ZingTruyen.Com

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 25: Những bài học mới

Kalos1989

Tiếng gió thổi trên không, ánh nắng đã trên cả đỉnh đầu, đối với Thuận Long mà nói hôm nay là một ngày khá dài bởi từ sáng đến tận lúc gần chiều, nhưng có vẻ không phải là không có lợi hay đơn giản mà nói cũng thu lại cái gì đó có ý nghĩa. Cái cảm giác ngồi trên kiểu nhìn thấy những người phía dưới chân vốn dĩ với bệ hạ là chuyện rất bình thường nhưng trong khoảng bốn tháng qua điều đó gần như đã thay đổi, cái cảm giác mà hoàng đế muốn không còn là ngồi trên kiệu trăm người khiên hay tọa trên long ỷ được vạn người bái lạy, tất cả lúc này giờ đã ngược lại, bệ hạ chỉ còn muốn được ngẩng đầu nhìn người khác, dường như y đã có kế hoạch cho riêng mình nên đã muốn học để trở thành một con chó đúng nghĩa; bổng, một cảm giác gì đó nhen nhói dưới phần bụng, trên hạ thân một đoạn, hoàng thượng nhận ra có vẻ lúc nãy được chủ nhân giải khát nên giờ lại buồn tiểu, chuyến kiệu này không có chủ đích đến chỗ nào cụ thể bởi Hạo Minh đã bảo rằng y hãy lên kiệu đi dạo cả chốn hoàng cung này, chẳng hiểu nổi mục đích của chủ nhân là gì nhưng bệ hạ vẫn nghe theo, chỉ là lúc này hạ thân muốn thải nước nhưng dừng lại liệu có sao, nghĩ ngợi hồi lâu "Dừng cho trẫm, trẫm muốn đại tiện", cả một đoàn kiệu dừng lại, những thị vệ hầu cận phía sau cũng dừng theo, khi kiệu vừa được hạ xuống thì Hạo Minh lại tiến gần "Dạ bẩm bệ hạ, phía trước là Giao Thái điện, chẳng phải người bảo muốn ghé lại đây hay sao", chỉ một câu nói của một tên thị vệ cỏn con nhưng lại làm thay đổi cả ý chỉ của hoàng thượng bởi y hiểu chủ nhân chắc muốn làm gì đó nên mới nói lấp lửng như vậy "Các ngươi đợi ở đây, trẫm và Hạo Minh vào trong, tuyệt đối không cho bất cứ ai vào" - nói rồi cả hai một hoàng đế, một thị vệ từ từ tiến vào điện.

Trong tất cả cung, điện của đại Thanh quốc, bất cứ cung nào cũng sẽ có người canh gác lau dọn nhưng duy chỉ có Giao Thái điện 7 ngày mới có người lại lau dọn xung quanh và dĩ nhiên binh lính canh gác cũng rất nhiều, bởi đây là nơi khá quan trọng, chuyên cất giữ ấn tín, ngọc tỉ của các vị hoàng đế từ thái tổ đến đời của Thuận Long. "Nô tài tham kiến hoàng thượng" - bọn thị vệ canh gác bên ngoài vội hành lễ và tất nhiên bệ hạ biết có lẽ chủ nhân muốn làm gì đó "Các ngươi không canh gác ở đây lúc này, trẫm và tâm phúc sẽ vào và tuyệt đối không cho phép bất cứ ai vào trong", lời căn dặn đã gần như ổn thỏa; Hạo Minh mặc dù chỉ làm nhiệm vụ hầu hạ Thái tử tại Đông Cung nhưng cũng biết được đôi chút về một số cung và chức năng của nó tại Tử Cấm Thành thế nên mới dẫn con vật của y đến đây "Bệ hạ, hình như có vẻ người đang khá là buồn tiểu đúng không, tại sao không tiểu tại đây" câu nói của Hạo Minh khiến hoàng thượng sửng sốt lẫn ngạc nhiên bởi nơi đây xét về lý cũng là thuộc vị trí quan trọng của hoàng gia, nếu làm vậy thì thật bất kính "Ý khanh như thế nào có thể nói rõ cho trẫm rõ được không" - lời nói nhẹ nhàng thỏ thẻ hỏi lại thật khác với cách nói chuyện của bậc đế vương; "Hình như bệ hạ đã quên đi bài học mà nô tài đã dạy lúc ban nãy thì phải" - Minh thị vệ mĩm cười nhắc nhẹ, chỉ đơn giản một câu thế thôi cũng đã khiến hoàng đế hiểu được cái vấn đề. Câu trả lời đã sáng tỏ, Thuận Long cởi bỏ mủ nhỏ trên đầu đặt xuống nền gạch, kế đó là dây lưng rồi lại áo bào, chủ nhân nhận thấy hoàng đế vẫn chưa rõ câu nói vừa nãy nên nhanh chóng nhắc lại "Lúc nãy quần gấm bên trong của bệ hạ đã được ta cắt nên mới lộ ra cu và dái của giống chó, nhưng bệ hạ nên nhận thấy quần gấm có vẻ vẫn nguyên vẹn  thì nên thoát hết để lộ nguyên hình đúng không" câu nói vừa dứt bổng dưng cái thú tính lại nổi lên ngay sau đó, phần vật bên trong nhô lên thấy rõ, biết là đây nơi hoàng thất nhưng lệnh thì không được cãi, hoàng thượng cũng vội vả cởi bỏ tất cả để lộ nguyên hình là loài chó để vừa ý chủ nhân; nếu lúc nãy còn ra dáng bậc đế vương thì bây giờ chẳng còn bất cứ thứ gì để che lại cái không nên thấy cả "Chẳng phải bệ hạ muốn tiểu sao, mà ta nhớ bệ hạ nói người là chó mà, chó có thể đi bằng hai chân à" - Thuận Long hiểu rõ vấn đề và cũng biết lần sau không được để chủ nhân nhắc lại, y nhanh chóng cúi mình, tay chống để có tư thế bò của loài chó "Dạ chủ nhân, giờ trẫm đi thải nước ở đâu, ngay đây sao", Minh thị vệ đi xung quanh rồi nhìn toàn thân hoàng đế rồi bảo "Phía trước là bãi cỏ, bệ hạ hãy tiểu sao cho giống với một con chó nhất thì làm ". Mệnh lệnh được đưa ra, hoàng đế nhanh chóng bò lại gần bãi cỏ gần với cánh cửa của Giáo Thái điện, một cảm giác lạ lẫm, bởi cảm giác những ngọn cỏ chi chít đang đâm nhẹ vào mông, vào cu lẫn dái của y, cái cảm giác bản thân trông thật giống với một con vật, nhìn và quan sát một hồi vẫn không biết thải nước như thế nào là hợp ý chủ nhân nhưng lệnh chủ giờ giống như lệnh vua, hoàng thượng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi dơ chân bên trái lên, bởi y nhớ chó thường đái như thế, bắt chước y như vậy Thuận Long đưa một chân lên, 3 chi còn lại chịu lực để lộ ra cu chó đang cương cứng và dài đáng kể, cố gắng dùng lực để đẩy dòng nước từ bên trong cơ thể ra ngoài, cố gắng mãi cho đến một lúc dần dần nước từ đầu cu bắt đầu chảy ra, nước chảy cao như một dòng thác, cảm giác xả tất cả thật ra lạ, nếu trước đây ở tư thế đứng việc đại tiện là vô cùng bình thường không hề có một cảm xúc nào kì quặc thì lần này ở tư thế loài chó, cảm giác ấy rân rân sướng lạ lùng, một cái cảm giác mà trước đây chưa từng có.

Hạo Minh đứng và quan sát thấy hết tất cả những động tác của hoàng đế "Bệ hạ thích tiểu thế này hay thích được đứng bằng hai chân có ngươi đội bô cho tiểu", câu hỏi quả rất nhục nhã và dĩ nhiên cái nhục nhã ấy lại khiến Thuận Long dường như rất thích hay đơn giản nói thật lòng thì nó rất sướng "Trẫm thấy có vẻ tiểu như thế này rất tuyệt, trẫm tạ ơn chủ nhân", nhận thấy hoàng đế đã gần đi vào trong cái bẩy mà chính Hạo Minh đặt ra nên y khá là khoái chí, một nụ cười nhếch mép đầy nham hiểm; "Được rồi bệ hạ, thưởng ta đã thưởng xong, giờ là phạt, hoàng thượng đã được thải nước, nhưng ta lại không, bệ hạ phải hiểu rõ, là một con chó hiểu tiếng người, bệ hạ không chỉ là chó mà còn bô chưa sản phẩm chủ nhân" - nghe đến đây hoàng thượng mới nhớ lại những bài học mà Bạch Tử rồi Hàn Phong đã dạy thật sự đúng chứ không phải tất cả đều dùng việc đó để hạ nhục y "Thì ra, nếu làm chó, trẫm không chỉ phải biết tập tính mà còn phải làm bô, nhưng không biết làm bô cho mỗi chủ nhân hay là cho tất cả, không sao trước tiên hãy nghe theo chủ nhân đã" những suy nghĩ tranh luận một hồi cuối cùng cũng đã có lời đáp cho chủ nhân "Tạ ơn chủ nhân, người nói đúng trẫm là chó thì phải phạt, nếu người muốn trẫm làm bô, trẫm nguyện suốt đời làm bô cho chủ nhân" - một tiếng cười ma mị đầy sảng khoái phát ra từ Từ thị vệ "Bệ hạ có vẻ biết nghe lời rồi nhỉ, ta còn nghĩ người sợ hãi, nếu vậy cho thêm thú vị, ta muốn bệ hạ phải mặc long bào để người hiểu rõ người chỉ là cái bô thay vì hoàng đế" - câu nói càng khiến cái dâm đãng trong người Thuận Long trỗi dậy mạnh mẽ "Dạ chủ nhân, vậy giờ trẫm được phép đứng dậy mặc lại long bào đúng không ạ", Hạo Minh không nói gì ngoài cái gật đầu cũng đủ để hiểu. Ngay lập tức, Thuận Long vội vã đứng dậy cái cảm giác vật giữa hai chân to quá mức thật khiến bản thân y cảm thấy khó chịu bởi việc che giấu cái bản ngả của chính mình bên trong lớp áo bào thì quả thật khó chịu nhưng y hiểu đây là hoàng cung và bản thân mình là hoàng đế thì dĩ nhiên điều đó phải tuân theo, vừa nghĩ vừa mặc y phục mọi thứ cũng đã đâu vào đấy;  Hạo Minh thoải mái đứng nhìn hoàng đế đã ra dáng thiên tử thay vì hình hài trần truồng không mảnh vải che thân như lúc ban nãy, "Bệ hạ, nào lại đây, bô rồng thì phải thấp chứ sao lại cao đến thế" câu nói hàm ý bảo bệ hạ phải quỳ thì thật ẩn dụ, hoàng thượng hiểu rõ bởi y đã hai lần uống thứ nước này nên cũng có chút kinh nghiệm gặt hái chỉ là lần này không trần truồng mà mặc hẳn long bào để làm bô cho chủ tử; hạ mình hai chân quỳ xuống, mặt ngước lên, cái cảm giác áo ước được nhìn người khác bằng việc ngẩng đầu thật đặt biệt, miệng y cũng dần há thật to, để bắt đầu hứng lấy từng giọt nước từ chủ tử ban cho, dần dần Hạo Minh quần thoát cũng để lộ ra phần côn thịt, được nhìn rõ thì quả thật nếu tư thế quỳ cứ ngỡ khá to nhưng thật ra cũng bình thường, nhưng chẳng hiểu tại sao kể từ lúc hạ mình làm chó cho Hàn Phong rồi đến giờ, bệ hạ không còn cái cảm giác gần gũi nữ nhân nữa, y thật sự thèm khát được nút liếm phần dưới của nam nhân, có những lúc hoàng thượng ao ước được ngậm trong miệng côn của tất cả thị vệ hoàng cung, nghĩ thôi cũng đã khiến hạ thân bên dưới phải ngốc đầu dậy. Chủ nhân im lặng từ có một giọt nước ấm nóng chảy rơi xuống lưỡi của y, rồi bắt đầu dòng chảy nhanh hơn, nhanh cách bất ngờ, việc uống gần như liên tục, nước tiểu của Hạo Minh cũng rơi vãi lên lớp long bào bởi hoàng thượng vẫn chưa kiểm soát được dòng chảy của nước tiểu, cảm giác nước vào miệng có một cái mùi khá lạ, thơm cũng có, nhạt cũng có nhưng khi vào ngực lại ấm nóng như đang tận hưởng mùa hè rồi vào bụng, thay vì uống canh nhân sâm thì việc trở thành cái bô cho chủ tử cũng không đến nỗi tệ. Cuối cùng mọi thứ cũng xong, "Có vẻ bệ hạ vẫn chưa quen với nước uống mới, tập nhiều lần sẽ quen thôi, còn giờ chúng ta về lại Càn Thanh cung" - Hạo Minh đi trước để lại hoàng thượng theo sau, cái cảm giác tiếc nuối bởi y ao ước được ngậm trong miệng thanh côn của chủ nhân nhưng chỉ được nhìn thì làm sao có thể biết được nó như thế nào, nó có dai không, có ngon không, những suy nghĩ ấy càng khiến y buồn mà Hạo Minh nhìn vào không rõ buồn hay vui hay mệt mõi.

