ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿
Chương 46: Cảm xúc thật là đây chăng?
(LÝ PHỦ - ĐƯỜNG ĐẾN NHÀ BẾP)
(BIỆT PHỦ - THƯ PHÒNG ĐẠI CÔNG TỬ)
"Dạ bẩm công tử, con súc nô mà người yêu cầu công việc không hoàn thành ạ, khi đánh nó còn dửng dưng như xem thường, nên nô tài mang cẩu nô này đến đây xin công tử phạt nặng ạ" - Tiểu Bảo đứng bên ngoài nói vọng vào mặc cho hoàng đế đang trần truồng bên ngoài sân đầy nắng chiều, đối với chàng thiếu niên làm nhà bếp thì đây là lần đầu hắn gặp một con chó biết liếm bô nhưng lại coi thường roi vọt đến như vậy; nhưng đối với Thuận Long thì đó là một cảm xúc hoàn toàn khác, nói thẳng ra là ao ước được như vậy mỗi ngày "Thật may mắn khi chủ nhân không tiết lộ thân phận của trẫm cho tên này biết, nhờ thế mà giờ trẫm hưởng trọn đòn roi từ nãy đến giờ, ngay cả Thúc Hiên còn chẳng đánh trẫm tơi bời như thế này" vừa nghĩ lại vừa tự cười. Ở tư thế một con chó đang ở giữa sân làm bệ hạ nhớ đến những nô tài trong hậu cung cũng từng bị phạt như thế nhưng bọn chúng còn được mặc y phục còn với hoàng thượng thì mọi thứ cũng chẳng còn gì trên người. Âm thanh kẻo kẹt vang lên nghĩa rằng chủ nhân đã nghe tiếng Tiểu Bảo bẩm báo "Ngươi cho con chó ấy vào đây, rồi lui đi, ta tự có cách xử trí nó" - ánh mắt liếc nhìn bệ hạ, tên đầu bếp tháo sợi xích dài móc vào vòng cổ "Để ta xem công tử xử lý ngươi ra sao, còn giờ mau bò nhanh vào đi", hắn dùng chân đá mạnh vào mông của hoàng thượng nhưng càng làm thế chỉ khiến bệ hạ càng hứng phần thêm mà thôi. Giờ đây việc bò đã trở thành một phần không thể thiếu khi hoàng thượng làm chó tại Lý gia này, có những lúc khi về lại hoàng cung vô tình bắt gặp một cẩu sủng của các phi tần làm bệ hạ bất giác muốn khụy chân - chống tay xuống đất mà bò lại bên cạnh đồng loại của mình, âu đó cũng là số phận. Khoảnh khắc lúc này cũng vậy, bò vào đến bậc thềm nhìn vào trong đã thấy Thanh Đề đang nút liếm từng ngón chân của Trạch Anh, chẳng hiểu sao khi nhìn khung cảnh ấy lại làm y ghen tị đến mức khó chịu, dẫu rằng giờ thân phận là một thứ thua cả chó thì có tư cách gì đòi hỏi nhưng bệ hạ vẫn rất muốn được chăm sóc chủ nhân "Bệ hạ bị đòn nhiều quá đến mức bò không nổi rồi sao, lúc nãy ta còn nghe Tiểu Bảo nói người bị đánh với vẻ mặt thích thú nữa kia mà" - bị chế giễu, sỉ nhục đến như thế nhưng bệ hạ vẫn muốn bị Lý công tử chửi đánh hay phạt thêm nữa thì càng tốt "Trẫm không hoàn thành công việc nên giờ đến đây chịu tội, mong đệ cứ xử phạt". (Cuộc trò chuyện giữa Trạch Anh và con chó mang tên Thuận Long)"Thanh Đề ngươi cút ra ngoài được rồi đấy" - Trạch Anh rút chân một phát khiến hắn giật cả mình nhưng hiểu rõ chủ nhân rõ ràng thích thú việc hành hạ bệ hạ hơn là quan tâm chính mình nên dù có cố ý ở lại vẫn chưa chắc gì được kết quả nào đâu. Rời khỏi ghế ngồi, đại công tử tiến đến quan sát con chó mang dòng máu rồng đang quỳ phía trước "Cũng khá đầy đủ thương tích rồi nhỉ, xem