ZingTruyen.Com

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 38: Sự thích thú của hoàng đế

Kalos1989

(Càn Thanh Điện)

Từ bên trong thư phòng là một cuộc trò chuyện giữa hai con người nhưng lại ở hai trạng thái khác nhau, một người với y phục của một tên thị vệ nhưng kẻ ngồi đối diện thì lại chẳng hề mặc bất cứ thứ gì trên người chỉ ngoài trừ cổ của người này có một cái vòng bằng vàng đi kèm một dây xích thả dài phía dưới, trên bàn là những thứ y phục gồm long bào, mão, dây lưng, dường như những thứ đó chính là của kẻ trần truồng đấy chăng. Im lặng trầm ngâm trước câu hỏi của Lý An, hoàng thượng tay lại sờ nhẹ vào Long cụ "Đệ cứ nói điều đệ muốn xem, trẫm thấy yêu cầu nào được trẫm sẽ chấp thuận" - Lý tiểu đệ lộ gương mặt khá buồn "Dạ bệ hạ, dù sao việc hoàng thượng làm chó cũng do tiên đế ra lệnh phạt với huynh nên không phải ai cũng biết, đệ cũng hiểu, vậy đệ nói thử nhen" quan sát thấy có vẻ hoàng thượng gật đầu vì đồng ý nên y mới bắt đầu những yêu cầu của mình " Thật ra đệ có ba điều muốn xin huynh, điều đầu tiên đệ mong bệ hạ có thể làm sủng vật cho đệ, bởi đệ thấy các nương nương ai cũng có sủng vật cả" - nghe đến lời đề nghị đầu tiên, Thuận Long vừa nghe vừa gật gù "Được trẫm đồng ý, trẫm sẽ là sủng vật của đệ, da thịt trẫm, long cụ của trẫm cũng thuộc sỡ hữu của đệ, đệ có quyền sử dụng trẫm như một con vật" lắng nghe lời nói của hoàng thượng làm chàng trai trẻ mặt vui ra hẳn; "Vậy mà đệ cứ sợ hoàng thượng sẽ bỏ qua điều đầu tiên, chuyện thứ hai đệ muốn đó chính là bệ hạ có thể làm chó tuần tra được không ạ, đệ thấy các thị vệ đại nội đều sở hữu một con để tuần tra, không biết bệ hạ có thể không ạ" có vẻ như điều mong muốn thứ hai của Lý An làm chính y cảm thấy hoàng thượng sẽ không chấp nhận, hoàng đế tay trái chống cằm, tay phải lại nghịch long cụ như đang suy nghĩ đắn đo "Do trẫm đã chấp nhận làm sủng vật của đệ nên điều thứ hai dù có vẻ khó những trẫm cũng đồng ý, chỉ có điều cần chút thời gian", Lý An gật đầu cười tươi thể hiện bản thân rất bất ngờ khi biết bệ hạ lại đồng ý "Điều cuối cùng, đệ thật sự muốn áp dụng những trò chơi ở ngoài cung vào hoàng thượng, do những con chó khác sẽ không hiểu tiếng người, riêng bệ hạ lại khác", câu nói vừa dứt thì bệ hạ đã cười thật lớn "Haha, đấy chính là điều trẫm đợi đệ nói bấy lâu, trẫm rất muốn biết ở ngoài cung người ta sử dụng chó như thế nào, tiên đế muốn trẫm phải ở tư cách một con chó, chịu phạt như một con chó để hiểu những lỗi lầm của mình, nên trẫm muốn đệ hãy tìm những hình phạt, những trò đùa lên chính trẫm, có thể làm trẫm nhục nhã, sợ hãi, cầu xin đó mới là ý nghĩa lớn nhất" nghe đến đây Lý An mới gật gù hiểu rõ ý nghĩa tại sao bệ hạ lại phải bị phạt làm chó, một chút im lặng gì đó sau mới phát ra tiếng nói "Thế hôm nay ngày đầu tiên huynh làm chó cho đệ, đệ phải làm cho huynh thật bất ngờ"  - Thuận Long ngạc nhiên trước câu nói ấy và dĩ nhiên bệ hạ rất tò mò về điều đó "Thôi được rồi, trẫm là chó của đệ, đệ muốn làm gì tùy ý, giờ đệ có thể lại long sàn của trẫm nằm nghĩ ngơi, trẫm cần soạn một đạo thánh chỉ, nên đệ có thể cho phép trẫm mặc lại áo bào và cởi vòng cổ không, khi xong việc trẫm sẽ cởi ra" - lời nói hoàng thượng vừa dứt cùng là lúc Lý tiểu đệ nhìn rồi cười ra mặt bởi hắn nhận ra khi hoàng thượng không mặc gì trông thật chẳng khác gì một con chó nên nhanh chóng gật đầu rồi cởi bỏ vòng cổ trên người bệ hạ. 

Ngồi lại trên ngai vàng, Thuận Long đang viết những nội dung vào bên trong thánh chỉ nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ một điều gì đó "Quả thật Hạo Minh luôn cho trẫm những điều tốt nhưng việc trẫm ban Tử Lam cho hoàng huynh xét về lý là bình thương nhưng thân phận là một con chó thì trẫm lại sai hoàn toàn, có lẽ trẫm nên đến gặp hắn để chịu tội vào hôm khác bởi hôm nay trẫm đã biết được chủ nhân nào mới là tốt nhất với mình", dường như khi tâm trạng thoải mái vui sướng thì làm điều gì cũng khiến bệ hạ diễn ra nhanh chóng cả, cầm bút trên tay hoàng thượng đang soạn một mật thánh chỉ gì đó và nội dung không biết là gì nhưng cứ mỗi chốc bệ hạ lại dùng tay trái sờ vào Long cụ dưới đũng quần còn gương mặt thì trông thật đặc biệt, cứ như đang thở rất nhiều vì kiềm nén một điều gì đó; vừa định ra lệnh cho kẻ bên ngoài đi vào để truyền thánh chỉ đến nơi cần đến, đột nhiên hoàng đế có một suy nghĩ khá đặc biệt "Xét cho cùng thì trẫm giờ là chó trong khi chủ nhân đang ngủ, nếu trẫm lớn tiếng thì chẳng phải sẽ khiến đệ ấy thức giấc sao" nhận thấy những điều này là hợp lý, bệ hạ nhanh chóng bước ra ngoài mở cửa một cách nhẹ nhàng như chẳng muốn tạo tiếng động "Ngươi mang thánh chỉ này đến đưa Hạo Minh, bảo hắn đợi ngày mai trẫm sẽ đến, nếu có thiếu xót, trẫm sẽ hỏi tội ngươi" - tên thị vệ nhận lấy cuộn thánh chỉ bằng vàng thuê hình rồng đầu cúi thấp "Dạ nô tài tuân chỉ". Trở vào lại chính điện, Thuận Long nghĩ đến mong muốn của tiểu đệ cũng là của chủ nhân "Đệ ấy nói đúng, trẫm là chó thì nguyên tắc cần phải được dắt như những sủng vật trong cung, chỉ có điều làm sao để có thể làm điều đó mỗi ngày mà không cần lo lắng đây" những suy nghĩ càng nhiều thì lại càng mệt mõi, bổng đang chống cằm nghĩ ngợi dường như có tiếng bước chân, hoàng đế nhìn lên thì chính là Lý An, có vẻ như dù đã giữ yên lặng nhưng vẫn để chàng trai trẻ tỉnh giấc "Hoàng thượng, huynh xong việc rồi đấy à, mà hình như đệ nhớ huynh có hứa gì với đệ thì phải" câu nói đánh thẳng vào tâm lý của bệ hạ, hiểu ngay việc cần làm Thuận Long rời khỏi ngai vàng cởi mọi thứ để lộ ra hình dạng của một con vật chỉ kém chứ không hơn - Lý An mĩm cười rồi vỗ tay "Lần sau huynh không được để đệ nhắc nữa đấy, chẳng phải lúc nãy hoàng thượng hứa như đinh đóng cột đấy sao"; Thuận Long trần truồng với thanh côn cương cứng to dài gãi đầu "Trẫm tập trung nghĩ ngợi nên quên mất, lần sau nếu quên trẫm sẽ chịu phạt" - chủ nhân tiến đến tay cầm vào cây thịt lớn vuốt nhẹ như đang sờ một món đồ vật "Đệ thức giấc cũng khá lâu, ngủ trên long sàn của bệ hạ khiến đệ thấy rất thoải mái, cũng chính vì thế mà đệ có vài chuyện muốn nói với huynh", ngẩng người vì chẳng biết đó là gì nhưng bệ hạ vẫn gật gù chứ không hề đáp lại bởi cái cảm giác bò khi không mặc gì nó còn thoải mái nhưng khi chẳng mặc gì mà lại đi hay đứng trông thật khó chịu "Đệ có thể xích trẫm lại không, đứng thế này không mặc gì khiến trẫm cảm thấy không giống chó cho lắm" - tiểu chủ cảm thấy buồn cười trước yêu cầu của hoàng đế "Thôi được rồi nếu huynh muốn thì đệ chiều nhưng nếu vậy phải bò bốn chi như chó nữa mới giống đúng không nào" nói rồi Lý An đi vào trong tẩm điện lấy vòng cổ và dây xích chỉ để đạt được ý nguyện của hoàng thượng; khi vừa bước ra thì bệ hạ đã ở sẳn tư thế bò ngay cạnh cửa tẩm điện, vòng cổ được gắn vào khiến hoàng đế như được trở thành một con chó đúng nghĩa "Như vầy mới khiến trẫm thấy hợp lí, được rồi đệ muốn nói gì với trẫm nào" - Lý đệ trầm ngâm một chút rồi bắt đầu bàn bạc với chính hoàng thượng - kẻ đang trần truồng bên dưới.

(Cuộc trò chuyện giữa Hoàng thượng và Lý An)

Lý An: Đệ thấy nếu trong không gian chỉ có đệ và bệ hạ, lúc này huynh nên ra dáng là một con chó một chút, đệ nói vậy bệ hạ hiểu ý chứ.

Hoàng thượng: Uhm, trẫm hiểu ý đệ, cứ nói tiếp những nguyên tắc khác mà đệ muốn trẫm tuân theo. 

Lý An: Nguyên tắc đó giờ thì chó phải bò bằng bốn chi, điều đó không sai nhưng đệ chỉ muốn khi nào đệ yêu cầu huynh bò thì huynh bò còn bình thường thì không.

Hoàng thượng: Chuyện đệ nói trẫm hiểu nhưng đệ phải hiểu trẫm chấp nhận làm chó thì ít ra đệ cũng phải cho phép trẫm bò như một con chó đúng nghĩa. Có thể điều đó là một trò chơi hay một hình phạt nào đó miễn có một chút nhục nhã cho trẫm là được. 

Lý An: Được rồi nếu huynh nói thế thì lần sau cứ bước vào điện, khi không có ai ngoài đệ thì huynh sẽ bò vào chứ không đi được không nào?

Hoàng thượng gật gù đồng ý

Lý An: Còn lúc ăn thì đệ gắp gì bệ hạ sẽ ăn đấy, đúng là chó thì huynh phải ăn xương nhưng đệ không muốn con chó đệ nuôi trông ốm yếu gầy còn. Còn việc ngủ thì quả thực để nghĩ mãi không biết thế nào là đúng nữa, nếu để huynh ngủ bên ngoài thì lâu ngày ảnh hưởng đến long thể còn ngủ trên long sàng thì lại có vẻ quá sai.

Hoàng thượng: Thế tại sao đệ không để trẫm ngủ dưới nền gạch này, chẳng phải sẽ phù hợp hơn đúng không?

