ZingTruyen.Com

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 4: Thuần hóa

Kalos1989


Ngồi trên ngai vàng phê duyệt tấu chương, nhưng trong suy nghĩ vẫn là hình ảnh bản thân đang co ro dưới sàn ăn roi, hoàng đế ngồi hồi lâu cũng không còn đau nữa nhưng nếu bị đánh tiếp e là phải bò mới thượng triều được. Nghĩ đến đây thôi thì cu chó của hắn lại ngóc đầu dậy, đang ngồi suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa.

"Dạ bẩm hoàng thượng, tiểu Ninh Tử nhờ nô tài báo với hoàng thượng khi nào xong thì gọi hắn đến" - Lão thái giám suy nghĩ lạ lùng nhìn Ninh Tử như thế sao cả gan nói vậy rồi nhờ lão nói lại với hoàng thượng.

Nghe thấy thế, Thuận Long đột ngột nhớ lại lời dặn của chủ nhân trước khi đi, nhưng y thật sự không biết đó là gì, chỉ phẩy tay bảo lão thái giám ra ngoài. Ngồi một mình suy nghĩ nhưng vẫn không biết thì làm sao gọi chủ nhân đến đây. "Người đâu cả rồi vào đây mau" - hoàng thượng cau trán rồi gọi lớn.

"Dạ có nô tài" - Lão thái giám nhìn hoàng thượng không biết nay Vạn tuế gia muốn làm gì, chỉ để ý thấy nay Người không mặc long bào, thấy cũng lạ nhưng không dám hỏi.

"Ngươi thấy như thế nào mới gọi là một con chó" - Thuận Long nhìn lão rồi hỏi, bởi hắn đơn giản không biết hắn thiếu gì, có thể cái thiếu nào đó sẽ dễ dàng giúp hắn bắt chước thì chủ nhân sẽ vui hơn.

Lý Tổng quản thắc mắc nhưng chỉ biết gì nói đó "Dạ bẩm hoàng thượng, một con chó có lẽ phải nghe lời,  biết canh chừng nhà".  "Chỉ nhiêu đó thôi à" - Thuận Long vô tay xuống bàn lộ vẻ thịnh nộ. Lão Lý run người sỡ hãi, lúc này đây hắn đành nói đại hết mong Vạn tuế gia tha tội " Dạ,... dạ bẩm hoàng thương, chắc có lẽ một con chó cần biết ăn xương, biết uống nước tiểu của chủ và ... và chắc có thêm 1 dây xích chó", lão thái giám nói hết những gì hắn biết, mong hoàng thượng tha tội.

"Gì uống nước tiểu, thật à sao trẫm không biết"- Thuận Long chau mày, bởi ăn xương hắn có thể tập nhưng nghe đến nước tiểu hắn lại bần thần suy nghĩ. "Dạ bẩm vạn tuế, một vài giống chó có thể làm như vậy" - thấy hoàng đế nạt nên hồn vía lên mây, lão ta sợ hãi lùi ra sau khi hoàng thượng phất tay ra ngoài. 

Ngồi một mình tại Càn Thanh Cung, Thuận Long dường như đã và đang đúc kết lại những gì hắn mới biết "Vậy giờ ta phải biết ăn xương, biết canh cửa, biết uống nước đái chủ nhân, sao làm chó có vẻ không hề dễ vậy, nhưng trước hết xương ở đâu để ăn đây". Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu hắn đột ngột nhớ ra còn một thứ dễ thực hiện nhất. 

Từ Cung Càn Thanh, một vị tướng quân đang đợi ngoài cầu kiến hoàng đế. Lúc này khi đã diện kiến long nhan, Đường Nhan oai vệ hành lễ "Nô tài tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế". 

"Đường ái khanh mau đứng lên, trẫm biết ngươi chính chiến sa trường, cũng từng dùng chó săn để truy bắt quân thù, thế nên trẫm muốn khanh mang cho trẫm một xích chó được chứ " - Thuận Long nhìn vị tướng quân mà lòng thấy bản thân thật thông suốt khi đột nhiên nhớ tới vật này, vật này có thể nịnh nọt chủ nhân.

"Dạ, chổ quân của thần có rất nhiều chó, xích cũng không thiếu, nhưng hoàng khuyển của hoàng thượng không cần vòng cổ sao" - Đường tướng quân cũng biết hoàng thượng rất thương thú vật nên khi hoàng thượng cần tất nhiên sẽ hết mực giúp đỡ.

"À có vòng cổ nữa à, được vậy khanh có thể mang chúng đến nhanh cho trẫm không?" - Vạn Tuế gia bồn chồn hào hứng.

"Dạ nô tài sẽ mang đến ngay cho hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng cho nô tài mạn phép hỏi giống chó này to lớn hay nhỏ con để nô tài chọn vòng cổ thích hợp" - Đường Nhan quả là người tốt trong số những người tốt.

Thuận Long nhìn hắn mắc cười, cười vì tướng quân đang làm xích cho y nhưng lại hỏi giống chó thì thật khó mà trả lời " Ngươi cứ lựa nào vừa vặn với cổ người bình thường là được", hoàng đế trả lời thế bởi thật sự không biết nên làm gì, hắn nghĩ không lẽ lại đưa cổ để Đường Nhan đo mà làm vòng, nghĩ thế thôi mà người hắn đã nóng ran. 

"Dạ hoàng thượng, lát nữa nô tài mang đến" - Nói rồi Đường Nhan lui người đi ra ngoài. Còn Thuận Long mừng rỡ rõ ra mặt "Vậy là trẫm đã chuẩn bị xong, giờ chỉ cần gọi chủ nhân lại", đang lúc dựa vào long ngai suy nghĩ thì Lý Tổng quản cùng vài cung nữ mang thức ăn đến "Dạ bẩm hoàng thượng, đã đến giờ dùng thiện". Chưa kịp làm gì thì Vạn Tuế gia đã xua tay "Hôm nay trẫm không muốn ăn, các ngươi lui ra mau, còn Lý tổng quản ngươi mau đi gọi tiểu Ninh Tử đến cho trẩm". Thế là cung nữ lui cả ra ngoài, Thuận Long ngồi chờ chủ nhân, y không muốn ăn vì nếu ăn thì khi hỏi ăn xương lại làm phật ý chủ nhân của hắn. Dường như hắn bắt đầu giống chó rồi thì phải.

"Ninh Tử tham kiếm hoàng thượng" - Tiểu Ninh Tử đứng trong phòng trà rồi nói. Hoàng đế run sợ khi thấy vậy chỉ biết ngay lập tức quỳ gối đập đầu "Trẫm tham kiếm chủ nhân, mong chủ nhân tha tội". Y nhìn hoàng đế quỳ khom người rồi một chốc " Thế hoàng thượng đã tìm được những lỗ khuyết và cách điền vào chưa", một câu hỏi tu từ được đặt ra và dĩ nhiên Thuận Long hiểu ngay định trả lời thì một bạt tai trời giáng tát vào mặt. Thuận Long choáng váng và cũng lần đầu bị đánh bởi một tên nô tài, y nhục nhưng lại rất sướng mà lại ngẩn ra không vì sao mà lại bị tát như vậy.

"Ai cho chó mặc quần áo, từ đây về sau, cứ ta đến hoàng thượng phải cởi bỏ quần áo rồi mới hành lễ rõ chưa? Hay hoàng thượng muốn trần truồng lên thượng triều vào ngày mai" - Ninh Tử nhìn hoàng đế run run tự đứng dậy cởi hết quần áo ủng rồng. Lúc này đây quả thực Thuận Long không còn là hoàng đế uy nghiêm nữa mà đã trở thành 1 con cẩu nô. "Vậy hoàng thượng đã biết còn thiếu gì không nào" - chủ nhân hỏi con chó bằng một giọng khinh miệt.

"Dạ trẫm đã biết, trẫm còn chưa biết ăn xương, chưa biết uống nước tiểu, chưa biết canh nhà nhưng trẩm đã chuẩn bị xích và vòng cổ" - Thuận Long nói nhưng nhìn ra ngoài vì không hiểu Đường Nhan vì sao vẫn chưa mang đến. "À hóa ra hoàng đế cũng biết rồi, vậy dây xích vòng cổ đâu" - khi được hỏi đến đây thì con cẩu nô đầy lo lắng không biết trả lời thế nào. Nếu trả lời là chưa là lừa gạt chủ nhân nhưng trả lời là có thì chẳng có tại đây. Ngay lúc này một tiếng gõ cữa "Dạ bẩm hoàng thượng, Đường Nhan tướng quân mang cống phẩm dâng lên hoàng thượng", tiếng bên ngoài làm hoàng thượng giật cả mình. Ninh Tử ra hiệu bảo y mặc quần áo rồi ra ngoài nhận, thất sự nếu chủ nhân bắt hắn trần truồng ra ngoài thì thật không biết làm sao. 

"Dạ hoàng thượng, những thứ người cần trong này" - Đường Nhan kính cẩn dâng hai tay. Còn hoàng thượng ra hiệu lui ra, Đường tướng quân nhìn thấy hoàng thượng đổ mồ hôi nên nghĩ chắc người đang bận việc triều chính mà lo âu nên cũng lui mình để thiên tử nghỉ ngơi. Bước vào trong, Thuận Long biết nếu mặc như vầy thế nào cũng bị tát nữa nên cởi áo quần để bên ngoài rồi quỳ lếch dâng cống phẩm bằng 2 tay cho Ninh Tử chủ nhân. "Dạ bẩm chủ nhân đây là dây xích và vòng cổ mà trẩm đã chuẩn bị". Ninh Tử mở hộp thì bên trong rõ là đúng vậy chỉ khác chúng đều bằng vàng, thật sự ngay cả Thuận Long cũng không nghĩ chúng bằng vàng nên cũng thấy khá đặc biệt. "Ồ hóa ra đồ dùng cho hoàng thượng thì dù là xích hoàng thượng cũng làm bằng vàng nhỉ, hoàng thượng có muốn đeo liền không", tại sao không, tất nhiên Thuận Long thèm khát nên gật đầu lia lịa.

Ninh Tử lấy vòng ra thì mới phát hiện hóa ra vòng này được khóa lại bằng một chìa khóa vàng, y nở một nụ cười nham hiểm, đầy vẻ ma mị. Hoàng đế Thuận Long thì nhanh nhảu đưa đầu vào trong vòng, cái cảm giác lạnh lạnh ở xung quanh cổ khiến hắn cương cứng cả người lẫn vật dưới hạ thân, nhưng đến khi nghe một tiếng "Cốp" thì hắn mới giật mình phát hiện cái vòng này có chìa khóa và nó đang nằm trên tay của chủ nhân. Thuận Long tái mặt không hiểu chuyện gì bởi nếu khóa thế này thì khi không mặc long bào sẽ bị thấy hết, con chó đực dâm hoang mang sợ hãi. "Hoàng thượng đang sợ hãi đấy à, haha, ta vừa nghĩ lại ta sẽ cho hoàng thượng đeo xích này mãi mãi và dĩ nhiên chìa khóa do ta giữ" - Thuận Long bực tức vì Đường Nhan nhưng cũng không trách hắn vì Đường tướng có biết nào như thế.

"Dạ.. dạ chủ nhân, tha cho trẫm, khi nào chủ nhân đùa nghịch trẫm xong thì tháo ra được không ạ, trẫm mong chủ nhân tha tội" - Thuận Long cổ đeo xích dập đầu lia lịa thì lúc này "ta cũng đâu thể ác với con cẩu nô này được đúng không? Ta sẽ cho ngươi đeo vĩnh viễn nhưng sẽ được mặc lại long bào để che đi vòng cổ chó"  Ninh Tử vừa nói vừa mân mê sợi xích bằng vàng. 

Hoàng thượng thở phào nhẹ nhõm khi biết vậy nhưng câu nói tiếp theo của chủ nhân lại khiến hắn như đang biến thành 1 con chó hoàng đế thật sự. "Nói đi thì cũng nói lại, ngươi đeo vòng cổ mà ngồi trên ngai vàng để quan văn quan võ quỳ thì thật khiến người ta nực cười, nếu người làm đúng những gì ta nói thì ta đảm bảo ngươi được làm đúng bản chất chó trong máu của ngươi đấy hoàng thượng, haha" - Ninh Tử nhấn mạnh cụm từ hoàng thượng càng khiến y thèm khác những chiêu trò mà chủ nhân sắp đưa ra. "Dạ trẫm nguyện nghe theo sắp xếp chủ nhân"- Thuận Long nhìn lên giống như một con chó đang chờ thức ăn chủ vứt xuống. 

"Vậy giờ ngươi nghe rõ đây, đây là những quy tắt ta đặt ra. Thứ nhất khi soạn tấu chương, ngươi không được soạn, ngươi phải làm ghế để ta ngồi. Thứ hai, ngươi cứ ăn ngự thiện như bình thường nhưng miễn đảm bảo đến tối vẫn ăn xương được thì tốt. Thứ ba, vì ngươi đeo vòng cổ suốt nên khi nào ta không vui thì ngươi làm chó cho ta. Thứ tư, long sàng của ngươi giờ của ta, ngươi ngủ dưới nền, nhưng quy chung ta vẫn cho ngươi đêm cuối là hôm nay để được ngủ trên chiếc giường thân thuộc. Cuối cùng, uống nước tiểu chủ nhân thì sẽ có những bài hướng dẫn cụ thể sau này" - Ninh Tử nói xong thì Thuận Long ngẩn người ra vì hôm nay sẽ đêm cuối ngủ như con người và cũng từ ngày mai hắn sẽ được sống thật, hắn vui mừng khôn tả, khi định nói tạ ơn thì Ninh Tử ra hiệu không được lên tiếng. "Ngươi phải học cách sủa như chó nữa nhé hoàng đế"- lời nói này như nhắc nhỡ y phải sủa "Gâu.. Gâu...Gâu". 

Tiếng sủa của Thuận Long không khiến chủ nhân hắn hài lòng "Ta chẳng nghe gì cả"- Ninh Tử vờ như chả nghe gì và dĩ nhiên Hoàng thượng cũng biết là chủ nhân đang hành hạ hắn. Thế nên tiếng sủa lần này to hơn "GÂU GÂU GÂU GÂU", tiếng ấy vang ra khỏi Càn Thanh Cung khiến Lý Tổng quản thắc mắc chó ở đâu mà sủa vậy, lão nghĩ nhưng thấy tiếng chó này không giống với bình thường. "Cũng được nhưng nhớ luyện tập thường xuyên" - Ninh Tử gõ lên đầu hoàng đế rồi bảo "Canh ba đêm nay ngươi sẽ được thỏa mãn dục vọng, đứng đợi ta ở ngự hoa viên". Nói xong chủ nhân đi mất, bỏ lại sau lưng là con chó mang tên Thuận Long đang đeo xích. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com