặt trẫm, hàng ngàn tên muốn trẫm bò dưới chân, để đánh trẫm thì nay hai cha con ấy lại cứ như sợ hãi điều đấy, phải chăng cả hai đều không muốn, không, Trạch Anh vẫn luôn xem trẫm là chó, ngay ngày hôm kia, Trạch Huân còn bất giác gọi trẫm là chó, vậy rốt cuộc lí do là gì?", mãi trầm tư những điều đó mà tiếng bẩm bên ngoài phải lập lại hai lần bệ hạ mới nghe được "Dạ bẩm bệ hạ, có Lý thượng thư Lý Trạch Huân đang ở bên ngoài chờ diện kiến ạ". Đây mới là âm thanh mà hoàng đế chờ đợi "Mau truyền hắn vào điện".

Ngồi trên bàn trà, nhưng tâm chẳng hề yên, y chờ đợi, lắng nghe tiếng bước chân mà tim như rộn ràng muốn rơi ra ngoài, vừa nhìn thấy Trạch Huân , bệ hạ đã nhanh chóng tiến đến "Khanh không cần hành lễ, trẫm sao để chủ nhân hành lễ trước một con chó được". Câu nói này khiến Lý thượng thư có chút nghẹn lời không biết phản ứng thế nào "Vi thần đến để nói bệ hạ một chuyện ạ". 

(Cuộc trò chuyện giữa Trạch Huân và Thuận Long bệ hạ)

Cảm xúc sốt sằng vì không biết chuyện Lý thượng thư muốn nói là gì, hoàng thượng nhanh chóng đáp lại "Ái khanh, khanh muốn nói với trẫm việc gì, nếu là đại sự có thể để sau, nếu là chuyện ở Lý gia, khanh có thể nói trước".

Hiểu tâm trạng thực sự của bệ hạ lúc này là như thế nào, Lý đại nhân nhanh chóng đáp lại "Thực ra vi thần có biết chuyện người đã đến Lý phủ nhiều lần trong thời gian hai ngày qua, không phải vi thần tránh mặt người, mà vì cả vi thần và Trạch nhi đều đang suy nghĩ một việc". 

Thuận Long hồ hởi hỏi gấp lại "Đó là gì, khanh có thể nói ngay cho trẫm biết được không?" .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia