ZingTruyen.Com

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 42: Con chó giả hay giả làm chó

Kalos1989

(Càn Thanh Cung)

Kể từ khi rời khỏi Định Hòa Cung, dường như Trạch Anh luôn có một sự thờ ơ gì đó đối với hoàng thượng, y chẳng hề gọi bệ hạ đến để hành hạ hay đơn giản là sỉ nhục mà thay vào đó là những lần đến chỉ  cầu kiến hoàng đế mà thôi, dù chẳng hiểu chuyện gì nhưng Thuận Long hiểu rõ có lẽ chủ nhân đang có tâm sự gì đó bởi mọi đường nét trên gương mặt cũng cho thấy Lý ngự tiền ấp đầy những ưu tư, hiểu là thế nhưng thời gian để bệ hạ cần gặp trực tiếp lại chẳng có bởi Lý chủ nhân cứ như muốn tránh mặt y vậy. Ngồi trên ngai vàng, bệ hạ đang phê duyệt đống tấu chương từ các lễ, bộ, hình dâng lên mà trong đầu thì vẫn không quên đi hình ảnh của chủ nhân "Liệu rằng đệ ấy đang có tâm sự chăng, thật sự trẫm chẳng rõ nữa, cứ nhìn Tiểu Cẩu mà trẫm lại càng buồn bởi đệ ấy như đang lãng tránh trẫm, hay trẫm làm điều gì khiến chủ nhân phật lòng" những suy nghĩ của bệ hạ làm thư bút đang cầm trên tay bổng nhiễu mực lên nền giấy trắng của bản tấu chương nào đó, những suy nghĩ như thế càng lúc càng nhiều, càng khiến độ tập trung của bệ hạ chẳng còn nữa. Bổng bên ngoài có người bước vào điện "Nô tài Trạch Anh tham kiến bệ hạ, hôm nay thần đã xét duyệt xung quanh không có kẻ nào xâm nhập đêm qua"- chủ nhân vừa vào đã hành lễ làm chính hoàng thượng ngồi bên trên phải hốt hoảng rời khỏi ngai vàng chạy xuống đích thân đóng cửa rồi quay sang quỳ bên dưới chân Lý ngự tiền "Trẫm không biết trẫm đã làm gì sai mà khiến đệ lạnh nhạt với trẫm, nếu trẫm sai đệ cứ phạt, trẫm là chó của đệ, đệ cứ nói trẫm sai điều gì", Lý ngự tiền ở tư thế đứng nhìn hoàng thượng bên dưới mà miệng cười nhếch môi "Hoàng thượng không làm điều gì sai, chỉ là đệ không biết khi nói thì huynh có làm hay không, thế nên mấy nay tâm trạng không hề vui là thế", nhận được câu trả lời khiến hoàng đế cảm thấy thật nhẹ nhỏm bởi điều đó chẳng hề liên quan đến y "Nếu đệ muốn trẫm làm gì xin đệ cứ nói nhưng trước hết hãy vào tẩm điện, đệ có vẻ đã mõi chân rồi đúng không" - Lý công tử chẳng nói gì chỉ gật một cái rồi đi thẳng vào trong, Thuận Long lúc này dự định đứng dậy đi cùng nhưng y lại muốn bò vào chỉ để nịnh nọt chủ nhân, điều đó trông chẳng khác gì một con chó đang nịnh chủ thực sự vậy. Bò vào tận bên trong đã thấy Trạch Anh đang ngồi chiềm chễ trên đó "Huynh không cần phải bò như thế đâu, chẳng phải chúng ta giao ước chỉ khi đệ yêu cầu huynh mới bò hay sao", nhận thấy Lý ngự tiền vẫn còn quan tâm mình, chính điều này làm bệ hạ cảm thấy bản thân chẳng hề bị bỏ rơi mà cốt lõi là do chủ nhân đang có điều cất giấu mà chẳng thể sẽ chia với người khác; mặt đối mặt, hai con người đang nhìn trực diện vào nhau đều đang mong muốn đối phương có thể đáp ứng được hay đơn giản có thể làm được điều gì đó cho nhau, dường như chẳng ai muốn mất thời gian của nhau nữa, Trạch Anh đã mở lời ngay sau đó "Chắc huynh vẫn còn nhớ là huynh hứa làm chó cho Lý gia đúng hông"  - nhắc lại điều đó làm hoàng thượng bổng giật mình vì không rõ vì lí do gì mà đệ ấy lại hỏi vậy "Đúng vậy, trẫm vẫn nhớ, liệu rằng đệ muốn trẫm từ giờ sẽ làm chó ở nhà đệ đúng không, nếu là vậy thì tại sao đệ không nói, với trẫm miễn là đệ hài lòng thì mọi thứ đều ổn cả"; Lý ngự tiền lại lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý với lời nói đó "Nếu chỉ là vậy thì đệ đã nói với huynh rồi, chuyện là biểu huynh của đệ đang làm thị vệ canh gác khu vực Khôn Ninh cung, tên huynh ấy là Lý Nhất Nguyên, dạo gần đây huynh ấy được phân phó đi tuần đêm, nên cha đệ bảo đệ đưa tiểu Cẩu cho huynh ấy, mà đệ thì lại chẳng muốn nên.."- chưa nói hết câu thì Thuận Long đã hiểu ra vấn đế "Thế nên đệ mới muốn trẫm thay thế Tiểu Cẩu làm chó tuần tra cho biểu huynh của đệ đúng không"; Trạch Anh gật đầu vì hoàng thượng hiểu rõ vấn đề nhưng cũng muốn bày tỏ điều gì đó "Nhưng đệ muốn huynh lấy lí do khác đừng bảo vì huynh là chó của đệ , huynh hãy lấy một lí do nào đó thật hợp tình hợp lý bởi dẫu sao huynh cũng là hoàng thượng, nếu Nhất Nguyên Ca xem huynh là chó thì cũng thật sự khó sử cho huynh ấy nên đó là điều đệ băn khoăn", hoàng đế trầm ngầm suy nghĩ trước những lí do cũng như những mong muốn mà tiểu đệ đưa ra "Thôi được rồi, trẫm sẽ giúp đệ, dẫu sao trẫm đã hứa làm chó cho Lý gia của đệ thì dù không phải là chó của đệ cũng sẽ là chó của đệ mà thôi đúng không" , vẻ mặt mừng rỡ của chủ nhân làm chính bệ hạ cảm thấy nhẹ lòng vì đơn giản y không phải là lí do làm đệ ấy buồn lòng. 

Ngồi trên bàn trà, Thuận Long dường như đang suy nghĩ tìm lí do tiện cả đôi đường "Đệ muốn ở lại đây hay tìm chỗ nào khuất để lắng nghe cuộc nói chuyện giữa trẫm và biểu ca của đệ không?", ngập ngừng hồi lâu Trạch Anh cuối cùng cũng đưa ra sự lựa chọn " Thôi đệ ra ngoài lánh mặt, dẫu sao việc đệ trong này sợ rằng khiến huynh không được tự nhiên" nói rồi Lý ngự tiền rời đi nhưng vẫn không quên dùng tay xoa đầu bệ hạ như một hành động cưng chiều một con chó đúng nghĩa. Cảm giác hồi hộp kèm chút nhục dục khiến bệ hạ khá thích thú trước yêu cầu của chủ nhân "Người đâu, mau dẫn Lý Nhất Nguyên đến đây cho trẫm" tiếng bệ hạ khá dứt khoát kèm mức độ to tiếng khiến kẻ bên ngoài hiểu ngay bệ hạ đang cần người này đến nhanh chóng, đối với việc thổ lộ hay thừa nhận bản thân mình là chó với hoàng thượng đã không còn là chuyện xa lạ nhưng giờ đây bệ hạ sẽ không còn làm chó cho đơn giản một người mà đã được xem là một con chó của Lý gia thì điều đó càng làm hoàng thượng mong chờ nhiều hơn "Coi bộ mất hơn nhiều thời gian nhưng cuối cùng trẫm cũng đã được làm chó đúng nghĩa của nó, thật sự trẫm mong được thừa nhận bản thân là chó với phụ thân của Trạch Anh nhưng có lẽ sẽ mất nhiều thời gian hơn" - những suy nghĩ làm bệ hạ nhớ đến kế hoạch của mình, y hạ mình cố tình dùng bốn chi bò ra ngoài cửa tẩm điện chỉ để thu hút Tiểu Trung Tử đang nằm bên ngoài điện nhìn vào mình, quả đúng như dự đoán, tiểu cẩu sau khi thấy đồng loại của mình đang ở tư thế loài chó đã nhanh chóng ngồi dậy theo bệ hạ vào bên trong "Tiểu Cẩu chắc ngươi phải ghét trẫm lắm vì trẫm luôn giả làm một hoàng đế nhưng bản thân thì lại là một con súc sinh đúng không?" vừa nói lại vừa cười chưa được bao lâu thì bên ngoài có tiếng bẩm báo vào "Dạ bẩm hoàng thượng, Lý thị vệ đang đứng ngoài cửa ạ" tiếng người bên ngoài làm hoàng thượng giật cả mình bởi mọi thứ diễn ra trông thật nhanh, y vội vàng chuyển sang tư thế đứng, ngồi vào bàn trà, lúc này lại trở thành bậc đế vương đúng nghĩa "Được rồi, ngươi cho hắn vào đi ". Lý Nhất Nguyên vốn dĩ làm thị vệ canh gác Tử Cấm Thành nhưng cách đây hơn hai năm đã được chuyển qua việc canh gác Khôn Ninh Cung, bảo vệ an nguy của các vị nương nương cũng như hoàng hậu, lần diện kiến này thật sự khiến y có chút bất ngờ bởi vốn dĩ y chỉ gặp mặt bệ hạ có đúng một lần nhưng chẳng hiểu vì lí do gì mà lần này lại được truyền đến, một loạt tâm trạng đan xen với nhau làm Nhất Nguyên bồi hồi đầy lo lắng, vừa bước vào tẩm điện y đã nhanh chóng hành lễ "Nô tài tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế", bệ hạ quan sát người trước mặt đã gật đầu hài lòng bởi có vẻ cái vóc dáng, cái thân hình của chàng thị vệ này đang kích thích cẩu năng trong người của hoàng thượng vậy "Bình thân, ngươi biết tại sao trẫm lại gọi ngươi đến đây không" - khá bất ngờ bởi y hoàn toàn không hề biết được lí do đó là gì nhưng đứng trước thiên tử cái run rẩy đã lấn át cái tự tin, cái dũng mạnh của một người thị vệ can trung "Dạ...dạ, nô tài ngu muội không biết bệ hạ truyền gặp vì lí do gì ạ" ; Thuận Long lúc này mới uống tiếp một tách trà "Nếu khanh không nhớ, vậy để trẫm nhắc lại, chắc ngươi vẫn còn chút nhớ về vụ án trẫm giao ngươi tìm kẻ xâm nhập ngự hoa viên cách đây 3 tháng đúng không" , vừa nhắc đến đây Lý thị vệ bất ngờ bởi vụ án đó vốn dĩ tưởng rằng bệ hạ đã cho qua nên chỉ điều tra qua loa nên cũng chẳng biết nên đáp lại thế nào "Dạ bẩm bệ hạ, nô tài vẫn nhớ ạ" - hoàng thượng đứng dậy đi vài bước rồi ngừng lại ngay tại bàn viết chữ "Thế vụ án đó do kẻ nào làm?", bị chính bệ hạ thẩm tra lại một lần nữa khiến Nhất Nguyên run rẩy nhưng trong thâm tâm vẫn đang cố gắng giữ nhịp cảm xúc "Dạ bẩm bệ hạ, vụ án đó theo như lúc xảy ra có âm thanh kỳ lạ xuất hiện trong hang đá, nô tài lúc đó cũng đã theo lệnh các vị nương nương và bệ hạ đến hiện trường điều tra có phát hiện dấu vết của thú vật nhưng..." - mạch nói bổng ngừng lại khiến hoàng thượng lộ vẻ khó chịu "Ngươi muốn nói điều gì, nhưng là thế nào?", Lý thị vệ lúc này mới nói tiếp bởi y cảm thấy vụ án đó có quá nhiều khuất mắt nhưng sau tất cả đều không câu trả lời nào thỏa đáng "Dạ bệ hạ, nô tài nói thế là bởi khi đến đó dấu vết vẫn còn cho thấy có hai nhân tố trong hang đá, xét về vóc dàng thì đó là của loài cẩu hoang nhưng khi nô tài đến gần hơn thì dưới nền đất có dịch chất màu trắng đục, nô tài có nhờ Thái y viện kiểm tra thì họ bảo đó là của con người, chính điều này khiến vụ án bệ hạ giao đi vào ngõ cụt ạ". Thuận Long gật đầu trước lời nói thành thật của tiểu thị vệ này nhưng bản thân vẫn cảm thấy buồn cười vì nhiều thứ "Vậy theo ngươi, nếu trẫm bảo trẫm giúp ngươi phá được vụ án này thì sao" , bất ngờ trước lời nói từ phía bệ hạ "Dạ xin bệ hạ chỉ dẫn, giúp nô tài có thể đại phá án hang đá này ạ" - hoàng thượng bật cười rồi đáp lại "Được rồi, giờ ngươi hãy lắng nghe câu chuyện này, rồi cho trẫm biết ngươi truyện trẫm kể như thế nào" vốn dĩ không hiểu mọi chuyện ra sao nhưng bệ hạ đã nói thế thì y chỉ biết lắng nghe xem như thế nào, "Ngươi biết đấy từ khi Bàn Cổ tách trời và đất đã quy ra chủng loài, thiên giới có long, lân, quy, phụng - hạ giới có súc sinh, cổ thú nhưng hạ đẳng trong số đó vẫn là cẩu. Vạn năm hay ngàn năm vẫn có một điều như một, cùng loài giao cấu cùng loài, không thể có chuyện cùng loài đi với khác loài nhưng qua thời gian thì dù rằng long thần là chủ thế gian vẫn có thể nảy sinh tình cảm với loại hạ đẳng cẩu súc, ngươi nghĩ sao về câu chuyện trẫm kể", ngẩng người trước lời bệ hạ nói nhưng việc hoàng thượng yêu cầu thì tất yếu cũng phải đáp lại "Dạ bẩm hoàng thượng, theo như lời người kể thì rồng và chó đã nãy sinh tình cảm dù rằng điều đó là ngăn cấm";  hoàng thượng gật đầu đáp "Vậy là ngươi đã giải được vụ án đó rồi đấy, giờ ngươi đã biết kẻ nào gây ra vụ án trong hang đá chưa" , Nhất Nguyên vừa nghe đến đây mặt mũi xanh lại, mặt cắt chẳng còn một giọt máu "Xin bệ hạ tha tội, nô tài chỉ nói theo lời truyền chứ chẳng hề dám xúc phạm long nhan, xin bệ hạ tha tội" vừa nói vừa quỳ dập đầu vái lạy hoàng đế khiến bệ hạ không khỏi buồn cười - "Trẫm chẳng hề nói gì sai cả, ngươi hiểu thế nào lý giải trẫm nghe xem, để biết ngươi hiểu điều đó như thế nào" . Lý thị vệ dù run rẩy nhưng vẫn cố gắng đứng dậy chỉ hi vọng bệ hạ đang trêu đùa chính mình "Dạ bẩm bệ hạ.. dạ ....theo truyện người kể thì thần long tức ám chỉ chủ thiên hạ này là hoàng thượng và cẩu chính là chó, và bệ hạ và chó đã....", hoàng thượng gật đầu đáp "Trẫm và chó đã nảy sinh tình cảm với nhau, ngươi đã nói đúng, thủ phạm trong vụ án đó chính là trẫm" ; bất ngờ trước lời nói của hoàng thượng "Trẫm biết ngươi đang rất hoang mang khi nghe đến điều này và cũng đang nghĩ tại sao trẫm lại thừa nhận với ngươi đúng không: thật ra con chó mà trẫm nãy sinh tình cảm chính là nó, Tiểu Trung Tử cũng chính là con chó của tiểu đệ của ngươi Lý Trạch Anh,  ngày hắn mang tiểu Cẩu vào cung vốn dĩ trẫm không hề quan tâm đến sự hiện diện của nó nhưng vào một ngày trời mưa, hôm đó Trạch Anh đi tuần hành mà bỏ quên nó, trẫm đang ở hồ Long Nguyệt đã bắt gặp và đón nó về lại điện Càn Thanh, theo như bình thường chẳng có gì nhưng thời gian trôi qua, trẫm và nó bắt đầu có sự thích thú với nhau, lúc đầu là trêu đùa, nhưng càng về sau trẫm càng nhận ra trẫm đã có tình cảm với nó. Vào một ngày nọ, khi trong điện Càn Thanh chỉ có mỗi trẫm và nó, trẫm chỉ vừa tỉnh dậy định sẽ thay y phục thì Tiểu Trung Tử từ đâu xuất hiện chạy đến cắn rách long bào khiến trẫm khá bất ngờ, trẫm vừa định ngồi xuống giáo huấn nó thì cặp chân trước của y đã đắt lên lưng của trẫm, ở hoàn cảnh ấy trẫm hoàn toàn không hiểu là gì nhưng cứ trẫm đứng dậy là nó lại tìm mọi cách để trẫm phải ngồi xuống cùng nó. Cuối cùng, trẫm đã thử khom mình, hai tay chống xuống nền, hai chân tư thế bò thì hóa ra Tiểu Trung Tử đã trở nên hiền dịu, kể từ lúc đó trẫm đã hiểu nó muốn xem trẫm là chó chứ chẳng phải là rồng hay thiên tử nữa, rồi một lần trong lúc vui đùa trẫm muốn dẫn nó vào hang đá chỉ để đi tắt đến Ngự Uyển thì bổng dưng nó và trẫm tâm hòa làm một, trẫm đã làm chuyện vốn dĩ chẳng ai ngờ, chính là giao cấu với nó, chính vì thế mới có chất dịch mà ngươi đã tìm thấy. Còn lí do vì sao trẫm thừa nhận với ngươi là bởi Trạch Anh cách đây hai hôm có báo với trẫm rằng ngươi muốn có chó tuần hành nên có thể sẽ dùng Tiểu Trung Tử, quả thật trẫm chẳng hề muốn xa cách nó nhưng cũng hiểu việc trẫm làm là trái với luân thường đạo lý, thế nên nay trẫm mới thừa nhận với ngươi chỉ để thay tiểu Cẩu, làm chó tuần hành cho ngươi, ý ngươi thế nào?"  - lắng nghe lời lí giải của bệ hạ khiến Nhất Nguyên cảm thấy đầy ngỡ ngàng bởi không thể tin vào những gì y nghe được từ chính miệng của hoàng thượng "Dạ bẩm bệ hạ chuyện người nói là thật hay đùa vậy ạ, nếu người đùa xin bệ hạ hãy tha tội cho nô tài", thật sự bất ngờ bởi Lý thị vệ hoàn toàn không tin vào lời nói của chính mình "Ngươi nghĩ trẫm đang đùa cợt với ngươi, ngươi nghĩ trẫm đang lấy cái tôn nghiêm của chính trẫm ra làm trò đùa sao" - nhận thấy vẻ mặt đầy giận dữ của hoàng đế đã khiến Nhất Nguyên hiểu ra lời bệ hạ nói là thật "Dạ bẩm bệ hạ, nếu như lời người nói là hoàng thượng và Tiểu Trung Tử qua thật có tình cảm thì nô tài càng không dám xem ngươi là thú vật để thay thế tiểu cẩu được ạ, nô tài vạn lần không dám ạ". 

Thuận Long lúc này mới ra hiệu cho hắn lại ngồi cạnh y và dĩ nhiên dù muốn hay không thì hắn cũng phải nghe theo lời bệ hạ "Thị vệ phải có chó tuần đêm, nếu như ngươi từ chối không dám xem trẫm là chó, vậy thì hãy làm theo luật, bắt giam trẫm vì tối gây rối cung đình, làm mất uy nghiêm hoàng thất" vừa nói xong bệ hạ đã đứng dậy dùng hai tay nhấc mão ra khỏi đầu trước sự chứng kiến của Lý thị vệ, và dĩ nhiên Nhất Nguyên nào dám làm điều đó "Dạ nô tài vạn lần không dám, nhưng nếu bệ hạ cứ nhất quyết như thế thì nô tài xin miễn cưỡng nghe theo ạ"; hoàng đế lúc này mới nhẹ giọng lại như muốn an ủi tên thị vệ của mình "Thật sự trẫm cũng chẳng muốn nhưng trẫm và tiểu cẩu đã giao cấu cùng nhau, thế nên dù muốn hay không trẫm cũng đã là một con rồng không toàn vẹn nữa rồi, chuyện này trẫm muốn ngươi không được nói với bất cứ ai, kể cả Trạch Anh, nếu ngươi có gì muốn hỏi cứ nói" - Nhất Nguyên nhận ra việc có một con chó lại chính là đương kim hoàng đế thì vừa thú vị nhưng cũng vừa lo lắng "Dạ bẩm bệ hạ, nô tài quả thực không dám hỏi nhưng nay xin cả gan hỏi bệ hạ một chuyện được không ạ"; Thuận Long lúc này rõ biết mọi chuyện đang diễn ra theo đúng những gì y đã lên kế hoạch thế nên sẳn sàng đáp ứng những điều kẻ cầu xin ấy muốn "Được ngươi cứ nói điều ngươi muốn hỏi", Lý Nhất Nguyên cảm thấy nhẹ nhỏm cả người ngay sau khi được bệ hạ cho phép "Dạ bẩm hoàng thượng, nô tài có vài điều muốn hỏi người ạ: điều đầu tiên chính