ZingTruyen.Com

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 10: Nghỉ ngơi trong cơn khát chó

Kalos1989

Tại Càn Thanh Cung

Cảnh vật không đổi nhưng người lại đổi thay, bọn thị vệ được điều động đến canh gác cung này thay cho hai tên Sĩ Thành và Đông Quan, hoàng cung rộng lớn thế nên việc hai tên thị vệ số phận quá may mắn ấy cũng không nhiều người biết đến và dẫu có biết thì cũng im lặng bởi càng bép xép thì thủ cấp lại càng dễ mất hơn. Những tên thị vệ cũng không hiểu những tên thái giám, công công đều bị hoàng thượng đuổi đi và thay bằng toàn những tên nam nhân đúng nghĩa, ngay cả việc chăm sóc hoàng đế lúc thức dậy thì giờ cũng hoàng thượng tự làm. Những kẻ ấy nào có biết được lí do, cái căn nguyên của vấn đề chính là ở vòng cổ, bởi từ khi cái vòng đó được khóa vào trên cái cổ chó của Thuận Long thì ngay cả việc tắm hay thay long bào, hoàng thượng đều tự làm, hắn sợ bọn nô tài sẽ thấy một con chó đội lốt hoàng đế và đang mặc hoàng bào che giấu sự ti tiện của mình.

"Các khanh còn chuyện gì để bấm tấu nữa không" - Hoàng thượng hỏi, Thuận Long hôm nay từ sáng đã thượng triều nghị sự, cho đến tận lúc này mọi chuyển dường như đã được sắp xếp ổn thỏa. Có vẻ như các vị quan đã không còn gì nên dần lui ra để hoàng thượng nghỉ ngơi, tên thị vệ mới đến Bạch Tử được phân phó theo hầu hạ, bảo vệ sự an nguy của Người. Bạch Tử đã vào cung cũng tầm một năm nhưng nay mới được diện kiến thánh thượng, thật là một chuyện may mắn với y bởi có những người sống cả đời trong cung cũng chẳng hề biết được mặt hoàng đế. Thuận Long tiếp tục ngồi vẽ vời đủ thứ vì nay cũng đã xong việc, kề từ ngày hôm qua bản thân hắn nhận ra chủ nhân thật tốt, hắn thèm khát được ăn côn thịt ấy nhưng lại không dám và việc trong Càn Thanh cung nhiều nam nhân thì liệu chăng có phải hoàng đế muốn ăn dương cụ của bọn chúng? "Thật mõi lưng quá thôi" - vạn tuế gia uốn người vì ngồi cả buổi sáng, Bạch Tử thấy thế định lại bốp vai cho chủ từ thì đột nhiên "Ngươi không cần làm thế, đứng mài mực cho trẫm là được" - hoàng đế cầm tay ngăn hắn bởi y lo lắng tên thị vệ này lúc hầu hạ vô tình thấy cái vòng cổ thì nguy to. Không biết từ lúc nào, hoàng thượng càng trở nên cẩn thận nhưng Thuận Long không biết liệu giờ cái chìa khóa để mở vòng cổ là ai đang cất giữ, chủ nhân hay Ninh Tử, nhưng nếu ở trong tay chủ nhân thì chắc có lẽ người đã nói một gièm pha đầy xỉ nhục và nếu ở trong tay Ninh Tử thì xem như chẳng còn cách nào mở ra nữa cả. "Bẩm bệ hạ, nếu người thấy ngồi trong đây mệt mõi, hay người đi dạo Vườn thượng uyển cho khoay khỏa" - Bạch Tử đang cố gắng nịnh nọt hoàng đế vì lúc này hắn sợ đã làm sai, "Chổ đó trẫm đã bò mấy ngày qua rồi" - Hoàng Thượng quen miệng nên nói thế và hắn cũng không hay mình nói vậy.

"Ơ, dạ,.. bò, " - Bạch Tử thắc mắc hỏi lại Vạn tuế gia.