(Càn Thanh cung)

Từ lúc trở về điện, hoàng thượng ngay lập tức đã phải ngồi ngay ngắn trước mặt chủ nhân, y thật sự không biết lí do gì mà khiến Hạo Minh vừa về đã bảo bệ hạ nói chuyện với hắn ngay lập tức, lo lắng có mà mong đợi cũng có, hàng ngàn suy nghĩ động lại trong suy nghĩ hoàng đế, "Được rồi trong chuyến đi vừa rồi tại Giao Thái điện bệ hạ đã học được gì, nói ta nghe xem" chủ nhân dường như muốn kiểm tra kiến thức mà hoàng thượng đã học được sau mỗi lần ra ngoài và dĩ nhiên Thuận Long cũng hiểu rõ những điều mà y đã học được, ngẫm nghĩ hồi lâu "Ohm, khanh đã dạy cho trẫm hiểu được rằng nếu trẫm là chó thì phải biết đại tiện như chó và phải biết làm bô cho chủ nhân" - nhưng có vẻ câu trả lời lại không khiến Hạo Minh thật sự hài lòng "Bệ hạ nói cũng có lý nhưng thần nghĩ người cũng cần phải hiểu kĩ càng và sâu hơn, ngoài việc tập tính thì bệ hạ không chỉ là bô của thần mà còn là chó của tử cấm thành này, là chó thì nước tiểu của ai cũng chính là thức uống của bệ hạ", lời nói đầy tính sỉ nhục nhưng nói không phải không có lý bởi việc lý giải hoàn toàn đúng đến từ những phân tích của chủ nhân - "Thế bệ hạ có biết thức ăn của người là gì không" khi được hỏi đến điều này Thuận Long định trả lời lại nhưng nghĩ lại thế nào nói hay thế nào vẫn thiếu nên lắc đầu thay vì đáp lại; "Nếu hoàng thượng không biết vậy để ta nói cho người biết, khi là một con chó, thức ăn của người chính là đồ thừa và nước tiểu của loài người và nước tiểu của chính bản thân con chó đó" - lời Từ chủ nhân nhấn nhá thể hiện rõ ràng thái độ mà chính điều này cũng khiến hoàng thượng giật mình nên hỏi lại ngay sau đó "Tức là trẫm cũng phải uống lại chính nước thải trẫm đúng không" và tất nhiên chủ tử nghiễm nhiên cười tươi gật đầu.

"Dạ bẩm bệ hạ đã đến giờ ngự thiện ạ" - tên thị vệ ngoài cửa báo vào cũng có nghĩa giờ dùng bữa tối của hoàng đế đã đến, Thuận Long chưng hửng trước câu vọng bên ngoài bởi chủ nhân vừa dặn dò xong thì giờ điều này đến ngay lập tức, "Các ngươi đem vào đi, nhanh lên" hoàng thượng ra lệnh nhưng cũng rất sốt sắn bởi y đang làm điều mà sợ rằng chủ nhân sẽ không vui. Đợi đến khi thức ăn đã dọn đầy trên mâm, bệ hạ chân quỳ cầm đũa dâng "Dạ chủ nhân, trẫm là chó, thức ăn này không phải của trẫm, kính chủ nhân ngon bữa" những lời nói nịnh nọt nhưng thật ra hoàng thượng cũng hiểu rõ thân phận của mình nên những lời này quả nói là rất đúng không hề sai, Hạo Minh hài lòng một nữa "Coi bộ bệ hạ học nhanh nhỉ , được rồi học hôm nay thế là đủ giờ bệ hạ đứng dậy dùng bữa cùng ta, là chó là một việc nhưng cơ thể phải có sức mới làm chó khỏe" những lời động viên càng khiến hoàng thương thêm phần cảm kích "À, trong ngày mai buổi sáng, sau khi thượng triều xong, ta nghĩ bệ hạ nên tìm một tên thị vệ mà làm chó đi tuần cho hắn, dẫu sao đôi lúc ta cũng có việc bận rộn không thể túc trực bên cạnh hoàng đế liên tục" - hoàng thượng đang ăn nghe bổng thấy lo nhưng cũng thấy khoái chí trong lòng, một cảm giác lân lân khó tả.

...............

(Hôm nay có vẻ mình hơi rỗi so với các tuần trước nên tuần này đăng truyện hơi bị nhiều chương, haha. Mình dự tính đăng từ từ nhưng thiết nghĩ nếu đăng muộn thì có thể tuần sau mình không có dịp, hiện tại tường lửa bên đây cũng hạ nhiệt rồi nên mình rất vui mừng để truy cập wattpad, có thể mai sẽ up tiếp chương 26, cám ơn cả nhà)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com