ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿
Chương 32: Thực hành
(Quán Mì Triều Dương)Ngồi mặt đối mặt với Đình Trung, hoàng thượng nhận ra có vẻ mọi thứ trước mắt đều khá suôn sẻ, chỉ có điều việc đưa ra quy tắc cho chính mình thì thật không biết nói sao, nhưng việc Đình Trung liên tục dùng từ "con chó" hay "nhận nuôi" thật khiến chính bệ hạ nhục nhã vạn phần, cái cảm giác thú tính kèm nhục dục xen lẫn thật khiến chính Thuận Long khó giải bày. Nghĩ mãi một lúc cuối cùng cũng có câu trả lời "Trẫm thật sự rất mừng vì các khanh trong mắt xem trẫm là chó nhưng không ghê tởm trẫm, các khanh muốn quy tắc vậy trẫm tính thế này, các khanh xem thấy được không? Trẫm nghĩ có lẽ sẽ có 4 quy tắc: đầu tiên, trong thời gian trẫm làm chó tại quán, các khanh cứ việc sai bảo trẫm, dù chó đi 4 chân nhưng nếu có việc yêu cầu thì hãy yêu cầu trẫm làm bởi trẫm không chỉ là chó mà còn là một nô tài của các khanh; điều thứ hai, trẫm cũng mới biết là trẫm thuộc giống chó ăn tạp nên nếu có gì dư thừa cứ để trẫm ăn; điều thứ ba, thật ra trẫm rất thích bị đòn nhưng ở trong cung kể cả Hạo Minh cũng không dám đánh trẫm nên nếu được cho trẫm ăn roi để bớt ngỗ nghịch; điều thứ 4, trẫm nghĩ các khanh nên xích trẫm lại vì trẫm thì không có đi đâu nhưng chó không xích thì thật giống chó không chủ" - đó là 4 nguyên tắc trẫm nghĩ ra, các khanh có suy nghĩ gì không"; Đình Trung lẫn Lại An đều chăm chú lắng nghe "Mấy nguyên tắc của bệ hạ nghe qua có thể khiến thần hiểu được điều bệ hạ thích những gì nhưng có một số chỗ cần chỉnh lại, bệ hạ có muốn thần bổ sung không" - câu hỏi ngược lại của Đình Trung khiến bệ hạ khá lo lắng "Được chứ sao không, khanh cứ nói"; Đình Trung bắt đầu mở lời với những phần bổ sung vào " Thật ra điều đầu tiên bệ hạ nói thần hiểu rõ là bệ hạ muốn làm nhưng quán mì này nếu thiếu chỉ có thiếu một con chó giữ cửa và một nơi xử lý đồ ăn thừa, nên thần nghĩ nếu bệ hạ xử lý được phần này cũng là một cái gọi giúp quán mì" Hoàng thượng lắng nghe"Ý khanh tức là trẫm ăn phần dư thừa còn sót đúng không nhưng bụng trẫm không đủ lớn để ăn hết tất cả"Đình Trung lúc này giải thích kỹ càng lại " Quán mì này đồ ăn thừa có nhưng không đến mức gọi là nhiều như trong hoàng cung, thế nên bệ hạ không sốt sắn; điều tiếp theo đó là thần cần con chó này phải biết dọn dẹp quán"HT: Dọn dẹp, ý thế nào trẫm vẫn chưa hiểu rõĐT: Thật ra vì bệ hạ mang vóc dáng của một người chứ không phải là một con vật nên sau khi cửa hàng đóng cửa, bệ hạ nên đến dưới mỗi bàn, liếm sạch những đồ ăn còn sót lại trên nềnHT: Trẫm hiểu rồi - những câu nói của ĐT mới khiến Thuận Long nhận ra làm chó không dễ như suy nghĩ trước đây, nhưng khi nghe vậy lại càng khiến y ao ước được nhanh chóng hoàn thànhĐT: Điều thứ tư của bệ hạ, thần chỉnh lại đôi chút, thần đồng ý xích con chó này lại nhưng đó lúc bệ hạ ở sau bếp, lúc nãy thần có nghe bệ hạ khá thích bị đánh nhỉ, Lại An hắn cũng khá khó chịu nên con chó đó sẽ được thưởng thức dài dài.HT: Ồ thế thì tốt quá, Lại An nhớ phải đánh con chó đó nhiều vào, nó hư lắm đấy - thật sự mà nói Thuận Long từ lâu đã rất thích bị đánh đập nhưng chỉ bởi y là hoàng đế thì kẻ nào dámLại An: Dạ bẩm bệ hạ, thần sẽ cố gắng dạy dỗ con chó đóĐT: Còn về chỗ ngủ, lần đầu sỡ hữu một con chó nên thần định để nó ngủ cùng thần nhưng Lại An hôm sáng bảo chó nên ngủ ở chuồng mới đúng nên thần bổ sung phần đó, bệ hạ thấy thế nào? Thuận Long ngạc nhiên khi nghe câu nói của Đình Trung nhưng thật tâm lại rất thật sự thích thú điều đó bởi y cảm giác Long cụ đang dần thích thú với việc đến quán mì này hơn bao giờ hết "Những phần bổ sung của Đình Trung và Lại An trẫm ghi nhận nhưng có một điều trẫm không rõ là các khanh muốn trẫm trần truồng hay mặc như thế này", đây chính là điều hoàng thượng suy nghĩ nhiều nhất bởi bản thân thích được tự do thân thể nhưng gần như trước đây kẻ nào cũng muốn bệ hạ phải có thứ gì đó trên người; Lại An lúc này tiến lại gần bệ hạ "Dạ bẩm bệ hạ, người có bao giờ thấy con chó nào mặc quần áo không, thần nói vậy chắc bệ hạ cũng đã hiểu " câu nói không ngắn không dài nhưng đủ để lộ ra sự sỉ nhục thật khiến bệ hạ khuất phục "Khanh nói quả là có lí, trẫm quả nói sai, vậy khi nào trẫm có thể bắt đầu vậy Đình Trung" hoàng thượng mặt hướng nhìn chờ đợi câu trả lời chẳng khác gì một con chó đang chực chờ đợi xương; Đình chủ quán im lặng một chốc rồi nói tiếp "Nếu bệ hạ nôn nóng được vậy thì có thể bắt đầu ngay lúc này, nhưng trước hết Lại An sẽ chỉ người chỗ ngủ với chỗ bệ hạ khi là chó sẽ ở" - hoàng thượng nghe đến đây khá thích thú cũng như tò mò nhưng cảm giác có điều gì đó không đúng " Ý khanh là trẫm dùng chân đi theo chứ không phải là bò sao" đơn giản bởi bệ hạ đang ao ước được có thể sớm hóa chó để xem được đối xử như thế nào bởi vốn dĩ trước đây ở chốn hoàng cung có kẻ nào dám coi thường hay hỗn xược với thiên tử nên cũng chính vì lí do đó mà bệ hạ đang rất tò mò muốn được ngay lập tức làm điều mình muốn. Đột ngột lúc này Đình Trung lại lên tiếng lần nữa " Nếu bệ hạ muốn được như vậy thì thần và Lại An sẽ thành toàn cho người, giờ thì Lại An sẽ hướng dẫn bệ hạ" nói rồi Đình chủ quán đứng dậy rời đi nhưng vẫn quay đầu lại "Lại đệ, đệ mang long bào với quần áo bệ hạ lát đem về phòng ta, để đây có người nhìn thấy không nên".Áo ước bấy lâu nay cuối cùng cũng thành hiện thực, Thuận Long từ từ cởi những phần còn được xem là một con người ra trong khi Lại An chăm chăm quan sát không biết hắn nghĩ gì trong đầu nhưng đôi mắt của cả Lại An lẫn Đình Trung khi nhìn thân thể hoàng đế đều ánh lên một vẻ đen tối như mưu mô suy nghĩ một điều gì đó, phần người đã được gột rửa, Thuận Long như hiểu bản thân không còn là bậc thiên tử hay hoàng đế mà nhanh chóng hạ lưng, tay chống xuống sàn ở tư thế không khác một con chó là bao - "Trông bệ hạ cũng giống chó nhỉ, giờ bò theo thần" Lại An đi trước để cho con vật mang hình người bò theo thật sự nhục nhã, với hoàng thượng cảm giác nhục nhã này rất đặc biệt bởi nó đem đến phần bên dưới của y từng cơn ngốc đầu của long cụ hay giờ chỉ đơn giản gọi là cu chó chăng. Bò một chốc là phía nhà bếp, đến đây hoàng thượng quan sát xung quanh, phía trước mặt là nơi để củi, nồi, thức ăn, cạnh đằng bên trái mắt là một hốc nhỏ tiến lại gần hơn thì hiện ra một cái lồng sắt, "Bệ hạ, chắc thấy lồng sắt rồi đúng không, người sẽ ở trong đây, người thấy thế nào" Lại An ngỏ ý hỏi trong khi phần bên dưới đã cường động như đã trả lời "Trẫm rất thích, trẫm tạ ơn" - Lại tiểu nhị nhanh chóng mở cửa lồng kèm lời nói đầy sỉ nhục " Nếu bệ hạ thích vậy nhanh chóng bò vào bên trong nào" và tất nhiên hoàng thượng không thể nào kiềm chế lại được phần bên dưới khi mà phần dưới thì cường động, phần trên là não là đầu lại nhục nhã ê chề, tay lẫn chân nhanh chóng bò một cách thuần thục chẳng khác biệt loài chó là bao, từng bước bò vào chuồng thật khiến hoàng đế cảm giác sướng tê cả người "Vậy giờ bệ hạ ở trong đây xem thoải mái thế nào, còn thần sẽ đi lấy vài thứ khác đưa bệ hạ" Lại An nói rồi với tay đóng cửa chuồng trong khi Thuận Long trông chẳng khác gì một con chó chuẩn bị làm thịt.Ở tư thế trần truồng, hoàng thượng có thể cảm giác cái ao ước bấy lâu nay đã được thành ước nguyện "Quả thật đây chính là cảm giác mà trẫm khao khát bấy lâu, không biết sắp tới sẽ là gì nhưng trẫm rất mong chờ điều đó" - vừa suy nghĩ vừa quan sát xung quanh, nếu để ý kĩ thì ở vị trí này hoàng thượng hoàn toàn không bị phát hiện bởi có từng vách tường ngăn lại, càng nghĩ càng khiến bệ hạ hài lòng với tình trạng hiện tại; "Bệ hạ sao rồi, thấy bên trong thế nào" Lại An bước đến bên tay cầm một vật gì đó, Thuận Long dự định không trả lời nhưng nghĩ lại thân phận bản thân giờ khác trước "Trẫm thấy rất vừa vặn, tạ ơn khanh cho trẫm chỗ ở tốt" mặt vừa hớn hở trông chả khác gì những tên nô tài nịnh nọt chủ nhân - "Nếu thế thì tốt, hôm nay quán đóng cửa lúc sáng, mai mở lại, còn đây là thứ để thức ăn cho chó, bệ hạ mong không chê" Lại An cười nói rồi đặt vào bên trong chuồng mặc cho hoàng đế mặt đơ ra vì ngạc nhiên lẫn thích thú vì được đối xử thật giống một con chó. Vật để thức ăn là một cái bát lớn nhưng không còn là một cái bát hoàn chỉnh nữa, thay vào đó là đã sứt mẻ trông đúng nghĩa vật dùng cho chó, mặt ngờ nghệch vì không biết phần ăn sắp tới sẽ là gì nhưng cứ nghĩ thôi thì cũng khiến y run lên vì sung sướng.Ở chuồng này, bệ hạ chỉ có hai trạng thái, một là nằm trườn dài úp bụng như chó hoặc ở tư thế bò của một con súc vật nên có vẻ sẽ gây chút khó khăn, bổng có bước chân càng lúc càng gần bởi lúc này hình như có một ai đó đang bước lại gần, gần hơn nữa thì ra chính là Đình Trung "Bệ hạ thấy thế nào, nãy giờ Lại An quên đem nước đến nên bệ hạ uống đỡ nước này giúp ta" - câu nói Đình chủ quán khiến chính Thuận Long cũng bất ngờ vô cùng bởi chưa kịp hiểu là gì thì Đình Trung đã kéo phần quần bên trong y phục để lộ ra côn thịt to cường động làm hoàng đế ngạc nhiên vô cùng, ngay lúc này từ côn thịt chảy ra dòng nước màu vàng hơi nóng vì nước ấy rơi vào trong cái bát mà Lại An mang đến nhưng không chỉ vậy mà nó còn văng tung tóe lên gương mặt hoàng đế trẻ khiến chính y nhục nhã vạn phần "Bệ hạ uống đi, kẻo nguội, vậy nay nhiêu đây cũng đủ no rồi" nói xong hắn xoa đầu bệ hạ như đang nói chuyện với một con chó thật sự; ngây người trong chuồng, mắt nhìn vào tô nước vàng mà bản thân nhận ra nhiều thứ "Quả thật, hắn xem trẫm không khác gì một con vật, hắn không cho trẫm có cơ hội nói, không.. trẫm làm gì có tư cách nói, làm chó như thế này thật đặc biệt" - nghĩ trong đầu nhưng thú tính trổi dậy đồng thời long cụ bên dưới cùng cường động khiến chính bệ hạ cảm giác như muốn bùng nổ cả cơ thể. Dường như có một lực nào đó khiến hoàng đế thèm thuồng muốn úp mặt vào tô nước vàng của Đình chủ quán ngay lập tức, đầu cuối dần, lưỡi bắt đầu lộ ra chạm vừa xuống mặt nước ấy đã cảm nhận được cái nóng của dòng chảy, một cảm giác đặc biệt khác với trước đây được uống trực tiếp, có vẻ như uống thế này mới cảm nhận được tinh túy mà chủ nhân ban tặng; dòng chảy ấy luồng vào miệng có thể cảm giác được một cái mùi hơi hắc nhưng có vị mặn nhẹ, đưa vào cuống họng rồi vào ngực thì cái nóng ấy lan tỏa - cái cảm giác nó còn tuyệt hơn cả được sưởi ấm trước lửa. Cứ như thế, Thuận Long liếm láp tất cả cho đến những giọt cuối cùng, cảm giác nước ấy đã chứa đầy bụng, nhưng không biết phải đầy hay không mà y vẫn muốn uống tiếp, cái cảm giác thèm thuồng ấy chính là do thú dục cùng với phần hạ thân bên dưới đang trỗi dậy như đạt đến đỉnh điểm - nhưng ở nơi chuồng này, cái bóng tối cũng khiến hoàng thượng mệt mõi dần mà chìm vào giấc ngủ, ngủ một cách nhanh chóng cứ như hôm nay đã một ngày dài đầy mệt mõi. (Sáng ngày thứ 2)Ánh sáng len lói vào khe cửa, từ đó có thể thấy rõ từng hạt bụi nhưng cái lồng sắt sâu bên trong thì nếu để ý kĩ lắm mới có thể nhìn thầy. Chủ quán mỳ Triều Dương lúc này đang ngồi trước cửa chuồng, dùng tay gõ vào đầu của con vật bên trong, cái gõ lúc đầu là nhẹ sau đó mạnh dần khiến vật bên trong ngọ nguậy nhưng vẫn chưa thức giấc , sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn, y bước ra phía sau lồng sắt, lòn tay vào bên trong ở bên dưới ấy chính là vật giống của con vật đó, dùng tay bóp thực mạnh như muốn bùng nổ - "Ah...." tiếng la thất thanh vang vọng cả quán mỳ, con vật ấy cuối cùng cũng tỉnh giấc với việc đánh thức đầy độc đáo "Trẫm xin lỗi, trẫm ngủ mê quá" - Đình Trung lúc này mới lên tiếng "Bệ hạ muốn làm chó thì có vẻ bệ hạ phải biết thức sớm, chủ gọi là nghe, ngoan sẽ có thưởng, nhưng có vẻ bệ hạ thế này thì thần mạn phép trong ngày nay và ngày còn lại bệ hạ không được ăn nhưng phần ăn của người - ngay cả phần còn dư" - câu nói làm Thuận Long mới thức dậy làm y giật mình và đầy sốc, gương mặt lo lắng đầy sợ hãi "Thế khanh cho trẫm ăn gì, trẫm biết được không" - "Lát bệ hạ sẽ biết, à chắc mới thức bệ hạ cũng buồn tiểu đúng không, do trong chuồng nên thần để sẳn cái bát lúc tối bên dưới, giải quyết xong thì bệ hạ dọn giúp thần" - câu nói Đình Trung làm hoàng đế giật mình khi lúc này nhìn xuống quả thật cái bát ấy đang nằm phía dưới thân mình. Hiểu rõ câu nói Đình Trung, hoàng thượng lúc này trầm ngâm suy nghĩ "Ý hắn chính là ta thoát niệu đồng thời ta cũng nhập niệu của chính ta" những suy nghĩ dồn dập khiến phần bên dưới lại cương cứng nhưng thật sự bệ hạ đang rất buồn tiểu, nhịn không được, cuối cùng cũng thoát ra chảy mạnh mẽ vào bát bên dưới, dẫu rằng có rơi ra ngoài chút ít nhưng vẫn khá đầy nếu là một tô. Lại An lúc này không biết đã đến khi nào "Ồ, bệ hạ thức rồi đó à, đây phần ăn sáng của bệ hạ" nói rồi hắn cầm lấy bát nước đầy bên dưới đem đặt trước mặt hoàng đế "Uống nhanh đi, lát còn việc để làm" - câu nói làm Thuận Long giật mình bởi cử nghĩ bản thân là chó thì còn làm gì nhưng trước khi suy nghĩ đến điều đó thì phải giải quyết phần trước mặt chính mình.Nhìn trước mặt chính là bát nước tiểu lớn của chính mình, bệ hạ hiểu rõ thân phận bản thân lúc này bởi nếu không uống cũng chẳng có phần ăn nào khác, bổng trong đầu lóe lên một suy nghĩ "Không, nếu nói bát này của chính trẫm không đúng, đêm qua mới uống thì tất nhiên cái này cũng là pha hợp của trẫm với Đình Trung" những suy nghĩ dâm dục như khích lệ bản thân uống một lần nữa, cảm giác uống chính mình pha của người khác khiến bệ hạ dễ dàng chén sạch cả bát một cách nhanh chóng, chứ không còn lo lắng từ từ như đêm qua. Lại An lúc này bước lại mĩm cười "Coi bộ bệ hạ giỏi nhỉ, có con chó như bệ hạ đỡ phần ăn của một con vật" nói rồi hắn mở cửa lồng, bên tay trái đang cầm một cái vòng sắt, hóa ra đó chính là dây xích chó mà người ngoài thành sử dụng, Lại tiểu nhị kéo hoàng đế mà không hề sợ phạm thượng, hắn kéo đi như đang xích một con chó thật thụ " Bệ hạ ở đây, lát sẽ có bát dơ đến, nhiệm vụ bệ hạ là liềm sạch nhưng bát mỳ đấy để ta rửa dễ hơn, à bệ hạ được dùng tay để cầm nhé" nói rồi hắn buộc đầu còn lại vào một cột gỗ còn bên dưới chính là Thuận Long đang ngạc nhiên đến vô cùng "Quả thật mà nói, lúc ở hoàng cung có kẻ nào dám bắt trẫm làm điều này, quán mỳ này thật tuyệt, giá như trẫm có thể làm chó mãi thế này thì hay biết bao nhiêu". Tiếng âm ĩ phía trước, Thuận Long có thể nghe rõ mồn một từng tiếng xì xào bên ngoài, chắc hẳn đó là tiếng khách quan đến để dùng mỳ, nhưng những kẻ đó nào có biết phía trong quán mỳ ấy đang có chân mệnh thiên tử - hoàng đế đương triều nhưng lại làm một cái đồ vệ sinh cho quán. Bước chân nặng nhọc bước vào, Lại An đang bưng đầy tầm chục tô mỳ đã dùng bởi khách quan bê đến cạnh hoàng thượng " Đây, bệ hạ liếm sạch phần dính trên thành bát, nước thì Đình huynh bảo chó không được dùng nên hoàng thượng làm sạch là được". Nhìn đống bắt chất đầy, Thuận Long nhận ra không những là con chó quán mỳ mà còn là cái vật để vệ sinh phần dơ mà người khác để lại, bản thân nhục nhã càng nhiều thì cẩu dục cùng long cụ lại càng cường công, cảm giác cầm tô mà liếm láp trông thật nhục nhã vạn phần nhưng cái cảm giác ấy vẫn không phải là điều Thuận Long muốn "Đình Trung rất hiểu trẫm nhưng giá như trẫm có thể ăn dưới chân bàn, được tranh thức ăn với những con chó khác thì tuyệt đến bao nhiêu" những suy nghĩ ấy đầy nhục dục càng khiến quá trình làm sạch diễn ra nhanh chóng, cứ như thế mọi bát mang vào đều được chính bệ hạ làm sạch sẽ không sót phần nào, chính điều này khiến việc rửa lại của Lại An cũng diễn ra một cách nhanh chóng. Hóa ra phần ăn mà Đình Trung không cho ăn thì giờ làm sạch cũng khiến hoàng đế vừa thành thục cái lưỡi đồng thời lấp đầy cái bụng trống dù rằng phần được lấp lại chỉ toàn thứ cặn bả dư thừa, chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa, cái cảm giác thời gian diễn ra thật nhanh chóng; Đình Trung không biết tự lúc nào đã vào tận bên trong thấy hoàng đế đang làm nhiệm vụ mà chính y đã ra lệnh "Lại An, xong việc thì