Lúc này, hắn mới nhận ra mình nói sai, cũng đúng bò rồi sẽ quen, câu nói cũng từ đó mà sinh ra "Ngươi nghe gì thế" - hoàng thượng tỏ vẻ giận dữ mắng nhưng rồi "Thôi được rồi, vậy đi đến đó" - nói rồi Thuận Long rời ngai vàng đi dạo Ngự Hoa Viên. Cả một nhóm thị vệ theo sau bảo vệ hoàng thượng, Bạch Tử hình như muốn tạo ấn tượng tốt với thánh thượng nên đi một chút lại chỉ chỉ chỏ chỏ, lúc thì chỉ những đóa hoa mẫu đơn khoe sắc đỏ, lúc lại chỉ những cây tùng cao vút trên khoảng không, còn Thuận Long đi dạo cho khoay khỏa nhưng thật ra cứ thấy khó chịu, một cảm giác cứ như đi bằng chân không quen, đôi lúc rất muốn bò, lúc lại thèm côn thịt của chủ nhân. Đi được một quảng không quá xa bổng Bạch Tử rồi những tên thị vệ nhận ra có một cái mùi gì hắc hắc khó chịu, "Dạ bẩm vạn tuế, dường như bụi cỏ chổ bờ hồ kia có gì đó, chổ ấy phát ra một mùi khó ngửi ạ" - nói rồi hắn chỉ tay để hoàng thượng nhìn rõ, Thuận Long đáng lẽ đã không chú y đến lời tên nô tài này nói bởi bận tâm tư suy nghĩ những thứ khác nhưng khi thấy hắn chỉ đằng kia thì hoàng đế giật mình vì nhận ra "Chẳng phải chổ đó là nơi trẫm tiểu đêm hôm trước sao, đến nay sao lại bốc mùi hắc thế". Đứng suy nghĩ hồi lâu, "Bạch Tử, ngươi và các tên còn lại ra ngoài đi canh gác, tuyệt đối không để ai vào, trẫm muốn yên tĩnh một chút" - nói rồi bọn thị vệ nhanh chóng ra ngoài, Bạch Tử hiểu ra hình như hắn ồn ào quá mức nên cũng quay lưng để thánh thượng nghỉ ngơi.

Tất cả đã được đuổi ra ngoài, để lại trong Ngự Hoa viên chỉ còn mình hoàng thượng cùng cây với hoa và cỏ. Phía trước là một ghế đá, hoàng thượng lại ngồi suy nghĩ, "Thật sự giờ ta đang rất muốn bò, rất muốn được chủ nhân dạy dỗ nhưng chẳng phải người cho ta 2 ngày tự do sao, nếu ta đến lại phiền người" - đầu suy nghĩ nhưng tay lại sờ vào đũng quần nơi cu chó của hắn nằm yên, đáng lẽ con cu ấy sẽ không ngóc đầu nếu như y không mãi suy nghĩ, cứ càng suy nghĩ thì thú tính lại càng cao. Lúc này, Hoàng thượng đứng dậy quan sát xung quanh, đứng nhìn một lúc rồi dường như cái bản chất chó trong người lại bắt đầu trỗi dậy, Thuận Long từ từ cởi từng thứ trên người bỏ xuống sân, cho đến khi trên người không còn mảnh vải che thân, cái thèm khát ấy dâng cao khiến cu chó cương cứng dũng mạnh, hoàng đế thèm cảm giác bò nên ngay sau đó đã hạ đầu gối rồi hai tay chống xuống, ở cái tư thế này nếu bất cứ kẻ nhìn thấy sẽ khiến vạn tuế gia không biết trốn nơi đâu. Dẫu là như vậy nhưng y hiểu mình lúc này chả khác gì một có cẩu hoang không chủ, nhưng vẫn muốn thỏa mãn cái cảm giác thèm thuồng khiến y mệt mõi từ lúc sáng nên hoàng thượng đã tự bò, đôi lúc lại tự sủa "Gâu..Gâu..Gâu" - tiếng sủa nhỏ nhưng lại là động lực không hề ít để cái bản năng loài cẩu trổi dậy trong người. Lúc này, Thuận Long cảm nhận cu chó của y cứ như đã vươn dài đến mức cực đại, rất muốn dùng tay nhưng lại nhớ đến thân phận hiện tại nên hoàng đế đã từ nằm trườn xuống, cọ sát hạ thân với nền gạch Ngự Hoa Viên, một xúc cảm đê mê lạ lùng tác động lên não bộ, những giọt nhờn từ hạ bộ cũng dần được tiết ra chạy xuống nền. Không muốn bỏ phí khoảng thời gian để bản thân thỏa mãn, Vạn Tuế Gia bò từng bước đến cái bụi cỏ nơi Bạch Tử chỉ hắn, quả đúng thật có một mùi hắc hơi khai, y cũng nhận ra đấy chính là do nước tiểu chính mình còn để lại, không hiểu lý trí hay bản năng mà hoàng đế lại tư dưng đưa chân phải lên cao, đủ để cu của y hướng ra ngoài, từng chút từng chút một những giọt nước tiểu chó đã chạy xuống thấm vào nền gạch, rồi chảy đến đầu gối nơi hắn đang yên vị. Chưa có bao giờ, Thuận Long tự mình giải tỏa cơn thèm khát thế này bởi lúc trước đây có chủ nhân mới làm thế nhưng nay cơn đói ấy mỗi lúc lại lớn hơn nên hắn đành khoái lạc trong cái thú tính chính mình. Lại nói đến những giọt Thủy Long (chính nước tiểu của chó, bởi vì khi còn là hoàng đế nó được gọi như vậy), hoàng thượng nhìn nó thấm dần vào nền gạch thấy một vẽ tiếc nuối chỉ bởi y nhớ lại chén nước của Hắc Cẩu ngày hôm qua, hắn nhanh chóng xoay người, hạ đầu xuống liếm từng giọt còn trên nền đá, vừa liếm lại vừa xoa dịu bản thân "Này là nước tiểu của hoàng đế, ta là chó liếm là tất nhiên". Nước tiểu thấm qua đầu lưỡi rồi theo cuống lưỡi chạy theo thực quản đến lồng ngực, có cái gì đó rất ấm, không lạnh như băng sơn tuyết liên hay quá nóng như quế khâu mà lại ngon đến lạ lùng, "Liệu chăng chỉ có chó mới thấy được cái ngon đó" - Thuận Long liếm sạch mà trong lòng vui vẻ đến lạ thường. Khi cơn khát chó đã qua, hạ thân hoàng đế cũng từ từ dịu lại, y nhanh chóng mặc lại y phục rồi rời khỏi Ngự Hoa Viên.

Có lẽ ngày hôm nay thật dài với hoàng đế Thuận Long, dù đã tự mình giải tỏa cơn khát nhưng vẫn thấy có gì đó thiếu thiếu. Nhìn bàn ăn mà ngự thiện phòng chuẩn bị, nhìn vạn người muốn ăn, ngay cả Bạch Tử đứng cạnh cũng muốn một lần nếm thử nhưng hoàng thượng lại không, cảm giác ăn vào không ngon miệng như trước đây, ăn một chút lại thấy khó chịu, "Phải chăng trẫm đang dẫn giống chó, trẫm muốn ăn thức ăn thừa ngày hôm đó nhưng làm sao" - một sự đấu tranh tâm lý trong lúc ăn, hoàng thượng vừa muốn bỏ ăn lại muốn chạy ngay đến Ngự thiện phòng ăn cái bãi cơm đấy, nhưng hắn hiểu không có chủ nhân thì cái gì cũng khó, thế nên y cũng cố mà nuốt cho qua những ngày mệt mõi này. Bổng nhiên đang trong lúc ăn, Hoàng Thượng nghĩ đến điều gì đó rồi nói lớn " Bạch Tử, ngươi mau truyền Dương Đình Ngọc đến ngay cho trẫm" - tên thị vệ nhanh chóng rời đi để thôi vạn tuế gia lên tiếng lần nữa thì rất "mệt". Thật ra, Dương Đình Ngọc là một quan chuyên về đóng cái vật liệu bằng kim loại, các vũ khí chiến đấu, nhưng nay không hiểu vì lí do gì mà hắn lại truyền người này đến, mỗi quan hệ giữa Dương Đình Ngọc và cái suy nghĩ mà hoàng đế đang nghĩ là gì thì chỉ có mỗi Thuận Long biết rõ nhất.

"Nô tài tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế" - Dương Đình Ngọc hành lễ dưới Càn Thanh Điện, thật ra mà vị quan họ Dương này không hề quá lớn tuổi mà chỉ tầm 30, gương mặt góc cạnh cho thấy sự cương trực và trung thành với đất nước.

Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng đang đọc sách nghe thấy thế, "Được rồi ngươi đứng dậy rồi nói, Trẫm có việc cần ngươi làm" - nói rồi Thuận Long để quyển sách qua bên cạnh rồi nói tiếp "À, trẫm mới được một tên thị vệ tặng một con Hắc Cẩu, nếu để bên ngoài thì trẩm e là không tốt, nên muốn ngươi làm một cái chuồng bằng sắt được chứ" - Đình Ngọc giật mình bởi không phải y không biết làm mà bởi công việc này nó quá đơn giản, khi tên thị vệ lại báo nói Hoàng thượng triệu kiến thì bản thân lo lắng không biết điều gì. "Dạ nô tài tuân chỉ, nhưng kích thước thế nào hoàng thượng, nếu hoàng thượng cho phép, nô tài xin được gặp hoàng khuyển để biết kích cỡ làm chuồng" - hắn bẩm tấu rồi đứng nhìn hoàng thượng.

"Ngươi chỉ cần làm chuồng vừa người trẫm là được, con Hắc Cẩu đấy cũng to lớn, bọn thái giám đang chăm sóc nó" - Thuận Long nói nhưng gương mặt vẫn giữ sự bình thường không để lộ sơ hở, thật ra y muốn làm lồng đó chính mình nên dùng lí do đấy để Đình Ngọc làm việc. "Nô tài vạn lần không dám, Người là thiên tử sao nô tài có thể xem người như bọn súc sinh" - Dường Đình Ngọc quỳ dập đầu liên tục, "Thôi được rồi, không cần dập đầu thế, vậy ngươi làm nhanh cho trẫm, trong hôm nay trẫm muốn có lồng đó ngay lập tức" - Thuận Long đang rất thèm khát và cũng muốn nịnh nọt chủ nhân. Đình Ngọc sợ mình nói càng thêm sai nên vỗi vã hành lễ rồi rời khỏi Càn Thanh điện.

Cả một buổi sáng đầy mệt mõi, Thuận Long ngã mình trên ngai vàng nghỉ ngơi, hắn đang thắc mắc không biết nếu ngủ trong chuồng sẽ có cảm giác gì, có quá chật không, nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu. Đặt tay lên trán, hoàng thượng tự dưng buồn lòng nghĩ ngợi, "Tại sao trẫm lại sinh ra trong gia đình đế vương, tại sao trẫm lại mang hình hài một con người trong khi bản năng lại là một con chó" nằm buồn suy tư, Thuận Long lúc này suy nghĩ nếu có thể nói lời thật hắn có thể dâng ngọc tỷ cho kẻ khác để đổi lại được làm chó hầu hạ chủ nhân. Có lẽ vì quá yên ắng nên hắn hỏi một câu khiến không gian tĩnh có tiếng phát ra, " Này Bạch Tử theo nếu ngươi có một con chó ngươi sẽ làm gì" - Bạch thị vệ ngạc nhiên khi bị hỏi vậy nhưng nghĩ chắc do nay hoàng thượng sắp nuôi chó nên y thoải mái trả lời. "Dạ bẩm hoàng thượng, chắc lúc đó nô tài sẽ có thể được lau chân mỗi ngày, ủng không có bị bẩn" - hắn nói kiểu tự nhiên thoải mái nhưng lại khiến hoàng thượng tò mò tìm hiểu "Không lẽ ý ngươi nói mấy con chó liếm đấy à" - nói rồi hoàng thượng cúi đầu nhìn đôi hia tên thị vệ. "Dạ đúng hoàng thượng, nữa hoàng khuyển cũng sẽ giúp người như thế", Thuận Long gật đầu rồi lại hỏi "Vậy nuôi chó chỉ có nhiêu đó thôi à, chán thế" - vạn tuế gia tỏ vẻ không hài long khiến Bạch Tử nghĩ mình nói chắc quá ít nên y nói nhiều hơn "Dạ ngoài ra nô tài nghĩ nuôi chó còn có thể làm nó theo ý mình, chẳng hạn hoàng thượng thấy chó người nuôi ốm thì thiến sẽ khiến nó mập" - "Khoan ngươi nói thiến", vạn tuế gia ngạc nhiên đến bất ngờ khi nghe thế. "Dạ bẩm hoàng thượng nếu thiến thật sự khiến chó tròn ú trông cưng lắm ạ" - Bạch Tử thoải mái chia sẽ hết lòng, lúc này hoàng đế tự hỏi liệu chủ nhân có thiến hắn không.

Đang mãi suy nghĩ về việc này thì bổng có tiếng người vào báo "Dạ bẩm bệ hạ, Dương đại nhân mang lồng sắt đến", Thuận Long mừng rỡ vội rời khỏi ngai vàng ra xem, quả thật chuồng trông nhìn có thể để hắn bước vào, xung quanh là song sắt, nhìn thật đặc biệt, "Dương ái khanh ngươi làm rất tốt, giờ các ngươi mang lồng này vào thư phòng của trẫm đi" - nhìn chuồng mà tự dưng cái thú tính của hắn lại phát lên, cơn thèm khát được vào nằm bên trong càng cuống hút y. Khi mọi thứ dường như đã hoàn hảo, cả Dương Đình Ngọc cùng Bạch Tử đều lui ra ngoài để bệ hạ được nghỉ ngơi. Đứng gần lồng sắt, hoàng thượng thèm khát được chủ nhân xích cổ kéo vào nhưng giờ không chủ nhân, nhìn vật chất hữu hình nhưng chủ nhân lại chẳng có khiến y khá khó chịu, một cảm giác không biết diễn tả thế nào. Nghĩ hồi lâu, Thuận Long quyết định đến gặp chủ nhân, hắn biết hắn không thể sống thiếu Hàn Phong, chỉ 2 ngày nhưng nay chưa hết mà cơn khát chó lại sung mãn lạ thường.

\

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com