ra bệ hạ thích bị đánh mà, nhiêu đây có nhằm nhò gì, vậy việc chùi bô, huynh cảm thấy thế nào, à khoan, bệ hạ đứng dậy để đệ nhìn cu và dái xem thế nào".Vừa định đáp lại thì tiếp đó lại là yêu cầu đứng dậy, với hoàng thượng thì nhục nhã bây giờ trở thành một phần gia vị tuyệt hảo cho quá trình làm chó tại đây, đứng dậy trước mặt một người nhỏ hơn mình tận năm tuổi là một cảm giác lâng lâng khó tả, Trạch Anh lúc này quay sang cầm lấy một cây roi làm bằng da, nâng lên hạ xuống cặp dái chó và khúc củi trên người bệ hạ như đang quan sát có bị hư hỏng gì không "Xem ra để biết bệ hạ có thích thú hay không chỉ cần nhìn vào hai thứ này nhỉ, được rồi giờ bệ hạ trả lời cho đệ biết câu hỏi lúc nãy đi nào".Chắp hai tay phía sau hông, phía trước chủ nhân vẫn đang trêu ghẹo vật quý của chính mình, giờ đây bệ hạ đã hiểu "sở hữu" không chỉ có nghĩa là làm chó mà còn mang ý nghĩa khác "Lúc nãy trẫm ở nhà bếp, Tiểu Bảo cho trẫm một canh giờ để vệ sinh hai cái bô tiểu, vì đây là lần đầu làm công việc này nên trẫm chỉ dọn sạch được một, còn lại vẫn chưa nên chịu đòn là không oán trách".Trạch Anh giờ tiến lại gần hơn, không còn cầm roi da nữa, y trực tiếp dùng tay để nắm vào cự long của bệ hạ, kéo lớp da ấy lên xuống đều đặn như đang nhào nặn một khối bột nào đó và dĩ nhiên nhịp thở của hoàng thượng cũng vì thế mà tăng nhanh "Nếu lúc này hỏi huynh có cảm thấy thích công việc đó không thì chỉ cần nhìn vào con cu này là có đáp án, nhưng giờ đệ có việc cần giao cho huynh" - ngẩng người vì việc đầu chưa xong thì đã có việc tiếp theo, Thuận Long tuy luôn luôn sẵn sàng nhận việc nhưng trong nội tâm cũng lo lắng đó sẽ là gì "Không biết đệ muốn trẫm làm việc gì nữa, cứ nói trẫm vốn là chó của đệ, dù không biết làm thì trẫm cũng sẽ học". Dường như Lý công tử không hề quan tâm đến những lời nịnh nọt như thế bởi y đang rắp tâm làm việc gì đó "Chuyện ta giao cho bệ hạ không phải ở vị trí một con chó mà là một hoàng đế phải làm", gương mặt của Thuận Long giờ lại chuyển sang vẻ mặt nghiêm chỉnh khác với lúc bị xem là một con chó "Vốn dĩ đệ muốn huynh thừa nhận bản thân là một con chó trước mặt của phụ thân, nhưng với tính cách của ông ấy sẽ không dễ dàng chấp nhận điều này một cách ngay lập tức được mà bệ hạ chắc cũng rõ cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra, thế nên đệ muốn huynh chuyển ông ấy cách xa Tử Cẩm Thành này, có như thế bệ hạ mới hoàn toàn là một con chó ở Lý phủ". Lắng nghe yêu cầu của chủ nhân làm hoàng đế cũng cảm nhận điều đó là hoàn toàn đúng đắn, không hề có yếu tố nào sai cả bởi thừa nhận là một con chó trước mặt con trai Trạch Huân là dễ dàng nhưng với một thượng thư đại nhân liệu rằng chuyện này có còn là bí mật nữa hay không "Được trẫm sẽ thực hiện theo ý của đệ" - có vẻ như bao nhiêu đó là chưa đủ, Trạch Anh lúc này vỗ vai bệ hạ khá nặng như hàm ý một điều gì đó "Đệ thiết nghĩ trong biệt phủ này vốn chỉ có đệ, hai con súc