ZingTruyen.Info

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 31: Trưởng Thành

Kalos1989

(Càn Thanh Cung)

Hoàng đế và đại tướng quân đang ở tâm trạng khác nhau, không rõ suy nghĩ đại tướng quân là gì nhưng với bệ hạ thì khá bất ngờ bởi không hiểu câu nói của Đường khanh gia "Chúc mừng trẫm, ý khanh là gì"- Đường Nhan lúc này mới cất tiếng nói "Dạ bẩm bệ hạ, quân ta toàn thắng với lũ man di phương Bắc, lâm le bờ cõi của Đại Thanh quốc ta, thần đến đây để báo bệ hạ tin vui này", nghe đến đây Thuận Long mới nhớ lại cách đây 2 tháng, y có nhận được tấu sớ từ biên cương chuyển về, trong đó bảo rằng quân giặc đang ý đồ gì đó, thì hóa ra Đường đại tướng quân đã đem quân chinh phạt lũ giặc ấy "Thật không hổ danh là Đường Nhan, tâm phúc của trẫm, rất đáng khen, trẫm nhất định phải trọng thưởng" - Đại tướng quân ngay lập tức quỳ hành lễ tạ ơn nhưng có vẻ bệ hạ đang có suy nghĩ gì đó, chốc chốc lại sờ phần đũng quần và điều này không qua được mắt của tướng quân "Dạ nếu bệ hạ mệt mõi, thần xin được phép cáo lui" và tất nhiên Thuận Long cũng rất vui vì điều đó bởi hình như hoàng đế đang có một suy nghĩ gì đó trong đầu "Ừ được rồi,  vậy khanh đến Quảng Trữ ti đễ lãnh thưỡng đi.

Đường Nhan rời đi cũng là lúc Thuận Long tiếp tục suy nghĩ trong đầu, chẳng rõ bệ hạ đang nghĩ gì, chốc chốc lại sờ phần đũng quần rồi lại chống cắm rồi lại rời khỏi bàn trà rồi lại quay về chỗ cũ ngồi xuống, không thể nào đoán được đế vướng đang suy nghĩ điều gì; nghĩ mãi cuối cùng Hoàng thượng dường như đã đưa ra quyết định "Kẻ ở ngoài mau truyền Hạo Minh ngự tiền đến gặp trẫm" , người bên ngoài lúc này không chỉ có mỗi những tên thị vệ bình thường mà còn có sự hiện diện Tử Lam và dĩ nhiên hắn hoàn toàn không hiểu tại sao khi vừa lúc nãy Hạo Minh ca ca vừa rời đi thì bây giờ bệ hạ lại gấp rút gọi gặp, liệu chăng có điều gì bên trong đó thì kẻ bề tôi như hắn hoàn toàn không thể biết được.... Cánh cửa Càn Thanh điện mở ra lần nữa rồi tiếp tục đóng lại chỉ để đón chào sự hiện diện của một người, không ai khác chính là Hạo Minh, vừa nhìn thấy ngự tiền bệ hạ ngay lập tức đúng dậy dù không hành lễ hay ra dáng là một con cẩu nô nhưng nhìn thế này cũng đủ để hiểu được vị trí của hai người này khác nhau như thế nào; ngồi xuống bàn trà, Hạo Minh không đổi ngạc nhiên bởi vừa lúc nãy chẳng có gì thì giờ lại gấp rút gọi hắn đến "Được rồi, bệ hạ muốn gì nói xem", câu ra lệnh nếu như trước đây điều này phạm tội vô lễ với thánh thượng nhưng giờ điều này đã khác bởi kẻ ở dưới giờ là chủ trong khi người bề trên lại chính là nô tài - bẽn lẽn, khom đầu, Thuận Long lúc này mới cất tiếng " Lúc nãy Đường khanh có đến bẩm tấu với trẫm về tình hình biên cương hiện rất thuận lợi mà công việc triều chính hiện tại cũng không quá quan trọng với nhiều việc như trước, trẫm đang suy nghĩ nếu khanh có thể cho tìm cho trẫm một nơi để trẫm làm chó, sống như một con chó thật sự thì thế nào, không cần phải nói rằng trẫm hoàng đế, chỉ là trẫm nghĩ những bài học khanh dạy trẫm vốn dĩ để sau này trẫm phát triển bản thân mình" - từng từ từng chữ hoàng đế nói ra đều được Hạo Minh nghe và tất nhiên hắn cũng khá bất ngờ trước đề xuất đó "Nếu bệ hạ muốn cũng được, nhưng ta e rằng che giấu thân phận bệ hạ chỉ khiến chuyện này không gì đặc biệt .... bởi ta từ lâu đã có suy nghĩ này , và dĩ nhiên nếu bệ hạ mong muốn được vậy thì có thể chờ ta trong hôm nay chăng?" - lời nói Hạo Minh thắp lên trong suy nghĩ hoàng đế một tia hi vọng nhưng câu "không che thân phận thì thật làm hoàng đế nhớ đến chuyện ở Đài Kích vô cùng" - Hạo Minh đứng dậy chuẩn bị rời đi thì đột nhiên hắn dừng lại "Trong lúc chờ đợi, thần nghĩ bệ hạ nên dành thời gian soạn tấu chương để có thể đi chơi thoải mái" - nói rồi hắn rời đi để lại sự rối trí nhưng cũng không kém phần thèm thuồng và thích thú trước lời nói đó bởi vốn dĩ điều đó cứ như kích thích phần bên dưới hoàng đế nhưng việc Long cụ bị giam lại khiến bệ hạ mỗi khi cương cứng lại gánh lấy cảm giác đau buốt từ bên dưới đũng quần. Như bỏ quên một điều gí đó,  Thuận Long chạy một mạch thật nhanh ra cửa kim điện "Hạo Minh, trẫm cần gặp  ngươi  lần nữa" vì trước mặt một loạt các tên thị vệ khác nên việc xưng hô có phần lấp vấp khác bình thường - " Khanh có thể tháo khóa cho trẫm không, trẫm không muốn bị thấy mang hình hài thế này" , hiểu ý hoàng đế , Hạo Minh lấy một chìa khóa nhỏ bằng vàng rồi tự tay luồn vào thẳng phần bên dưới bệ hạ thay vì yêu cầu Hoàng đế mở ra, kiểu đúng như đã xem Thuận Long như một món đồ hơn là một bậc đế vương ....

