ZingTruyen.Com

Đệ nhất thi thê - Kim Nguyên Bảo

chương 1 - 10

Utlj-Kate


CHƯƠNG 1 ĐẠI THIẾU GIA

Nếu như bạn xuyên vào tiểu thuyết mạt thế do chính mình viết, bạn sẽ làm gì bây giờ?

Nếu như bạn xuyên vào tiểu thuyết mạt thế do chính mình viết, trở thành một vua tang thi, bạn sẽ làm gì tiếp theo?

Nếu như vua tang thi không chỉ là đầu sỏ giết chết nam chính, mà nam chính lại còn sống lại trước thời điểm tận thế để quay về báo thù, vậy nên làm sao bây giờ?

Mộ Nhất Phàm xuyên vào trong tiểu thuyết mạt thế do chính mình viết, khổ não cả một đêm ròng, cuối cùng ra quyết định, vào cái lúc nam chính sống lại kia, lập tức thủ tiêu nam chính!!

Dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, sau khi chết nam chính sẽ theo không gian tùy thân mà sống lại vào thời điểm trước tận thế một tháng, cũng chính là tiết thanh minh, ngày 5 tháng 4 năm 2014.

Vào ngày này, nam chính chưa sống lại sẽ tới thôn Thủy Hương thành G viếng đồng đội của mình, không ngờ lại bị kẻ gian ám sát, bị trúng đạn, hôn mê trong sơn thôn vắng vẻ, đến khi tỉnh lại một lần nữa, linh hồn được sống lại.

Mộ Nhất Phàm nghĩ tới đây, vội vã cầm điện thoại lên nhìn, trên màn hình hiển thị thời gian: 8 giờ 27 phút ngày mùng 5 tháng 4 năm 2014.

Mặt anh liền biến sắc, vội vã cầm chìa khóa xe đặt trên bàn chạy tới gara trong biệt thự.

"Đại thiếu gia, cậu định đi đâu vậy?"

Một giọng nói lo lắng vang lên ngăn cản bước chân Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm ngoái lại nhìn, trông thấy một người đàn ông trung niên mặc một bộ tây trang màu xám tro đứng ở cổng lớn biệt thự, trên mặt đeo một chiếc kính gọng vàng, dáng vẻ vô cùng nhã nhặn, giống như một học sĩ nghiên cứu, chỉ có điều trong tay người nọ lại đang xách một vali thuốc màu xám lạnh.

Qua vẻ ngoài người nọ, anh biết người đàn ông trước mặt tên là Lý Thanh Thiên, là bác sĩ gia đình Mộ gia.

Lý Thanh Thiên giơ tay lên đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười tới gần: "Đại thiếu gia! Tôi tới để khám sức khỏe cho thiếu gia."

Nghe vậy, khóe môi Mộ Nhất Phàm cong lên toát ra lãnh ý khó mà nhận ra.

Trước đây lúc phân vai cho các nhân vật trong truyện, anh liền lấy luôn tên mình và tên bạn bè trong hiện thực để đặt cho các nhân vật, cho nên chủ nhân cơ thể này cũng tên là Mộ Nhất Phàm giống như anh, là con trai cả của thượng tướng Mộ Duyệt Thành, sau khi tốt nghiệp trường quân đội, được chọn vào bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn được huấn luyện cùng một nhóm với nam chính.

Mộ Nhất Phàm và nam chính là đồng đội, vốn phải tương hỗ lẫn nhau, thế nhưng nam chính năng lực nổi trội, ưu tú hơn anh về mọi mặt, liên tục thăng cấp, được cấp trên coi trọng cấp dưới kính nể, điều này khiến Mộ Nhất Phàm vốn lòng dạ hẹp hòi dần dần ghen ghét đố kỵ với nam chính, trong lúc làm nhiệm vụ thường ngầm ngáng chân nam chính, ân oán giữa hai người cũng được kết thành từ đó.

Sau đó, trong một lần Mộ Nhất Phàm nhận nhiệm vụ bị thương, rồi bị chẩn đoán là mắc ung thư xương, phải rời bộ đội về nhà tĩnh dưỡng, tuy nhiên may mắn là, ung thư xương chỉ mới ở giai đoạn đầu, có thể chữa trị bằng thuốc hoặc phẫu thuật. Thế nhưng em trai anh lại nhân cơ hội này mà tìm người âm thầm tiêm vào cơ thể anh một loại virus đáng sợ, cũng bởi vì loại virus này mà đến thời điểm mạt thế, Mộ Nhất Phàm biến thành tang thi người không ra người quỷ không ra quỷ.

Mà.. người tiêm virus vào người anh chính là Lý Thanh Thiên.

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, mặt không đổi sắc mà liếc mắt cầm lấy chìa khóa xe, nhận ra móng tay anh đã đổi sang sắc xám nhợt nhạt, anh biết, đây là điềm báo biến thành tang thi, đồng thời cũng nói, anh không có năng lực thay đổi thực tế mình sắp biến thành tang thi.

Thế nhưng, chỉ cần diệt trừ hết các nhân vật trong tiểu thuyết, có lẽ anh sẽ nhanh chóng quay trở về hiện thực.

"Tôi có việc cần phải ra ngoài một chút, ông.." Dường như Mộ Nhất Phàm nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt lóe lên tia sáng: "Đêm nay ông lại tới đây một chuyến, giúp tôi kiểm tra cơ thể."

Lý Thanh Thiên sửng sốt, lập tức nở nụ cười ôn hòa: "Được."

Mộ Nhất Phàm nhìn vali thuốc trong tay ông ta: "Trong vali thuốc của ông có khẩu trang không? Có thì cho tôi mượn một chút!"

"Có!" Lý Thanh Thiên lấy một chiếc khẩu trang màu trắng trong vali thuốc ra đưa cho Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm cũng không nhiều lời, vội vã đeo khẩu trang và kính râm lái xe rời đi.

CHƯƠNG 2 NAM CHÍNH

Tiết thanh minh, rất nhiều người đi tảo mộ, bởi vậy mà đại lộ tắc nghẽn, xe nhích từng chút một vô cùng chật vật.

Đến khi Mộ Nhất Phàm đi tới thôn Thủy Hương ở ngoại ô thành G thì đã là 13 giờ 18 phút chiều.

Anh xuống xe, chạy tới cửa hàng mua một bộ đồ tảo mộ như hương, như nến, như vàng mã,.. sau đó vội vã chạy lên núi.

Lúc này mọi người ở khắp nơi đổ về thôn quê cúng bái, tiếng khẩn cầu tổ tông phù hộ hòa cùng tiếng pháo trở thành thứ tạp âm đinh tai nhức óc, khói hương nồng như mây mù tiên nhân bao phủ toàn bộ đỉnh núi.

Mộ Nhất Phàm nhớ trong tiểu thuyết mình không nhắc cụ thể thời gian và địa điểm nam chính đi viếng đồng đội, chỉ nói qua loa là giờ ngọ, lúc mặt trời vẫn còn rực rỡ, địa điểm là ở giữa sườn núi, thế nên anh không rõ lúc này nam chính có còn ở thôn Thủy Hương hay không, chỉ biết điên cuồng tìm kiếm trên đỉnh núi.

May mắn là các phần mộ được xây vòng quanh đường núi, tầm nhìn không bị cản trở.

Mộ Nhất Phàm vừa tìm kiếm nam chính vừa men theo ký ức mà nhớ lại dáng dấp người này.

Trước đó, bởi vẫn bị chuyện mình xuyên vào tiểu thuyết mạt thế làm cho kinh hãi, cho nên anh chưa kịp định hình lại xem dáng dấp nam chính thế nào, nhưng không nghi ngờ gì nữa, nam chính trùng tên trùng họ với Chiến Bắc Thiên ở ngoài đời thực, về phần tướng mạo....

Mộ Nhất Phàm lần theo trí nhớ mà tìm kiếm bóng dáng nam chính, đột nhiên anh bị một người đàn ông thon gầy cao ngất ở phía trước hấp dẫn sự chú ý, cước bộ chợt dừng lại..

Người đàn ông kia cao chừng mét chín, trên người mặc một chiếc áo phông đen bó sát người, dưới thân là một chiếc quần màu xanh bộ đội cùng đôi giày quân nhân đen, phối đồ tuy đơn giản nhưng cũng không thể che đi khí tức mạnh mẽ trên người. Khuôn mặt tuấn mỹ mà kiên nghị, làn da màu lúa mạch ánh lên dưới ánh mặt trời, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, mang tới cảm giác lạnh lùng cứng rắn, đôi mắt thâm sâu trầm xuống mà lặng lẽ nhìn phần mộ phía trước mặt đến xuất thần, thế nhưng tia sáng trong đôi con ngươi đã bán đứng tâm tình hắn lúc này, để lộ sự bi thương và tự trách trong nội tâm.

Mộ Nhất Phàm sợ ngây người mà đứng yên một chỗ, mắt càng mở to hơn, không thể tin mà nhìn chằm chằm đối phương.

Chẳng cần tiến lên anh vẫn có thể khẳng định chắc chắn người đàn ông phía trước kia chính là nhân vật truyền kỳ được nhào nặn dưới ngòi bút của mình —— Chiến Bắc Thiên!

Đương nhiên cũng không phải vì dáng dấp đối phương quá tuấn mỹ, không phải bởi vì khí phách đối phương cường thế tới cỡ nào, mà là ——

Người kia con bà nó giống bạn thân của anh như đúc!!

Ngọc hoàng đại đế thần linh ơi, có phải bởi vì con nổi lên sát ý mà ngài cố ý chỉnh con không?

Cẩu huyết quá đi mà!!

Lúc đó miêu tả nam chính, sao não anh lại tàn như vậy, thế mà lại lôi bạn tốt của mình ra miêu tả dáng dấp nam chính!

Giờ thì hay rồi, nam chính giống hệt bạn thân, anh biết hạ thủ thế nào đây?!

Dọc đường đi anh đã nghĩ ra hơn chục thủ pháp giết người tàn nhẫn, bởi anh không còn cách nào, cho nên mới phải dùng cách này để kết thúc mọi chuyện!

AAAAA ~~~ Huhu!

Nếu còn có cách khác thì anh đã sớm làm rồi, đâu phải khổ não suy nghĩ một đêm, nghĩ ra loại chuyện thủ tiêu nam chính thất đức như này chứ!

Đương lúc Mộ Nhất Phàm đang gầm trong lòng thảo nê mã, đột nhiên "Bịch" một tiếng, cái túi trong tay anh đột nhiên bị thủng, đồ mua để tảo mộ rớt xuống mặt đất.

Đến khi Mộ Nhất Phàm hoàn hồn lại, trông thấy Chiến Bắc Thiên cách đó không xa nghe thấy tiếng ngoái đầu nhìn lại.

CHƯƠNG 3 VIẾNG NHẦM MỘ

Chiến Bắc Thiên liếc mắt qua bên đây khiến Mộ Nhất Phàm cả kinh, sợ đối phương nhận ra điều gì đó, cuống quít ngồi xổm xuống, nhặt đồ cúng bái lên để che giấu đáy lòng đang chột dạ, đồng thời sờ sờ lên kính mắt và khẩu trang, xác định chúng vẫn bình yên trên mặt, đến lúc đó mới lén thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nhặt xong đồ, anh lại làm như không có chuyện gì xảy ra, đi tới trước một phần mộ không người, bắt đầu châm nến thắp hương.

Anh vừa bận rộn làm việc, vừa len lén dùng khóe mắt liếc qua Chiến Bắc Thiên, thấy đối phương thu đường nhìn về, trái tim anh mới quay về đúng vị trí của nó.

Lúc này trong lòng Mộ Nhất Phàm vô cùng rối bời, vừa vui vẻ vì đã tìm được nam chính, vừa lo lắng mình không ra tay được, nhất là khi nam chính giống như đúc bạn thân của anh.

"Cậu là ai?" Một giọng nói hung dữ vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm hoàn hồn lại đoạn ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông trung niên đặt đòn gánh trên vai xuống, đi phía sau là một cụ ông lớn tuổi cùng một phụ nữ trung niên, còn có một cậu trai và hai cô bé trẻ tuổi, sáu ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía anh, đặc biệt Mộ Nhất Phàm lại đeo kính mắt và khẩu trang trên mặt, dáng dấp rất giống một tên trộm đang lén lút làm chuyện xấu, lập tức khiến sáu người nảy sinh cảnh giác.

Mộ Nhất Phàm nhìn bọn họ, lại nhìn phần mộ trước mắt, cuối cùng nhìn về phía người đàn ông trung niên vừa đặt đòn gánh trên vai xuống đất, thầm nghĩ, phần mộ này không phải của tổ tông nhà bọn họ chứ?