"Quả đúng là hoàng thượng, chỉ như vậy mà đệ chẳng nghĩ ra" Lý An gãi đầu đáp thì bên ngoài có tiếng thái giám vọng vào "Dạ bẩm bệ hạ, đã đến giờ dùng thiện rồi ạ" - hoàng thượng còn chưa kịp phản ứng gì thì Lý An đã nhanh nhảu "Hoàng thượng, giờ ăn đã đến, đệ đã đói từ sáng đến giờ còn gì" nhưng có vẻ tiểu chủ quên mất đi một việc bệ hạ chẳng hề giống bệ hạ nữa "Nếu đệ muốn ăn vậy có thể giấu trẫm một góc nào đó không, tiện tay cất luôn những y phục trên bàn soạn tấu sớ của trẫm cũng được", có vẻ như cơn đói làm cậu bé họ Lý khó chịu "Được rồi, huynh tự dọn dẹp, trốn đâu đó rồi cho người mang đồ ăn vào đi" nói rồi chủ nhân tháo xích cổ, hiểu được câu nói của tiểu đệ, hoàng đế trần truồng đứng dậy, tiến đến nơi bàn tấu chương, di chuyển tất cả y phục vào bên dưới bàn còn bản thân thì cũng trốn kĩ bên trong đó "Các ngươi mang thức ăn để trên bàn đi, Lý An sẽ hướng dẫn các ngươi", mệnh lệnh bệ hạ vang vọng ra ngoài và dĩ nhiên dù có thấy khác biệt so với ngày thường nhưng phận là nô tài không được phép nghĩ quá xa mà chỉ làm đúng nghĩa vụ của mình; từng tên thái giám lặng lẽ bước vào trên tay mỗi tên là một đĩa thức ăn với đầy đủ các món khác nhau và tất cả bọn chúng đều đi theo Lý  An như chỉ điểm của bệ hạ dẫu rằng rất muốn quan sát để biết bệ hạ đang ở đâu nhưng phận nô tài chỉ làm xong việc rồi lùi ra nhanh chóng. "Hoàng thượng, huynh đi ra được rồi" lời nói của Lý tiểu đệ làm bệ hạ hiểu rằng y sẽ đi trên hai chân chứ chẳng hề bò như một con vật, hoàng thượng từng bước đứng dậy trên tay ôm chặt y phục của chính mình nhưng chẳng hề được phép mặc lại để che đi những thứ xấu xí đang phô diễn ra ngoài; lần đầu tiên trong cuộc đời Lý An nhìn thấy quá nhiều món ăn ngon trước mắt mình, nếu như trước đây bệ hạ sẽ tự do cầm đũa thì nay y lại phải đợi tiểu đệ trước mặt gặp gì mới được ăn, quan sát Lý An ăn mà bụng của bệ hạ cồn cào vì đói bởi chẳng hiểu vì lí do gì mà ngày hôm nay hoàng thượng lại thèm ăn đến như thế, bổng lúc này Lý An mới quan sát thấy có vẻ bệ hạ đang nhìn miệng mà nuốt nước bọt "Hoàng thượng hình như huynh đã đói thì phải, được rồi, đệ cho huynh ăn nhưng sẽ ăn kiểu cách đặc biệt hơn" nghe đến đây Thuận Long tò mò cơn đói đồng thời đi chung chính là bản năng của loài chó càng khiến bệ hạ thêm phần kích thích "Đệ muốn cho trẫm ăn như thế nào, muốn thử thách trẫm ra sao" - đôi