ZingTruyen.Com

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 40: Đôi ta chẳng hề có bí mật

Kalos1989

(Càn Thanh Cung)

Tại Điện Càn Thanh, ngay lúc này đang là cuộc trò chuyện giữa hai con người, không đó không phải là con người mà chỉ là một sinh vật mang hình dáng con người đang bàn bạc với một người đối diện, nói như thế cũng là vì kẻ được xem nữa người nữa thú ấy trên người chẳng hề có gì để che đi sinh trực khí của nam nhi thì đó chẳng phải là một con thú hay sao. Lý An nhâm nhi đĩa bánh trông thật ngon lành "Bệ hạ, huynh bảo huynh thực hiện ngay điều đệ nói là sao nhỉ, nếu vậy huynh hãy mặc lại long bào đi", hoàng thượng mĩm cười đáp lại "Không cần, trẫm sẽ đường hoàng thế này, đệ cứ đợi đến lúc đó làm theo yêu cầu của trẫm", thật sự không hiểu kế hoạch của hoàng thượng là gì nhưng khi đến đây thì Lý thị vệ cũng nghĩ đến việc ở vườn ngự uyển mà im lặng ăn bánh trong khi bệ hạ chuẩn bị mọi thứ khác; Thuận Long trần truồng rời khỏi chỗ ngồi, chân trần bước trên nền tẩm điện trông thật khác với bề ngoài là một hoàng đế "Người đâu, mau cho truyền Trương Lĩnh Chi của Nội vụ phủ đến gặp trẫm, bảo hắn chuyện cũ là hắn rõ" giọng nói lớn tiếng vang ra bên ngoài khiến bọn thị vệ đang canh gác cũng xuýt hốt hoảng nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần "Dạ chúng nô tài tuân chỉ" rồi nhanh chóng rời đi hoàn thành công việc;  hoàng đế dường như đã chuẩn bị mọi thứ nên ngay sau khi ban thánh chỉ đã quay sang nhìn Lý An "Trong lúc chờ đợi người trẫm truyền đến, đệ có muốn sai vặt trẫm làm gì không", tiểu đệ của hoàng thượng mãi miết ăn những chiếc bánh do các nước chư hầu tiến cống mà xém quên việc trả lời "Sai vặt hả, đúng là nhìn hoàng thượng lúc này thật sự rất giống chó nhưng sai vặt thì đệ thấy nên là một con chó sạch sẽ thì dễ yêu cầu hơn" - Thuận Long hiểu rõ hàm ý của chủ nhân nên đứng mãi một lúc rồi mới phản hồi lại "Nếu đệ không có yêu cầu gì, có thể cho phép trẫm lại ngai vàng soạn thảo tấu chương được chứ", chàng thị vệ im lặng gật đầu như ý bảo bệ hạ cứ việc làm điều mình muốn. Trần truồng ngồi trên ngai vàng, lưng tựa vào thành ghế, cái cảm giác lạnh lạnh của da thịt tiếp xúc với thứ kim loại màu vàng thật khiến bệ hạ nhiều lần run lên vì sung sướng, đôi lúc y còn dùng tay để sờ vào Long cụ đang cương cứng "Quả thật, đệ ấy thật tốt với trẫm, trẫm nên làm gì để khiến đệ ấy vui đây" những suy nghĩ tuy có phần nhục dục nhưng lại là một điều tốt để hoàng đế chuyên tâm việc soạn thảo tấu chương do chính quần thần dâng lên; mãi mê đọc rồi lại viết vào những bản tấu chương, bổng từ bên ngoài có tiếng truyền vào "Dạ bẩm bệ hạ, Trương Tổng quản của nội vụ phủ đã đến rồi ạ", tiếng truyền vào làm cả hoàng đế lẫn Lý thị vệ đang vừa đọc sách vừa ăn trong tẩm điện cũng giật mình vì âm thanh truyền vào khá to "Được rồi, mau cho hắn vào", cánh cửa Càn Thanh điện chỉ mở ra vừa đủ để Trương Lĩnh Chi có thể luồng chính cơ thể mình vào và dĩ nhiên khi vừa đè thân vào được bên trong cũng đồng thời cánh cửa đã được đóng lại, vừa bước vào lão tổng quản theo quy tắc phải hành lễ ngay lập tức "Nô tài Trương Lĩnh Chi của nội vụ phủ tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế" - Thuận Long ngồi trên ngôi cao giả vờ không nghe thấy mãi cho đến khi hắn lặp lại lần thứ hai mới đáp lại "Ngươi có biết hôm nay trẫm truyền ngươi đến đây để làm gì không?" vừa nói hoàng thượng vừa bước xuống đến tận chỗ của Trương lão tổng quản đang quỳ bên dưới khiến chính lão thái giám cũng run lên vì sợ hãi bởi y không biết "chuyện cũ" liệu có phải là chuyện đó không "Dạ lão nô ngu muội xin bệ hạ khai thông trí tuệ ạ"; hoàng đế cười thoải mái "Thế ngươi hãy ngẩng đầu lên nhìn trẫm xem có nhớ đến đây để làm gì không?", mệnh lệnh bệ hạ ban ra khiến y không dám cãi lại  mà vội vàng ngẩng đầu lên nhưng khi vừa đưa con mắt nhìn từ dưới lên đã thấy bệ hạ đang chân trần không mang ủng rồng, đến khi liếc mắt lên cao thì hình ảnh Long cụ đang cương dài trước mặt thật khiến Trương tổng quản kinh hãi tột độ "Lĩnh Chi ngươi đã nhớ ra việc trẫm yêu cầu rồi chứ, nói trẫm xem trẫm gọi ngươi đến đây để làm gì" - ấp úng như kẻ mất hồn, vẻ ngoài run rẩy dù rằng đã nhiều lần nhìn thấy cơ thể của bệ hạ nhưng cứ mỗi lần như thế đều khiến lão ta phải mất hơn chục ngày mới có thể ăn ngủ yên giấc "Dạ..dạ... hoàng thượng.... người yêu cầu nô tài đến để ....để cạo lông cho bệ hạ" - Thuận Long thay vì hài lòng vì nói đúng ý của mình thì lại nổi trận lôi đình "Cạo lông cho trẫm? Ngươi không nhớ hay cố tình quên, cạo lông này có vẻ như cho một con vật thì đúng hơn",  chợt nhớ đến lời dạy nhiều lần trước thế nên Trương tổng quản vội vàng chữa lại cho đúng "Dạ nô tài ngu dốt, hoàng thượng yêu cầu nô tài đến đây để cạo lông cho con lợn của bệ hạ ạ". Hài lòng với cách trả lời của Trương tổng quản, Thuận Long ra hiệu cho lão ta đứng dậy ngang hàng với mình để dễ dàng nói chuyện "Lần trước ngươi bảo cạo lông trẫm sẽ lâu ra nhưng lần này có vẻ ra nhanh hơn so với lời ngươi đã nói, ngươi có biết tội chưa", nhận ra lỗi lầm vì đã nói điều không đúng, Trương tổng quản vừa định quỳ thì đã được bệ hạ dùng tay nhấc lên lại nên đành đứng để trả lời "Dạ bẩm bệ hạ, vì việc cạo lông rồng trên người của vạn tuế khiến việc mọc lông mọc ra nhanh hơn, lão nô cứ nghĩ rằng sẽ lâu ra nên mong bệ hạ tha tội" - "Thôi được rồi, trẫm còn rất nhiều chuyện cần phải làm, ngươi mau chóng cạo sạch sẽ cơ thể của trẫm, chỗ nào có lông cạo tất" hoàng đế vừa nói rồi hạ thân thể trần truồng của mình xuống bên dưới sàn nhà với Long cụ đang cương cứng, to dài phô ra trước mặt tên tổng quản và dĩ nhiên mọi cuộc nói chuyện của bệ hạ và lão tổng quả họ Trương đều được Lý An thu tầm mắt quan sát được mọi chuyện. 

Nằm trên sàn nhà, Thuận Long chờ đợi tên tổng quản chuẩn bị hành động cạo lông cho chính mình, "Dạ bẩm bệ hạ, lúc này người bảo chỗ nào có lông sẽ cạo hết, nếu vậy lão nô xin phép bệ hạ cho nô tài được phép cạo ở lưng bệ hạ trước ạ" Lão Tổng quản lí nhí quỳ bên cạnh mà nói trong khi hoàng thượng suy nghĩ cũng không có gì nên vội vàng chuyển tư thế sang nằm úp mặt xuống nền đưa phần mông lên "Được rồi ngươi bắt đầu làm đi, cứ như đang cạo lông lợn, không cần sợ hãi" nhưng cái cảm giác run rẩy ấy vẫn khiến Trương Lĩnh Chi lo lắng, hắn lấy trong người bộ dụng cụ gồm một thanh dao cạo nhỏ, từ từ cạo ở phần hai bả vai của hoàng đế, từng đường nét cạo được thực hiện chậm rãi vì y sợ rằng sẽ làm tróc da hay gây đau cho hoàng thượng thì mười cái đầu của hắn cũng chẳng thể giữ được, khi dạo cạo đã làm đến phần mông thì Trương tổng quản vội vàng hỏi ý thánh thượng "Dạ bẩm bệ hạ, lần trước lão nô chỉ cạo lông của bệ hạ ở mặt trước, lần này ở phần mông của người, nô tài nên làm sao ạ" - nằm úp mặt bên dưới sàn nhà Thuận Long im lặng suy nghĩ bởi cảm giác cạo lông thật khiến bệ hạ cảm thấy thật thoải mãi, thật sung sướng "Trẫm đã nói rồi, cạo lông thì cạo hết, trẫm giờ là lợn của ngươi, ngươi cạo sao cho con lợn này có thể trắng trẻo là được"; thiên lệnh của bệ hạ xuất ngôn, lão tổng quản chỉ còn biết lắng nghe mà làm theo, y vội vàng dùng dao cạo, cạo qua phần mông, rồi ở giữa hai phần mông ấy là khe phân nơi hoàng đế đại tiện, Trương Lĩnh Chi dùng một thanh dao nhỏ cạo sạch những sợi lông của bệ hạ, cứ như thế hết mặt lưng rồi đến mặt bụng, đến nách, những nơi có lông của hoàng đế đều được lão tổng quản cạo sạch sẽ, mãi một lúc hắn chỉ còn chừa đúng Long cụ của bệ hạ là vẫn chưa đụng vào "Trương tổng quản, cứ như lần trước, cứ cầm Long cụ của trẫm lên mà cạo, trẫm thật sự khó chịu với cảm giác những sợi lông quanh chỗ này" - được bệ hạ ra lệnh, lão thái