ZingTruyen.Info

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 3: Quy tắc và những trò vui

Kalos1989

"Dạ bẩm hoàng thượng, người muốn nghe như thế nào" - Ninh Tử vừa nói vừa không biết nói như thế nào, nói hết những điều hắn biết hay sao.

"Nói hết những điều ngươi biết về đặc điểm của chó để trẫm học theo, à mà ngươi sắp làm chủ nhân của trẫm thì cũng bớt sợ hãi đi, hãy lại đây ngồi, còn trẫm đứng nghe ngươi nói, chó như vậy mới phải phép đúng không nào?" - Nói rồi Thuận Long đứng dậy, nhường chổ ngồi cho Ninh Tử rồi đứng một bên nghe chủ nhân của hắn nói.

Ninh Tử mặc dù có giật mình nhưng sau khi nghe hoàng thượng nói vậy cũng nhẹ lòng mà kể với hoàng thượng "Bẩm hoàng thượng, giữa hoàng thượng và chó có thể giống cũng khác nhiều. Nô tài nghĩ có 3 điều cơ bản mà hoàng thượng không có. Đầu tiên là lỗ mũi thính, người ta thường nói thính như chó, quả không sai, chúng có thể ngửi  mùi từ xa riêng hoàng thượng lại không có. Thứ hai chính là chó không mặc quần áo, hoàng thượng lại khác, người đầu đội mão, mặc áo long bào có lẽ là rất khác. Và điều cuối cùng chính là đuôi, hoàng thượng người không có đuôi".

Nghe xong ba điều trên Thuận Long im lặng rồi hỏi " Thế trẫm phải làm gì để khắc phục điều đó, nếu ngươi nói điều thứ 2 thì trẫm có thể thực hiện, trẫm sẽ cởi bỏ long bào, trần truồng bò như chó nhưng 2 điều còn lại thì giải quyết ra sao". Thuận Long lúc này thèm khát cảm giác đó đến nổi mồ hôi trên trán bắt đầu xuất hiện, hắn hỏi nhiều hơn.

" Dạ bẩm hoàng thượng, điều thứ 2 hoàng thượng nói quả có lý. Hai điều còn lại có thể bỏ qua điều đầu tiên bởi hoàng thượng người khi làm chó lâu ngày sẽ học được khả năng đó, còn đuôi thay vì chó có mà hoàng thượng lại không, nô tài cho rằng thay đuôi bằng việc ăn đòn thì hoàng thượng thấy thế nào? Nô tài nghe bảo hoàng thượng rất thích ăn đòn" - Ninh Tử hỏi nhưng lại nhấn mạnh từ ăn đòn như có vẻ muốn thể hiện quyền lực chủ nhân.

Ngay lúc này, Thuận Long lập tức quỳ xuống dập đầu trước mặt Ninh Tử " Bẩm Ninh Tử chủ nhân, trẫm không biết xưng hô vầy thế nào nhưng nếu được vậy trẫm rất sẳn lòng, chỉ cần chủ nhân muốn trẫm làm gì trẫm cũng sẽ thực hiện". Ninh Tử như mở cờ trong bụng, mới vừa nãy thôi hắn là nô tài thì giờ đây đương kim hoàng thượng lại quỳ dưới sàn gọi hắn là chủ nhân. "Nếu hoàng thượng đã có lòng thì nô tài cũng mạn phép hỗ trợ"

Thuận Long quỳ dưới sàn có vẻ mõi nhưng hắn không nói ra vì hắn biết hắn là chó nên im lặng hồi lâu "Ninh Tử chủ nhân, khi không có ai cứ xưng hô khác bình thường không cần gọi ta là hoàng thượng hay xưng là nô tài". Ninh Tử cúi xuống nhìn hoàng thượng rồi bảo "Ta sẽ vẫn gọi ngươi là hoàng thượng vì gọi vậy khiến ngươi nhục nhã hơn, khiến ngươi luôn biết rằng dù ngươi có là hoàng đế thì vẫn là con chó của ta" - hắn cười sang sảng còn hoàng thượng thì nơi Long Cụ trú ngụ như đang ngóc đầu dậy. 

