ZingTruyen.Info

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 29: Cơn "Đói"

Kalos1989

(Càn Thanh Điện)

Tọa trên ngai rồng, Thuận Long đang miệt mài đọc tấu sớ mà các quan đã gửi lên từ nhiều ngày trước đó, có những tấu chương còn bị y quên mất, mọi thứ chỉ vì cái cẩu dục bên trong của y mà khiến công việc giờ thật đình trễ, thật vậy nếu như Hạo Minh không cho thời gian 3 ngày nghĩ ngơi thì e rằng không biết tình hình đất nước sẽ diễn biến như thế nào, cả gian phòng lớn của Kim điện chỉ có mỗi hoàng đế thay vì sẽ có thêm một người mài mực đứng cạnh nhưng hoàng thượng không hề muốn bởi y dự định cho Tử Lam làm điều này bởi hắn rành rọt công việc ở đây, mặc dù nói là vậy nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy tên thị vệ này, hoàng đế lại cảm thấy nhục nhã ê chề dẫu rằng chủ nhân cho phép y cứ như mọi ngày và với chủ nhân điều đó là bình thường ngược lại cái cảm giác lo lắng nhục nhã của bệ hạ. Đang cặm cụi phê duyệt tấu chương thì phần hạ thân của hoàng đế lại cương cứng dẫu rằng y chỉ mới vừa nghĩ đến Tử Lam thôi, thế mà giờ nó lại nổi cộm bên dưới lớp quần gấm màu vàng  của bệ hạ "Long cụ ơi là long cụ, ngươi thích trẫm ở tư thế là một con chó à nhưng chủ nhân cho trẫm thời gian nghĩ ngơi chắc hẳn đang chuẩn bị những điều gì đó rất kinh khủng " vừa nói một mình vừa dùng tay sờ vào long cụ, tính ra câu hỏi mà chính bệ hạ không hiểu được chính là cứ mỗi khi y được giải phóng chất đục màu trắng từ chính miệng của long cụ thì ngay lập tức cái hưng phấn trong người bổng nhiên chẳng còn gì nữa, y cảm thấy mệt mõi vô cùng, bản thân bệ hạ luôn muốn giữ điều này nhưng lại chẳng biết làm sao - những suy nghĩ ngoài lề đã khiến công việc chậm lại rõ rệt, suy nghĩ một chốc Thuận Long vội đứng dậy bước ra ngoài cửa "Tử Lam, vào đây trẫm có việc muốn hỏi ngươi".

Tử Lam đứng đợi hoàng đế hỏi bởi hắn hiểu rõ bệ hạ khi không làm chó thì chính là chủ nhân, là vạn tuế gia của mình "Dạ bẩm bệ hạ, người có gì muốn nô tài làm ạ" - Thuận Long vội vàng dẫn hắn vào trong thư phòng để tiện nói chuyện "Ngươi không cần quá kính cẩn như thế, khanh cũng biết thân phận của trẫm như thế nào rồi mà, khi không có ai chúng ta cứ thẳng thắn nói chuyện", được bệ hạ cho phép Tử Lam cũng thấy nhẹ nhàng bởi mặc dù với hắn bệ hạ có sở thích kì dị như thế nhưng cũng không làm gì sai, thế nên miễn bệ hạ muốn thì hắn sẽ tuân lệnh xem chủ nhân của mình không còn là hoàng đế mà chỉ là một con vật "Vậy bệ hạ đang muốn làm gì" - được chính Hàn thị vệ ngỏ lời, bệ hạ không còn e dè nữa mà đã cảm thấy dễ thở mà thẳng thắn đi vào vấn đề hơn "Trẫm muốn hỏi khanh rằng Hạo Minh bảo trẫm theo khanh làm bồn xí cho thị vệ trong cung, nếu vậy tối nay chúng ta bắt đầu được không", hóa ra cái nhờ vả ấy chính là bệ hạ dẫu được cho phép nghĩ ngơi nhưng vì bản chất là chó nên không thể nào kiềm chế được, chính điều này đã khiến Tử Lam nhận thấy điều này không hề khó để giải quyết tí nào " Được nếu bệ hạ muốn". Thuận Long mừng rỡ vừa dự định rời khỏi chổ ngồi quỳ xuống tạ ơn nhưng đột nhiên nhớ lại điều này không cần thiết "Vậy khanh có cần trẫm chuẩn bị gì không" - Tử Lam cười một cách thật lớn, thật thoải mái "Haha, bệ hạ chỉ cần một bồn chứa nước là đủ" nói xong y đi ra ngoài để chính hoàng đế ngồi trong thư phòng với sự sỉ nhục ê chề nhưng lại khiến hạ thân cương cứng khó tả. 

.................

(Canh 3)

Trời đêm yên tĩnh đang mức chẳng còn gì ngoài những tên thị vệ canh gác trước cửa Càn Thanh điện, ngồi chờ đợi từ giờ Dậu đến tận lúc này khiến Thuận Long đứng ngồi không yên bởi lúc sáng tên thị vệ kiêm vị trí quản lý cẩu hoàng đế đã yêu cầu bệ hạ phải nhịn đói để thực hiện cái khao khát tối nay nhưng đợi mãi đến tận cái giờ này vẫn chẳng thấy hắn đến, hoàng đế thì bụng trống rỗng nhưng không dám ngủ vì sợ sẽ phải đợi thêm đêm mai thì lại khổ cho chính mình. Nhưng có vẻ cuộc sống luôn luôn đúng bởi chờ đợi rồi sẽ đạt được, tiếng gõ cửa bên ngoài kèm giọng nói "Dạ bẩm bệ hạ, thần là Tử Lam đã đến giờ đi ngắm trăng rồi ạ" - câu nói vừa vang lên đã khiến hoàng thượng ngay lập tức buông ngay cọ đặt một cách vội vã xuống bàn mà chạy ngay đến mở cánh cửa kim điện, những tên thị vệ khác cũng ngạc nhiên bởi bọn chúng cứ nghĩ rằng vạn tuế gia đã ngủ nhưng hóa ra ngài ấy vẫn còn thức "Các ngươi không cần theo trẫm, trẫm đi cùng Tử Lam là được" - Thuận Long ra lệnh bởi y biết chắc thế nào cũng có kẻ đi theo chỉ để hầu hạ nhưng hoàng đế đâu hề ngắm trăng lúc này, y đang đi làm nghĩa vụ cao cả. Đi cùng Tử Lam trên đoạn đường dài của hoàng cung, hoàng thượng cũng bối rối vô cùng bởi y tò mò rất muốn hỏi tại sao tên thuộc hạ của mình đến muộn nhưng lại không dám mở miệng hỏi, nhưng nghĩ một chốc lại thấy tốt nhất nên hỏi "Tử Lam, khanh dẫn trẫm đi đâu vậy" - Hàn thị vệ im lặng như chẳng hề quan tâm tới lời nói của hoàng đế mà cứ đi tiếp mặc cho bệ hạ cảm thấy khá không hài lòng mãi một lúc "Bệ hạ tới rồi đấy" vừa nói Hàn Tử Lam tay chỉ vào cái ngọn núi nhỏ bằng đá tảng - "Giờ bệ hạ hãy vào trong lột mọi thứ rồi nghe theo lời thần"; được chỉ rằng vào bên trong hốc đá nhưng lại không hiểu tại sao phải cởi bỏ y phục nên ngay lập tức hỏi lại "Nhưng tại sao trẫm phải cởi y phục" - câu hỏi của hoàng đế được Tử Lam tiếp nhận và trả lời một cách đầy sỉ nhục "Thế bệ hạ muốn mặc áo bào làm bồn tiểu cho thị vệ trong hoàng cung đúng không" - câu trả lời khiến Thuận Long phải im lặng bước vào bên trong cởi bỏ tất cả y phục trên người cho đến khi để lộ cả hạ thân đang cương cứng "Bệ hạ, giờ có thấy cái ống tre phía trước không, người hãy quỳ xuống lưng thẳng miệng đặt vào đầu ống tre, còn y phục đưa lại cho thần" - Tử Lam hướng dẫn đầy đủ từng bước khiến hoàng đế không cảm thấy bỡ ngỡ nhưng tại sao phải đưa y phục cho hắn thì lại khiến bệ hạ dẫu có thắc mắc nhưng buộc phải nghe theo "Giờ bệ hạ quỳ đợi ở đây, lát người sẽ được thỏa mãn thứ mà người mong muốn".

