ZingTruyen.Asia

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 22 Lại một cuộc vui bắt đầu

Kalos1989

(Càn Thanh Cung)
Ngồi trên ngai cao phê duyệt tấu chương, Thuận Long vẫn không quên được những trải nghiệm mới mẻ mà chính bản thân đã cùng hoàng huynh tận hưởng, một cảm giác sung sướng có, thú vị có, chẳng thể hiểu cảm giác đó là gì nhưng khi mặc lại long bào, cái cảm giác thèm khát ấy lại biến mất bởi nó chỉ xuất hiện khi chẳng còn mảnh vải nào che thân. Từ khi về lại hoàng cung, hoàng thượng đã phải ngay lập tức đến tắm rửa bởi đơn giản mà nói hắn rất sợ người trong cung ngửi thấy những cái mùi từ chốn ngoại thành, dù đã tắm rửa sạch sẽ nhưng cái mùi vị thức ăn ấy vẫn ngấm sâu vào trong trí nhớ hoàng đế khiến chính bản thân không hề quên bẵng đi được; "Dường như trẫm và hoàng huynh chỉ có thể sống mãi như thế này sao, trẫm rất muốn được sống như thú vật, thế mà lại phải trốn chui để làm điều mình thích" những suy nghĩ khiến bản thân bệ hạ mệt mõi, những lúc này chính bản thân hoàng đế nghĩ đến chủ nhân Hàn Phong nhưng lại không biết nếu chủ nhân biết chuyện y giờ đang bắt đầu làm sủng vật cho chính hoàng nhi của mình thì không biết liệu ngài ấy sẽ thế nào, nghĩ thôi cũng đã khiến chính bệ hạ lo âu mệt mõi. "Dạ bẩm bệ hạ, thái tử điện hạ xin cầu kiến ạ" người bên ngoài gõ cửa báo vào cho thiên tử - vừa nghĩ thôi thì hoàng nhi của y cũng đã đến, nhưng cũng đúng lúc đó Long cụ cũng như thức giấc cứ như nó cũng thích thú không kém gì chủ nhân của nó - "Cho Thái tử vào điện" - hoàng đế chỉnh lại tư thế ngồi ngay sau khi ra lệnh kẻ bên ngoài mở cửa; tiếng cửa vừa mở ra rồi đóng lại cũng đủ hiểu Thái tử đã vào, Thuận Hoàng nhanh chóng hành lễ trước phụ hoàng của nó theo một chuẩn mực đó giờ "Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc kim an" - Thuận Hoàng quỳ hành lễ đợi hoàng thượng phản hồi lại mà cứ tưởng như phụ hoàng hắn đang ngủ mà không nghe thấy. 

"Hoàng Nhi đứng lên được rồi, nay con đến đây tìm trẫm hay tìm sủng vật của con" - Thuận Long vừa nói vừa rời khỏi ngai vàng bước xuống đứng đối diện với tiểu thái tử, Thuận Hoàng cảm giác e sợ bởi nó không biết nên trả lời thế nào là được bởi phụ hoàng nói chuyện lúc nào cũng nữa thật nửa giả thế nên nó khá lo lắng nhưng im lặng mãi cũng không được "Dạ phụ hoàng, Nhi thần đến đây tìm sủng vật của người tặng con ạ" - tiếng nói lí nhí từ tiểu thái tử càng làm hoàng đế thêm vạn phần hứng thú "Vậy sủng vật ta tặng con đâu mà con đến đây tìm trẫm"; Thái tử biết rõ phụ hoàng hiểu ý  nhưng đang ra sức ghẹo y "Dạ... tại phụ hoàng là sủng vật của con...." - lại là câu nói ấp úng không rõ ràng, và điều đó chỉ khiến hoàng đế thích thú "Được rồi, trẫm hỏi con thế thôi, giờ hoàng nhi muốn trẫm là rồng hay là cẩu nào", Thuận Hoàng vội nhanh chóng quỳ xuống "Dạ thần nhi không dám đâu ạ" - "Thuận Hoàng, con làm gì vậy, trẫm đã bảo với con hồi lúc ở đông cung, trẫm là sủng vật của con thì con muốn thế nào trẫm đều làm, thế nên nói xem, nên mạnh dạn, chẳng phải con hôm trước còn được trẫm quỳ hành lễ mà" - lời nói phụ hoàng làm tiểu nhóc cảm thấy bớt lo lắng hơn trước, nó bắt đầu thoải mái trong cách nói hơn "Dạ bẩm phụ hoàng, thần nhi thích người là rồng hơn ạ"; Thuận Long gật gù rồi nhanh chóng đứng trước mặt hoàng nhi của hắn, cởi mũ rồng, dây lưng rồi long bào để trở thành con rồng sủng vật "Giờ thì trẫm đã là sủng vật của con, nhưng dây xích con đâu, con không sợ trẫm chạy à" - lời nói như làm nó bừng tỉnh nhớ ra nhưng nó lại như có gì đó chần chừ trong suy nghĩ "Liệu nhi thần có cần không phụ hoàng, dù sao người cũng là thiên tử, nhi thần sợ phạm thượng với phụ hoàng" - một tiếng cười lớn phát ra từ vị hoàng đế trẻ, y cười một cách rất sảng khoái bởi câu nói mà chính hoàng nhi của y nói đến "Con cứ xem trẫm là một con vật là được, con phải xích nó lại để thôi nó không nghe lời con đấy". Thuận Hoàng nhận thấy có vẻ phụ hoàng không hề đùa cợt, mặc dù nó đã từng đeo cái vòng cổ này cho hoàng thượng nhưng gần vua như gần hổ, dù là con của người thì nó cũng rất lo lắng, nhưng nhóc vẫn bình tĩnh làm theo yêu cầu của phụ hoàng, tay phải cầm vòng cổ chuẩn bị đeo vào nhưng Thuận Long quá cao to trong khi tiểu thái tử vẫn còn thấp bé "Lần này trẫm chỉ làm một lần thôi nhé, lần sau con thấy thế này phải ra lệnh cho con rồng này cúi cổ xuống" - nói rồi hoàng đế khom lưng, cúi đầu để hoàng nhi của hắn đeo cái vòng cổ xích thú vào người, một tiếng "Rắc" phát ra đủ để hiểu khóa đã hoàn tất. 