giám chỉ còn biết tuân mệnh, dùng cả bàn tay mới cầm trọn được Long cụ, lưỡi dao cạo điêu luyện được cạo qua phần mu rồng rồi đến những sợi lông nhỏ trên Long châu cũng được y làm lại sạch sẽ, dường như chỉ trong một canh giờ, cơ thể của bệ hạ đã được làm lại sạch sẽ không còn một sợi lông nào trên người. "Dạ bẩm bệ hạ, lão nô đã làm xong ạ" Trương tổng quản quỳ bên cạnh bẩm báo còn bệ hạ thì lúc này đã đứng dậy nhìn xung quanh cơ thể để tự kiểm tra "Ngươi làm tốt lắm, mà ngươi thấy trẫm nếu là lợn thì làm món gì thì sẽ ngon nhỉ, sạch sẽ đến thế này cơ mà nhỉ"  - câu hỏi của bệ hạ khiến lão thái giám run cầm cập không dám trả lời vì chẳng biết bệ hạ đang đùa hắn hay đang nói thật lòng "Thôi được rồi, giờ ngươi đến ngân khố nhận một ngàn lượng vàng được rồi, và tuyệt đối không được nói chuyện này với bất cứ ai", Trương Lĩnh Chi vừa mừng vừa lo lắng bởi hắn đã thoát khỏi miệng rồng nhưng lại được thưởng ngân lượng thì còn gì bằng nữa. Thuận Long mừng rõ bước vào bên trong tẩm điện thì đã thấy Lý An đang ngồi trên long sàng chờ đợi mình "Đệ đợi trẫm có quá lâu không, trẫm giờ đã sạch sẽ như ý muốn của đệ", chủ nhân từ từ đứng dậy tiến lại sát bên bệ hạ quan sát rồi lại gật gật đầu "Coi bộ nô tài của huynh cạo lông cho huynh khá tốt ấy nhỉ", Lý An đôi lúc lại cầm lấy thanh côn của bệ hạ sờ sờ như đang sờ một món đồ của mình khiến bệ hạ nhiều lần run lên vì sung sướng "Lúc nãy trẫm nhớ đệ muốn yêu cầu trẫm làm gì đó nhưng bảo trẫm không sạch sẽ, giờ trẫm đã ra dáng chó, đệ muốn trẫm làm gì nào" - Lý thị vệ đi thẳng về phía bàn trà rồi lại uống chút nước "Đúng là đệ có dự định sẽ yêu cầu huynh làm một việc nhưng đột nhiên đệ nhớ ra đệ cần nói với huynh một việc, bởi huynh đã chia sẽ nhưng ao ước tiềm ẩn mà bấy lâu huynh che giấu, thế nên đệ nghĩ chẳng có lí do gì để giấu huynh nữa cả" lắng nghe từng lời làm hoàng thượng có chút bất ngờ kèm chút lo lắng bởi không hiểu tiểu chủ nhân nói vậy ý là gì, càng nghĩ lại càng khiến hoàng đế bất an "Trẫm không biết đệ muốn nói điều gì nhưng trẫm là chó của đệ, đệ nói trẫm xin nghe"; Lý An tay ngoắc con chó của mình ý bảo lại bên cạnh rồi mới nói, khi cả hai mặt đối mặt nhìn nhau cũng là lúc Lý An bắt đầu nói "Thật ra đệ tên là Lý Trạch Anh, là con trai duy nhất của Lễ Bộ thượng thư Lý Trạch Huân, trong một lần phụ thân đi vào cung, đệ lẻn theo nhưng lại chẳng biết đâu là đâu nên đã mạo danh một tên chăm ngựa tìm đường thăng quan mà chẳng hề dựa vào phụ thân và tất nhiên đệ chỉ viết một lá thư để lại cho ông rằng đệ đi du Vân Nam; nay huynh lại nói thật lòng hết với đệ, điều đó làm đệ có chút suy nghĩ tại sao lại che giấu điều đó, huynh có giận đệ không" , từng lời từng chữ được bệ hạ nghe vào tai nhưng khi nghe đến tên lễ bộ thượng thư thì trong suy nghĩ lại có những ý đồ dâm dục gì đó mà y chẳng hề biết rõ "Không, trẫm chẳng hề giận đệ, chưa bao giờ giận đệ, chỉ là phụ thân đệ cũng thường đến gặp trẫm nên vừa nghe tên Lý Trạch đã khiến ta không thể nào quên, việc đệ nói ra liệu rằng do trẫm muốn  làm chó cho nhà đệ". Trạch An mĩm cười, đầu gật gù đáp "Dạ đúng vậy, đệ cũng sợ liệu chăng có một ngày huynh muốn gặp gia thế nhà đệ thì làm sao đây", gật gù lắng nghe lời nói của chủ nhân mà bổng dưng long côn của bệ hạ lại cùng lúc cương cứng khiến chính Trạch An cũng phải ngẩng mặt nhìn "Nếu muốn, trẫm sẽ đích thân cùng đệ đến Lý phủ, dẫu sao cũng đã lâu lắm rồi đệ chưa về  cũng như đệ cũng nên giới thiệu có thêm một con chó đúng không nào"; cách nói chuyện của hoàng thượng làm Trạch An lộ vẻ thích thú "Tiểu đệ đa tạ hoàng thượng, vậy huynh mặc long bào thượng triều để đến đó, đệ muốn con thú của đệ phải trông thật đặc biệt", việc bị gọi là thú khiến bệ hạ càng lúc càng không kiểm soát được chính mình nhưng càng như vậy lại càng làm bệ hạ cẩu dục tăng cao. 