Tử Lam rời đi bỏ lại bên trong hốc đá chính là đương kim hoàng thượng nhưng đó không còn là hoàng đế nữa mà chỉ còn là hư danh khi mà thực tế bệ hạ đang ở tư thế quỳ kèm theo miệng đang ngậm vào một đầu ống tre, không mặc gì đúng thật khiến Thuận Long cảm thấy thoải mái nhưng lúc này là trời đêm cũng chính là thời điểm khí lạnh làm cơ thể bệ hạ khó thích ứng, chờ đợi để được thỏa mãn điều mình muốn nhưng lại khiến hoàng đế nhục nhã ê chề, cái nhục nhã càng nhiều lại càng làm khúc củi bằng thịt phía dưới càng cường động. Im lặng một chốc rồi có một loạt tiếng bước chân giống như có rất nhiều người đang đứng ở vị trí này khiến Thuận Long run vì lo sẽ bị bắt gặp nhưng cũng cương cứng cu chó đến tột cùng bởi càng sợ hãi thì thú tính càng tăng lên, bổng có tiếng nói phát ra "Mấy huynh, nhờ có Tử Lam trở thành tâm phúc vạn tuế gia mà giờ bệ hạ còn xây hẳn nơi để chúng ta tiểu tiện thay vì đi xa vời vợi như trước đây" tiếng nói giọng không phải người mà hoàng thượng biết rất lạ là đằng khác "Thôi thôi, mau tiểu nhanh còn đi tuần ở các cung khác, đứng đây một hồi không chừng nhiều người biết lại thiệt Hàn đại ca". Nói rồi, bổng từ chổ ống tre nơi hoàng thượng ngậm bắt đầu có nước, nước khá nóng nhưng chảy không nhanh cũng không chậm mà đều đều, hoàng thượng miệng ngậm đầu phía sau đón lấy từng giọt nước tiểu này rơi vào miệng rồi chảy dần xuống ngực, vị cứ như mới ăn thảo quả nên vẫn còn mùi loại trái này; uống vừa xong lại đến mùi khác, lần này nước chảy nhanh hơn nhiều, chính điều này khiến hoàng đế có vài lần sặc nước nhưng vì sợ hãi nếu người phía ngoài nhìn thấy thì thế nào, mùi nước này hơi khai nhưng bù lại khá dễ uống; cứ như thế lần lượt từng dòng nước đều được hoàng đế thu nạp vào người cho đến khi chẳng còn gì thì những tên ngoài kia cũng giải tán - "Quả đúng là trẫm thật giống chó, nó ngon thật sự, nó ngon hơn cả những thứ nước bồ đào hay yến mạch" nhưng việc ngậm đầu tre cũng khiến miệng hoàng đế trở nên đau hơn so với bình thường,  bụng cũng căng đầy vì chưa đầy nước - "Chẳng biết Tử Lam đâu, chắc trẫm phải đợi hắn đến mới có thể về lại Càn Thanh điện" nghĩ trong đầu nhưng cũng thật sự khá lo lắng vì Thuận Long cũng lo rằng nếu không đến nhanh thì khi trời sáng e rằng sẽ có nhiều chuyện phiền phức. "Hoàng thượng thấy sao, ngon không?" nhìn lên thì hóa ra là Tử Lam đang nhìn chính mình - "Trẫm đợi khanh nãy giờ, ohm rất ngon, trẫm không thể ngờ với người khác đó là thứ dơ bẩn nhưng hóa ra nó lại ngon đến vậy" hoàng thượng tấm tắc khen nhưng câu trả lời của chàng thị vệ trẻ lại cực phũ "Bởi bệ hạ là chó nên nó vậy, nếu bệ hạ khen thế thì giờ hoàng thượng có muốn bò về cùng thần không" - câu nói khiến Thuận Long suy nghĩ bởi y cũng lo lắng vì sợ người khác bắt gặp nên nhanh chóng từ chối cùng chính vì thế bệ hạ được trao lại y phục để quay lại tẩm điện sau hơn 2 canh giờ tận hưởng nhân thủy. 