"Dạ trẩm tuân lệnh chủ nhân, giờ chủ nhân có muốn trẫm cởi bỏ long bào bò như chó không?" - Thuận Long hỏi vì hắn quá thèm khác được giải tỏa cơ thể nhưng vẫn phải hỏi vì chó mà không có chủ là chó hoang sao. Hắn ngước nhìn chủ nhân xem động tĩnh. "Được, hoàng thượng cởi long bảo và tất cả những gì người đang mặc ra, rồi hóa kiếp làm chó ta xem, à lần này hoàng thượng tự cởi nhé" - Ninh Tử nhấn mạnh như muốn tạo cảm giác cho Thuận Long. 

Hoàng Thượng Thuận Long lúc này mừng rỡ, đứng dậy, hắn bắt đầu cái công việc mà đó giờ hắn chưa từng làm nhưng nay lại tự thân thực hiện. Thuận Long bắt đầu cởi bỏ mão, dây lưng, long bào. Phía sau lớp long bào chính là lớp áo trong của hoàng thượng, Ninh Tử ra hiệu yêu cầu Thuận Long dừng lại, y từng bước lại gần dùng tay sờ vào lớp áo này rồi phẩy tay yêu cầu hoàng thượng tiếp tục cởi. Hoàng đế tiếp tục cởi bỏ áo rồng bên trong, cởi hia rồng, và cuối cùng là quần rồng, khi quần được kéo xuống Thuận Long như rũ bỏ gánh nặng bấy lâu, trước mắt Ninh Tử chính là Long cụ đang cương cứng sừng sững và oai vệ. Ninh Tử dùng tay sờ vào thì Thuận Long rùng mình rồi hắn hỏi " Hoàng Thượng, từ nay về sau vật này không còn gọi là Long cụ mà gọi với cái tên mỹ miều là cu chó, và những thứ quần áo này ngoại trừ không có ai thì không được phép mặc". Thuận Long nghe cái tên mới mà cu chó của hắn đã cứng hẳn, và hắn cũng hiểu vậy từ giờ hắn đã được làm chó rồi sao. 

Đang chần chừ đứng yên thì bổng dưng Thuận Long ngã nhào ra sàn, hắn giật mình quay lại thì hóa ra chính Ninh Tử đã đá mông khiến hắn ngả nhào " Hoàng Thượng, chó mà đứng đưa cu vào mặt chủ nhân không phải phép, phạt đánh mông 20 cái". Nghe thế hoàng thượng khom lưng, 2 tay trước chống, hai chân trước chịu lực để tạo tư thế như chó nhưng khi biết phạt đánh mông 20 cái thì y không biết chủ nhân sẽ đánh hắn bằng gì. Trong lúc y trầm ngâm suy nghĩ thì Ninh Tử ghé miệng lại lỗ tai Thuận Long "Hoàng thượng người bị điếc à, ta nói người bị phạt đánh mông,sao ngươi còn ở đây". Hiểu ý Ninh Tử nhưng y không biết làm gì nên bò hay nên đi, nên mặc lại long bào hay trần truồng thế này mà đi ra kiu người lấy roi da, trong lòng hắn giờ không biết nên làm thế nào là đúng.

Hóa ra Ninh Tử hiểu rõ cái tâm tư của chính con chó hắn mới nhận " Hoàng thượng bò ra cửa lấy roi mau, lấy thế nào là tùy ngươi nếu bị thấy cũng tùy người tự quyết". Thuận Long chần chừ nhưng cũng không thể không lấy, hắn cũng muốn biết cảm giác ăn đòn như thế nào. Nói rồi hắn từng bước bò chậm ra ngoài, cái cảm giác bò thật khó tả, hắn không hiểu sao cu chó của hắn cương cứng hẳn hay nó đang được về đúng bản chất là chó nên mừng rỡ cương lên. Đến cửa lớn, Thuận Long chần chừ rồi gọi lớn " Lý Tổng quản, mang roi da đến cho trẫm". Người bên ngoài chỉ nghe tiếng dạ rất nhỏ.