Ngồi duyệt tấu chương nhưng tâm can lại chờ đợi vì không biết điều gì sẽ đến dẫu rằng phần bên dưới đã được trống trãi, bản thân hoàng đế xin mở khóa một phần vì khá đau nhưng một phần vì sợ nếu như Hạo Minh tìm được chổ bên ngoài thì liệu rằng những kẻ đó nhìn vào có khiến bệ hạ nhục nhã vạn phần hay không. Cảm giác ngồi ngai cao nhưng lúc này bệ hạ chỉ ao ước có ai đó kéo y xuống lột sạch quần áo tống ra ngoài để làm chó mà không phải lo lắng bất cứ điều gì, cảm giác ấy thật không biết thế nào những nghĩ thôi đã thấy sung sướng, những suy nghĩ thú tính ấy làm phần hạ thân bên dưới hoàng thượng lại một lần nữa cương cứng. Đang nghĩ ngợi thì bổng "Dạ bẩm bệ hạ, Hạo Minh ngự tiền cầu kiến ạ" tiếng truyền từ bên ngoài báo vào làm bệ hạ mừng rỡ vì sự chờ đợi cuối cùng cũng đã có kết quả "Mau truyền khanh ấy vào" - Hạo Minh vừa bước vào bệ hạ đã mừng rỡ lộ rõ ra mắt, và tất nhiên vừa dự định hỏi "Bệ hạ mau mặc long bào, đầu đội kim mão, ăn mặc như thượng triều rồi đi theo thần"; một sự gấp rút trong câu nói khiến Thuận Long ngạc nhiên nhưng không nghĩ đến việc hỏi lại dường như bệ hạ giờ đã hiểu bản thân giống như một con vật nghe lời chủ hơn là một con thú chưa được ai thuần hóa. Hoàng đế vội vã làm theo lời Hạo Minh, nhanh chóng mặc y phục chỉnh trang mọi thứ, việc không mặc long bào như trước đây và chỉ mặc phần áo rồng bên trong khiến hoàng đế cảm thấy rất nhẹ nhưng việc khoác lên người nhiều thứ thật khiến bệ hạ mệt mõi, những lúc thế này hoàng thượng chỉ ao ước có ai đó lột sạch y phục để Thuận Long có thể làm một con chó đúng nghĩa tì hay biết bao nhiêu. Khi mọi thứ đã hoàn tất thì cũng là lúc bệ hạ đi cùng Hạo Minh bước ra ngoài "Trẫm có việc ra ngoài cung vài ngày, nếu có ai đến yêu cầu vài ngày sau hãy đến" - hoàng thượng nhắc nhỡ những tên thị vệ canh gác Càn Thanh cung nhưng chẳng hiểu sao lúc này lại chẳng thấy sự hiện diện Tử Lam đâu cả; việc di chuyển bằng kiệu cũng không dùng bởi hoàng thượng hiểu rõ việc này làm việc dâm dục lén lút mà thành, vậy nên càng kín tiếng lại càng tốt, đi cùng Hạo Minh nhưng ngự tiền vẫn im lặng không nói tiếng nào khiến hoàng đế cảm thấy lo lắng, đôi lúc định hỏi nhưng lại nhớ đến bản thân trước mặt Hạo Minh chỉ là một con chó việc hỏi có vẻ không ổn lắm, nhưng bầu không khí im lặng ấy không duy trì mãi "Bệ hạ, lần này thần đưa bệ hạ đến một chỗ, chuyện của bệ hạ ở đó đều biết, duy chỉ có điều sau khi đưa bệ hạ đến đó người phải tự mình vào, 3 ngày sau ta sẽ đến đón" - Hạo Minh vừa đi vừa nói trong khi hoàng thượng cảm thấy vừa vui mừng nhưng lại vừa nhục nhã bởi vui chính là được làm điều bản thân mong muốn bấy lâu nhưng nhục nhã vạn phần chính là thân phận của y thì ai cũng rõ "Dạ trẫm đã nhớ rõ" - câu trả lời lại khiến Hạo Minh quay đầu sang nhìn "Ồ nay bệ hạ ngoan ngoãn nhỉ, thế sao không bò dài đến chỗ xe ngựa đỗ sẳn"; Thuận Long thật ra nghĩ rằng chỉ muốn nói vậy để được khen nhưng không ngờ lại kèm theo sự nhục nhã "Ý khanh bảo trẫm cởi tất cả để bò phải không" - Hạo Minh dùng tay chỉ thẳng vào áo bào của bệ hạ "Bệ hạ ngu ngốc vậy à, quả là khi là chó, trí thông minh bệ hạ giảm hẳn nhỉ" - chính câu nói này chính là đáp án làm hoàng thượng hiểu ra, y từ từ hạ mình xuống nền đá, mặc áo bào bò như đúng câu Hạo Minh nói, cứ như thế cả hai đi đến chỗ để rời khỏi Tử Cấm Thành. 

Việc bò khi mặc long bào sẽ khác với lúc trần truồng mà bò bởi như vậy dù khiến phần bên dưới của Thuận Long nổi cộm nhưng cái thú dục lại không nhiều, những lúc như thế chỉ khiến bệ hạ mệt mõi vạn phần, di chuyển bằng hình thức này dường như không gây ra sự khó khăn với hoàng thượng nữa bởi việc bò như một con vật đã khiến bệ hạ thành thạo không hề yếu một tí nào; dù là đi hay là bò thì mục đích cuối cùng vẫn là đến địa điểm cuối, không đâu khác chính là nơi xe ngựa được đỗ sẳn ở nơi gần ra khỏi hoàng cung "Đứng dậy được rồi bệ hạ, nhanh lên, không thì lát khó ra khỏi cung" Hạo Minh hằn giọng ra lệnh trong khi Thuận Long đang mỗi lưng vì bò đoạn dài đổi lại không được nghỉ ngơi một chút xíu nào. Xe ngựa chạy như bay khác hẳn việc bò như một con chó mà hằng ngày hoàng thượng hay thực hiện, cảm giác bản thân ở trong buồng xe trong khi Hạo Minh lại đánh xe ngựa phía trước thì quả thật nhiều lúc bệ hạ suy nghĩ thấy mình quả rất giống .... "Không biết chỗ sắp đến là như thế nào, nhưng trẫm cảm giác bản thân như một con chó đang được đem đi bán mới để trong buồng" những suy nghĩ hài hước ấy dù không gì quá đáng nhưng nó cũng khiến phần Long Cụ nổi cộm rõ dưới đũng quần rồng "Trẫm không biết chỗ khanh đưa trẫm đến là gì, Khanh có thể cho trẫm biết không" - thật ra hoàng đế đã muốn hỏi từ lâu lắm rồi nhưng cứ mỗi khi thấy mặt Hạo Minh nghiêm nghị lại làm bệ hạ chẳng dám nói nên lời - "Chỗ đó là một tiệm mỳ không quá lớn nhưng đổi lại sẽ cho bệ hạ mọi thứ người muốn, thế nên bệ hạ cứ nói với chủ tiệm điều người cần là gì, hắn sẽ đáp ứng" Hạo Minh vừa đánh ngựa di chuyển vừa nói vọng vào trong; đã có được câu trả lời cần có, sự lo lắng cũng vơi dần đi bởi bệ hạ dẫu sao cũng cảm thấy lo lắng vì nếu bản thân chẳng biết điều gì thì thế nào. Tiếng ngựa hí dần rồi chậm lại "Bệ hạ đã đến, chỗ này cổng sau, người vào nhanh rồi thần quay về lại hoàng cung" Hạo Minh mặt hướng vào trong trong khi bệ hạ chỉ biết nghe rồi nhanh chóng bước xuống trong một tâm trạng lo lắng có, hồi hộp có bởi vừa bước xuống xe ngựa đi nhanh khiến hoàng đế bất ngờ tột độ. 

Ngước nhìn lên thì đây là một quán ăn rõ ràng, có vẻ cũng nhỏ không biết có đông khách hay không nhưng lại thấy im lặng đến lạ thường, trước mặt hoàng thượng là một cánh cửa kiểu phong cách của các quán ăn, dùng tay đẩy vào thì trước mặt bệ hạ đã có hai người đứng đợi sẳn "Các ngươi là..." hoàng thượng bất ngờ bởi không nghĩ rằng hai người này đã đứng sau cánh cửa chỉ cần đợi y đẩy cửa vào - "Dạ hoàng thượng, Ngự tiền Hạo Minh có nói chúng nô tài chuẩn bị đón tiếp người, nô tài tên Lại An là tiểu nhị, còn đây là Đình Trung chủ của quán Mì Triều Dương"một kẻ miệng mồm có vẻ liên tục đang giới thiệu bản thân mình với bệ hạ, nhìn dáng vẻ cả hai đều khá gầy nhưng tuổi hẳn còn rất trẻ "Chắc hai ngươi cũng biết lí do trẫm đến đây rồi đúng không" bệ hạ dò hỏi lại cho chắc chắn; lúc này người nam nhân tên Đình Trung tiến lại gần với bệ hạ "Dạ cả hai nô tài đều biết, chính nô tài nhờ Hạo Minh thị vệ yêu cầu bệ hạ mặc long bào đến đây" - thì ra là vậy bởi hoàng đế biết rõ Hạo ngự tiền rất thích nhìn y chỉ mặc phần áo rồng bên trong thế tại sao lại yều cầu như vậy, thắc mắc cuối cùng cũng đã được giải đáp.