là, hoàng thượng ngươi luôn bảo cả bệ hạ và tiểu cẩu đã nãy sinh tình cảm với nhau, nếu thế nô tài có thể nhìn thấy cách cả hai hiểu nhau được không ạ, thật sự nô tài không có ý gì chỉ bởi tò mò nên cả gan hỏi ạ; điều thứ hai, nô tài đang thắc mắc chính là việc bệ hạ làm người đồng hành cùng với nô tài trong đêm, nếu có ai phát hiện thì nô tài phải làm sao" nhận được hai câu hỏi khá thú vị, điều này làm chính Thuận Long cũng phải cười. Hoàng thượng uống tiếp một tách trà rồi lại nhìn sang tiểu cẩu đang nằm bên dưới nền "Ngươi muốn biết cách trẫm và Tiểu Trung Tử hiểu nhau thì ngươi có thể giúp trẫm cởi y phục được không", dù chẳng hiểu ý bệ hạ là gì nhưng vẫn cứ nghe theo, Nhất Nguyên đứng lên cùng bệ hạ, y giúp hoàng thượng cởi bỏ đai lưng, thoát long bào rồi dừng lại ngay sau đó đã khiến bệ hạ tròn mắt nhìn "Có vẻ như ngươi không hiểu rõ thế nào là cởi y phục, được rồi, ngươi cứ ngồi xuống nhìn và quan sát cách trẫm và tiểu sủng của Trạch Anh thể hiện tình cảm" - bị bệ hạ trách mắng trong lòng có chút không vui nhưng lời hoàng đế nói khiến y cũng muốn xem diễn ra như thế nào, lúc này hoàng thượng tiếp tục cởi lớp y phục bên trong để lộ thân mình trần, sau đó bệ hạ lại tiếp tục cởi ủng rồng và cuối cùng là quần lụa màu vàng để lộ ra toàn bộ cơ thể trần truồng trước mặt Nhất Nguyên, hình ảnh long cụ to dài cương cứng làm bệ hạ có chút ngại ngùng "Đây chính là cách trẫm và nó có thể gần nhau bởi chỉ khi trong mắt của Tiểu Cẩu không còn xem trẫm là hoàng đế thì mối quan hệ giữa chúng ta mới thật sự gắn kết" - Thuận Long hai chân quỳ xuống, hai tay chống tạo nên tư thế bò tiến lại gần Tiểu Trung Tử, khung cảnh trước mặt khiến Nhất Nguyên không thể tin rằng đó chính là bệ hạ tôn quý mà trước đó đang trò chuyện cùng mình. Thuận Long bò đến bên cạnh con chó màu lông đen tuyền, cứ như cảm nhận được đồng loại của chính mình vậy, Tiểu Cẩu tiến gần dùng mũi ngửi khắp cơ thể bệ hạ, rồi lại đưa đầu ngửi xuống của Long cụ đang tọa dưới giữa hai bắp chân, lưỡi của nó đang dần liếm láp cái đầu nấm đỏ mà Long côn để lộ ra, khung cảnh trước mặt làm Nhất Nguyên chăm chú quan sát còn bệ hạ thì ở tư thế yên lặng như để Lý thị vệ có thể quan sát "Giờ ngươi đã thấy rồi đấy, giờ trước mặt ngươi trẫm không còn là hoàng đế nữa mà chỉ là một con chó dâm loàn" nói rồi bệ hạ từ từ đứng dậy tiến lại bàn trà mà ngồi xuống, chỉ có điều lúc này hoàng thượng chẳng có mảnh vải nào che thân cả mà thôi "Dạ hóa ra đó là cách bệ hạ và Tiểu Cẩu thể hiện tình cảm, vậy khi người đi tuần cùng nô tài thì như thế nào ạ, nhưng bệ hạ người có thể mặc lại y phục được không ạ, dẫu sao hoàng thượng cũng đã làm điều đầu tiên rồi" - nhận thấy sự ngại ngùng của Nhất Nguyên, hoàng đế lúc này mới gật đầu mặc lại y phục nhưng chỉ là mặc y phục bên trong chứ chẳng hề mặc lại long bào một lần nữa "Đêm nay, đầu giờ Tuất, trẫm sẽ đợi ngươi ở Ngự Hoa viên nơi ngươi phát hiện Long tinh của trẫm, nhưng trước tiên để trẫm nói cho ngươi hiểu rõ: thứ nhất trẫm thay thế Tiểu Cẩu cũng đồng nghĩa trẫm thuộc quyền sử dụng của ngươi, ngươi có quyền sai bảo trẫm nhưng chỉ giới hạn khi trẫm làm chó tuần cho ngươi hoặc khi trẫm muốn làm chó; thứ hai, chó thì cũng có lỗi sai, trẫm cũng thế, có thưởng có phạt, ngươi muốn phạt gì trẫm đều tuân theo; thứ ba, ngươi lo sợ rằng sẽ có người nhìn thấy, trẫm sẽ mặc y phục như hiện tại và nếu có người nhìn thấy ngươi cứ để trẫm giải quyết chớ lo lắng mà lộ ra nghi vấn", Lý thị vệ cảm thấy đã thông suốt mọi thứ nhưng vẫn còn chút lo lắng "Dạ bẩm bệ hạ, nô tài đã rõ rồi ạ, nô tài xin được phép cáo lui". 

Cảm giác thở phào nhẹ nhỏm khi mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn tất, Thuận Long lúc này nhìn sang tiểu cẩu nói một cách tự nhiên "Xem như trẫm tự phạt mình vì tội giả làm người, trẫm sẽ thay ngươi làm chó cho Nhất Nguyên, chẳng hiểu sao trẫm cảm thấy hồi hộp đến vô cùng, chắc có lẽ cảm giác tuần đêm lần này đặc biệt chăng" vừa mãi nói với Tiểu Cẩu mà bệ hạ không hề hay biết Trạch Anh đã vào tới bậc cửa lúc nào không hay "Thấy huynh có vẻ thoái mái như thế chắc mọi chuyện đều ổn đúng không" - hoàng thượng vừa nghe thấy mới biết tiểu chủ nhân đã vào đến nơi này "Hóa ra là đệ, ừm, trẫm đã làm xong điều đệ muốn", nói rồi bệ hạ kể lại với chủ nhân những gì đã diễn ra trong suốt khoảng thời gian từ lúc Trạch Anh rời đi đến lúc hiện tại "Tính ra huynh cũng mưu mẹo nhiều nhỉ, đệ còn lo lắng không biết huynh sẽ nói thế nào, thôi được rồi, đệ cũng đã đói rồi" - lời nói như thế đủ hiểu bản thân bệ hạ phải làm gì "Người đâu, truyền ngự thiện". Quả thật không phải chỉ có mỗi Lý ngự tiền là đang cồn cào đói bụng mà ngay cả hoàng thượng khi vừa nhắc đến thôi đã muốn  ăn ngay lập tức bởi cái cẩu dâm, cái hứa hẹn đêm nay làm chính hoàng đế quên đi cái đói là gì mà chỉ tập trung vào việc suy nghĩ như thế nào là thấu đáo "Các ngươi để đây rồi lui ra được rồi, Lý ngự tiền dùng thiện cùng trẫm, các ngươi không cần ở lại làm gì" dù là ngự trù nhưng bọn chúng cũng hiểu rõ bệ hạ trong thời gian ba tháng qua đã rất trọng dụng Trạch Anh cũng như xem y chính là cánh tay phải của chính mình, cũng chính vì thế khi bệ hạ không cần lệnh thì bọn chúng cũng rõ phải làm gì - Lý ngự tiền nhìn các món trên mâm khá đặc sắc rồi lại nhìn hoàng thượng đang đứng đợi y cho phép ngồi "Đệ thấy bây giờ cũng đã có Tiểu Trung Tử, nếu huynh ngồi ăn cùng xem ra không đúng lắm, phải không nào", cách nói ấy tất nhiên làm Thuận Long hiểu rõ ý nghĩa là gì nhưng chỉ có chút thắc mắc "Trẫm hiểu ý đệ nhưng đệ muốn trẫm trần truồng hay muốn trẫm mặc long bào" - Chủ nhân của cẩu hoàng đế bậm môi suy nghĩ như đang tìm ra trò gì đó để hành hạ y "Dẫu sao huynh cũng là hoàng đế, trần truồng tuy cần thiết nhưng thiết nghĩ huynh chỉ cần như lúc chúng ta ở Định Hòa Cung là được", lời nói đơn giản chỉ có thế nhưng khi nghe làm bệ hạ hiểu ngay vẫn đề, y nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng và long bào đặt xuống đệm ngồi còn bản thân vội vàng bò xuống bên dưới, tiến lại chỗ tiểu cẩu đang nằm, cái cảm giác lúc này của y trông thật khó tả bởi nhục nhã là điều đầu tiên mà bệ hạ cảm nhận nhưng ngay sau cảm xúc đó chính là Long cụ như đang sống dậy một lần nữa, vẻ mặt tiểu Trung Tử nhìn y khác hẳn lúc là một bậc hoàng đế, điều này khiến bệ hạ thật sự hài lòng với điều này. Trạch Anh ngồi bên trên đang bắt đầu dùng bữa nhưng điều này làm hoàng thượng có chút bất ngờ bởi trước đây y sẽ ở dưới gầm đợi đồ ăn quăng xuống thì nay lại đang bên cạnh đồng loại của mình "Hoàng thượng, dẫu sao huynh cũng là chó nhưng huynh lại che giấu điều đó trước mặt tiểu cẩu, thế nên đệ phạt huynh sẽ ăn cuối cùng, Tiểu Trung Tử lại đây nào" vừa nói xong với mình, chủ nhân đã vội vàng gọi tiểu cẩu lại khiến bệ hạ nhận ra làm chó không hề dễ cũng như lời Lý ngự tiền nói cũng chẳng hề sai tí nào, quan sát từng miếng thịt bò ngon được chủ nhân ban cho tiểu cẩu khiến bệ hạ nhìn mà thèm thuồng, ao ước cũng được cho ăn như thế "Dường như trẫm đang ganh tị với một con chó, không, trẫm chẳng phải cũng là chó sao nhưng quả thật hắn sướng thật, được chủ nhân cho ăn còn trẫm lại quan sát họ, trẫm đáng bị phạt nhưng nhìn hắn được thương yêu thật làm trẫm khó chịu" vừa suy nghĩ vừa nhìn Lý công tử đang cho cẩu vật ăn mà lòng bệ hạ vương vấn chút buồn bã nhưng khi nghĩ lại việc bản thân đang làm chó trông coi cho chủ nhân ngồi ăn thì thật là một điều đặc biệt khiến y thích thú; cuối cùng bữa ăn của cả hai cũng đã xong, tiểu Trung Tử đã no căng đầy bụng và đang tìm chỗ để đánh một giấc, chỉ có mỗi bệ hạ vẫn chưa có một thứ gì lót dạ vào lúc này "Hoàng thượng, đây là phần ăn của huynh" - Trạch Anh mang những đĩa thức ăn chỉ còn lại chút thịt vụn, chút nước sốt, tô nước súp đặt trước mặt bệ hạ "Huynh ăn được rồi đấy, nhớ là không được dùng tay để bốc đâu đấy", cách nói chuyện của Lý ngự tiền làm bệ hạ nhục nhã đến mức đỏ mặt nhưng chẳng hiểu sao khi vừa đặt đầu lưỡi chạm vào đĩa phần ăn thừa đã kích thích cái cẩu năng hoàng thượng một cách đặt biệt, y liếm một cách nhanh chóng và thuần thục trước sự ngạc nhiên của chính chủ nhân, mấy chốc chồng đĩa ấy đã được con chó màu vàng liếm láp sạch sẽ "Huynh thấy thế nào, đã no chưa" - khi được hỏi tới mình, hoàng thượng ngẩng đầu đáp "Trẫm thật sự no rồi, cám ơn đệ chừa phần cho trẫm", một tiếng cười lớn vang khắp tẩm điện "Đêm nay huynh sẽ đi tuần, dẫu sao cũng là lần đầu thế nên đệ cho phép huynh rảnh rỗi hôm nay", nói rồi Trạch Anh rời đi bỏ lại bệ hạ vẫn còn chưa kịp đứng dậy để nói lời nào. Cảm giác thích thú trước việc được ăn như vậy, tuy rằng chẳng hề có chứa nhiều đồ ngon nào ngoài nước sốt và thịt vụn nhưng việc ăn như vậy thật khiến bệ hạ cảm giác mình giống một con chó đúng nghĩa "Các ngươi vào dọn dẹp đi, trẫm cần nghĩ ngơi", từng bọn thái giám bước vào dọn đi những phần ăn trên bàn ngự thiện, có lẽ vì đã học được những kĩ năng của loài chó mà những lời thì thầm của bọn chúng đều được bệ hạ nghe rõ "Xem bộ hôm nay bệ hạ ăn rất ngon, tất cả đều láng bóng"- vừa nghe thôi Thuận Long đã muốn bật cười nhưng lại chợt hiểu ra bản thân cũng có thể là một con chó ăn đồ thừa, tuy không tốt nhưng lại thật đặc biệt, điều làm bệ hạ có thể trở thành một con chó đúng nghĩa.

Đêm nay trăng thanh gió mát, thời tiết mùa hạ trong hoàng cung vốn chỉ nóng vào ban ngày nhưng khi về đêm cái lạnh lẽo lại hòa vào cái khi tiết ấy mà mát mẻ hẳn ra, đứng bên trong cái hang quen thuộc khiến bệ hạ nhớ đến đại ca nhưng cái nhớ ấy lại không bằng cái cảm xúc của y vào lúc này bởi đêm nay là đêm đầu tiên tuần đêm theo đúng nghĩa của nó, hoàng thượng đã ngủ một giấc dài từ khi Trạch Anh rời đi chỉ để bản thân có thể đủ tỉnh táo làm việc, chờ đợi mãi cuối cùng người cần đến cũng đã đến, Lý Nhất Nguyên đang trong y phục của thị vệ bước vào hang đá, vừa vào đã hành lễ "Nô tài tham kiến hoàng thượng" - "Ngươi không cần phải hành lễ, chẳng phải trẫm đã nói trẫm đến làm chó tuần tra cho ngươi sao" vừa nói bệ hạ vừa đỡ Nhất Nguyên đứng dậy,  Lý thị vệ dẫu sao vẫn có chút chưa quen "Dạ bẩm bệ hạ, giờ chúng ta chuẩn bị được rồi ạ" - nghe đến đây, hoàng thượng đột ngột nhớ lại việc quan trọng cần làm hôm nay, y vội vàng cởi dây lưng, cởi long bào rồi nhanh chóng quỳ gối trước mặt Nhất Nguyên, hai tay chống xuống, quả thật việc này dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng bản thân Lý thị vệ vẫn có chút hồi hộp "Dạ hoàng thượng, nô tài xin đát tội" vừa nói xong, hắn lấy từ bên trong tay áo một dây đeo bằng da buộc vào cổ bệ hạ, một sợi dây tương đối dài để cầm nắm, cái cảm giác bản thân là hoàng đế nhưng lại bò dưới chân thị vệ làm bệ hạ run lên nhiều lần vì sung sướng "Không sao, chó phải xích để dễ trông coi, mà hình như trẫm nhớ ngươi bỏ lại thứ gì thì phải" dù rằng ở tư thế bò và cổ đang bị kéo lại nhưng hoàng thượng vẫn nhớ có thấy một vật gì đó - ngay lúc này Nhất Nguyên mới lúi húi lấy vật đó từ chỗ để y phục của bệ hạ "Dạ bẩm bệ hạ, là roi quất chó ạ, vì hầu như đi tuần chó sẽ phản ứng quá mức nên cần dùng roi, chỉ là nô tài quên rằng bệ hạ nên ...", vừa thấy vật trên tay của hắn, Thuận Long bình thản trả lời "Chẳng phải lúc sáng trẫm đã nói, trẫm là chó của ngươi thì cứ theo quy tắc mà sử dụng, xem như ngươi khiến trẫm phật lòng, bây giờ cứ đi mười bước chân của ngươi thì dùng roi đánh vào mông của con chó này, ít ra cũng phải dạy bảo cho nó đàng hoàng để biết chủ của nó là ai"  - cách bệ hạ dùng từ tuy khác nhưng nếu cãi lại không biết ngày mai sẽ như thế nào nên y đành xem hoàng thượng như là một con chó đúng nghĩa. Hành trình tuần đêm thường diễn ra trong hai canh giờ, bởi sẽ có một nhóm thị vệ khác canh gác luân phiên, chính vì lẽ đó mà bệ hạ cũng cảm thấy nhẹ người vì công việc không phải là thâu đêm, làm theo lời hoàng thượng dặn, cứ đi được mười bước chân là Nhất Nguyên dùng cây roi trong tay đánh vào mông hoàng đế vài roi nhưng có vẻ bệ hạ lại chẳng hài lòng với điều đó "Ngươi dạy bảo con chó này hơi bị hiền nhỉ, ngươi không sợ nó cắn lại ngươi à", nhưng dù lời nói là như vậy nhưng việc vừa bò vừa bị xích cổ lại còn bị đòn vào mông cũng đủ khiến Thuận Long thích thú rồi chứ nói chi đến việc đánh mạnh hay yếu; đi được một chốc bỗng Nhất Nguyên dừng lại khiến bệ hạ cảm thấy bất ngờ bởi quảng đường bò nãy giờ chỉ một hơn nữa nén nhanh nhưng việc dừng lại khiến bệ hạ không hiểu liệu có phát hiện gì hay không "Ngươi phát hiện chuyện gì à, hay phía trước có ai, sao trẫm chẳng thấy gì nhỉ" - Lý thị vệ gương mặt hơi lạ chỉ đáp nhẹ "Dạ bẩm bệ hạ, nô tài buồn tiểu ạ, nên hoàng thượng người ở đây một lát thần sẽ quay lại ngay ạ", nghe đến đây Thuận