xích con chó đó ra đây" tiếng nói lớn truyền vào tận phía sau làm hoàng thượng giật mình bởi không biết ra phía trước làm gì và cũng càng không biết phía trước liệu đã không còn ai thật không, suy nghĩ càng nhiều càng khiến bản thân đầy lo lắng sợ hãi. Lại tiểu nhị tất nhiên nghe rõ, nhưng dường như bệ hạ quan sát chính hắn có thể hắn ta biết điều gì đó, bản thân muốn hỏi nhưng quả thực là một con chó thì cái tư cách ấy làm gì có để thốt ra những lời nói cho bản thân bởi chủ ra lệnh thì phải nghe theo; một cách thuần thục Lại An tháo xích quấn ở cột gỗ rồi nhanh chóng dắt con chó lớn vào trong để chủ nhân của nó gặp như có việc gì đó giao cho chính nó, cái cảm giác lôi cổ đi mà không cần nghĩ con vật ấy có đi kịp không chính là điều Thuận Long rất hứng thú bởi ngay cả Hạo Minh cũng không làm một cách thô bạo như vậy nhưng chính điều đó lại khiến hoàng đế thích thú vì được xem là một con chó. Dắt ra phía trước thì hóa ra tất cả đã dọn dẹp, cửa hàng cũng đã đóng, Đình Trung đang đứng chắp tay phía sau quan sát con vật được Lại An dẫn vào bò một cách thuần thục như một con chó thực sự " Được rồi, tháo xích cho nó đi" - câu ra lệnh khiến Lại tiểu nhị nghe ngay lập tức, nhanh chóng tháo xích sắt ra khỏi cổ, một phần làm con chó ấy nhẹ nhàng không mõi nhưng dường như cả hai người này đang mưu mô lên kế hoạch gì đó. Đình Trung tiến lại gần con chó đang bò phía dưới chân "Bệ hạ thấy trải nghiệm làm chó như thế nào" - câu hỏi làm Thuận Long giật mình vì không nghĩ rằng bản thân được quyền nói "Ờ, ờ, trẫm thấy, ... trẫm thấy rất đặc biệt, mọi thứ đều khiến trẫm không nghĩ mình là một bậc đế vương nữa thay vào đó là một con vật thua cả loài chó ngoại thành" trả lời bằng miệng nhưng lại tự sỉ nhục chính mình thật khiến hoàng đế trăm phần nhục nhã; Đình chủ quán im lặng chốc nói tiếp "Thật tiếc là bệ hạ chưa được trải nghiệm nhiều cho đến hết ngày mai vì Hạo Minh ngự tiền lúc này có gửi thư đến bảo lát nữa có người đến đón người về cung, chắc cũng tầm chiều, nhưng dẫu sao bệ hạ đã ngự giá đến đây thì thần cũng nên dạy nhiều thứ hơn cho bệ hạ" -những lời vừa nói ra khiến Thuận Long bên dưới thẫn người vì nhanh quá, bởi y chưa kịp làm được gì thì đã phải rời nơi này về lại hoàng cung nhưng bản thân cũng tò mò không kém bởi không biết Đình Trung sẽ dạy bảo gì - "Bệ hạ hôm trước trả lời cho thần rằng người là một con chó cái đúng không" - câu hỏi lần nữa lại khiến Thuận Long ngập ngừng vì hôm trước y nghĩ lại việc bản thân bị hắc cẩu giao cấu nên mới trả lời thế, nay được hỏi lại thì việc trả lời thật khiến y nhục nhã vạn phần "Đúng vậy, trẫm là chó cái" nói nhẹ nhàng không ấp úng nhưng bên trong lại chính là sự nhục nhã đến cùng cực. Đình chủ quán lại nói tiếp "Vậy bệ hạ biết chó cái thì sẽ làm đồ chơi cho chó đực, nhưng bệ hạ là chó lai người nên sẽ hầu hạ cho nam nhân đúng không" - phân tích quả không hề sai nhưng tại sao lại hỏi như vậy lại khiến Thuận Long tò mò chưa rõ "Khanh nói quả là đúng"; chủ quán mỳ lúc này cười sang sảng "Thế giờ bệ hạ sẽ hầu hạ cho thần và Lại An được chứ" - chưa kịp phản ứng gì thì cả hai đã kéo phần quần bên trong xuống để lộ hai côn thịt to tướng