ZingTruyen.Info

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 47: Thị Tẩm

Kalos1989


(CÀN THANH ĐIỆN)

Tọa trên bàn trà, đó là khung cảnh nhìn là bình thường nhưng thật ra không hề bình thường tí nào bởi một thị vệ thoải mái dùng nước trong khi hoàng đế lại đưa mắt nhìn với một sự lo lắng như thể tất cả những gì thị vệ này nói ra, vạn tuế gia đều phải tuân theo, và dĩ nhiên điều đó chẳng hề sai một chút nào. Thuận Long quan sát tiểu đệ mà trong lòng không biết hắn đang muốn phạt y như thế nào "Đệ uống trà cũng đã nhiều, đệ muốn phạt trẫm như thế nào, đệ có thể cho trẫm biết không?" - Trạch Anh nghe đến đây cũng hiểu hoàng đế đang thấp thỏm lo lắng "Chắc huynh vẫn còn nhớ Tiểu Bạch Khuyển của hoàng hậu nương nương đúng không?". Nghe nhắc đến sủng vật của ái phi khiến hoàng đế giật mình bởi phân vân không biết hình phạt ấy có liên quan gì đến điều đệ ấy nói. 

"Trẫm vẫn nhớ về con sủng khuyển đó nhưng trẫm không rõ tại sao đệ lại nhắc đến điều này" - Thuận Long thắc mắc hỏi  - Lý ngự tiền cầm lấy quyền tấu chương rồi chỉ thẳng vào phần lõm bên dưới long bào như một cách ám chỉ "Chắng phải huynh với nó đều giống nhau hay sao, vốn chẳng có gì, nhưng cách đây hai ngày, Bạch Khuyển có biểu hiện phối giống nên hoàng hậu sợ rằng sẽ gây vấy bẩn hậu cung nên đã giao nó cho Quản Mã Cung chịu trách nhiệm chăm sóc nó". Hoàng đế dường như cũng mường tượng được dụng ý của Trạch Anh "Và đệ muốn trẫm giao cấu với nó đúng không?" - Lý cổng tử vỗ tay bật cười "Đúng là chỉ bệ hạ mới hiểu lời đệ nói, đệ cho huynh thời hạn trong hôm nay, giải quyết việc này, à mà hình như tên của huynh cũng nằm trong danh sách cẩu tuần của thị vệ trực đêm mà nhỉ".

Bản thân bệ hạ trầm ngâm suy nghĩ về những điều mà Trạch Anh đã nói "Được, nếu đệ cho rằng việc phạt trẫm như vậy là điều đệ muốn, trẫm hoàn toàn chấp nhận hình phạt này" - Lý ngự tiền một lần nữa dùng cả bàn tay vỗ mạnh vào long bào phần bên dưới, nhưng dù vỗ như vậy cũng không khiến y cảm thấy khó chịu mà thay vào đó là cảm giác giật mình "Huynh nghĩ thế là đúng, vì nếu huynh không chấp nhận hình phạt này, thì có lẽ đệ sẽ yêu cầu bệ hạ chịu một cái khác thay thế". Dù chẳng biết biện pháp thay thế đó là gì nhưng suy cho cùng việc hiện tại vẫn là ổn nhất "Vậy đệ cứ việc về phủ, trẫm sẽ cho người báo lại với đệ" - Lý ngự tiền không nói gì chỉ cười rồi nhanh chóng rời khỏi điện Càn Thanh, để lại đằng sau là hình bóng hoàng đế đang thần thờ suy nghĩ. 

....................

"Dạ nô tài Lương Tinh tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế" - Lương đại nhân dù nữa nghi ngờ nữa lo lắng bởi y cũng phần nào đoán được lí do bệ hạ triệu kiến mình đến đây vào lúc này, trong lòng tuy có chút suy nghĩ "Liệu chăng bệ hạ truyền ta vì điều đó". Bâng khuâng hồi lâu cuối cùng hoàng thượng cũng đã cho y đứng dậy "Lương khanh mau đứng dậy, mau vào tẩm điện cũng trẫm, trẫm có việc cần bàn với khanh".

Đối với hoàng thượng, khi những bí mật không còn là khoảng cách giữa cả hai thì việc bàn luận trở nên dễ dàng hơn so với trước "Trẫm truyền ngươi đến là muốn nhờ ngươi một việc" - lời nói hoàng đế vừa dứt, Lương đại nhân đã ngay lập tức đáp lại "Dạ được bệ hạ trọng dụng là phúc của nô tài ạ, xin bệ hạ ban việc ạ". Thuận Long lúc này mới chậm rãi nói "Theo những gì trẫm được biết thì Tiểu Bạch Khuyển của hoàng hậu đang ở chỗ ngươi đúng không" - ngạc nhiên khi nghe bệ hạ nhắc đến sủng vật nương nương, Lương Tinh lộ rõ vẻ tò mò không biết điều hắn nghĩ và lời hoàng thượng nói có cùng một vấn đề hay không " Dạ đúng vậy ạ, Bạch Khuyển đang trải qua giai đoạn chuẩn bị giao hợp nên nương nương chuyển nó đến Quản Mã cung để nô tài chăm sóc cho đến khi hoàn toàn khỏi ạ". Hoàng đế quan sát vẻ mặt của y như để đoán xem nên nói gì tiếp sau đó "Trẫm nhớ rằng nó là giống đực, thế ngươi đã tìm đối tượng cho y chưa, bởi điều trj bằng việc bình thường sẽ không áp chế được điều đó", tuy khó hiểu vì sao hôm nay bệ hạ triệu kiến mình đến chỉ để nói về chuyện này nhưng những lời hoàng thượng nói chẳng hề sai. 