...................

(Lý Phủ - Phía Tây Tử Cấm Thành)

Vừa bước đến trước cửa Lý phủ chính là hai tượng đá hình kỳ lân đang đón chào, nô tài từ bên ngoài vừa nhìn thấy công tử của bọn chúng lộ vẻ vui mừng nhưng khi nhìn thấy người đi cùng đã đồng loạt quỳ rạp, đầu dập xuống đất "Nô tài tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế", Thuận Long - thân mặc long bào, đầu đội long mão khiến người nhìn cảm thấy sự oai vệ mạnh mẽ của rồng, của hoàng đế đại Thanh nhưng cái vẻ bên ngoài đó chỉ khiến nô tài sợ hãi chứ với chủ nhân của y thì đó chỉ như một lớp vỏ để che đi bản chất là một con chó mà thôi; vừa định cho bọn nô tài, lính gác ngoài phủ đứng dậy thì Lý Trạch Huân đã từ bên trong vội vã chạy ra với vẻ mặt hốt hoảng đầy lo lắng "Lão thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, nô tài đón tiếp chậm trễ xin bệ hạ tha tội", vội vàng nhấc tay lễ bộ thượng thư một cách nhanh chóng bởi ông ấy không chỉ là quan mà còn là phụ thân của chủ nhân mà bệ hạ hầu hạ "Lý khanh gia, không cần hành lễ, mau đứng dậy nào, con trai khanh có vẻ khá mệt khi đừng bên ngoài đấy" - được bệ hạ nhắc nhỡ mới khiến Lý lão gia nhận ra con trai y cũng đang đi cùng.  Đường vào bên trong Lý Phủ thật sự cũng như một cung của hậu cung mà thôi, Lý Phủ từ cổng vào tạo thành hình chữ U, với hai gian song song ở hai bên trái và phải, gian chính là nơi tiếp đãi khách ở giữa, sâu bên trong là nơi ở, nhà bếp, nhà kho,.... nhìn chung kết cấu của phủ không làm bệ hạ cảm thấy xa lạ mặc dù hoàng thượng rất ít khi đến phủ của các quan đại thần nhưng đây lại là phủ của chủ nhân thì việc đi là điều đúng đắn; ngồi vào bên trong chính gian, hoàng đế ngồi ở giữa, Lý Trạch Huân ngồi bên cạnh trái, Lý chủ nhân lại ngồi bên cạnh phải, có vẻ phụ thân của chủ nhân đang thắc mặc tại sao con của lão lại bên cạnh hoàng thượng "Hôm nay trẫm đến phủ của ái khanh nhằm muốn nói rằng Lý Trạch Anh, con trai khanh có công bảo vệ trẫm khỏi thích khách khi trẫm vi phục đến Vân Nam, nay trẫm phong hắn làm Ngự tiền thị vệ, tục trực ở bên cạnh trẫm" lắng nghe bệ hạ nói về lý do khiến Lý thượng thư không khỏi xúc động vội vàng quỳ hành lễ, may thay đã được bệ hạ đỡ lấy "Lão thần đa tạ bệ hạ, thần nhắc nhỡ nó phải cố hết sức hoàn thành trọng trách mà bệ hạ đã giao ạ, thế bệ hạ có định về lại hoàng cung không ạ"; Thuận Long bất ngờ trước điều đó nên vội nhìn sang chủ nhân của mình "Dạ phụ thân, hoàng thượng muốn con về trước thăm nhà, sau thăm cha, nên đêm nay sẽ ở lại phủ, sau đó con theo bệ hạ về lại hoàng cung ạ", nghe đến đây hoàng đế vội vàng nói thêm ngay vào "Trẫm cũng khá mệt, có lẽ trẫm ở chỗ biệt phủ của Trạch Anh được không", cách nói chuyện khách sáo ấy chỉ khiến Trạch Huân cảm thấy lo lắng vì làm phật ý bệ hạ nên hoàng thượng nói gì lão cũng đều