Nằm trên long sàng, Thuận Long nhớ lại từng khoảnh khắc nước tiểu chảy từ từ vào miệng rồi lại đến ngực thật ấm, dù đôi lúc cảm thấy buồn nôn nhưng chẳng hiểu tại sao chính điều đó lại khiến y có cảm giác rất lạ, cứ như cái loại nước chỉ mỗi hoàng đế là uống được, đặt tay lên trán suy nghĩ về những điều đã trải qua rồi dần chìm vào giấc ngủ bởi cũng lâu lắm rồi hoàng đế mới nằm ở tư thế này mà ngủ. 

................

"Dạ bẩm bệ hạ, có Hạo Minh ngự tiền cầu kiến ạ" - kẻ bên ngoài nói vọng vào bên trong khiến hoàng đế nghe thấy vội giật mình trông chẳng khác nào một con chó đang làm việc lén lút sợ người khác phát hiện, y nhanh chóng phản hồi lại với người hầu " Mau mở cửa cho ngự tiền đại nhân vào". Tiếng cửa mở ra với âm thanh cọt kẹt rồi lại cùng âm đó một lần nữa báo hiệu cánh cửa đã được đóng lại, bước vào bên trong trước mặt Hạo Minh là bệ hạ đang cúi đầu, thân không mặc long bào mà chỉ mặc đúng như Hạo Minh nhắc nhở trước đây chỉ khác rằng do hắn cho bệ hạ nghỉ ngơi nên các vị trí cần thổ lộ chẳng có, "Không biết Khanh đến tìm trẫm có điều gì dạy bảo", câu nói làm chính Hạo ngự tiền buồn cười bởi câu nói ấy thật sự chỉ dành cho những kẻ nô tài thì giờ đây được nói ra từ chính miệng của bậc thiên tử; ngồi cạnh bàn trà trong khi vạn tuế gia lại đứng để lắng nghe "Đúng vậy, thần đến để tặng bệ hạ một thứ nhưng trước tiên thần cần phải xác nhận một vài thứ". Nghe câu đến tặng một món đồ  càng khiến hoàng thượng trở nên tò mò có, hoang mang có và thích thú cũng có, hàng loạt những cung bậc cảm xúc khác nhau "Trẫm không rõ ý của khanh là gì nhưng có gì khanh cần xác nhận cứ nói, trẫm sẽ trả lời thành thật" - nghe được câu nói chắc nịch từ hoàng đế, Hạo Minh bắt đầu với câu hỏi đầu tiên "Bệ hạ bảo rằng người muốn làm chó, và nô tài là người dạy dỗ bệ hạ, thế nô tài có được xem bệ hạ là món đồ mà thần đang sở hửu không?"; Thuận Long không rõ tại sao Hạo Minh lại hỏi mình câu hỏi đó nhưng bệ hạ vẫn thật lòng đáp lại "Như trẫm đã nói trước đây, trẫm quả muốn làm chó, khanh dạy dỗ trẫm thành một con chó, thế thì chẳng lí do gì trẫm không thuộc sở hữu và quản lý của ái khanh", đó đúng là lời thật lòng của hoàng đế và tất nhiên khi nghe được câu này Hạo Minh lại hỏi tiếp " Thế cơ thể hoàng thượng, long cụ của người đều thuộc sở hữu của thần đúng không" - câu hỏi này rõ đã có câu trả lời nhưng bệ hạ không hiểu tại sao chủ nhân lại hỏi mình lại điều đó nhưng không muốn Hạo ngự tiền đợi lâu nên nhanh chóng đáp lại " Đúng vậy, mọi thứ trên người trẫm đều thuộc sỡ hửu của khanh". 

Hạo Minh cười một tràng dài rồi đứng dậy "Thế giờ bệ hạ hãy lột mọi thứ đang mặc trên người ra cho thần" - hoàng thượng khá bất ngờ trước mệnh lệnh của Hạo ái khanh nhưng y không thể cãi lại bởi những câu trả lời của y chính là bước đệm để bệ hạ nghe theo, theo mệnh lệnh, hoàng đế cởi áo gấm vàng để lộ ra vòng ngực vạm vỡ, kế tiếp cởi ủng rồng rồi quần gấm để lộ một cơ thể không mảnh vải che thân, vật giữa hai bắp chân cũng khá nổi bật bởi kích thước của nó. Hạo Minh đứng nhìn một chốc rồi lên tiếng, "Hôm trước, bệ hạ có hỏi thần rằng tại sao mỗi khi bệ hạ giải phóng tinh chất cẩu nô thì trước và sau đều là hai tâm trạng trái ngược? Thật ra mấu chốt chính là bệ hạ phải kiềm chế thì cái khoái dục ấy nó mới không biến mất, nhưng bởi Người không kiềm chế được cái cẩu dục nên gây ra cảm giác mệt mõi sau đó, đây là món quà thần tặng người" nói xong Hạo Minh lấy từ trong tay áo ra một vật bằng vàng hình dạng khá lạ bởi lần đầu bệ hạ mới thấy, phía trước là một đầu cong tròn, bên dưới là một vòng nhỏ, thật sự nhìn thật khó biết là gì - "Hạo ái khanh, đây là vật gì thế" hoàng đế nhìn mà thắc mắc; không để bệ hạ chờ đợi với những câu hỏi đó "Đây là thứ giúp bệ hạ giữ mãi cảm xúc khoái dục của loài cẩu, chỉ cần bệ hạ làm theo thần mọi thứ đều sẽ dễ dàng trôi qua, và tất nhiên vật này được gọi là Long ngục cụ (ổ khóa cậu bé của Rồng)", nghe đến đây Thuận Long mới hiểu ra lí do tại sao Hạo Minh lại hỏi y những câu hỏi về quyền sỡ hửu nhưng việc Long cụ của chính mình bị nhốt trong cái lồng ấy liệu có ổn chăng thì thật sự hoàng thượng không biết được. 

"Chắc bệ hạ cũng đang khá tò mò đúng không, nhưng trước khi bắt đầu bệ hạ nên làm sạch cơ thể được không ạ" Hạo Minh mĩm cười nói - Thuận Long ngơ ngác không hiểu rõ ý nghĩa từ làm sạch bởi bệ hạ vừa mới tắm cách đây ít canh giờ "Trẫm ngu muội, không hiểu ý của ái khanh"; Hạo ngự tiền tiến lại gần trước mặt hoàng đế rồi nhanh chóng dùng cả bàn tay nắm chặt lấy phần đầu long cụ lẫn hai viên ngọc bằng thịt khiến hoàng đế giật mình lẫn cảm thấy hơi thốn " Bệ hạ thấy đấy, xung quanh long cụ có vẻ hơi nhiều tóc nhỉ, bệ hạ nên cạo lớp tóc đó" nói đến đây Thuận Long mới nghía mắt nhìn xuống nhận thấy đúng là những sợi tóc ấy nay đã mọc trở lại bởi trước đây bệ hạ đã từng cắt tỉa một lần nhưng nay quả thật nó lại lum xùm khu vực đó "Vậy Hạo khanh có thể cho phép trẫm được rời khỏi Càn Thanh điện để đến Nội vụ phủ để làm việc mà khanh giao không?" vạn tuế gia lễ phép chậm rãi hỏi chẳng khác gì một con chó đang đợi chủ cho đi chơi. Dường như Hạo Minh không muốn thế " Tại Càn Thanh điện này cũng được, tại sao bệ hạ phải đích thân tới đó, dẫu sao thần cũng muốn xem bệ hạ được chăm sóc như thế nào và tất nhiên miễn bệ hạ không để lộ bản chất là thú vật thì chẳng sao cả" ...............

................

( Chắc các bạn đợi mấy nay rồi đúng không, mình mấy nay khá bận, dạo này tường yếu hẳn nên mình cũng muốn post sớm cho các bạn, chỉ là công việc mình khá nhiều nên không thể post sớm được, mãi tận hôm nay mới có cơ hội. Cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info