Lương đại nhân đứng đối đáp mãi một hồi, cuối cùng cũng được bệ hạ ra hiệu sang ngồi cạnh mình, cứ mỗi lần nói chuyện với bệ hạ, luôn mang đến một cái gọi là áp lực tác động mạnh lên đầu óc của ngài ấy, một tâm trạng lo lắng khó tả " Dạ nô tài cũng đã nghĩ đến điều này nhưng hoàng cung chỉ có hai loại, một loại là sủng vật của các nương nương nhưng để nhờ cậy việc này thì thực khó mà đạt được, loai còn lại chính là các cẩu tuần. Tuy rằng loại này dễ dàng giải quyết vấn đề, nhưng máu "dơ bẩn" ấy sẽ khiến hoàng hậu nương nương không hài lòng ạ, nên nô tài mới chọn phương pháp chăm sóc cho qua giai đoạn này". Những lời trưởng quản - Quản Mã Cung nói vô tình giúp bệ hạ có một ý tưởng gì đó, trong khoảnh khắc ấy, hoàng thương quay sang nói "Nếu trẫm nói với khanh rằng, có một con chó có thể giúp Bạch Khuyển khỏe lại, hoàng hậu hài lòng, ngươi được thăng chức, thì ngươi thấy thế nào" - quả thực đó là một món hời nếu hệt như những gì bệ hạ nói nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy có gì đó không ổn "Dạ nô tài ngu muội xin bệ hạ giải rõ ạ".

Thuận Long lúc này mắt nghiêm nhìn Lương ái khanh khiến hắn đột nhiên lo lắng "Chắc khanh cũng không quá xa lạ việc trẫm cũng là một con chó tuần đêm của Nhất Nguyên, cách đây vài hôm chẳng phải khanh cũng đã liệt trẫm vào danh sách cẩu tuần sao, nếu khanh đang muốn tìm một con chó có dòng máu giá trị, muốn được hoàng hậu, muốn được thăng quan thì con chó trước mặt khanh lúc này chính là một sự lựa chọn không hề tồi". Lắng nghe những lời bệ hạ nói mà mồ hôi trên trán của y nhỏ giọt liên tục, tim đập liên hoàn "Dạ bẩm bệ hạ, lời người nói đúng ạ nhưng quả thực nô tài không dám đâu ạ, người là cửu ngũ chí tôn, sao có thể làm việc đó được ạ" - sự chối từ trong cách đối đáp của Lương đại nhân tưởng rằng khiến hoàng đế suy nghĩ lại nhưng có lẽ điều đó hoàn toàn không có tác dụng bởi ngay lúc này cự long dưới quần của bệ hạ đã cương cứng đến mức không biết nên nói gì, bệ hạ có vẻ đang kiềm chế một cách khó tả vật bên dưới "Lần trước khanh kiểm tra trẫm và nói gì, nói rằng trẫm thuộc chủng chó săn, giống cái, vậy chẳng phải con chó khanh đang tìm kiếm lúc này chính là trẫm hay sao" ..... 

Lương đại nhân lúc này chợt nhận ra rồi tự vấn chính mình "Bệ hạ từng nói tiên vương phạt người làm chó, tuy rằng những biểu hiện sẽ không xuất hiện nhanh chóng mà diễn ra một cách từ từ, nếu ta không đồng ý với điều này e rằng Tiên Đế cũng báo mộng mà trách tội, còn nếu ta đồng ý thì dường như cả bệ hạ và tiên vương đều hài lòng, ngay cả ta cũng vì thế được trọng dụng", một loạt những suy nghĩ nội tâm đang diễn ra trong đầu quan đại thần. Thời gian im lặng cũng đã quá lâu để hoàng đế có thể chờ đợi thêm nữa "Dạ bẩm bệ hạ, nếu người nhất quyết muốn thực hiện điều này, nô tài nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của người ạ" - sự hài lòng, vẻ mặt thoải mái và cự long cũng vui mừng hệt như cảm xúc của hoàng thượng "Nếu ngươi đã đồng ý với điều trẫm nói, vậy giờ khởi giá đến Quản Mã cung, có vẻ như sau này ngươi nên làm một cái chuồng cho riêng trẫm tại đó, thời gian trẫm đến chỗ ngươi còn nhiều hơn cả những lúc ở Khôn Ninh cung". Cách nói dí dỏm của bệ hạ tuy chẳng có ý gì nhưng với Lương đại nhân thì như việc kề dao cận cổ, ngài luôn lo sợ một khi hoàng thượng muốn che giấu bí mật này sẽ lập tức thủ tiêu y, chính vì lẽ đó mà từ giờ những gì vạn tuế gia muốn, ngài ấy đều đồng ý cả. 


..........................

(QUẢN MÃ CUNG)

Đối với Thuận Long, nơi này gắn với nhiều kỷ niệm, những trải nghiệm đầu tiên, cũng chính nhớ Quản Mã cung mà bệ hạ có được một tên nô tài trung thành, hiểu chuyển ; kế đó giữ được tình huynh đệ hoàng thất một cách vừng bền và cuối cùng chính là mang đến cho bản thân một chủ nhân đáng giá nhất trong tất cả các chủ nhân mà y đã trải qua.  Lương Tinh từ ngoài bước vào, cầm trên tay danh sách đưa bệ hạ "Dạ bẩm hoàng thượng, đây là danh sách cẩu tuần đêm ạ, cả thẩy đã con hơn năm mươi con cẩu đã được huấn luyện rồi ạ" - nhìn danh sách với những cái tên của đồng loại, Thuận Long gật đầu "Thế trong đó đã bao gồm trẫm chưa nhỉ, mà hình như trẫm nhớ trẫm vẫn chưa được huấn luyện", lời nói của bệ hạ khiến Lương đại nhân một lần khó xử trong việc trả lời nên chỉ đành trả lời như ý hoàng thượng muốn "Dạ bẩm thánh thượng, hôm trước người yêu cầu nô tài viết tên vào nên nằm cuối danh sách ạ, còn huấn luyện thì nô tài đợi ý chỉ của hoàng thượng ạ". Hoàng thượng nhận ra việc bản thân đang đùa đang có phần quá đáng bởi dẫu sao Lương Tinh cũng là kẻ trung thành "Được rồi, trẫm chẳng muốn làm khó ngươi nữa,  mau dẫn đường cho trẫm đến gặp Tiểu Bạch Khuyển".

Quản Mã cung mang tên này vì đây là nơi nuôi giữ, chăm sóc những tuấn mã của hoàng cung, tuy rằng lấy từ Mã để chỉ rằng địa điểm chỉ có ngựa nhưng thực tế lại hoàn toàn khác. Cung này còn là nơi chăm sóc những sủng khuyển hay cẩu tuần trước và sau khi nhập cung, và dĩ nhiên chỉ có một con vật vừa là sủng cũng vừa là tuần, đó chính là hoàng đế bệ hạ. Đi theo Lương Tinh men theo con đường dẫn vào thạch động, hóa ra nơi này dành cho những sủng khuyển nhắm tránh bị người ngoài chú ý hoặc kẻ lạ xâm nhập mà bắt trộm, Lương đại nhân tay chỉ về phía trước mặt "Dạ bẩm bệ hạ, hiện tại trong này chỉ có mỗi Tiểu Bạch sủng ạ, những sủng khuyển khác hoàn toàn không có ở đây, không biết bệ hạ có muốn vào bên trong liền không ạ". Hoàng thượng đang quan sát khu vực chuồng nhận thấy nó hoàn toàn rất rộng, trông giống như địa lao nhưng lại sạch sẽ về có vẻ được chăm sóc rất tốt, mãi chú ý những điều đó mà khi Lương đại nhân hỏi như vậy bổng khiến bệ hạ lộ vẻ giận dữ "Khanh bảo trẫm có muốn vào bên trong không? Khanh có mắt cũng đủ nhìn nhận biết đó chính là chuồng chó, trẫm sẽ bò vào à, nếu khanh làm quan trưởng quản thì ít nhất cũng phải biết suy nghĩ những gì mình đang nói". 

(Cuộc trò chuyện giữ hoàng thượng và Lương đại nhân)

Lương đại nhân hoàn toàn bất ngờ trước thái độ và lời nói bệ hạ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, y vội vã quỳ xuồng, đầu cúi "Dạ nô tài biết tội, nô tài không biết dùng miệng để nói đúng, xin bệ hạ tha tội, xin bệ hạ tha tội".

Thuận Long hoàn toàn chỉ đang tỏ vẻ cứng rắn để tạo nên những điều thú vị đằng sau bởi ngay lúc nhìn thấy Tiểu Bạch, y đã cảm thấy thích thú như một con chó cái đam mê mùi hơi của những con đực phát ra vậy "Bình thân, trẫm nói vậy để nhắc nhỡ khanh, trước mặt khanh trẫm là một hoàng đế, và kẻ bên trong đó là một con vật, vậy nên theo khanh, trẫm nên làm gì để có thể trở thành một chó nhưng vẫn hội tụ cái gọi là xứng đáng với Tiểu Bạch".