Long đã hiểu ngay vấn đề "Ngươi không cần phải đi đâu cả, ngay tại đây có bồn tiểu rồi" - Lý thị vệ có chút bất ngờ bởi nơi này chỉ có bệ hạ và hắn cũng như xung quanh đoạn này hắn đã đi qua biết bao lần mà vẫn có thấy gì đâu "Chỗ nào vậy bệ hạ, sao nô tài chẳng hề thấy", hoàng đế mĩm cười ngay sau đó y chuyển tư thế từ bò sang quỳ ngẩng mặt lên nhìn hắn "Ngay trong miệng trẫm, ngươi tiểu vào đây, chó có thể uống nước tiểu ngươi chẳng lẽ lại không biết"; bất ngờ trước đề nghị của bệ hạ "Dạ chuyện này, đúng là chó có thể uống nước tiểu nhưng nô tài xem người là chó đã mang tội, giờ còn tiểu vào miệng hoàng thượng  thì thật mười cái đầu cũng không đủ để chém ạ" , vừa nói y vừa rối rít van nài mong bệ hạ rút lại lời vừa rồi " Trẫm không hề đùa, chẳng phải trẫm bảo trẫm là chó của ngươi, đã là chó thì chủ đang buồn tiểu phải giải quyết cho chủ nhân", không đợi Nhất Nguyên có động thái tiếp theo, hoàng thượng lúc này đã nhanh chóng cởi há miệng chờ đợi "Nô tài đang buồn tiểu, xin bệ hạ tha tội", nói rồi hắn kéo quần thoát ra thanh côn màu da người, bởi vì hạ mồm, mặt ngước lên nên bệ hạ chỉ cảm nhận được thân côn đang được đặt trên môi của mình, dòng nước xả ra liên tục nhưng với kinh nghiệm uống nước tiểu trước đây thì điều này không hề khó khăn với bệ hạ, bởi việc nhìn tiểu lâu đã khiến Nhất Nguyên không thể kìm chế mà liên tục rót đầy mồm hoàng thượng, từng dòng nước xả vào miệng nhưng nhanh chóng lại được bệ hạ uống vào bên trong bụng, cái ấm nóng của dòng nước suối màu vàng nhạt kèm theo mùi như đậu phộng thoát ẩn thoát hiện càng làm bệ hạ thích thú nhiều hơn, nói đi cũng phải nói lại dẫu rằng Nhất Nguyên lúc đầu có chút ái ngại nhưng giờ lại khá thích thú với điều này "Tính ra bệ hạ nói đúng, bình thượng người là hoàng đế cao cao tại thượng, hỏi xem có kẻ nào dám hỗn xược nhưng cái này là bệ hạ nguyện ý và còn cho phép, ta không làm theo thì không chừng hoàng thượng sẽ tìm cách loại bỏ" - những suy nghĩ trong đầu khiến hắn tiểu xong mà thích thú. Trở lại trạng thái bò như chó, Thuận Long không biết nên nói điều gì bởi giờ trong bụng hắn đã chưa đầy nước tiểu của tên nô tài, trong người lại lấp đầy sự nhục nhã đến cùng cực nhưng kèm theo đó lại là sự hưng phấn đến lạ thường, Lý thị vệ dù rằng ngại ngùng bởi chuyện lúc nãy nhưng với tính cách hào sảng thì việc nhịn không nói thật sự khó chịu "Dạ hoàng thương, nô tài có chuyện này không biết có nên hỏi không?", vừa nghe thấy hắn hỏi, hoàng đế bổng ngừng lại mà đáp "Ngươi muốn trẫm chuyện gì, nếu về việc lúc nãy thì như trẫm đã nói, ngươi không cần giải thích, đó là bổn phận" - cách nói chuyện của hoàng thượng khiến hắn có chút bất ngờ bởi bệ hạ vẫn còn nghĩ rằng y sẽ đề cập chuyện đó "Dạ nô tài hiểu ạ, chỉ là muốn báo với người rằng tuần đêm diễn ra hai ngày một lần, thế nên đêm mai và đêm sau nữa sẽ không tham gia ạ", hoàng thượng gật đầu "À ra là thế, vậy ngươi mau dẫn trẫm đi tuần nhanh rồi về lại hang động, có vẻ ngày đầu nên con rồng này không được khỏe"; Nhất Nguyên chỉ gật đầu kèm một chữ "Dạ" rất nhẹ nhàng rồi lại cùng con chó của hắn thực hiện xong chuyến đi tuần đêm. Với hoàng đế mà nói, cảm giác hôm nay làm y nhớ lại những lần đầu tiên thừa nhận bản thân là chó nhưng cái cảm xúc thì vẫn như lần đầu, vẫn thích thú kèm một chút sung sướng đến lạ thường.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com