đồng ý cả. Biệt phủ của Trạch Anh nằm riêng biệt so với mặt trước của chánh gian, cảnh sắc nơi đây tuy không thể so sánh với Ngự Hoa Viên nhưng cái không khí tươi mát cùng ánh sáng rọi chiếu mang đến cảm giác thích thú cho hoàng đế, dường như chính bầu không khí này khiến bệ hạ cảm thấy khá thoải mái "Trông có vẻ hoàng thượng rất thích chỗ của đệ nhỉ", Thuận Long nghe đến vội nhìn sang chủ nhân của mình "Trẫm thấy khá thoải mái khi ở đây, đệ có muốn trẫm làm gì không" - vì chỉ có hai người đang đứng trong vườn và trước mặt phòng của Trạch Anh, thế nên hoàng đế mới dễ dàng nói ra những lời như thế "Không, nhưng đệ muốn giới thiệu với huynh một nhân vật", cách nói chuyện thần bí, úp mở khiến bệ hạ có chút trầm ngâm suy nghĩ "Đệ muốn nhắc đến ai, trẫm biết không" - Trạch Anh mĩm cười rồi tự mình đi về phía bên trái của gian phòng gọi lớn "Tiểu Trung Tử đâu rồi, Tiểu Trung Tử ơi", cách gọi khác với gọi một tên nô bộc càng khiến bệ hạ tò mò; đợi mãi một lúc thì từ xa một con vật màu đen, thân hình không quá lớn tiến đến gần, đúng vậy đó là một con hắc khuyển "Hoàng thượng, đây là Tiểu Trung Tử của nhà đệ, đệ muốn giới thiệu huynh với nó" - ngạc nhiên vì được nói như thế nhưng điều đó lại càng làm bệ hạ thích thú hơn nhiều "Vậy là đệ ấy đã xem trẫm là một con chó chứ không phải là một hoàng đế" những suy nghĩ như thế càng làm bệ hạ cương cứng vật bên trong "Hóa ra đệ muốn giới thiệu với trẫm về Tiểu Trung Tử, được rồi để trẫm chào nó". Nói rồi Thuận Long tiến lại gần Trung Tử, tay vuốt đầu của nó "Chào, trẫm là con chó mới của chủ nhân Lý Trạch Anh, rất vui được biết ngươi", cách chào thật đặc biệt đã khiến chủ nhân phải nhoẻn miệng cười nhưng chưa được bao lâu thì con hắc khuyển ấy lại như đang rất giận dữ điều đó thì phải, nó cứ "Grừ...Grừ..Grừ" làm hoàng đế cảm thấy lo lắng; nhận ra điều không ổn, Trạch Anh suy nghĩ gì đó rồi nói "Hình như Trung Tử muốn huynh phải ở tư thế chó thì phải, giờ huynh khoan cởi y phục, cứ thử bò lại xem" - cũng đang suy nghĩ giống như vậy nên khi vừa nghe chủ nhân yêu cầu, bệ hạ đã ngay lập tức quỳ bằng hai chân, hai tay chồng xuống nền đá, bò lại bên cạnh con hắc khuyển ấy, thật bất ngờ khi ở tư thế này Tiểu Trung Tử chẳng nhưng không có thái độ như thế mà còn dùng chân đặt lên lưng hoàng đế khiến chính Thuận Long lẫn Trạch Anh đều bất ngờ "Hóa ra trẫm đang chịu phạt nên dù là chó cũng chỉ nhìn ra trẫm là chó chứ chẳng phải là rồng" - cách lý giải như thế chẳng những làm chủ nhân hài lòng mà còn khiến hoàng đế cương cứng cả cơ thế, cứ như cái bản năng cẩu tính ấy đã lan ra khắp thân người "Được rồi, dẫu sao chỗ này cũng bên ngoài, huynh đứng dậy vào trong cùng đệ nào, Trung Tử theo ta nào", cách điều phối một loạt cả hai con cẩu khiến bệ hạ thích thú xen lẫn khoái dục tràn trề. 