(Đoạn này là cuộc hội thoại chủ quán Mì và bệ hạ)

Hoàng thượng (HT): Vậy là khanh là chủ quán, có thể cho trẫm hỏi giờ sẽ trẫm sẽ làm gì được không?

Đình Trung ( ĐT): Bệ hạ, vẫn chưa đâu, hôm nay vì biết người đến nên cả hai chúng thần đã cho quán đóng cửa một ngày để dành thời gian với bệ hạ 

HT: Vậy là khanh đã biết việc trẫm.... - hoàng thượng ấp úng vì một phần ngại nói ra điều này

ĐT: Dạ, cả thần và Lại An đều rõ ạ, ai mà chẳng có bí mật, chuyện bệ hạ thích làm chó thì dù có che giấu thì vẫn vậy. Hạo ngự tiền có ơn giúp chúng thần nên vì thế thần cũng giúp bệ hạ xem như trả ơn huynh ấy.

HT: À, ra vậy, vậy khanh muốn nói gì với trẫm. 

ĐT: Dạ cũng không có gì, chỉ là Hạo huynh bảo bệ hạ đến chỗ của thần làm chó để giảm bớt thú tính nhưng mà nô tài không rõ bệ hạ thuộc giống chó gì..

HT: Giống??? - bệ hạ ngạc nhiên khi nghe đến thuật ngữ đó

ĐT: Dạ chỉ để muốn biết thông tin con chó, dạ không thông tin về bệ hạ thôi ạ.

HT: Đình Trung này, trẫm thiết nghĩ, trẫm vốn dĩ là thiên tử nhưng lại muốn làm chó - làm cẩu thế nên trong câu ngươi nói cứ gọi trẫm là con chó không cần sợ phạm thượng, còn về việc ngươi hỏi trẫm giống gì thì quả thật trẫm không biết.

ĐT: Dạ nếu bệ hạ nói vậy thì thần cũng bình thường, bệ hạ không biết người thuộc giống gì hả, vậy sao đây nhỉ  - Đình Trung vò đầu một chốc

ĐT: À, thường để xem giống thì sẽ xem toàn bộ cơ thể con chó đó, không biết bệ hạ có thể cởi ra được không ạ. 

HT: À, hóa ra để xem trẫm giống chó gì thì phải xem toàn bộ cơ thể trẫm. Được, để trẫm cởi.

ĐT: Lại An mau lại giúp bệ hạ.

HT: Không, trẫm tự làm được, dù sao lát nữa cũng là chó của quán mỳ nên không sao - nói rồi bệ hạ cởi kim mão, áo long bào, dây lưng để tất cả lên bàng, kế đó là áo gấm rồng, quần gấm rồng, rồi đến đôi ủng rồng, để lộ ra mọi thứ trước mặt Lại An và Đình Trung.

ĐT: Ồ, đúng là khi bệ hạ cởi bỏ tất cả vẫn thể hiện rắn chắc của cơ thể, phần bên dưới bệ hạ khá lớn. 

HT: Chắc nhìn khi trẫm không mặc gì rất giống chó đúng không. Vậy khanh có biết trẫm thuộc giống chó gì không?

ĐT: Dạ nhìn từ cơ thể bệ hạ, rồi đặc biệt phần bên dưới, vật này khá to , thần có thể sờ không?