môi nén chặt nhưng vẫn lộ ra nụ cười bí ẩn, Lý An lúc này dùng ngón tay trỏ chỉ thẳng vào bệ hạ rồi lại chính ngón tay đó chỉ xuống đất - chỉ nhiêu đó thôi dù không nói thành lời cũng khiến Thuận Long hiểu bản thân nên làm gì, rời khỏi ghế, bệ hạ chống hai tay xuống nền trước  sau đó mới đến hai bắp chân hạ dần theo và dĩ nhiên thanh côn vì quá lớn nên cũng có chút khó khăn theo sau "Ùi, đúng là huynh nói đúng, nếu là chó bình thường, đệ chỉ vậy sao nó biết, công nhận nuôi hoàng thượng cũng tiện thật" Lý tiểu đệ vừa ăn vừa dùng những từ ngữ sỉ nhục khiến phần bên dưới của hoàng đế cương cứng đến mức cơ thể muốn bùng nổ , chẳng hiểu sao dù nói vậy nhưng trong lòng bệ hạ vẫn rất vui vẻ "Trẫm có bao giờ nói dối đệ đâu đúng không nào, giờ thì muốn trẫm ăn như thế nào" - không đệ bệ hạ đợi lâu, Lý An lúc này mới giải thích "Giờ đệ sẽ quăng đồ ăn xuống, nhưng hoàng thượng sẽ không ăn dưới nền mà phải dùng miệng để hứng, nếu để rơi vãi quá nhiều thì huynh sẽ nhận một trò chơi từ chính đệ"; ngẩng người trước yêu cầu cũng như độ khó để có thể ăn trưa nhưng hoàng đế hiểu rõ thân phận mình lúc này là gì nên cũng gật đầu thể hiện sẽ cố gắng. Vậy là bữa trưa của hoàng thượng đã được bắt đầu, Lý đệ quan sát trên bàn ăn xem những thứ gì, bổng y dùng đũa vứt một miếng thịt gà xuống đất và tất nhiên điều đó là quá nhanh để một con chó như bệ hạ có thể bắt được; từng miếng tiếp theo được quăng xuống nhưng tiếc thấy số miếng được Thuận Long bắt được chỉ chưa đầy mười miếng thịt gà, cảm giác thở để ăn hối hả nhưng lại đầy nhục dục khiến bệ hạ quên đi cơn đói mà bản thân muốn ăn " Có lẽ trẫm cần phải được huấn luyện nhiều hơn mới có thể bắt trúng được hết" - Lý An nhìn vào những đĩa trống trên bàn rồi vui vẻ đáp lại "Đệ nhận ra huynh còn có tác dụng lau dọn nhỉ, liếm sạch những chiếc đĩa này rồi dọn dẹp phần bên dưới đi bệ hạ" , câu nói đủ hiểu nên làm gì Thuận Long thè lưỡi liếm từng chiếc đĩa đầy dẫu mỡ, dường như việc dùng lưỡi để liếm láp khiến hoàng đế trở nên thuần thục "Chẳng hiểu sao trẫm lại thấy nó ngon hơn cả những miếng thịt lúc nãy nữa, liệu rằng chó là ăn như thế này mới đúng chăng" những suy nghĩ càng khiến bệ hạ thoải mái hơn trong việc ăn như một con súc sinh, quan sát bệ hạ ăn mà Lý An có chút gì đó định nói nhưng đành để lát nữa cho đến khi hoàng thượng hoàn thành bữa ăn của mình. 

"Hoàng thượng, đệ thấy huynh dùng lưỡi còn điêu luyện hơn cả những con chó ngoài cung nữa đấy, phải chăng tiên đế thấy được điều này nên mới phạt huynh làm chó" lời nói đầy lời nhục mạ khiến Thuận Long run lên vì sướng vì cương cứng hạ thân, nhưng khi nhìn lại những cái đĩa thức ăn bóng loáng do chính y làm sạch càng khiến bệ hạ cảm thấy tự hào bản thân đang làm rất tốt; đang ngủ trong những lời khen chỉ dành cho chó, đột nhiên lúc này hoàng đế nhớ ra một điều quan trọng "Lý An lúc nãy trẫm quan sát thấy trẫm làm rơi thức ăn ra ngoài rất nhiều, đệ muốn phạt trẫm ra sao" ở tư thế bò nếu nhìn trực diện trông bệ hạ giống như một nam nhân không hề có y phục nhưng nếu nhìn ở góc độ khác không khác gì một con cẩu hiểu tiếng người - nghe đến đây tiểu chủ nhân của bệ hạ xoa đầu tỏ vẻ suy nghĩ mặc dù y hiếm khi nào làm điều đó "Ờ nhỉ, đệ quá tập trung vào việc hôm nay mà quên mất bệ hạ phải chịu phạt". Trầm ngâm suy nghĩ một điều gì đó thật lâu, Lý An cứ đứng dậy đi vài bước rồi lại ngồi xuống, chính điều này cũng càng làm hoàng thượng cảm thấy sự bất an bởi không biết y sẽ chịu hình phạt như thế nào đây "Hoàng thượng, đệ sẽ phạt huynh bằng một trò mà ngoại thành thường dùng cho những con chó hư hỏng, ắt hẳn sẽ khiến người thích thú hehe" giọng cười nham hiểm càng làm bệ hạ tỏ ra hứng thú vì không biết trò đó sẽ như thế nào "Trẫm không biết đệ muốn phạt trẫm điều gì nhưng giờ trẫm là chó của đệ, muốn xử lý như thế nào là quyền của đệ" - tiểu chủ nhân mĩm cười, tay sờ đầu con vật đang khom quỳ bên dưới " Giờ đệ cần một vật nặng phải dùng lực của tay để nhấc và một dây lưng long bào của hoàng thượng"; Thuận Long khom quỳ bên dưới ngạc nhiên không hiểu là gì nhưng cũng nhanh chóng đáp lại "Dây thắt lưng nằm bên dưới lớp long bào, đệ có thể lấy, còn vật nặng phải dùng lực của tay thì trẫm e trong Càn Thanh điện này chỉ có Ngọc Tỷ, đệ có muốn vật như vậy không" - Lý An tai nghe bệ hạ nhắc vị trí thắt lưng nên vội vàng tìm nhưng khi nghe đến Ngọc Tỷ thì y lại cười lớn "Haha, được tất nhiên là được, hoàng thượng đứng dậy đi lấy cho đệ đi nào", mệnh lệnh cho phép đứng và dùng hai chân để di chuyển khiến bệ hạ nhanh chóng làm theo, trần truồng trên người chẳng hề có một thứ gì che lại cơ thể này, khi bản thân tiến đến bàn rồng nơi ngọc tỷ được đặt trong một hộp khối bằng vàng, quả thật ngọc tỷ tuy không nặng nhưng đúng là phải dùng lực ở tay mới có thể nhấc nó ra khỏi vị trí "Lý An, đây là ngọc tỷ của trẫm, không rõ đệ muốn phạt trẫm như thế nào" đặt ngọc tỷ lên bàn còn bệ hạ nhanh chóng quay lại nền gạch khom lưng ở tư thế bò, đầu ngẩng nhìn lên chủ nhân trông chẳng khác gì một con chó đang chờ đợi thức ăn - "Được rồi, không để hoàng thượng đợi lâu nữa, trò phạt này như sau: Đệ thấy long cụ của huynh khá lớn nên muốn rèn luyện cho nó một chút" vừa nói tay Lý An vừa đứng dậy đi ra sau hông khiến Thuận Long lộ rõ tâm trạng lo lắng khi đoán được rằng kẻ chịu phạt là mình nhưng người chịu hành hạ lại chính là Long cụ "Lúc nãy đệ có yêu cầu huynh lấy ngọc tỷ, hình phạt như sau, đệ sẽ buộc một đầu dây lưng vào ngọc ấn, đầu còn lại sẽ buộc vào cặp ngọc của bệ hạ, nhiệm vụ của huynh sẽ dùng lực để dịch chuyển long ấn đi khắp Càn Thanh điện này, do lần đầu nên đệ cho huynh chỉ một vòng mà thôi", hình phạt được đưa ra làm hoàng đế rùng mình vì trọng lượng của Long ấn không hề nhẹ nhưng khi nghĩ đến bản thân giờ là chó của Lý An càng khiến bệ hạ có một sức mạnh gì đó, cứ như bản thân y thích cậu thanh niên này nên sẽ nguyện làm hết sức "Trẫm không biết sẽ chịu phạt tốt hay không nhưng trẫm sẽ cố gắng". Nói rồi, Lý An cầm một đầu dây buộc vào đầu cầm của ngọc tỷ, đầu còn lại tiểu đệ cuối xuống cầm lấy cặp long châu khiến bệ hạ giật cả mình, việc bản thân bị người khác sờ vào long cụ và long châu khiến sự nhục nhã của bệ hạ tăng lên gấp bội, cứ như thế đầu dây lưng còn lại được buộc vào cặp ngọc, cảm giác hai viên ngọc của mình đã bị khóa lại như một sức mạnh ẩn nào đó làm bản thân càng thêm hứng thú "Lý An, đệ có thể đeo vòng cổ vào cho trẫm, để trẫm trông giống một con chó bị phạt hơn không" lời đề nghị của bệ hạ làm Lý An cảm thấy thú vị nên không đáp lại mà nhanh chóng dùng vòng khóa ngay vào cổ của hoàng đế - "Haha, giờ huynh đã giống chó hơn bao giờ hết, giờ huynh bò một vòng quanh Càn Thanh điện này rồi quay lại đúng vị trí này" Lý đệ ra lệnh làm bệ hạ gật đầu trông chẳng khác gì một con chó. 

Việc dùng hai tay phía trước chống để tiến về phía trước có vẻ dễ dàng nhưng khi dùng hai chân phía sau thì điều đó là không hề dễ như trước đó, việc cặp ngọc phải kéo theo ngọc tỷ phía sau làm hoàng đế hơi đau nhẹ nhưng chẳng thể hiểu nổi vì lí do gì mà càng dùng lực đúng là có di chuyển nhưng long cụ lại càng lúc càng cương cứng "Quả thật hình phạt này khiến trẫm nhận ra bản thân giống chó thật, quả đúng người mà trẫm nguyện làm chó sẽ cho trẫm những điều không tưởng" những suy nghĩ của bệ hạ như tiếp thêm một phần cẩu lực bên trong, nhanh chóng bệ hạ đã làm chủ được cơ thể, đã quen dần với việc dùng long châu để kéo ngọc tỷ nhưng những bước bò thì không hề nhanh, cảm giác đau ê ê vẫn kéo dài xuyên suốt, quan sát mãi một lúc thì hóa ra hoàng thượng chỉ mới bò đến chân tường phía trước và khi quay đầu lại để bò lại bàn trà nhìn gần nhưng lại xa không tưởng. Nếu như trước đây việc bò một quảng đường dài là điều không hề gây ra sự khó khăn cho y thì nay chỉ với một khối ngọc ấn đã làm bệ hạ tiêu tốn khá nhiều năng lượng, bản thân đã dùng lực rất nhiều và lúc này cơ thể của hoàng thượng đã chảy ra khá nhiều mồ hôi, tay đủ lực nhưng chân phía sau thì dương như chẳng thể nhấc lên được nữa, bổng lúc này Lý An tiến đến gần "Có vẻ đệ cho rằng bệ hạ có thể kéo được đúng một vòng nhưng hóa ra chỉ vỏn vẹn nữa vòng nhỉ, được rồi, đệ cho phép huynh ngừng, xem như huynh thiếu đệ một phần của hình phạt" - được cho phép ngừng Thuận Long mừng ra mặt, trông giống như một con chó bị bỏ rơi và chủ lại đón nhận; dây lưng tháo khỏi cặp long châu in hằn một dấu đỏ khi bệ hạ nhìn vào, quả thật cảm giác bò chịu phạt ấy làm hoàng đế thích thú nhưng có vẻ bản thân vẫn chưa đủ khả năng để có thể chịu được lâu hơn "Được rồi, bệ hạ mặc lại long bào rồi lại giường nghĩ ngơi đi, đệ muốn đi dạo hoàng cung này một chút"............


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com