Lý Tổng quản đi lấy roi nhưng thật lòng khá lo cho tiểu Ninh Tử, thật sự lão không biết tên tiểu thái giám này làm gì khiến hoàng thượng nổi giận. Dù lo lắng nhưng phận là nô tài nếu không nghe chủ tử cũng vạ lây. "Dạ bẩm hoàng thượng, lão nô mang đến rồi ạ" - Lý Tổng quản hỏi lớn. 

Thuận Long lúc này đang chật vật bò lại gầm bàn chổ để tấu chương, bò lên bậc thang cũng khó vô cùng với y, cũng đúng thôi, đôi chân để đi nhưng nay bò cũng rõ mệt. "Ngươi cứ để ở trên sàn, rồi đóng cửa lui ra cho trẩm". Lão thái giám làm theo và khi vừa đóng cửa lại thì hoàng thượng Thuận Long cũng đang bò xuống từng bậc lại gần cây roi da mà nhìn. Hắn nhìn không phải vì chưa từng thấy mà nhìn vì không biết nên mang vào như thế nào, bởi tay chân bò thì lấy đâu ra để lấy roi. Thờ thẫn một lúc, y cuối cùng dùng răng cắn vào roi rồi mang vào trong, Thuận Long vừa vui mừng nhưng vừa nhục nhã, hắn vui vì hắn đã thực hiện khao khát nhiều năm nhưng nhục nhã bởi giờ hắn không còn là hoàng đế mà lại trần truồng bò như chó. Nghĩ thế thôi đã khiến hắn cương cứng con cu chó.

Vào đến bàn trà, trước mắt Thuận Long là cảnh Ninh Tử đang cầm Long Bào của y mà cắt thành từng mảnh, y hoảng hốt không phải vì y không còn long bào nào mà bởi không hiểu sao chủ nhân làm thế. "Hoàng thương ngậm roi tới rồi à, Hoàng thượng thấy long bào bị cắt vụn thế này người hiểu tại sao không?" - Ninh Tử hỏi vờ xem ý của con chó mới nhận. Thuận Long nhìn thật sự không hiểu nên chỉ lắc đầu. Lúc này chủ nhân của hắn mới nói " Ta làm vầy vì muốn hoàng thượng nhìn vào mà biết khi chỉ có ta và ngươi thì ngươi chỉ là chó, và ta cũng có lòng tốt khi không muốn ngươi mặc long bào nữa, mặc rồi cởi ra thì thật lâu nhỉ, ta muốn ngươi mặc áo bào trong thôi, dù là thượng triều hay làm gì cũng vậy, người chịu chứ". 

Thuận Long nghe xong như dần hiểu được vấn đề, hắn biết việc mặc long bào từ lâu đã quá chán nản, hắn ước được bỏ lâu lắm rồi nhưng nay yêu cầu này nghe vẻ không hợp lý nhưng không sao, miễn được thỏa cái thú tính trong người là được "Trẫm nguyện nghe theo chủ nhân, không dám cãi, nhưng khi nào chủ nhân mới phạt roi trẫm". Y quá thèm cái cảm giác ăn đòn nhưng không biết nên nói thế nào nên đành nói ra cho hết tâm tư. Câu nói của hoàng đế càng khiến tên nô tài ngày nào giờ thành chủ nhân trở nên đắc chí, Ninh Tử rời khỏi chổ ngồi đi vài bước nhìn con chó của y đang bò dưới đất. Suy cho cùng bởi là hoàng đế nên từ nhỏ Thuận Long đã văn võ song toàn, cơ bắp của hắn to lớn, chưa kể đến Long cụ oai vệ trong quần nhưng lúc này đây mọi thứ đã thay đổi, hắn có thể là hoàng đế trước bá quan văn võ nhưng trước mặt Ninh Tử thì là một con khuyển nô không hơn không kém. 