HT: Trẫm đến đây là chó khanh, là con  vật của quán, không cần phải lo lắng điều đó

ĐT: Khá lớn, cỡ cả bàn tay, nhìn góc độ này, thần nghĩ có thể bệ hạ thuộc giống chó cu to hoặc giống chó ăn tạp

HT: Thế sao - cảm thấy nhục nhã khi bị là giống chó rồi ăn tạp những từ ngữ này khiến hoàng thượng rùng mình vì cơn cương cứng liên tục.

ĐT: Bệ hạ ngồi xuống được rồi, thần có việc muốn hỏi tiếp.

HT: Khanh có điều không biết, trẫm có nguyên tắc khi đã cởi tất cả nghĩa trẫm không còn là thiên tử, nên trẫm có thể ở tư thế chó để nghe khanh nói rồi trả lời.

ĐT: À. Nhưng giờ thần vẫn cần nói chuyện nhiều hơn để biết thêm về con chó của thần nhận nuôi, thần vẫn chưa biết nhiều về con chó này, nếu thế bệ hạ mặc lại mấy cái đó đi, nhìn đúng là mấy cái áo quần bên trong bệ hạ trông rất đẹp.

HT: Nếu khanh cho phép thì trẫm xin phép mặc lại rồi ngồi - hoàng thượng lúc này nhận ra có vẻ Đình Trung nói chuyện rất lịch sự. 

ĐT: Ngồi thế này, có vẻ thoải mái nói chuyện. Được rồi, vậy là bệ hạ thuộc giống chó cu to, nhưng là chó đực hay chó cái vậy ạ.

HT: Sao, trẫm bên dưới vẫn còn, trẫm là chó đực - việc tự nhận và tự gọi mình là chó trông thật khiến bản thân nhục nhã.

ĐT: Lại An ngươi lại giải thích bệ hạ điều này đi,

Lại An đứng phía xa quan sát nãy giờ, cuối cùng cũng cơ hội tham gia cuộc nói chuyện "Dạ bẩm bệ hạ, ý của Đình huynh là hỏi bệ hạ nếu người thích quan hệ với chó cái thì người là chó đực, còn nếu bệ hạ ngược lại thì là chó cái ạ"

HT: Cái này ....

ĐT: Bệ hạ cứ thoải mái, do thần được Hạo huynh tặng con chó nhờ huấn luyện nên cũng phải giúp nó cả về việc giao cấu duy trì.

HT: Thật ra, giải thích Lại An cho thấy trẫm có vẽ là  .... chó cái - ngập ngừng nói ra

ĐT: Bệ hạ không cần e ngại, chúng nô tài hiểu nên việc bệ hạ là chó cái cũng không sao. 

HT: Vậy các khanh còn gì muốn hỏi trẫm nữa không?

ĐT: Thức ăn ưa thích bệ hạ là gì? Vì theo quan sát giống thì có vẻ bệ hạ có thêm khả năng là chó ăn tạp nhưng không rõ bệ hạ có thể ăn được gì.

HT: Các thức ăn dư thừa trẫm đều ăn được, còn ưa thích thì trẫm không rõ.

ĐT: Vậy để thần giải thích thêm, phần ưa thích chính là phần mà chó hầu hết con nào cũng thích ăn, chỉ là không biết bệ hạ có thích không?

HT: Đó là gì vậy Đình Trung?

ĐT: Hầu như chó đều thích nước tiểu và ăn phần chất thải của chính nó hoặc của đồng loại nó.

HT: Điều này, thật ra trẫm uống được nước tiểu, hồi ở hoàng cung, trẫm có từng làm bồn tiểu cho đám thị vệ. Còn phần chất thải thì trẫm chưa từng

ĐT: À, ra là vậy. Nãy giờ thần cũng hỏi bệ hạ khá nhiều, dẫu sao người cũng là hoàng đế, nên người có thể đưa ra quy tắc khi người làm chó thì như thế nào không, để thần và Lại An có thể chu toàn cho bệ hạ trong 3 ngày sắp tới.

.......................

Cám ơn các bạn đã chờ đợi phần truyện của mình 



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info