trước mặt hoàng thượng, sự ngơ ngác kèm sự nhục nhã khi bản thân đang ở tư thế bò đầu ngẩng lên nhìn hai vật đấy thì nhục nhã kinh người; nhận thấy sự bối rối từ hoàng đế, Lại An ngay lúc này lên tiếng "Bệ hạ được mỹ nhân trong cung hầu hạ ra sao thì giờ cứ làm như thế cho hai huynh đệ ta" - câu nói làm Thuận Long nhục nhã, hiểu rõ sẽ làm gì tiếp theo, bệ hạ lúc này dần dần ở tư thế quỳ, dùng tay cầm côn của Đình Trung đưa vào miệng, thì ôi nó thật to đến kinh người, mặc dù rằng khi nhìn cũng không quá lớn như chính bản thân bệ hạ nhưng đưa vào miệng thì thật không ngờ, cảm giác dùng lưỡi được luyện tập thông qua liếm bát đã nhanh chóng điêu luyện liếm phần đầu khấc đỏ phía trước, bệ hạ liếm chưa được bao lâu thì Lại An đã dùng tay nắm đầu y kéo sang côn thịt bên cạnh, cảm giác hai thanh côn to đùng lần lượt được làm cho cả hai khiến bệ hạ không còn nghĩ mình là vua mà chẳng khác gì một con kỹ nữ chốn ngoại thành. Miệng bú của Lại An nhưng long cụ của bản thân lại không hề yên lặng, nó cũng trỗi dậy theo ý thức của chính nó, Đình Trung lúc này nói lớn "Mồm con chó này to đấy, đệ và ta cùng cho vào nào" - nỏi rồi, Đình chủ quán nắm lấy đuôi sam bệ hạ kéo sang bên bên phía mình trong khi Lại An đang dùng hết sức nhét thanh côn của hắn vào mồm hoàng đế, một cảnh tượng thật nhục nhã khi đương kim hoàng đế lúc này đang ngậm hai thanh côn cùng lúc, Thuận Long cẩu dục liên hoàn, mồm chứa hai thanh côn nhưng bản thân vẫn thuần thục liếm điêu luyện, dùng đầu lưỡi uyển chuyển chạm vào đầu tiểu của hai thanh côn khiến Đình Trung lẫn Lại An sung sướng vạn phần như đang ở chốn thiên cung tận hưởng khoái lạc. "Được rồi, giờ bệ hạ ở tư thế bò nhưng ở trên bàn này nào" Đình Trung hạ lệnh, ngay lập tức cẩu hoàng đế được thả tự do cho cái mồm chứa côn, cái cảm giác rộng rãi ở mồm nhưng lại thèm khát lần nữa càng thấy rõ cẩu dục của hoàng đế nhiều đến mức nào, ở tư thế bò nhưng ở trên bàn, Thuận Long mới phát hiện ra chỉ còn mỗi Lại An đứng trước mặt, ngay lập tức hắn dùng tay tát mạnh vào mặt hoàng đế "Mở mồm ra con chó cái, mở mồm ra nhai lấy cây thước bảng của ta nào" vừa nói hắn vừa tát vào mặt bệ hạ khiến Thuận Long trông không khác gì một con điếm đang mê côn mà đánh mất đi uy phong hoàng đế, Lại An thở dốc "Hơơ... hơ......"càng khiến con chó cái ấy dục tính tăng cao; trong khi phía trước đang là mồm liếm côn thì từ phía sau Đình Trung lại đang dùng lực đẩy nguyên thanh côn của hắn vào cổng sau của con chó cái dẫm đãng. Quả thật cái cảm giác trước no mồm, sau sưng tấy thật đúng cho tình cảnh Thuận Long lúc này, Đình Trung nhịp nhàng dùng thân mình đẩy côn vào bên trong đồng thời cũng theo nhịp ấy mà con chó ấy lại bú liếm côn một cách điêu luyện, sự khoái cảm khi chỉ 1 con vật nhưng được hai người chăm sóc thì thật vạn phần nhục nhã. Bổng, tốc độ diễn ra mỗi lúc nhanh hơn, phía sau nhanh dồn dập làm Thuận Long muốn rách cả phần hậu môn thì phía trước bản thân lại như muốn nghẹn vì côn muốn đến họng, không những thế bên dưới là long cụ lại càng cường dục như muốn phóng thích thứ gì đó ra bên ngoài, vị mặn mặn hơi nhớt bắt đầu chạm vào đầu lưỡi hoàng đế, cái chất gì đó