Ninh Tử lúc này dùng tay vỗ mạnh vào mông hoàng thượng rồi nói "À hóa ra hoàng thượng đang thèm ăn roi đấy à, được ta cho phép, ta sẽ đánh cho ngươi ngày mai thượng triều ngồi không được mà phải bò". Nghe tới đây, Thuận Long giật người run lên, run không phải vì sợ mà vì nó rất đặc biệt với hắn, hắn không quan tâm ngày mai ra sao nhưng miễn được thỏa cái thú tính là được. Vâng ngay sau đó là tiếng roi quất vào mông hoàng đế, nhát roi đầu tiên rất lớn, nó hằn đường đỏ hồng, tiếng vang ấy thoát ra khỏi Càn Thanh cung, lũ thị vệ thái giám sợ hãi vì cho rằng Ninh Tử đang chịu phạt. Nhưng thật thú vị làm sao kẻ chịu phạt lại không phải, Thuận Long dù tê  mông và đôi lúc thấy rát, hắn cũng không thể la lên, hắn chỉ rên vì sướng vì thỏa mãn cái bản chất khuyển nô trong người.

"Hoàng thượng thấy 5 roi đầu thế nào, có nhẹ không hay muốn ăn roi thêm và mạnh thêm" - Ninh Tử dùng tay nâng mặt hoàng đế lên nhìn, gương mặt y lúc này đỗ đầy mỗ hôi cùng với một vẽ mê mụi gì đấy. "Dạ chủ nhân, trẫm rất thích, chủ nhân cứ đánh đến lúc mõi tay thì dừng ạ" - Thuận  Long nói thế không phải vì nịnh nọt mà vì y muốn được đau hơn, cũng đúng thôi là hoàng đế đó giờ có ai cả gan dám đánh hắn, càng nhiều roi về sau là những đường đỏ hằn trên mông kèm với con cu chó cương cứng, cứ như máu không dồn vào não nữa mà tất cả dồn thằng vào vị trí này. Hai mươi roi da đã xong, Ninh Tử quay lại bàn trà ngồi nghĩ tay, không phải vì mõi mà hắn muốn hành hạ con chó ấy từ từ chứ không gấp rút. "Đội ơn chủ nhân đã tặng trẫm những nhát roi, chủ nhân còn cần gì không ạ cứ sai bảo trẫm" - Thuận Long lúc này cũng bắt đầu ra dáng 1 nô tài thay vì một hoàng đế, y cúi đầu không dám ngẩng mặt nhìn chủ, chỉ liếc thoáng thấy áo bào, hia rồng một thoáng. Hắn nhìn không phải vì muốn được mặt mà hắn biết rằng từ giờ phút này hắn đã từng bước đạt được ước mơ của hắn. 

"Thôi ta chán rồi, đánh hoài cũng chỉ vậy, ngươi mặc quần áo vào đi, còn ta thì ra ngoài, à nên suy nghĩ xem ngươi còn thiếu cái gì để giống chó hơn" - Ninh Tử bước xuống thềm rồi đột ngột quay lại "Không mặc long bào nhé chó con". Đợi chủ nhân bước ra khỏi phòng và cửa dần đóng lại, y mới bắt đầu đứng dậy, đứng quả thật khó chưa kể không biết ngồi có được không, Thuận Long lúc này mặc như những gì chủ nhân bảo rồi thử ngồi lên ghế, một cảm giác đau đẩy thẳng lên não, nhưng kèm với đó lại là cảm giác đê mê lạ thường.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info