sinh, và quản gia, duy chỉ mỗi Tiểu Bảo hoàn toàn không biết về thân phận của huynh, thế nên đệ nghĩ huynh nên tìm cơ hội để thừa nhận với hắn, à nếu huynh làm tốt, để cho huynh một món quà đầy thú vị"Thêm một yêu cầu nữa được nói ra nhưng bản thân lại vừa vui cũng vừa buồn bởi nếu nói với tên đầu bếp Biệt phủ thì cũng đồng nghĩa bệ hạ chẳng được đối xử như một con chó vào ngày hôm nay, bây giờ bản thân chỉ là một con chó lắng nghe lời chủ chứ không phải làm theo ý mình, nghĩ mai cuối cùng hoàng đế chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu thay lời nói vì chẳng biết nên trả lời thế nào là thỏa đáng. Quan sát gương mặt bệ hạ một lát, Trạch Anh sờ cặp mông căng tròn mặc cho trên đó là những lằn đỏ do Tiểu Bảo gây ra, y vỗ vỗ như một cái bánh bao căng mộng "Hoàng thượng, nhìn huynh thì đệ cũng đủ biết huynh đang ghen tỵ sự sủng hạnh của ta đối với Thanh Đề đúng không nào? Nhưng huynh nghĩ rằng ta mến hắn hơn sao, một con chó có quyền lực vẫn tốt gấp ngàn lần một con chó giỏi tay nghề". Từng lời từng chữ mà chủ nhân nói ra khiến Thuận Long mắt như muốn khóc bởi y đã hiểu lầm người tiểu đệ của chính mình "Sao đệ lại biết, trẫm cứ mỗi lần nhìn thấy ngươi ở lại bên cạnh Thanh Đề thì thâm tâm lại chưa đầy những u uất, trẫm nhớ cái lần đầu được ngươi chăm sóc nhưng không nghĩ đó lại là lần cuối cùng". Lý ngự tiền lại vỗ cặp mông ấy một lần nữa "Hoàng thượng nghĩ thế đấy à, thanh côn của ta chỉ dùng cho con chó cái như bệ hạ mà thôi, mau quỳ xuống, hôm nay ta sẽ trọng thưởng cho bệ hạ". Chưa kịp phản ứng đó là gì, Trạch Anh đã dùng lực đè đầu bệ hạ quỳ xuống sao cho mồm của con long cẩu đối diện với vật bên trong quần của chính mình, không còn quan tâm đây là đâu hay không gian là gì, Lý công tử quần thoát lộ ra thanh côn tuy không to tướng như hoàng đế nhưng đủ để bệ hạ mút như một thanh kẹo hồ lô "Nào mau làm nghĩa vụ của một con chó cái đi nào, chẳng phải bệ hạ đang thèm khát được liếm láp vật này của ta hay sao, ta nên gọi ngươi là hoàng đế hay kỹ nữ lầu xanh đây" - những từ ngữ miệt thị liên tục thoát ra từ chính miệng của đệ đệ mà hoàng đế ngưỡng mộ nhưng đứng trước thanh côn đầy uy lực ấy, dẫu là thiên tử thì cũng trở thành một con chó cái mê mẫm sinh thực khí của nam nhân mà thôi. Không còn quan tâm thể diện đó là gì "Trẫm là chó cái của chủ nhân, để trẫm hầu hạ người", vừa nói dứt lời cái mồm chó của hoàng đế đã há thật to và tròn chỉ để ngoạm toàn bộ thanh côn ấy vào bên trong miệng, thanh thịt nguội ấm nóng nhưng ấp đầy mĩ vị của một chàng thiếu niên tuổi mới lớn. Thuận Long ngậm liếm nhưng có vẻ đó chưa đủ để thỏa cái khao khát của chính mình "Cầu chủ nhân cho con cẩu hoàng đế này được dùng tay cầm lấy thanh thiết bản này ạ" - Lý công tử giờ chẳng còn là mình, y có thể cảm nhận lổ tiểu của chính mình đang được cái lưỡi của con chó dâm dục ấy liếm láp khiến hắn bao lần rùng mình sung sướng "Giờ ta cho con súc sinh