Thuận Long cổ đeo vòng, cảm giác da thịt chạm vào lạnh lạnh bởi đó là kim loại nên cảm giác ấy là chuyện bình thường, "Thế bây giờ hoàng nhi muốn con rồng già này làm gì đây"- hoàng đế tay chắp sau lưng, mặc áo bào trong, cổ đeo vòng thú trông thật buồn cười, thế nhưng Thuận Hoàng chỉ hỏi một câu đã khiến bệ hạ kinh ngạc và khâm phục hoàng nhi của mình "Dạ phụ hoàng, nhi thần thấy các quý phi, nương nương của người thường dẫn sủng vật của các vị ấy đi dạo nên thần nhi mới đến đây tìm người xin việc ấy nhưng sao phụ hoàng lại đứng vậy ạ, hôm trước con nhớ người bò mà" - câu nói bẽn lẽn nhỏ dần càng về sau. Tuy vậy, Thuận Long lại rất vui khi nghe chính miệng hoàng nhi của mình nói thế, y hạ mình từ từ xuống như mong muốn của tiểu thái tử, "Giờ hoàng nhi đã chịu chưa, lần sau nếu con thấy trẫm đứng là phải đạp trẫm xuống nhé, còn con muốn dẫn trẫm đi dạo thì cứ dẫn" - nghe đến đây Thuận Hoàng vui mừng khôn xiết nhưng bổng nó nhớ lại một thứ "Dạ phụ hoàng, chẳng phải người bảo chỉ ở phạm vi Đông cung với khi chỉ có nhi thần và người, nếu dẫn vậy liệu có nhiều người biết không ạ" - thật ra hoàng đế ngay từ đầu đã biết chắc hoàng nhi của y sẽ hỏi vầy thế nên mới làm theo từng mong muốn của nó, "Được rồi, vậy trẫm và hoàng nhi sẽ ở ngự hoa viên, hoàng nhi thấy thế nào, nhưng trước tiên con đến đó trước trẫm sẽ đến sau" - mặc dù không hiểu phụ hoàng định làm gì nhưng với những thứ nó đã được học từ sự chỉ dẫn của hoàng đế cũng hiểu đôi chút, nó nhanh chóng tháo vòng cổ để hoàng thượng đứng dậy rồi nhanh chóng rời khỏi Càn Thanh điện. Thuận Long miệng cười nữa miệng, dường như y rất vui thì phải nên cũng vội vàng đến Ngự hoa viên, "Dạ bẩm hoàng thượng, ngoài trời ánh nắng đã lên cao, người nên mặc long bào để tránh ảnh hưởng đến long thể ạ" - tên thị vệ đứng ngoài canh gác lo lắng bảo, nhưng có vẻ hoàng đế không quan tâm đến điều đó "Chuyện của trẫm các ngươi không cần lo, và cũng không cần đi theo trẫm, đến Đông Cung gọi Minh Tử  đến ngự hoa viên gặp trẫm" - nói rồi hoàng đế rời đi thay vì ngồi kiệu để lại phía sau là những thắc mắc của bọn nô tài; vừa đi vạn tuế gia vừa cười vừa suy nghĩ nhiều thứ, không rõ những suy nghĩ đó là gì nhưng chắc hẳn sẽ khiến cái thú tính trong người thiên tử trỗi dậy mạnh mẽ. "Thái tử ở trong ngự hoa viên đúng không" - một tên thị vệ canh gác "Dạ" một tiếng rồi định nhanh chóng lui đi "Khoan, tuyệt đối không để ai vào trong, khi nào có một tên thái giám tên Minh Tử đến thì hãy cho vào" - nói rồi Thuận Long nhanh chóng đi vào với nỗi khao khát đỉnh điểm. 

Vườn ngự uyển nếu như trước đây không có nhiều ấn tướng với hoàng đế thì nay lại gắn nhiều ký ức thú vị mà mỗi khi nghĩ đến thế thôi cũng đã làm y rùng mình, không chỉ rùng mình trên da thịt mà còn ở cả nơi Long cụ trú ẩn; "Dạ Nhi thần tham kiến phụ hoàng" - Thuận Hoàng hành lễ trước mặt hoàng đế nhưng ngay lập tức đã được y ngăn lại "Khi có người, con hãy làm thế, còn giờ trẫm là sủng vật của hoàng nhi thì không cần thiết, à chúng ta đợi một người, trước khi đi dạo"- tiểu thái tử không rõ đó là ai bởi ngay từ đầu phụ hoàng của nó đã nói chỉ có hai người, thế thì người sắp đến là ai thì thật là một dấu hỏi lớn. Ngồi trên bàn đá dùng trà, thái tử im lặng chờ đợi xem đó là ai nhưng đôi lúc con mắt của nó cũng nhìn sang áo rồng bên trong của phụ hoàng, có vẻ như nó cũng rất thích nhìn người mặc như vậy thì phải, chờ đợi - thưởng trà - nhìn áo cũng đúng khiến nó cảm thấy bớt hiu quạnh; "Dạ nô tài tham kiến Hoàng thượng" - một tên thái giám đang quỳ bên dưới hành lễ nhưng cái giọng khiến Thuận Hoàng phải chú ý bởi nó rất quen, không rõ đó giọng ai, cho đến khi hắn ngước mặt lên không ai khác chính là Minh Tử - "Bẩm phụ hoàng, chuyện này là thế nào vậy ạ" cậu bé thắc mắc khi thấy tên thái giám hầu hạ nó ở đây lúc này; hoàng thượng chỉ cười rồi lại ra hiệu bảo Minh Tử đến gần, mãi đến khi mọi thứ ổn thỏa "Thái Tử muốn dẫn sủng vật của nó đi dạo ngự hoa viên này, nhưng mà trẫm thấy nếu chỉ có mỗi hoàng nhi thì sẽ không ai trò chuyện, thế nên gọi ngươi đến đây trò chuyện sẳn bày trò với con sủng vật của thái tử" -" Hóa ra đây chính là lý do mà phụ hoàng gọi hắn đến", tên thái giám ngạc nhiên có, cảm thấy thú vị cũng có bởi mặc dù ở Đông Cung hắn đã sai khiến hoàng đế chẳng khác gì nô tài của hắn nhưng điều này thật sự khiến hắn vô cùng sốc "Ngươi không cần quá ngạc nhiên đến thế, trẫm giao cho ngươi quyền quản lý con vật của Thái Tử, nhiệm vụ của ngươi là phải tìm trò tạo vui cho thái tử, à không cần phải sợ là tru di, trẫm cho phép thế nên ngươi không cần nghĩ con vật đó là trẫm" - sau đó một tiếng "Dạ" từ tên thái giám vang lên. 