Người phụ nữ trung niên như thấy kẻ thù mà dán mắt nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm, hơn nữa ánh mắt càng ngày càng hung hãn, bà đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên, đè thấp giọng nói: "Bố nó à, ông xem hắn ta đến thăm mộ mà còn phải che kín mặt, liệu đây có phải tên tài xế gây chuyện đâm chết Tam Nhi không?"

What?!

Mộ Nhất Phàm đờ người ra, tuy rằng giọng nói người phụ nữ trung niên không lớn, nhưng anh có thể nghe thấy rõ lời bà nói, anh đang định giải thích, chợt nghe thấy ông cụ hung hăng xông lên: "Cái gì? Nó là tên tài xế đâm chết Tam Nhi?"

Người phụ nữ trung niên hừ lạnh một tiếng: "Bộ dạng lén lén lút lút thế kia, nhất định là lương tâm cắn rứt, nửa đêm mơ thấy Tam Nhi đòi mạng, cho nên mới chạy tới đây thắp hương!"

Mộ Nhất Phàm vội vàng giải thích: "Thím à..."

Mợ nó!

Chọn bừa một mộ để thắp hương mà cũng có thể gặp xui xẻo, còn bị người ta hiểu lầm thành tên tài xế đâm chết người nhà bọn họ.

Anh cũng xui quá đi!!

Hơn nữa, nếu không phải anh sợ Chiến Bắc Thiên nhận ra mình, việc gì phải che che giấu giấu như kẻ trộm thế này chứ!!

"Gì hả! Ai là thím của cậu?! Đúng là cái đồ không biết xấu hổ, đừng tưởng rằng cậu bồi thường rồi thì chúng tôi sẽ tha thứ cho cậu!" Người phụ nữ trung niên quát to mà mắng Mộ Nhất Phàm, tiếp đó, cả người nằm úp sấp xuống trước phần mộ lớn tiếng khóc: "Tam nhi đáng thương, còn chưa được năm tuổi đã bị cậu..."

Năm người kia đều trừng mắt tức giận nhìn anh, đặc biệt là người đàn ông trung niên kia, vẻ mặt ông ta vô cùng bi phẫn, lập tức gỡ đòn gánh xuống đánh về phía Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm cuống quít né tránh: "Mọi người hiểu lầm rồi, cháu không phải tài xế gây chuyện, cháu chỉ... cháu chỉ đến viếng nhầm mộ thôi mà...."

Anh vừa nói ra hai chữ này, bên cạnh vang lên tiếng pháo nổ, ầm ầm ĩ ĩ lấp đi lời giải thích của anh.

Người đàn ông trung niên không đánh trúng, lại giơ đòn gánh lên một lần nữa, hung ác mà mắng: "Cái thằng khốn nạn này, tao phải đánh gãy hai chân mày cúng cho Tam Nhi của tao!!"

Mộ Nhất Phàm thấy họ không chịu nghe giải thích, vội vã bỏ chạy.

Có lẽ là trong tiềm thức anh vẫn còn vướng bận chuyện của nam chính, anh thế mà lại chạy về phía Chiến Bắc Thiên.

CHƯƠNG 4 CẬU TRÚNG ĐẠN RỒI!

Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng ầm ĩ liền nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy một người đeo kính và khẩu trang đang chạy về phía mình, phía sau là một người đàn ông trung niên cầm đòn gánh vừa mắng vừa đuổi theo.

Đột nhiên, khóe mắt hắn bắt được một tia sáng phản xạ từ phía đối diện núi bắn tới.

Chiến Bắc Thiên cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy "phập" một tiếng, là tiếng đạn bắn vào trong thân thể người.

Ngay sau đó, người chạy trước mặt hắn lảo đảo, cả người ngả nghiêng về phía hắn.

Chiến Bắc Thiên vội vã đỡ lấy người này, hắn cúi đầu nhìn, ống tay áo bên phải người trong lòng nhuộm màu máu đỏ tươi, hơn nữa còn có một lỗ rách nhỏ.

Là vết thương do đạn bắn.

Nét mặt Chiến Bắc Thiên chợt nghiêm lại, nhanh chóng đỡ lấy người này ngồi xổm xuống, nấp vào một phần mộ.

Người đàn ông trung niên và người nhà đuổi tới đây, lại giơ cao đòn gánh lên, cả giận mắng: "Thằng khốn nạn, xem tao đánh chết mày thế nào!"

Chiến Bắc Thiên liếc mắt, ánh mắt nghiêm túc khiến con người ta phải kinh hãi.

Người đàn ông trung niên lấy làm kinh hãi, đòn gánh giơ cao trên đỉnh đầu ngập ngừng không đánh xuống.

Ánh mắt chàng trai này vô cùng sắc bén, bộ dạng không dễ chọc tới, người đàn ông trung niên nuốt nước miếng một cái, vội vàng xoay người dẫn người nhà rời đi.

Chiến Bắc Thiên cúi đầu nhìn người trong ngực, lo lắng hỏi: "Cậu ổn chứ?"

Hắn nghĩ viên đạn người này trúng, thật ra là nhằm về phía mình, chỉ là không may bị người này cản lấy, cứu hắn một mạng.

Mộ Nhất Phàm mơ màng nghe thấy giọng nói trầm thấp, gắng sức mở to mắt ra.

Đến khi trông thấy gương mặt quen thuộc, tim đập "thịch" một cái, thiếu chút nữa cất lên thành tiếng.

Mộ Nhất Phàm mau chóng đè lại sự hoảng hốt và chột dạ trong lòng, yếu ớt nói: "Tôi bị làm sao vậy?"

Anh cảm thấy như mình vừa đi dạo điện Diêm La một vòng về, đột nhiên cánh tay phải vô cùng đau đớn, thể như vừa bị người ta chém đứt đoạn.

Thế nhưng, cảm giác đau đớn trên tay nhanh chóng giảm đi, giờ chỉ cảm thấy hơi nhoi nhói.

Chiến Bắc Thiên nói: "Cậu trúng đạn rồi."

"Cái gì? Tôi trúng đạn á?" Mộ Nhất Phàm không thể tin mà nhìn Chiến Bắc Thiên.

Nếu như anh trúng đạn, sao lại không thấy đau?

Mà không!

Ban nãy có một khắc anh đau tưởng chết, chỉ là vết thương nhanh chóng đỡ đi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ bởi vì anh sắp biến thành tang thi?

Nhưng mà, sao anh lại trúng đạn cơ chứ?

Mộ Nhất Phàm lập tức nghĩ ra nguyên nhân, nhất định là lúc đó anh đã đỡ đạn cho Chiến Bắc Thiên.

Bà nó chứ!!

Sao khác với dự tính thế này!!

Anh còn chưa động thủ giết người, lại đi đỡ cho người ta một phát đạn.

Chiến Bắc Thiên cũng không giải thích nhiều lời: "Chúng ta cần phải rời khỏi nơi này đã."

Nhân lúc bên cạnh vang lên tiếng pháo nổ một lần nữa, khói pháo mù trời, hắn nhanh chóng đỡ Mộ Nhất Phàm chạy xuống núi.

Mộ Nhất Phàm đờ đẫn tựa vào lồng ngực hắn, trong lòng dấy lên lo lắng.

Dựa theo tình tiết của tiểu thuyết, Chiến Bắc Thiên bị người khác ám sát, hắn trúng đạn, hôn mê trong sơn dã, đến khi tỉnh lại thì linh hồn đã được sống lại.

Giờ anh lại đỡ cho nam chính một phát đạn, nam chính sẽ không bị hôn mê vì đạn bắn, như vậy, liệu linh hồn nam chính có còn sống lại hay không?

Sao tình tiết lại thành ra như này chứ?

Liệu anh ——

Có thể thuận lợi thủ tiêu nam chính không?

CHƯƠNG 5 ĐÚNG LÀ ÔNG ĐÂY THIẾU NỢ NHÀ NGƯƠI MÀ!!

Đương lúc Mộ Nhất Phàm lo lắng tình tiết tiểu thuyết vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, đột nhiên Chiến Bắc Thiên dừng bước, đứng bất động tại chỗ thật lâu.

Anh thắc mắc quay đầu lại, chỉ thấy Chiến Bắc Thiên đang gắng sức lắc đầu, tiếp đó, dường như mất hết toàn bộ sức lực, cả người lảo đảo ngã về phía sau.