như ngươi được làm người, hầu hạ lẹ nào con chó cái".Sự nhục nhã khi bị gọi như thế nhưng chẳng hiểu bằng bí thuật gì, cự long hay lúc này chúng ta gọi đó là cu và dái chó của hoàng đế liên tục cương cứng, cái cảm giác ấy hệt như lúc bệ hạ đang thị tẩm phi tần nhưng bây giờ chính ngài lại đang hầu hạ kẻ khác, cầm thanh côn bằng da trên tay, hoàng thượng ngậm nút, liếm láp liên tục hệt như đang được tặng một báu vật vậy, răng cùng lưỡi hài hỏa theo nhịp thở của Trạch Anh "Con súc sinh làm ta đau lắm đấy, hầu hạ đàng hoàng vào", vừa dứt lời chủ nhân cầm lấy đuôi tóc của bệ hạ, kéo ngược đầu rồi dùng tay tát mạnh vào hai má. Chẳng thể hiểu nổi, những lúc như thế bệ hạ sẽ chẳng còn cảm xúc hay đúng hơn giận dữ, nhưng không bản năng loài chó đã chiếm lại toàn bộ suy nghĩ con người của hoàng thượng "Dạ dạ, cầu chủ nhân tha tội, cẩu nô sẽ làm lại ạ" , vừa nói vừa dập đầu lạy dưới chân đại công tử nhưng thực ra lại giống như đang lại cậu bé của chủ nhân. Cơn thèm khát giờ lại chuyển sang hoàng đế, Thuận Long tiếp tục chân quỳ, tay cầm thân côn, miệng ngậm nấm đỏ, đôi lúc cũng không quên dùng mũi để ngửi và thêm chút hành động liếm láp hai viên ngọc bằng thịt ấy, được hầu hạ sung sướng là thế, chủ nhân giờ như đang trên cửu trùng thiên, tận hưởng khoái lạc "Tốt làm tốt lắm mau làm nhanh nữa đi". Lời vừa dứt, Trạch Anh giờ đã chủ động hơn, y dùng tay đè đầu của bệ hạ vào thẳng cậu nhỏ của chính mình, dù nói rằng vật của đại công tử không to dài nhưng với lực đẩy như thế đã khiến nó đi vào tận họng của hoàng thương, sự khó chịu vì bổng lúc này Thuận Long đã cảm giác có vị hơi mặn lạ lẫm, kèm với đó mùi tanh kì lạ. Nhịp đẩy liên tục, đều đặn nhưng giờ bệ hạ cũng đã làm chủ cái miệng chính mình hơn, cả hai như hòa vào làm, âm dương hội tụ, phá đảo càng khôn, lực đẩy từ mông truyền vào cây thịt bằng da người, lực ấy lại đi thẳng vào bên trong mồm chó của cẩu hoàng đế, một cảnh tượng hiếm có, trăm năm mới được gặp "Tốt lắm, con súc sinh nhà ngươi làm ta thích lắm, mau đứng dậy" . Với sức lực của một thiếu niên, Trạch Anh dễ dàng nhấc con chó của mình đứng dậy, y tạt đổ mọi thứ trên bàn, khiến những thứ ấy đổ vỡ ngay trước mặt bệ hạ nhưng với trạng thái lâng lâng khó tả, cùng sự sung sướng đến mức vượt nổi đau thể xác thì cả hai làm gì còn quan tâm đến những thứ vật chất vô tri. Trở lại thực tại, Đại công tử đè toàn bộ cơ thể của hoàng đế lên bàn gỗ khiến cả tấm lưng của bệ hạ nằm trọn trên bề mặt ấy, Trạch Anh lúc này kéo giãn hai bắp chân của con cẩu long, để lộ ra một cái lổ với núm lông li ti "Đây chính là lỗ lồn của con chó cái mang danh hoàng đế Đại Thanh, hôm nay ta sẽ giúp bệ hạ làm sạch sẽ cái lỗ này". Lời vừa dứt, y phun một chút nước bọt vào thẳng bên trong cái lỗ nhỏ màu đỏ ấy, dùng tay cọ ngoạy khiến Thuận Long phải nhắm nghiền mắt của chính mình lại bởi y không thể nào chịu đựng được cái đau đớn cùng sung sướng đến điên dại cùng một lúc, cùng một thời điểm như thế này. Vâng, đó chỉ là màn mở đầu cho quá trình làm sạch, chủ nhân giờ chuyển bước tiếp theo, y cầm lấy thanh côn, từ từ đưa thẳng vào bên trong hoa lộ, cảm giác đau đơn nhưng tê liệt đến cùng cực đã làm bệ hạ phải thốt lên câu từ khó hiểu "Ư....