Hóa ra bệ hạ giận chính là lời nói không đúng, nhưng ngay lúc này khi được hỏi điều đó, Lương Tinh lộ vẻ lúng túng bởi không biết đáp lại như thế nào là đúng nhất, bổng ý nhớ đến một điều gì đó "Dạ bẩm bệ hạ, người trách phạt nô tài là đúng ạ, nô tài sẽ không tái phạm. Câu hỏi của hoàng thượng, nô tài nghĩ có lẽ bệ hạ cần cởi long bào xuống ạ, vì theo nô tài nhớ khi Nhất Nguyên thị vệ dẫn bệ hạ đi tuần có được bệ hạ nhắc nhớ điều tương tự ạ".

Hoàng thượng gật đầu cũng như hài lòng trước những lời hắn nói "Ngươi nói đúng rồi đấy, trẫm đang mặc long bào, chính là một con rồng với một lớp vẩy rắn chắc nhưng nếu cởi bỏ lớp vẩy ấy thì chỉ là lớp da màu vàng, nếu so với một con vật thì đó chẳng có sự khác biệt quá nhiều, thế nên trẫm mới hay nói với Nhất Nguyên rằng, tiên đế phạt trẫm làm chó để thấu hiểu cái khó khăn mà ngay cả con vật thuộc hàng súc sinh phải chịu đựng nhưng suy cho cùng hình phạt giống như cách gọi rồng hóa chó vậy, Long Cẩu"

Lắng nghe lời giải thích của bệ hạ, Lương đại nhân mới hiểu ra dụng ý của người, tuy không biết nên đối đáp lại như thế nào nhưng cảm thấy sợ bệ hạ quên mất việc chính "Dạ bẩm bệ hạ, nếu vậy người muốn khi nào thực hiện nghi thức đấy ạ".

Thuận Long nghiêm mặt nhìn khiến vị đại quan tưởng rằng mình lại nói sai điều gì nữa "Đây là Quản Mã cung, trẫm lát nữa cũng trở thành một con vật nên việc cởi y phục cứ để trẫm tự thực hiện, khanh chuẩn bị cho trẫm một cây kéo và một vòng cổ "- tuy không rõ lí do vì sao bệ hạ lại yêu cầu kéo bởi việc chuẩn bị một vòng cổ kèm xích thì Lương Tinh có thể hiểu nhưng kéo để làm gì, suy nghĩ nhưng cũng nhanh chóng mang những thứ bệ hạ cần đến nơi. Quả thực lời bệ hạ nói hoàn toàn đúng, nếu lúc này trước khi đi lấy  những vật đó thì bệ hạ nhìn rất oai vệ, thì giờ đây khi long bào được cởi xuống, chỉ còn mỗi kim y cùng long hia (ủng thêu rồng) thì phẩm chất ấy có phần giảm lại đáng kể "Dạ bẩm bệ hạ, hai vật mà người yêu cầu nô tài đã chuẩn bị rồi ạ".

Quan sát hai vật trên bàn, Hoàng thượng cầm từng món như kiểm tra "Chắc khanh đang tò mò tại sao trẫm lại yêu cầu một cây kéo, để trả lời điều này khanh cần quan sát Bạch Khuyển, xem trẫm và nó có gì khác biệt, khanh không cần lo lắng, trẫm không trách tội ngươi vì vô lễ đâu" - trưởng quản Quản Mã cung cảm thấy mừng rỡ vì bệ hạ tin tưởng chính mình, y chú ý quan sát theo yêu cầu bệ hạ, mãi một lát sau "Dạ nô tài thực sự ngu muội không thể hiểu ý nghĩa cây kéo ạ, cái khác biệt duy nhất mà nô tài thấy đó là bệ hạ  hoàn toàn không có đuôi như Tiểu Bạch". Thuận Long lắc đầu không hài lòng nhưng đôi khi với những kẻ ngốc như thế lại dễ quản "Điểm khác biệt ấy quá rõ ràng, nếu ngươi thực sự không biết vậy để trẫm chỉ rõ, điểm khác biệt ấy chính là trẫm mặc y phục còn nó hoàn toàn không, nhưng nếu việc giao cấu mà trẫm vẫn mặc y phục thì phải làm gì khi lúc nãy trẫm vừa nói y phục này chứng minh trẫm là một Long Cẩu" - sửng sờ trước những điều bệ hạ lí giải, đến lúc này Lương đại nhân mới hiểu rõ vai trò của chiếc kéo "Dạ nếu như những lời bệ hạ nói, thì chiếc kéo này dùng để cắt hở lộ Cự Long và hoa nguyệt của bệ hạ phải không ạ". 