"Thôi được rồi, hoàng nhi con bắt đầu đi". Nói rồi hoàng thượng cúi lưng, hai chân khuỵu xuống cùng hai cánh tay chống xuống đất trước mặt Minh Tử, Thuận Hoàng có vẻ đã thuần thục việc đeo vòng cổ nên nhanh chóng hoàn tất; "Minh Tử, đi theo ta" - thế là chuyến đi dạo ngự hoa viên của Thái Tử, Minh Tử và con thú mới đã bắt đầu. Có vẻ cái cảm giác lần đầu tiên luôn là đặc biệt, hoàng thượng thì phấn khởi như cái thú tính lại được bộc phát lần nữa, trong khi tiểu Thái Tử lại cảm giác một cái gì đó là lạ rất đặc biệt và nó cũng rất vui bởi chỉ khi được phụ hoàng cưng chiều thì mới được những đặc ân thế này, còn Minh Tử lúc này vui có bởi hoàng đế phong cho hắn cái chắc quản lý chính hoàng đế nhưng lo lắng cũng có bởi hắn phải suy nghĩ những trò chơi để áp dụng lên hoàng thượng nhưng phải làm thái tử vui thì thật khó; cả ba đi dạo đôi lúc chỉ nói những thứ bình thường không gì đặc biệt, mãi đến một lúc "Minh Tử, ngươi đã nghĩ ra trò gì chưa, ngay từ đầu ta biết ngươi là kẻ lắm trò, cứ thực hiện xem, ta nhắc lại, cứ xem trẫm là con vật" - mặc dù đã được hoàng thượng nhắc điều này nhiều lần nhưng bản thân hắn không biết "Con vật thì là con vật gì bởi hoàng thượng cũng là rồng mà" nghĩ mãi không biết nên làm gì nên đã lấy hết can đảm hỏi lại hoàng đế "Dạ bẩm hoàng thượng, người luôn nhắc nô tài hãy xem người là một con vật nhưng con vật đó là con vật nào ạ" - một khoảng không im lặng chen vào cuộc vào trò chuyện, "Thế hãy xem trẫm là chó, xem trẫm là rồng có vẻ như khiến ngươi lo lắng nhiều hơn" nói rồi Thuận Hoàng ngạc nhiên với câu trả lời của phụ hoàng nhưng bản thân nó cũng có gì đó khoái chí khi nghe thế; như đã hiểu được vấn đề, Minh Tử nhanh chóng đưa ra trò chơi "Dạ bẩm thái tử, nô tài đã có trò chơi cho hoàng thượng với người ạ".

...................


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia