ZingTruyen.Com

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 12: Bước ngoặc

Kalos1989

Hàn Phong bước vào bên trong phòng rồi bước ra đang mặc y phục cẩm y vệ, Thuận Long quỳ trần truồng đợi lệnh chủ nhân thì "Đấy áo bào ngươi đấy, mặc rồi về đi, lát ta đến" - long bào được quăng ra nền như thứ rác rưỡi, hoàng đế nhanh chóng mặc vào rồi chỉnh trang mọi thứ, quỳ lại chủ nhân rồi bò về "Ngươi định muốn cả hoàng cung biết đang nuôi một con cẩu đấy à, giờ này không phải là lúc lộ nguyên hình con cẩu ngu xuẩn". Nghe thế Hoàng thượng quỳ dập đầu rồi đi ra, y nhận ra rằng dường như chủ nhân rất thương hắn, quan tâm hắn thì phải. 

(TẠI CÀN THANH CUNG)

"Dạ bẩm hoàng thượng, nô tài thấy dường như trông hoàng thượng rất mệt, có cần nô tài gọi thái y không ạ" - Bạch Tử quan tâm chủ tử của hắn thấy rõ, cũng phải thôi giữa khoảng trời nắng nóng, Vạn Tuế gia không ai một đi theo cùng, gương mặt lộ rõ sự mệt mõi, có điều hắn thấy rất lạ ở chổ trong như hoàng đế đang đi hai hàng nhưng đó suy nghĩ của y chứ nào dám thốt ra bằng lời.

Thuận Long phẩy tay ra hiệu không cần "Các ngươi lui ra, trẫm cần yên tĩnh" - bọn thị vệ nhanh chóng đóng kính cửa nhường lại chổ ở cho thánh thượng, bọn chúng đơn giản chỉ nghĩ bậc đế vương lo trăm công nghìn việc nên đôi lúc rất cần nghĩ ngơi nhưng có ai biết rằng tên hoàng đế ấy mệt mõi vì đã hoang dâm với một con cẩu tại chính hoàng cung này. Ngự trên long sàn, hoàng đế Thuận Long dùng hai tay bóp trán có vẽ như mệt mõi nhưng hình như là không, hắn đang nhớ lại khoảnh khắc liếm ủng rồng, được Hắc Cẩu thị tẩm, trong đầu là một loạt suy nghĩ đan xen với nhau, "Ta nên làm gì lúc này đây, hôm nay là lần thứ hai trẫm giao cấu với Hắc Cẩu, quả thật trẫm tự nhận mình là chó nhưng nếu đã hai lần thì ắt sẽ có nhiều lần nữa, liệu ta có nên nhường hoàng vị này cho chủ nhân để được sống với giống loài" - những suy nghĩ miên man trong đầu hoàng thượng, dường như càng lúc y lại thích được quan hệ với cẩu hơn là người và cũng lâu lắm rồi hắn chưa đến Khôn Ninh Cung, "Hay ta đến Khôn Ninh cung để các cung phi hầu hạ, không trẫm là chó, sao chó lại để người hầu hạ, không, nhưng với cái vòng cổ này lại càng không thể đến" - Thuận Long sờ vào vòng cổ bên trong áo bào mà không biết chìa khóa giờ đang nơi đâu. Mãi suy nghĩ về chuyện Hắc Cẩu, có vẻ như hoàng đế có kế hoạch gì đó, hắn cởi bò long bào, cởi cả y phục bên trong để tiếp trần truồng như những lúc hầu hạ chủ tử, Thuận Long như được tự do khi cởi bỏ tất cả, y hạ mình với tư thế bốn chân của giống loài hạ đẳng rồi từ từ liếm đôi ủng rồng, hóa ra hoàng thượng muốn khơi gợi lại cảm xúc đấy "Không thể hiểu nổi, đôi ủng rồng này trẫm đã mang nhiều năm nhưng nay khi liếm lại ngon đến lạ kỳ, liệu chăng giờ trẫm là chó nên vị giác thay đổi", mồm le lưỡi liễm, đầu lại nghĩ ngợi bản thân lại càng khiến hạ vật dưới bụng càng lúc cương lên, "Chuồng sắt, đúng rồi đây mới là nơi ở của trẫm" - nghĩ đến đây, Thuận Long tự mở cửa chuồng rồi bò vào bên trong đấy chả khác gì một con cẩu. "Tên Dương Đình Ngọc quả làm vừa y trẫm, ở trong chuồng này ta chỉ có thể ở tư thế này chứ không thể ngồi được, quả thật khiến ta vừa lòng" - sự ham thích vô chuồng khiến hoàng đế hệt như những con chó lần đầu bị bắt đến làm thịt, một cảm giác khó tả dấy lên trong tâm can hắn. 

"Dạ Hàn Phong ngự tiền, hoàng thượng đang nghĩ ngơi, ra lệnh cho chúng nô tài canh cửa ở ngoài nên nếu ngự tiền thị vệ có việc xin hãy để lúc khác" - Bạch Tử cầm thanh kiếm cản Hàn Phong trước cửa, nếu cảnh này Hoàng đế thấy thì không biết Bạch Tử có bao nhiêu cái đầu để trảm cũng không được.

Hàn Phong hậm hực "Ngươi nói hoàng thượng đang nghĩ ngơi đấy à" - y cố tình nói thật lớn để âm thanh vọng vào bên trong như đang gọi con cẩu của hắn dạy dỗ bọn nô tài này.

"Có chuyện gì ngoài cửa thế, các ngươi có việc gì à" - Thuận Long đang cạp đôi ủng rồng như một con chó cạp xương trong sự thèm khát. Bạch Tử vội trả lời "Dạ bẩm bệ hạ, có ngự tiền thị vệ Hàn Phong đến nhưng nô tài bảo đại quan nên về ạ" - nghe đến đây hoàng đế giật mình vì nghe nô tài của mình dám hỗn xược với chủ nhân nên vừa định bước ra thì đột nhiên nhớ lại bản thân đang trần truồng "Hỗn láo, ngươi là thá gì ngăn Hàn Phong vào" - hoàng đế bực bội lên tiếng.

Như được hoàng đế chống lưng, một gương mặt kênh kiệu vênh vào của Hàn Phong nhìn vào Bạch Tử, bản thân Hàn Phong tự bao giờ đã không còn xem người trong Càn Thanh cung này là thánh thượng nữa mà chỉ là một con chó đội lốt rồng. Bước vào bên trong là một không gian yên ắng, tựa như có ánh sáng phía xa thì hóa ra chổ đấy chính là long sàn nơi hoàng đế nghĩ ngơi mỗi tối, từng bước đi vào thì một cạnh tượng chưa từng có ập vào trước mặt hắn, bệ hạ đang trần truồng nằm trong cái củi sắt, long bào lại để trên long sàn, nhìn y chả khác gì một con cẩu, "Haha, hóa ra đương kim hoàng thượng nói vẻ mệt mõi là vì thèm khát vô lồng đấy à" - một câu nói đầy sỉ nhục tác động đến hoàng đế. Hoàng thượng vội vàng bò ra khỏi chuồng, tay cầm ổ khóa "Dạ bẩm chủ nhân, chuồng này trẫm thiết kế cho bản thân, nay người đã đến ổ khóa với chìa khóa này cẩu nô xin gửi người" , chủ nhân của y nhìn chìa khóa bằng vàng mà thỏa mãn vì có vẻ giờ đây bệ hạ đã chỉ nghe lời mỗi mình hắn, "Hoàng thượng khá chu toàn đấy, được rồi ta đến đây không phải để nhìn chuồng này, ngươi mặc long bào rồi lên đây cùng ta bàn chuyện" - Hàn Phong vừa nói thì tay đã cầm lấy chìa khóa rồi nhét vào tay áo, cũng chẳng biết hắn định nói chuyện gì nhưng có vẻ lại có một trò hay sắp đến. Thuận Long giật mình nhưng không dám hỏi lại, hắn nhanh chóng mắc lại y phục, hình như nhờ việc liếm mà giờ ủng rồng trông sạch như mới, "Dạ bẩm chủ nhân không biết người có chuyện gì" - hoàng thượng ngơ ngác đứng nhìn như không biết nên làm gì, "Ngươi cứ lại ngồi, ta có việc" - Hàn Phong nói với một giọng nghe có vẻ quan trọng nên y nhanh chóng lại ngồi lắng nghe. 

"Hoàng thượng thật ra ta muốn hỏi người rằng có muốn rời cung vài ngày để đến nơi ta ở làm chó giữ nhà cho ta không" - Hàn Phong chống cằm nhìn tên cẩu hoàng đế để xem phản ứng.

Thuận Long như giật mình trước câu hỏi của chủ nhân bởi thật ra hắn chưa sẳn sàng nhưng bản thân cũng rất muốn "Dạ chủ nhân, trẫm cũng rất muốn nhưng ở nơi đó có quá nhiều người không hay chỉ có cẩu nô và người" - cũng phải thôi nếu quá nhiều người thì e rằng bản thân hắn không biết nên làm gì,  Ninh Tử và hai tên thị vệ vì biết bí mật ấy mà bệ hạ mới ra lệnh Diệp Đình (tên hắc nhân) thủ tiêu và nếu như lần này quá nhiều thì thật sự không biết có nên không.

"Nếu hoàng thượng không ngại và muốn được sống thật thì có thể đến, nơi đó là thôn của ta nằm ở phía Nam của Vân Nam, nếu bệ hạ muốn làm chó thì ta nghĩ mọi người ở đó cũng sẽ xem người là chó, không gì phải lo lắng cả" - Hàn Phong lúc này có vẻ như rất tốt với hoàng đế, một giọng nói nghe thật hiền từ và chẳng có một âm mưu đen tối nào trong đó cả.  Hoàng thượng có vẻ cũng nhận ra điều đấy trong câu nói của chủ nhân nhưng việc triều chính thì thế nào đây, "Trẫm cũng rất vui khi được chủ nhân quan tâm, trẫm cũng muốn đến nhưng đất nước không thể cả tháng trời vắng vua, dù trẫm trong mắt người là chó nhưng trẫm cũng lo cho con dân đại Thanh" - đó là những thật lòng cũng một hoàng đế trẻ ở tuổi 25 trong vòng 8 năm đã xây nên vương triều khang càng thịnh thế, "Haha, người biết lo thế cơ à, nếu thế thì 7 ngày đến thôn của ta làm chó, ý bệ hạ thế nào, và nếu được thì ngày hôm sau" - Hàn Phong uyển chuyển trong cách nói càng khiến con cẩu nô của y khuất phục. "Dạ cẩu nô nghe theo lời chủ nhân nhưng có cần đem theo lính thị vệ không ạ" - Thuận Long khá thắc mắc bởi hắn cũng đôi khi vi phục di hành nên vẫn có người theo bảo vệ phòng ngừa thích khách nên nay khi đi thế này hà cớ gì y không hỏi, "Không cần, bởi ta đã nói với người ở thôn Đài Kích rằng ta sẽ đi cùng một người về thế nên ta muốn hoàng thượng mặc long bào, đầu đội vương mão cùng ta về thôn được chớ" - bệ hạ nghe đến đây như cảm nhận được chủ nhân của y đã có kế hoạch an bài rõ ràng.

(Giao Thái Điện)

Cửu vương gia đứng lắng nghe thánh thượng an bài công việc, trong đầu có một chút mơ hồ, nhưng vì Bát đệ của hắn ngày xưa giờ đã là thiên tử nên việc thần tử tuân lệnh vua chẳng bao giờ là sai "Dạ bẩm bệ hạ, thế Người đã có dự tính thế nào khi xuống Vân Nam, liệu có cần cho binh sĩ hộ tống đi cùng bảo vệ ạ" - điều đó là tất yếu khi hoàng đế vi hành thì an nguy lại là điều cực kỳ quan trọng nên cũng đủ hiểu tại sao Cửu vương Thuận Hoằng lại lo lắng nhiều đến thế. "Không cần thiết đâu Cửu Ca, trẫm đi vi hành là điều tốt cho bách tín nếu làm kinh động nhiều người, hóa chẳng phải đang thể hiện người khác xem sao, trẫm sẽ đi cùng Hàn ngự tiền nên Bát Ca không cần phải lo lắng" - Thuận Long lúc này với một đôi mắt sắc bén, lời nói như tạo ra rào chắn nhằm không để Cửu vương được phép đến gần, bởi với y đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu không dùng lúc này thì có thể đến lúc về với tiên hoàng cũng chẳng còn dịp. 

"Dạ nếu bệ hạ nói vậy thì nô tài tuân chỉ, nhưng việc trong triều thì như thế nào ạ" -Cửu vương suy nghĩ khá thấu đáo nhưng cái thấu đáo này lại chẳng bằng Bát đệ của hắn. "Trẫm đã suy tính mọi thứ ổn thỏa, ta sẽ rời cung trong 7 ngày và chuyện này ngoại trừ Ca ca và những tên thị vệ ở Càn Thanh điện biết thì trẫm muốn mọi thứ nằm trong yên lặng, trong thời gian trẫm không có ở đây, Cửu Ca cứ tự xử lý công việc, khi về Trẫm sẽ trọng thưởng hậu hĩnh" - Thuận Long nói rồi cười một nụ cười hiền dịu, đối với Thuận Hoằng vương thì việc lo cho sơn hà xã tắc đệ đệ hắn đã làm quá tốt trong khi bản thân lại còn rất trẻ, nên dù tuổi có lớn hơn tận 3 mùa xuân nhưng y vẫn tuyệt đối không hai lòng "Dạ nếu được bệ hạ tin tưởng thì là phúc của hạ thần, nếu Người không còn gì sai bảo, nô tài xin rời điện ạ" - Vương gia đứng đầu cúi chờ lệnh của Vạn tuế gia. Hoàng đế xem như ổn thỏa được mọi thứ nên cũng cho phép Hoằng ca của y lui về phủ, lúc này trong tâm trạng của y là một xúc cảm rối loạn, nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu "Trẫm sẽ được làm chó cho thôn của Hàn chủ chăng; Trẫm sẽ không còn trốn chui trong cung một cách sợ hãi sao; nhưng liệu điều đó là tốt hay xấu" - đầu óc hoàng đế giờ không còn chú trọng vào triều chính nữa, tất cả dục vọng giờ đang kéo xuống hạ bộ nơi được xem là linh hồn cẩu nô của đương kim hoàng đế. 

"Người đâu, chuẩn bị nước, trẫm cần tắm rửa" - Thuận Long ngửi trên người thì ôi cơ thể y toàn mùi Hắc cẩu, mùi của dục tâm, đã nguyên lúc sáng đến giờ vẫn chưa tắm nên bản thân thấy phải chỉn chu lại để không gây sự chú ý đến các bá quan, thị vệ.....

(Tại Càn Thanh cung)

Hàn Phong ngồi một mình trong ngự thư phòng đợi con chó của y, kể từ lúc hắn nhận nuôi con cẩu đế này thì tuyệt nhiên hắn có tất cả mọi quyền lực: từ việc có thể ra cung hay rời cung lúc nào cũng được, lại có lúc thoải mái ra vào ngự thư phòng và dĩ nhiên lại được ngồi trên ngai vàng để cẩu đế của hắn quỳ dưới bái lạy, một việc tưởng chừng như đang mơ tưởng nhưng hóa ra lại là thật. Một âm thanh "két" kéo dài phát ra ở phía trước, hóa ra chính là tiếng cửa mở, một chân bước vào chầm chậm rồi quay lại tự đóng kín cửa, người đó không ai khác chính là hoàng đế bệ hạ, thật ra khi mới đến cửa bọn thị vệ đã thông báo chủ nhân đang bên trong nhưng giờ dù Thuận Long đã vào rồi nhưng hắn thật không biết nên làm gì "Chủ nhân đợi ta, ắt hẳn đã biết ta vào nhưng làm gì bây giờ, nếu ta đi chắc chắn sẽ bị một cái tát không nhìn thấy bầu trời, nhưng nếu ta bò sợ rằng chủ nhân không thích" - suy nghĩ quá khó với hoàng đế, bởi chủ nhân của hắn tính tình thay đổi như thời tiết, nghĩ mãi không biết làm gì Thuận Long đành quỳ trước cửa ngự thư phòng "Dạ bẩm chủ nhân, trẫm đã đến ạ" - việc quỳ như thế này tuy không có gì khiến thú tính trổi dậy nhưng sự nhục nhã lại dâng cao lạ thường. "Không cần quỳ vào đây ta nói chuyện" - Hàn Phong miệng nói nhưng tay vẫn cầm tách trà uống thay vì con cẩu của mình; Thuận Long lúc này mới dám lại gần nhưng chỉ đứng, đầu cúi đợi chủ nhân dặn dò - "Hoàng thượng chắc đã sắp xếp mọi thứ ổn rồi chứ, nếu thế thì đêm nay theo ta rời cung về thôn Đài Kích, giờ thì nằm trên cái long sàn đó rồi ngủ trước khi không còn là hoàng đế nữa nhé bệ hạ" - Hàn ngự tiền nói rồi rời đi miệng cười sang sảng vang vọng cả căn phòng, bỏ lại Vạn Tuế gia một mình trong không gian rộng lớn. 

..................


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com