Tuy có mất chút thời gian nhưng từng bước như vậy khiến mỗi quan hệ này trở nên bền chặt "Giờ ngươi hãy thay trẫm, cắt những chỗ đó và lôi chúng ra, để trẫm trở thành một con Long Cẩu hoàn chỉnh", giật mình trước yêu cầu bệ hạ nhưng cảm thấy chính sự tin tưởng mà hoàng thượng mới giao trọng trách này cho mình, Lương đại nhân cầm chiếc kéo trên tay mặt nhìn vào bệ hạ "Dạ nô tài xin phép thực hiện ạ". Nói rồi hắn đang phân vân không biết nên bắt đầu cắt phía trước hay từ phía sau dẫu rằng cơ thể hoàng thượng đã quá nhiều lần đã thấy nhưng việc này có chút khó khăn, đắn đó hồi lâu cuối cùng y quyết định từ phần mông bệ hạ, việc chọn này vốn cũng do mông hoàn toàn không có sự khác biệt giữa nam nhân với nhau nên vì thế mà Lương đại nhân mới quyết định như vậy, tay trái cầm phần quần giữa hai bờ mông, tay phải cầm kéo, cứ như vậy y bắt đầu cắt một cách nhanh chóng để lộ cặp mông trắng trẻo của bệ hạ và dĩ nhiên Thuận Long cũng cảm giác được cái kích thích khi có người sờ vào cơ thể mình. Tiếp theo đó, Lương Tinh di chuyển sang phía trước, đầu cúi vì không dám nhìn thẳng vào bệ hạ, cũng động tác tương tự nhưng lần này ở vị trí nguy hiểm ấy khiến vị đại nhân hồi hộp "Khanh không cần phải hồi hộp đến như thế, cứ cắt lớp vải ấy rồi lôi Long cụ và Long châu của trẫm ra", tuy được bệ hạ trấn an nhưng sự lo lắng vẫn có, bằng sự cố gắng, cuối cùng việc cắt vải phía trước cũng đã hoàn thành. Dĩ nhiên lộ ra Cự Long to dài đang cương cứng của bệ hạ, cảm giác được sờ vào vật này lần thứ hai thật khiến hắn cảm thấy thích thú, ngay sau đó là Long châu to dài trông thật sự quá đặc biệt "Giờ ngươi hãy dùng vòng kia khóa vào cổ trẫm, hôm nay cũng đã đến nơi nay để được con khuyển kia thị tẩm, ngươi có muốn nhìn cảnh Bạch Khuyển thao trẫm không".

Thật bất ngờ khi bệ hạ hỏi chính mình câu nói đó, quả thực điều này đó giờ hắn chưa bao giờ thấy nhưng nghĩ một điều gì đó rồi đáp "Dạ bẩm bệ hạ, nô tài nghĩ dẫu sao cũng gọi là thị tẩm, có lẽ nô tài sẽ ở lại xem Bạch Khuyển và người có gần gũi được với nhau không, rồi nô tài xin phép lui ra" - Thuận Long đứng để lộ cự long to dài cùng cặp long châu trước mặt một quan đại thần, điều đó khiến y cảm thấy thực sự thích thú và hài lòng với một tên nô tài hiểu chuyện "Nghĩ lại cũng thấy tiếc, lát nữa sau khi thị tẩm, trẫm muốn ở lại chuồng này nghĩ ngơi, không biết ý ngươi có muốn giữ một con Long Cẩu hay không". Biết bệ hạ đang đùa cợt nên y chỉ cười rồi thể hiện bằng hành động lắc đầu, nói rồi hoàng thượng chuyển từ tư thế đứng sang tư thế hai chân quỳ xuồng, rồi hai tay còn lại chống dưới nền tạo thành hình dáng của một con vật, Lương đại nhân không còn cảm xúc sợ sệt như trước đó nữa, y đã bạo gan hơn, đeo khóa vào cổ bệ hạ nhưng lại vô tình vì một thói quen khiến y hoảng hốt, đó chính là đã dùng chân đá vào mông hoàng thượng "Dạ nô tài lỡ chân ạ, xin bệ hạ tha tội" - Thuận Long nhìn sang "Trẫm lại rất thích đấy, khanh mở cửa chuồng được rồi đấy".

............................

Cảm giác bò vào ô chuồng với bên trong là một con Bạch Khuyển của ái phi, những cảm xúc đó đem lại sự nhục nhã đến kinh người, cự long hoàng thượng như nhận thấy được đồng loại phía trước, nó cương cứng một cách đáng kinh ngạc, cặp long châu cũng vì thế trở nên dài ra để thuận theo sự lớn lên của long cụ, quan sát những điều trước mắt, Lương đại nhân mới hiểu ra việc bản thân đồng ý giúp bệ hạ là hoàn toàn đúng đắn, không sai tí nào. Bạch Khuyển vốn đã nhận ra bệ hạ từ sau lần gặp đầu tiên ở Ngự hoa viên, nhưng lần này nó hoàn toàn thích thú với những điểm lộ ra bên ngoài của hoàng đế, ngay cả hoàng thượng cũng nhận ra vẻ mặt từ chính đôi mắt ấy "Rõ ràng nó nhận ra trẫm, chỉ vì để giữ tôn nghiêm và để có thể giao hợp mà trẫm phải mặc y phục chứ nếu không có gì trên người thì mới thực sự giống một con chó" - từ ở phía góc tường, Tiểu Bạch tiến lại gần nơi bệ hạ đang ở khu vực chính giữa, mũi của nó đang đánh hơi mùi gì đó, nó liên tục cử động mũi rồi dần dần tiền đến vị trí của bệ hạ. Quan sát đến đây, Lương đại nhân lại gần chuồng "Dạ bẩm bệ hạ, người không cần lo lắng, sủng khuyển đang đánh hơi bạn tình của nó, do không có phản ứng gì nên nô tài xin được phép lui ra ạ", vì bản thân đang thực sự thích thú với hình phạt này nên những gì tên nô tài ấy nói đều chẳng còn mối lưu tâm đối với y nữa. 

Cách mà Tiểu Bạch đang thực hiện giống như lúc Hắc Cẩu của Hàn Phòng chủ nhân chuẩn bị thao y hay lúc ở sân Biệt Phủ lạnh giá bị Tiểu Trung Tử chăm sóc, tương tự như thế nó tiền đến gần bệ hạ, đưa cả nguyên chiếc mõm dài với khứu giác bên trên xuống phía dưới bụng của hoàng thượng. Đúng là như vậy, Bạch sủng đang đánh hơi đồng loại chứ không hề là bạn tình, xúc giác chính là thứ khiến hoàng thượng cảm giác được mũi của nó đang ngửi cự long chính mình, đứng im chờ đợi như một bức tượng, bệ hạ cũng muốn thử bắt chước như cách nó đã làm, y cúi đầu vào bên dưới thì chợt phát hiện ra sinh thực khí của nó đang lộ ra rõ mồn một kèm theo đó là một mùi hương thuần cẩu mà mọi con vật đều có khiến hoàng đế lên cơn thích thú. Bổng một kích thích đột ngột làm cả cơ thể bệ hạ phải rùng mình, hóa ra đó chính là Bạch sủng khuyển đã thè lưỡi và liếm vào cái đầu đỏ lộ ra khỏi lớp da cự long, nó không hề liếm một lần mà thay vào đó nó liếm liên tục như thể long cụ giờ đã trở thành một thanh kẹo hồ lô để nó liên tục liếm láp. 

Nếu hai trải nghiệm trước đây với Hắc Cẩu và Tiểu Trung Tử chỉ là một mệnh lệnh để giao cấu, thì hình phạt lần này đúng nghĩa ngay giao đoạn giao phối của Bạch Khuyển, sự khác biệt tuy không nhiều nhưng trải nghiệm là đủ để mang đến một cảm xúc mới. Có vẻ như liếm láp mãi cũng đủ chán, giờ nó di chuyển sang phía trước để nhìn gương mặt con chó cái đang chuẩn bị để nó thị tẩm, ánh mắt của Tiểu Bạch nhìn bệ hạ như sự thích thú với đồng loại, một lần nữa nó lại le chiếc lưỡi dài với những đốm đen liếm láp lên hai má của hoàng đế, nước bọt của nó giờ đây đã đầy ắp trên gương mặt bệ hạ "Quả thực sau thị tẩm, trẫm phải tự mình đến gặp Trạch Anh, để tạ ơn cho việc đem đến trải nghiệm mới lạ này". Dường như tất cả những hành động này giờ chính là đang thăm dò xem bệ hạ có thực sự là một con chó cái đáng để nó trao cẩu dịch hay không, giờ thì nó di chuyển sang phía sau như để quan sát cặp mông của hoàng đế trông như thế nào. Cứ mỗi lúc lưỡi Bạch khuyển tác động lên cơ thể bệ hạ thì phía bên dưới lại theo nhịp điệu mà cương cứng một cách đồng loạt, lần này cũng tương tự như vậy, nó lại dùng chiếc lưỡi ấy liếm vào lỗ nhỏ bên trong của hoa nguyệt, nếu như lúc nãy liếm vào đầu khấc đỏ khiến bệ hạ phải rùng mình vì cái kích thích lạ lẫm, thì lần này nó làm tê liệt toàn bộ cảm giác trên cơ thể hoàng thượng, sự thích thú đến lạ thường. Giờ đây, từ một đương kim hoàng đế lại trở thành một món đồ chơi cho sủng khuyển quả thực rất nhục nhã nhưng cứ càng nhục lại càng khiến bệ hạ thích thú hơn. 

Mọi trạng thái đang bình thường khi hoàng đế đang hệt như một con chó cái chờ được giao cấu thì phần bên dưới Bạch sủng khuyển lộ ra một thanh côn màu đỏ dài với hai hòn bi cũng màu huyết đậm giống với cây trụ ấy, lần đầu tiên bệ hạ trông thấy vật ấy của một con vật bởi trước đây y hoàn toàn bị chính thanh côn của những con thú này đưa vào hoa nguyệt chứ chưa một lần nào bản thân có thể nhìn thấy rõ ràng - mồn một trước mắt đến như thế. Bạch Sủng dường như đã xem hoàng thượng như một đồng loại của nó, với cơ thể vạm vỡ cũng thanh côn bên dưới lộ ra, hắn tiếng đến gần bậc đế vương làm bệ hạ nhìn thấy cũng thích thú với cái vật vừa dài vừa đỏ ấy, có vẻ như đó là một loại ma thuật đen tối nào đó đang lấn át phần người bên trong cơ thể của hoàng đế. Thuận Long đưa đầu xuống phía dưới hệt như những bé bò con đang chuẩn bị bú sữa vậy, nhưng không phải như thế, y đang bị sức thu hút đến khó tả của thanh côn của Bạch Khuyển làm mờ đi phần người bên trong cơ thể, đầu đưa xuống cho đến khi miệng đã chạm đến thật gần vật ấy. Đó thật sự là một cảnh tưởng khó tin, nếu đây là một mối quan hệ vừa giữa hai nam nhân thì cũng chẳng là gì, hay đó là viễn cảnh giao hợp giữa hai con cẩu khi đến mùa giao phối thì hoàn toàn đi đúng với lí lẽ của tự nhiên ...... nhưng đây lại là một hình ảnh giữa một nam nhân đang bú liếm vật quý của một con cẩu thì liệu rằng là đúng nữa hay chăng. 

Nếu đêm qua, Thuận Long đã dùng miệng của chính mình để liếm láp cự vật của chủ nhân thì hôm nay, trong chuồng chó này, y cũng dùng miệng không còn để gọi liếm nữa mà thay vào đó, chính là bú, sự thích thú khi dùng cả mồm để ngậm vật màu đỏ ấy, cái mùi khai nồng vào hai mũi nhưng không khiến bệ hạ bỏ ra mà lại làm y thích thú đến khôn lường. Ngay cả Bạch Khuyển khi được chính con chó cái mang danh hiệu hoàng đế chăm sóc, thì làm sao có thể bỏ qua khoái cảm khi nó liên tục thở dốc, cảm giác của hoàng thượng cũng tương tự như thế, cái dai mềm làm bệ hạ muốn được ngậm mãi trong miệng. Đang trong trạng thái mê man với cái món hời ấy,  bổng Tiểu Bạch rùng mình, toàn thân rung lắc như đang cố gắng thoát khỏi cái mồm của con chó cái vậy, sự chuyện động cơ thế nhiều lần khiến hoàng thượng cũng nhận ra Bạch Khuyển đang muốn làm một cái gì đó. Y nhả vội vật đỏ ra khỏi miệng rồi đưa đầu ra ngoài nhưng thâm tâm vẫn còn tiếc nuối hệt như một đứa nhỏ bị mẹ đẩy ra khi vẫn đang ôm bầu sữa, Sủng khuyển đúng là có kế hoạch của nó, khi toàn bộ thân thể đã hoàn toàn kiểm soát, hắn di chuyển ra sau mông của hoàng đế, rồi bất thình lình dùng hai chân phía trước đặt lên lưng bệ hạ, cảm giác được sức nặng của một con vật đang đè trên cơ thể mình cũng chính là lúc bắt đầu thao.

Có vẻ như mọi suy nghĩ và dự đoán của hoàng đế hoàn toàn chính xác, chẳng hề sai một chút nào, nhưng nói chung Bạch Khuyển cũng nên tạ ơn bệ hạ bởi nhờ cái mồm chó cái của hoàng thượng mà giờ đây con cu đỏ hỏn ấy lại dễ dàng thâm nhập vào bên trong hoa nguyệt của bậc đế vương. Khác với lúc chủ nhân thao mình vào đêm qua, Bạch sủng hoàn toàn không thể dùng tay để đẩy vật này mà thay vào đó nó phải dùng toàn lực cơ thể mới chuyển thanh côn ấy vào tận bên trong, "Nếu gọi đây là hình phạt, trẫm lại cho rằng đây như một món hời khó mà có được lần nữa, trước đây trẫm được các phi tần hậu cung chăm sóc, nhưng giờ bản thân lại phải hầu hạ sủng vật của các nàng, tuy có phần nhục nhã nhưng trẫm lại được là chính mình" những suy nghĩ nội tâm trong lúc thanh côn ấy đã xâm nhập thành công vào bên trong. Lúc này, cơ thể hoàng đế cảm giác như đang chứa một khẩu pháo thần công chỉ chờ lực bắn, dù rằng hiện tại bệ hạ đang ở hình dạng một con chó nhưng y cũng thán phục sự thông minh của Bạch Khuyển, nó dùng toàn lực đẩy cả phần hông và phần đuôi vào nơi thanh côn cắm vào rễ cây của bậc đế vương, cảm giác tê tê - sướng sướng lan tỏa khắp cơ thể cả hai. 

Có lẽ chính đêm qua đã được Trạch Anh thao xuyên suốt nên giờ cái lỗ hoa nguyệt của hoàng thượng đã giãn nỡ không còn khép kín như trước, chính vì điều đó mà Bạch Khuyển cũng dễ dàng đưa sinh thực khí của nó vào. Lực đẩy nhịp nhàng theo tiếng rên của hoàng thượng "Ư..ư...trẫm thích quá", dẫu hiểu rằng Tiểu Bạch không hiểu tiếng người nhưng y vẫn nói như thể để thỏa mãn cái nhục dục của bản thân , tốc độ càng lúc càng nhanh khiến cho hai âm thanh giữa tiếng đùi va chạm vào mông cùng tiếng rên của con Long Cẩu như tiếp thêm phần đồng lực cho sủng khuyển hoạt động thỏa mãn nhu cầu của nó vậy. Thật khó có thể diễn tả cảm xúc của bệ hạ vào lúc này, dù rằng bản thân cảm thấy mệt nhưng bù lại cái cảm giác tê tê lan tỏa khắp người như thể phát sinh bản năng làm chó của bệ hạ "Đêm qua Trạch Anh thao trẫm điên cuồng nhưng cũng không làm trẫm giữ cự long và long châu sung mãn đến như thế, liệu rằng phải đồng loại với nhau mới đem lại cảm giác ấy" - đang nghĩ ngợi về điều đó, thì bổng Bạch sủng khuyển dùng toàn lực đẩy mạnh một cái, bệ hạ có thể cảm giác được cả hơi nóng thanh củi dài ấy nhưng cũng cảm nhận được như có chất lỏng gì ấy đang chảy ra từ bên trong hoa nguyệt chính mình. Đúng thật là vậy, lúc nãy khi Bạch Sủng dùng toàn lực đẩy mạnh đã khiến nó phóng thích cẩu tinh thủy (tinh dịch) vào bên trong lỗ nguyệt của đương kim thánh thượng, thanh vũ khí màu đỏ ấy giờ cũng đã rút khỏi vỏ kiếm để lộ sự mềm nhũn kèm với sự mệt mõi của nó. Hoàng thượng cũng vậy, y quay mình về phía phần mông lúc nãy để xem dịch đó có gì thì ôi đó là một chất nhầy kết dính, thèm khát được phóng thích long tinh nhưng bản thân chẳng dám bởi bản thân không thể nào mang đến cảm giác tuyệt vời như cách chủ nhân đã ban cho mình......

..........

Nghe tiếng bệ hạ gọi, Lương đại nhân nhanh chóng đi vào, khi đến cửa chuồng đã nhìn thấy Bạch Khuyển đã nằm nghĩ ngơi trong khi bệ hạ đang ở cửa chuồng gương mặt lộ rõ sự thỏa mãn "Dạ bẩm bệ hạ, bệ hạ cảm thấy như thế nào ạ" - Thuận Long với trạng thái cơ thể mệt mõi vì hoa nguyệt giờ đã bị thao đến mức giãn cơ hoàn toàn nhưng vì cự long chẳng hề phóng thích tinh chất nên y vẫn đang giữ trạng thái hưng phấn vô cùng "Giờ khanh có thể mang Tiểu Bạch về lại Khôn Ninh cung, cứ nói rằng đã chăm sóc tốt nên nó trở nên khỏe mạnh trở lại, nhưng trước hết có thể mở cửa chuồng để trẫm ra ngoài không". Lắng nghe những lời bệ hạ nói, Lương Tinh vội vàng mở cửa, y vừa định đỡ bệ hạ đứng dậy thì vạn tuế gia đã chặn lại ý bảo để người tự bò ra "Giờ ngươi giúp trẫm cởi khóa cổ này ra, trẫm lúc nãy không cho ngươi đỡ vì trẫm vẫn đang ở hình hài một con Long Cẩu" - hiểu ý hoàng thượng, Lương đại nhân vội vàng tháo khóa trên cổ người ra, ngay sau đó bệ hạ đã đứng dậy bằng cả hai chân song cự long , long châu vẫn còn sung sức, chỉ có phần phía sau vẫn chưa đóng lại hoàn toàn. 

Quan sát thấy cơ thể bệ hạ lộ mọi thứ ra ngoài, Lương đại nhân vội vàng "Dạ bẩm bệ hạ, để nô tài đến Long Tuyền lấy y phục khác cho người ạ" - cứ tưởng rằng hoàng đế sẽ đồng ý nhưng không phải "Không cần, trẫm chỉ cần mặc long bào là có thể che lại những thứ này, dù sao trẫm cũng đến đó để tắm rửa nên ngươi không cần thiết phải đến đó để làm gì, à chuyện hôm nay ngươi làm rất tốt, lát nữa thánh chỉ sẽ đến", nói rồi hoàng thượng tự mặc lại long bào mà không cần nhờ đến sự hỗ trợ của tên trưởng quản Quản Mã cung một lần nữa. Vẻ mặt vui mừng khi được bệ hạ ban thưởng bởi hắn hiểu rằng chỉ cần nghe theo yêu cầu bệ hạ, chắc hẳn cơ hội thăng quan của hắn không hề dừng lại. 

_____________________________________________

<Cám ơn các bạn vẫn theo dõi truyện của mình, dạo này công việc của mình khá bận rộn, do hiện mình bị chuyển công tác sang trụ sở chính của Thẩm Quyến, nên mình đầu tắt mặt tối, mình tuy đã viết đến chương 50 rồi nhưng vẫn còn nhiều thiếu sót, hôm 24/12 dự sẽ up truyện thì lại chẳng vượt tường lửa được :( , mình tranh thủ up các phần còn lại trước năm mới. Cám ơn các bạn vẫn theo dõi truyện> 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info