Tùy rằng được chủ nhân cho phép dùng hai chân để bước đi vào bên trong nhưng ánh mắt của Trung Tử lại lộ rõ vẽ không hề thích thú bởi hoàng đế cảm thấy nó cứ liếc rồi lại "Grừ...Grừ....Grừ" làm y chẳng thể nào thoải mái và dĩ nhiên toàn bộ diễn biến ấy đều được Trạch Anh quan sát "Đệ thấy huynh giờ nên cởi y phục ra rồi bò bên cạnh nó xem", cuối cùng chủ nhân cũng cho phép bởi hoàng thượng hiện đang rất cương cứng long vật, bệ hạ đứng trước mặt Lý ngự tiền và tiểu cẩu, từng bước cởi từng thứ trên người xuống từ long bào, long mão, dây lưng cho đến những y phục bên trong và cuối cùng khi nhìn thấy Long vật cương dài của hoàng thượng đã khiến Trạch Anh phải thốt lên ngay sau đó " Oh, có vẻ huynh nhìn thấy Trung Tử nên mừng rỡ mà côn thịt đã to dài như thế chăng" cách nói chuyện như vậy làm bệ hạ vừa nhục nhã nhưng cũng vừa tăng dục; trần truồng trước mắt cả hai, Thuận Long từ từ quỳ cả hai chân lẫn dùng hai tay còn lại chống xuống tạo thành tư thế của một con chó "Trẫm cảm thấy Tiểu khuyển của đệ thích trẫm như thế này hơn mặc long bào thì phải", chủ nhân của y cũng vì thế mà gật gù thay cho lời đồng quan điểm ấy. Bổng dưng lúc này, Tiểu Trung Tử tiến lại gần bệ hạ, tiến rất gần, đầu của nó dường như cuối xuống bên dưới bụng của hoàng thượng khiến cả chủ nhân lẫn y đều bất ngờ vì không rõ tập tính đó là gì, Trạch Anh chú ý quan sát hành động của hắc khuyển thì lúc này nó bắt đầu đưa đầu lưỡi liếm lấy Long cụ đang cương cứng của bệ hạ, cái liếm ấy chạm vào đầu nấm đỏ khiến bệ hạ trần trụi mà rùng mình vì cẩu dục tăng cao - "Hình như đó là cách nó làm quen với huynh chăng" Trạch Anh vừa uống trà vừa nhìn cảnh đó giờ mới thấy lần đầu nhưng với bệ hạ y lại cảm giác dường như Tiểu Cẩu muốn giao cấu với chính y "Trẫm ...cũng không rõ...nhưng quả thật cái cảm giác ...nó rất đặc biệt" nói chuyện một cách ngắt quảng thể hiện sự sướng khi đầu lưỡi và đầu khấc chạm vào nhau; không, có vẽ như đây không phải là một cách chào hỏi, Tiểu Cẩu của chủ nhân tiến về phía sau cặp mông trắng nỏn của bệ hạ, như một phản xạ bất ngờ Trạch Anh ngay lập tức đứng dậy dùng chân đá mạnh con cẩu của y "Cút ra ngoài mau" tiếng la làm chính bệ hạ cũng hoảng hốt, khi Tiểu Trung Tử đã bỏ đi cũng là lúc y lại gần con chó mang thân hình hoàng đế "Cho đệ xin lỗi, đệ cứ nghĩ nó đang chào hỏi nhưng hóa ra nó lại muốn giao cấu với huynh" - Thuận Long cảm thấy biết ơn vì có một người chủ thương y đến như vậy "Trẫm đa tạ đệ, lúc đầu trẫm cũng đã nghĩ đến việc nó đang muốn giao cấu nhưng lại chẳng dám nói ra vì trẫm là chó mà lời của chó nói là vô nghĩa", có vẻ như Lý ngự tiền chẳng hề quan tâm đến những lời nói ấy mà ngay sau đó đã yêu cầu "Hoàng thượng, huynh mau đứng dậy đi vào trong một lát, bọn nô tài chuẩn bị đem thức ăn tối đến", nhận ra hóa ra lúc này cũng đã là xế chiếu, hoàng đế ôm lấy đống y phục đi trốn vào bên trong theo như lời chủ nhân. 

..............

"Hoàng thượng, huynh ra được rồi, bọn chúng không còn ở đây" - tiếng Trạch Anh gọi lớn, bước bằng hai chân ra ngoài, trên người không mảnh vải che thân, trần truồng nhưng chẳng hiểu sao lại khiến hoàng đế thích thú đến như thế "Giờ huynh ngồi đi, một bàn thức ăn, một mình đệ sao có thể ăn hết", lời mời gọi nhưng với một kẻ đang cẩu dục tăng cao thì những lời ấy như một gia vị cho sự nhục nhã mà thôi "Trẫm đến phủ của đệ bên ngoài mang danh hoàng đế nhưng bản chất trẫm lại là chó, mà chó ngồi ngang hàng với chủ thật không nên, chưa kể trẫm chẳng mặc gì nên ..." - Trạch Anh im lặng một chốc không nói gì "Được rồi, dù sao huynh nói cũng có lý, vậy huynh ăn ở dưới như ý huynh muốn cũng được", thế rồi hoàng thượng trở lại đúng vị trí của mình, y hạ mình bên dưới ghế nơi chủ nhân đang ngồi hệt như những con chó đang đợi thức ăn mà chủ ban xuống và dĩ nhiên Lý ngự tiền chẳng hề lo lắng mà cứ hành động như việc có thêm một con chó vậy, hắn cứ ăn mặc cho bệ hạ vẫn đang ngẩng đầu nhìn đợi cho có gì đó vứt xuống, mãi một lúc mới có một miếng xương "Nãy giờ đệ ăn thịt nên không dư thừa, nè, giờ bệ hạ thưởng thức nhen" - Thuận Long hạ đầu dùng miệng táp miếng xương cổ gà được quăng xuống, cảm giác ăn lại những phần còn sót ấy trông thật nhục nhã nhưng chẳng hiểu sao càng nhục nhã thì nó càng sung sướng "Khi về cung trẫm chắc phải đổi ngự thiện, có vẻ như ăn như thế này mới đúng là một con chó" những suy nghĩ dâm dục càng khiến Long cụ của bệ hạ cương cứng mãi một nhiều hơn; bổng đang ăn Trạch Anh xoay đầu sang "Hoàng thượng, đệ hỏi huynh một việc được chứ" - ngạc nhiên khi thấy thái độ khác với bình thường, Thuận Long bò ra trước mặt thay vì ở bên dưới bàn "Đệ muốn hỏi trẫm điều gì?", chủ nhân trầm ngâm một chốc "Lúc ở trong cung, huynh bảo huynh có thể uống nước tiểu đúng không? Hiện tại..." - cách nói chuyện ngập ngừng nhưng từ khóa cần nói đã lộ, bệ hạ hiểu ngay ý của Lý Trạch Anh mà thoải mái đáp lại "Và đệ lúc này đang buồn tiểu đúng không? Trẫm là chó, là bồn vệ sinh của đệ mà, chẳng sao cả" ; chủ nhân mĩm cười vì có một con chó đáng đến thế, y đứng dậy tạo tư thế như thải nước trong con chó bên dưới lại quỳ thằng lên, miệng há to như đang tạo ra một đường dẫn vào bể chưa nước, cái cảm giác này thật khiến bệ hạ rùng mình bởi y biết rằng đây là chính là cơ hội để chính mình được nhìn thấy thanh côn của chủ nhân, Trạch Anh tay hạ quần, dùng tay lôi ra một thanh côn tuy không quá dài nhưng lại to tròn khiến hoàng đế phải choáng ngợp, thế rồi từng giọt nước tiểu chảy như một cái vòi tự động, dòng nước ấm nóng có xen lẫn mùi ngọt của trà, mùi thơm của thịt kho vừa ăn và độ nóng từ bên trong cơ thể truyền sang mồm của hoàng đế, cái cảm giác được nhìn thanh côn ấy càng khiến bệ hạ ao ước được ngậm cả thanh ấy vào bên trong miệng nhưng đó chỉ là ước ao mà thôi sao có thể làm được "Hoàng thượng, công nhận huynh hay thật, đệ thấy nước nhiều đến vậy mà huynh vẫn cho trọn vẹn chúng vào bên trong bụng nhỉ" - lời khen trông như lời sỉ nhục nhưng lại làm bệ hạ thích thú với điều đó vô cùng "Trẫm cảm thấy rất ngon đấy chứ, chắc việc chịu phạt làm chó nên mọi bản năng của nó đều được trẫm tiếp thu nhanh chóng" cách đáp lại như thừa nhận gián tiếp rằng y là chó và y có thể làm được. Lý ngự tiền vẫn để thanh côn bên ngoài, dường như y đang có y định gì đó "Hoàng thượng, huynh bảo huynh là chó của đệ, vậy đệ yêu cầu gì thì huynh cũng làm đúng không"- cảm thấy lạ tại sao đệ ấy lại hỏi bệ hạ như vậy nhưng thân phận hiện tại trước mặt y là chủ nhân, thế nên bản chất là chó thì sẽ vẫn là chó "Ohm, Trẫm là chó của đệ, là chó của Lý gia, đệ muốn sai bảo trẫm làm gì" ; Trạch Anh ậm ừ một chốc như cảm thấy khó xử "Thật ra lúc nãy Tiểu Cẩu nó có hành động như thế là bởi nó nghĩ huynh là chó cái, mà nếu huynh là chó cái vậy huynh có thể chăm sóc thanh côn cho đệ được không", ôi lời nói được thốt ra làm chính bệ hạ cũng không thể tin cái khao khát của y lại thành sự thật nhanh đến như vậy, Thuận Long không trả lời mà chỉ mĩm cười rồi đưa đầu gần lại với thanh côn của chủ nhân, miệng há tròn và dĩ nhiên Trạch Anh hiểu rõ hành động ấy là gì, y cầm lấy thanh côn đưa thẳng vào bên trong miệng của con cẩu hoàng đế; cái cảm giác dùng toàn bộ miệng ngậm lấy thanh côn khiến bệ hạ như ngộp thở bởi nó không phải dài mà bởi đường kính của nó lớn và thân côn lại tròn ú, che lấp cả miệng, hoàng đế ở tư thế quỳ miệng liếm láp bên trong rồi một lát sau Trạch Anh đã lôi toàn bộ thanh côn ra ngoài "Giờ huynh hãy chăm sóc nó như cách hoàng hậu từng chăm sóc cho huynh nào" những lời sỉ nhục ấy khiến bệ hạ càng lúc càng cường dục, đầu lười thuần thục liếm lấy đầu khấc đỏ, rồi lại dùng mũi ngửi lấy ngửi để cái mùi của chủ nhân, cái cảm giác ngậm đầu nấm ấy khiến chính Trạch Anh nhiều lúc không kiềm chế nổi đã phải đè cả thanh côn vào bên trong họng của hoàng đế, dù miệng bú liếm thanh côn ấy nhưng Long vật của bệ hạ cũng tự động kích thích theo mà chẳng cần ai tác động cơ học lên cả, nước miếng được nuốt ừng ực như đang nuốt lấy tinh chất mà thanh côn ấy thoát ra; "Được rồi, giờ huynh đứng dậy, tay chống vào cột nào" - Trạch Anh hiệu lệnh và dĩ nhiên phận là chó phải làm theo, Thuận Long trần truồng đứng dậy, tay chống vào cột trong khi chủ nhân đang làm gì đó phía sau lưng, y dùng ngón tay sờ soạt bên trong hoa nguyệt của bệ hạ, rồi lại phun một bãi nước bọt vào trong tay, vuốt trên thanh côn của mình, từng hành động phía sau lưng được cẩu hoàng đế cảm giác như đang chứng kiến vậy, thanh côn được đưa thẳng vào bên trong hoa nguyệt khiến bệ hạ cảm giác đau đớn tuy rằng là có nhưng cái lỗ này đã lâu rồi không được thông vào, thế nên cảm giác đau là có nhưng không đau như lần đầu tiên, sức mạnh của chàng ngự tiền trẻ tuổi đang thao thanh côn của mình vào bên trong hoa nguyệt của bệ hạ, lực đẩy từ cơ mông của chủ nhân khiến thanh côn nhịp nhàng theo, làm bệ hạ phải thốt lên trong sung sướng "A...a..ư..ơ..a" tiếng rên như đang thông hoa nguyệt của những nữ nhân chốn khuê phường càng khiến Trạch Anh thêm phần mãnh liệt "Bệ hạ, huynh có thấy sướng không", cảm giác như thanh côn đã được đưa thẳng vào bên trong khiến hoàng đế thở dốc "Ơ...ơ...su..ong... trẫm sướng lắm....làm nữa...đi chủ nhân" tiêng van xin được tận hưởng lâu càng khiến tốc độ đẩy thêm phần mãnh liệt - nhưng ngay sau đó là hành động rút thanh côn ấy ra khỏi cơ thể làm chính bệ hạ có phần bất ngờ muốn nài nỉ lần nữa "Cẩu nô, hả họng ra cho ta", cách nói chuyện thay đổi làm chính hoàng đế càng thêm phần vừa run sợ nhưng cũng vừa khoái cảm, miệng há to, Trạch Anh dùng tay đưa thẳng thanh côn ấy vào bên mồm con chó ấy một lần nữa, nhưng lần này không phải cảm giác được chủ động bú liếm đơn thuần mà lại là hành động dùng cả sức lực đẩy liên tục vào mồm hoàng đế, cái cảm giác muốn nôn vì bị đẩy vào đẩy ra liên tục nhưng cuối cùng cái thứ cần xuất hiện cũng đã hiện ra, một tiếng "Phốc" cơ thể chủ nhân dùng lực đẩy một loạt dịch chất bắn thẳng vào bên trong họng của hoàng đế, mùi vị ấy có chút hơi tanh nhưng lại hơi ngọt đến mức khó tả được "Hoàng thượng, liếm sạch cho đệ nào" , lời ra lệnh làm bệ hạ nhanh chóng làm theo như nghĩa vụ đó là của một con chó cái đúng nghĩa - "Được rồi, đệ nghĩ ngơi đây, bệ hạ mặc lại y phục kim lụa rồi ra ngoài ngủ cùng Trung Tử nhé, dẫu sao chó ngủ chung cũng không tiện" nói rồi Trạch Anh đi vào bên trong đánh một giấc mặc cho bệ hạ đang trần trụi bất ngờ trước những gì đang diễn ra. 

Mặc lại trên người y phục mà chủ nhân ra lệnh, Thuận Long vừa mặc vừa suy nghĩ lại những điều đã qua "Đây đúng là cuộc sống mà trẫm muốn, Trạch Anh chỉ nói lời thô khi đệ ấy đang trong cơn khoái dục nhưng sau khi tan biến lại nói chuyện bình thường, đúng thật khi là chó chỉ cần đáp ứng cho chủ nhân còn bản thân không được đòi hỏi, lúc nãy trẫm cũng muốn được ra nhưng trẫm lại sợ hãi sẽ mất đi cơn khoái dục này, cứ mỗi lúc như vậy cái bản năng làm chó của trẫm như biến mất hoàn toàn, đúng thật may mắn" - khi đã mặc lại những thứ chủ nhân yêu cầu, bệ hạ mở cửa bước ra ngoài thì đã thấy Tiểu Trung Tử đang ngủ bên ngoài nơi có chậu hoa lưu ly, như hiểu được bản chất mình là gì, hoàng thượng hạ mình bò lại mặc dù cũng sợ rằng sẽ đánh thức Tiểu Cẩu nhưng bản thân cứ trấn an "Trẫm và nó cũng đều là chó, nó sẽ không phản ứng gì đâu", quả là vậy khi bệ hạ bò đến bên cạnh thì Tiểu Trung tử vẫn ngủ say, cái cảm giác lần đầu được ngủ như thế này giống như đang ngủ canh cho chủ, cái cảm giác như vậy thật đặt biệt, cứ như vậy cả hai cùng ngủ canh chủ nhân bên trong thư phòng. 


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com