ư...chủ nhân ...tha...cho trẫm...a...a" những từ ngữ không liền mạch nên chẳng có tác dùng gì với chính Trạch Anh vào thời điểm này cả. "Con chó như ngươi nên lấy lòng may mắn vì được chính tay ta chăm sóc hoa nguyệt của ngươi đấy" - lời vừa dứt, đại công tử như hóa thân thành một yêu ma cuồng dục, y dùng sức đẩy thẳng côn thịt vào bên trong lỗ hoa ấy một cách đều đằn. Hoàng đế giờ đã không còn cảm thấy đau là gì nữa rồi, y thích thú với nhịp đẩy ấy, cũng đồng tâm đồng lòng phối nhịp với Trạch Anh, hành động ấy không chỉ tác động qua lại giữa hai chủ thể âm dương mà còn tác động lên cả bàn gỗ liên hoàn chuyển động "Tốt, tốt lắm, cái lỗ hoa của bệ hạ chả kèm gì những con điếm lầu xanh, ahaha" - lợi nhục mạ giờ không còn khiến bệ hạ nhục nhã, nó chỉ khiến cự long nằm ngã trên bụng y cương cứng nhưng dường như có dấu hiệu gì đó khác lạ so với bình thường. Bổng Lý công tử tăng tốc độ nhịp đẩy một cách nhanh chóng, y đẩy liên tục cứ như thể rách cả lỗ hoa của hoàng đế vậy "Haha, đây món quà ta tặng cho ngươi, trong suốt lúc hầu hạ ta", chẳng biết lời nói đó là gì nhưng Thuận Long cũng mừng rỡ đáp lại "Dạ cẩu nô tạ ơn chủ nhân, xin chủ nhân ban thượng ạ".Lời vừa dứt, Trạch Anh vội rút thanh thiết bản ấy ra ngoài khiến đương kim hoàng đế ngậm ngùi tiếc nuối vì y vẫn còn muốn nữa, nhưng có điều gì đó không đúng, bệ hạ cũng nhận ra như thế. Đại công tử kéo hoàng thượng rời khỏi bàn gỗ, đẩy y nằm ngửa trên sàn nhà, rồi bản thân tiến đến trước mặt con súc sinh của chính mình "Mau bú liếm nó cho ta, món quà đặc biệt đấy, ahahah" - tiếng cười vang vọng cả căn phòng và tất nhiên trước mặt là thanh côn mà hoàng đế thèm khát, dù không được đẩy đều đặn vào hoa nguyệt nhưng không có nghĩa là mất tất cả. Bệ hạ ngậm lấy cậu bé của chủ nhân trong khi Trạch Anh đang ngồi trên ngực chính mình, trong trạng thái đê mê vì dục vọng, y chẳng còn quan tâm đến sức nặng ấy là gì, ngậm và liếm láp hệt như đang ăn một xâu kẹo hồ lô vậy. Vừa ngậm vừa nút, bổng đại công tử la lớn "A...a..." tiếng la đồng thuận với vật chất bên trong côn thịt ấy nhảy phọt ra ngoài, cái mị vị mà trước đó bệ hạ nhận ra đó chính là thứ này hay sao, chất ấy chẳng biết thế nào chẳng biết ra sao, chỉ biết rằng đó là món quả công tử ban tặng, và giờ nó đã nằm gói gọn bên trong bụng của hoàng đế. Như trở thành một con người của lúc ban đầu, đại công tử rời khỏi ngực con chó của mình, kéo côn thịt nay đã xìu xuống mềm nhũn ra khỏi mồm hoàng thượng "Bệ hạ huynh làm tốt lắm đấy, đệ thật không ngờ một vị vua như huynh lại giỏi trong việc hầu hạ đến thế, ahaha" - tiếng cười sỉ nhục lần nữa khiến Thuận Long đang nằm trên nền