vừa chảy ra cũng đồng thời ở cổng sau khiến bệ hạ cảm giác cái lạnh mát hay nước nào đó đang chảy ngược vào trong, nhịp điệu chậm lại rồi lại nhanh như không theo quy luật trước đó nữa - "Phốc" âm thanh mạnh xuyên qua tai cẩu nô, chất dịch nhớn ở hai thanh côn cùng lúc bắn vào cả hai cửa của bệ hạ, một mùi tanh nồng dẫu mắc dưới họng nhưng lại phát tận mũi còn cổng sau thì bản thân lại cảm giác nước nhờn ấy đang bao phủ hết toàn bộ bên trong, một cảm giác đau có, sướng có, nhục nhã có, cẩu dục có, mọi thứ đều pha trộn vào cùng một hoàn cảnh, cùng một thời gian. Đình Trung rút thanh vũ khí ra khỏi bao kiếm, tiến lại trước mặt vừa định nói thì chó cái đã lên tiếng "Cầu hai khanh cho trẫm được ra" - cái tát mạnh của Đình chủ quán làm cẩu dục bên dưới như bớt lại "Hạo Minh ngự tiền có dặn không được cho bệ hạ ra, còn giờ thì liếm sách cho ta đi nào" cầm thanh côn đặt trước mồm hoàng đế nhưng vì chưa được phóng thích nên cẩu dục vẫn còn, vẫn thèm khát mà liếm láp sạch sẽ không sót một tí gì trên đầu côn đỏ. Cả Đình Trung lẫn Lại An chỉnh lại y phục mặc kệ tình trạng con chó cái đang tư thế bò ở trên bàn vừa được trải qua cái cảm giác vạn phần sung mãn "Phía sau là long bào và y phục của bệ hạ, người mặc vào rồi có thể sẽ sớm có người đến đón, cám ơn bệ hạ đã giải tỏa cho hai huynh đệ bọn ta" - nói rồi tay chỉ về phía sau trong khi Thuận Long mệt mõi bò xuống nền nằm như mới trải qua cực hình bởi cái này là được thỏa mãn, sao lại xem là cực hình. Khi mọi thứ đã ổn định trở lại, Thuận Long nhớ lại từng cảnh tượng sắc dục vừa trải qua càng khiến chính bản thân không nghĩ mình lại làm được điều đó "Đúng là khi không được giải thoát thì trẫm hoàn toàn nghe lời không còn sợ hãi như những lần trước, trẫm muốn ra nhưng không nếu ra liệu linh hồn chó trong trẫm có tan biến chăng" những suy nghĩ như nhắc nhở chính bản thân không được nghĩ nhiều nữa, được sự cho phép của Đình Trung, hoàng đế vội vàng đứng dậy tiến lại gần mặc lại áo bào và những y phục còn lại nhưng dù chỉ mới có làm chó thực thụ mới 2 ngày, vậy mà việc đứng bằng hai chân nó khó hơn cả việc bò bốn chi như một con vật. Cuối cùng, mặc lại y phục, hoàng đế đã hiện diện trở lại nhưng bản chất vẫn là chó thì dù có thế nào vẫn không thay đổi được; Đình Trung từ xa bước lại gần "Xe ngựa của bệ hạ đang đợi bên ngoài, mặc vào trong người thật khác lúc là con chó lúc nãy, thần dự định tối nay cho bệ hạ ăn phân chính mình mà không ngờ người rời sớm đến vậy, thôi thì hẹn bệ hạ dịp khác" - câu nói làm Thuận Long giật cả mình khi nghe những từ đầy dơ bẩn nhưng không kém sự sỉ nhục nặng nề "Trẫm tạ ơn khanh đã cho trẫm thời gian được làm chó đúng nghĩa" nói rồi hoàng thượng vội vàng quỳ xuống dập đầu trước mặt Đình Trung như một con chó chào từ biệt chủ.Bước ra ngoài, hóa ra là Tử Lam đang đợi, Thuận Long có phần giật mình vì không biết hắn có thấy cảnh tượng lúc nãy hay không nhưng tâm tính như nhắc nhở bản thân rằng hoàn toàn không có chuyện đó. Tiếng ngựa hý lớn, tiến về Càn Thanh cung ............................................(Cám ơn mọi người follow truyện nhen)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info