nhà rùng mình vì cương cứng nhưng bản thân cũng cảm thấy may mắn vì chủ nhân chẳng hề quên đi chính mình "Thôi thôi, dẫu sao đệ đã sung sướng thì sao để huynh khổ sở, lần này đệ giúp bệ hạ biết sướng là thế nào, rời khỏi trần gian đến cực lạc là ra sao". Sự bí ẩn trong câu nói càng khiến hoàng thượng không hiểu điều gì sắp xảy ra, ngay sau đó Trạch Anh liền ngồi xuống bên cạnh chỗ bệ hạ đang nằm, không cần quan tâm điều gì nữa, nhanh như cắt, y cầm lấy cự long của hoàng đế, nắn nót như đang nhào nặn một khối bột lớn, cơn khoái cảm một lần nữa lại được sống dậy, rùng mình theo nhịp kéo lên xuống lớp da quy đầu, cơn sướng ngắt quảng trước đó giờ đã được liên kết với khoái dục tại thời điểm này "Ư...ư...chủ nhân...đệ...đệ trẫm tê người quá" - những câu nói của bệ hạ thốt ra càng khiến tốc độ ấy nhanh hơn. Bổng như dự đoán được một điều gì đó sắp xảy ra, Lý công tử lúc này vội buông Long cụ xuống, cơ thể hoàng thượng cũng hiểu rõ dường như có một gì đó đang sắp tuôn trào, vừa nghĩ như thế thôi thì Long tinh đã nhảy phọt ra ngoài, cơn dịch ấy bắn liên tục từ chính lỗ tiểu trên đầu Cự long, dịch chất ấy hóa ra có màu trắng đục, chúng rơi xối xả lên bụng, lên ngực của hoàng đế. Cảm giác quả thực hệt như những gì Trạch Anh đã nói, đê mê lạ lùng đến tận trời xanh nhưng rồi mọi cảm giác cẩu năng như chẳng còn nữa, lúc này hoàng thượng đã trở lại là hoàng thượng, không còn linh hồn cẩu dục bên trong thân thể nữa. "Giờ hoàng thượng chắc cũng hiểu thế nào là tận cùng khoái cảm, được rồi huynh về cung đi, nhớ kĩ những gì đệ đã dặn" - lời nói vừa dứt Trạch Anh đã đỡ bệ hạ đứng dậy rồi chỉ tay về hướng y phục phía bên cạnh, cái cảm giác giờ đây chính sự mệt mõi, dường như sung sướng chỉ một chốc còn sự kiệt sức là điều bản thân đang chịu đựng "Vậy trẫm hồi cung, lời đệ nói trẫm sẽ thực hiện".....(TẨM ĐIỆN - CÀN THANH CUNG)
Nằm ngủ trên long sàng một cách thoải mái, không còn là những mãnh gạch, miếng nền đá đấy gió nóng nữa, hoàng đế giờ đây vốn nhận ra trời đã sáng nhưng cả thân thể người dương như khó lòng nào di chuyển nổi bởi cả một thanh côn dài chuyển thằng vào bên trong hố đen ấy thì đó là Kim la đại tiên hay Thượng Cổ chi thần cũng chưa chắc gì chịu đựng nổi, nằm vờ vực nhưng bản thân vẫn nhớ đến nhưng cảm giác vào ngày hôm qua. Hoàng thượng giờ đây tuy đầy mệt mõi nhưng vẫn nhớ rõ hôm nay là ngày gì "Làm chó được chủ nhân ban thưởng như thế là một điều rất tốt, nếu Trạch Anh thấy trẫm như thế này thì liệu rằng sẽ có lần sau, không ...không được, trẫm phải lấy lại năng lượng, chẳng phải đêm nay là buổi tuần đêm với Nhất Nguyên hay sao, giờ xem như không cần đến Lý phủ nhưng không có nghĩa không làm chó nữa, quả thật có được một người như Trạch Anh là điều mà trẫm nghĩ mãi vẫn không bao giờ có được" - những suy nghĩ nội tâm đã thúc đẩy nội lực để bệ hạ có thể bật dậy mà chẳng còn mệt mỏi nữa."Người đâu, trẫm cần tắm rửa"................
Ngồi trên cửu long tọa, Thuận Long như trở lại đúng vị trí của chính mình, nhìn xung quanh là bản tấu nay đã chất thành đống "Chỉ mới vài ngày buông thả mà giờ trước mặt trẫm đã quá nhiều thứ cần phê chuẩn, nhưng nếu được chọn chắc trẫm vẫn thích công việc ở Lý phủ," vừa nghĩ ngợi rồi lại tự cười như một cách tạo khoái cảm mà bắt đầu công việc. Đọc từng bản tấu chương, phê duyệt rồi lại đưa ra chính sách, chẳng mấy chốc khoảng thời gian qua nhanh như một cái phất tay, ngay cả hoàng đế cũng không nghĩ bản thân lại có thể tập trung đến như vậy. Bổng từ bên ngoài có tiếng thị vệ bẩm báo "Dạ bẩm hoàng thượng, có ngự tiền thị vệ Trạch Anh cầu kiến ạ" - ngạc nhiên đến nỗi đang cầm cọ mực trên tay mà rơi ngay xuống bàn, trong lòng đang tự hỏi tại sao đến đây vào lúc này và nhiều điều quẩn quanh trong đầu của hoàng thượng "Mau cho hắn vào".Dường như đã khá lâu rồi Lý ngự tiền mới vào cung cũng như đã lâu lắm rồi mới đến điện Càn Thanh này, bước vào đã nhìn thấy hoàng đế đang ngồi trên cửu long tọa "Giờ đệ mới thấy huynh lúc này mới giống hoàng đế nhất, trông thật uy quyền khác với lúc ở Lý phủ" - lời nói đầy ý châm chọc nhưng với Thuận Long thì đó giống như câu nói cửa miệng của đệ đệ vậy. Rời khỏi ngai vàng, y chủ động đi thẳng vào vấn đề "Đệ hôm nay đến gặp trẫm chắc hẳn có việc quan trọng, phải chăng đệ muốn trẫm về phủ làm việc" - Trạch Anh bật cười trước những gì bệ hạ nói "Haha, huynh nghĩ đệ phải đích thân vào cung để nhờ yêu cầu bệ hạ biến hình thành chó về phủ làm việc à, không hề, đúng là làm việc nhưng không phải ở Lý gia, ahaha". Tiếng cười đầy khinh miệt ấy có lẽ ít nhiều khiến bên ngoài nghe được nhưng với hoàng thượng, những lời nói ấy lại có phần thú vị bởi bản thân cũng tò mò không biết việc đó là gì "Đệ có thể nói rõ cho trẫm đó là gì được không". Lý ngự tiền lúc này mới giải thích "Thật ra, hôm qua đệ có nhờ Tiểu Bảo sai con chó nào đó dọn bô nhưng cuối cùng vẫn chưa xong việc, dù rằng hắn đã phạt con chó ấy nhưng đệ vẫn thấy không hài lòng, nên hôm nay đến nhờ bệ hạ giải quyết ạ" - hiểu ý của Trạch Anh nhưng bản thân lại đang phân vân không biết nên đáp lại thế nào, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng vào vấn đề " Vốn dĩ đệ cũng biết con chó ấy chính là trẫm, nếu đệ muốn phạt con súc sinh này, trẫm lập tức về phủ để chịu tội". Lý ngự tiền dùng tay xoay xay chiếc nhẫn trên tay "Nếu mang con chó ấy về phủ thì cũng chẳng còn gì thú dị, đệ đang thắc mắc không biết có thể phạt con chó ấy dưới thân phận đương kim hoàng đế được không ạ, nếu không cũng chẳng sao". Cách dùng từ ngữ của chủ nhân khiến bệ hạ có chút suy nghĩ gì đó, y hiểu Trạch Anh đến đây chắc hẳn vì điều này, nếu bản thân phủ nhận hay từ chối thì đó là một con chó chẳng có giá trị bởi đêm qua đệ ấy đã nói "Một con chó quyền lực vẫn tốt hơn một con chó thấp hèn", nghĩ ngợi kèm với đó sự im lặng một chốc "Được rồi, đệ muốn phạt trẫm như thế nào".......Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com