Mộ Nhất Phàm kinh hãi, vội vàng túm lấy tay Chiến Bắc Thiên, kéo hắn vào trong lòng mình: "Này, này, anh không sao chứ?"

Anh gọi mấy tiếng, thậm chí còn dùng sức vỗ vỗ mặt đối phương: "Chiến.. Này anh làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ chứ!"

Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên không có phản ứng gì, dè dè dặt dặt thử sờ tay dưới mũi hắn thăm dò, xác định vẫn còn thở, thầm thở phào một hơi.

May là không chết.

Nhưng cơ mà, sao một người đang yên đang lành tự nhiên lại bất tỉnh nhân sự chứ?

Mộ Nhất Phàm cho rằng Chiến Bắc Thiên đột nhiên phát bệnh, cuống quít cầm điện thoại lên gọi cho trung tâm cấp cứu, thế nhưng vừa bấm đến số thứ hai, anh lại dừng động tác lại.

Anh ngu thật, Chiến Bắc Thiên đột nhiên bất tỉnh, đây không phải là cơ hội tốt cho anh động thủ sao?

Hơn nữa, nếu anh đoán không nhầm, đột nhiên Chiến Bắc Thiên bất tỉnh thế này, rất có thể vì linh hồn của hắn muốn sống lại, cho nên, trước khi Chiến Bắc Thiên sống lại, nhất định anh phải thủ tiêu hắn.

"Anh à, có cần tôi giúp một tay không?" Có một người đang tảo mộ ở gần đó quan tâm hỏi.

Mộ Nhất Phàm hoàn hồn lại, vội vã lắc đầu: "Không cần, không cần đâu, bạn tôi bị cảm nắng thôi ấy mà!"

Nơi này có nhiều người, không phải nơi thích hợp để hạ thủ, anh vội vã cõng nam chính Chiến Bắc Thiên cao hơn mét chín này lên lưng, rảo bước xuống núi.

Mộ Nhất Phàm tìm thấy xe mình, dùng hết sức ném người này xuống ghế sau, thở phù một hơi, lau mồ hôi trên trán, thấp giọng chửi một tiếng: "Con bà nó, đúng là ông đây thiếu nợ nhà ngươi mà!"

Có ai thảm như anh không?

Rõ ràng muốn thủ tiêu nam chính, lại đỡ cho nam chính một phát đạn, giờ nam chính hôn mê, là thời điểm tốt để mình ra tay, ấy thế mà anh lại phải làm cu li cõng nam chính xuống núi, còn phải chọn một nơi không có bóng ai để giải quyết.

Sở dĩ anh cẩn thận như vậy, đơn giản là anh lo sau khi nam chính chết, mình còn chưa kịp quay về hiện thực đã bị tống vào tù ngồi mọt gông, như thế chẳng phải là lợi bất cập hại hay sao.

"Mong là trước khi về đến nhà cậu ta không tỉnh lại."

Trước khi trời tối, Mộ Nhất Phàm lái xe quay trở về biệt thự nhà mình, sau đó ném cái người kia xuống sô pha.

Anh vỗ vỗ mặt Chiến Bắc Thiên, xác định hắn vẫn chưa tỉnh lại, vội vã thực hiện kế hoạch giết nam chính.

Mộ Nhất Phàm nhìn quanh phòng khách, xem có công cụ giết người nào hay không, chẳng mấy chốc, con dao gọt hoa quả trên bàn lọt vào tầm mắt anh.

Anh vội cầm lấy con dao gọt hoa quả, dồn sức giơ cao lên, thế nhưng, đến khi nhìn vào gương mặt giống anh trúc mã như đúc, con dao lại chẳng thể hạ xuống được.

Nhưng mà, nếu anh không giết Chiến Bắc Thiên, sẽ không thể quay trở về thế giới cũ, còn phải chịu cảnh nam chính tàn khốc đày đọa hành hạ mình.

Mộ Nhất Phàm nghĩ đến đây, dũng khí sát nhân lại bừng bừng sục sôi.

"Huynh đệ, tôi cũng không muốn giết cậu đâu, quay về hiện thực rồi nhất định tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu." Anh hôn mấy cái lên trán Chiến Bắc Thiên, phát ra tiếng chụt chụt giòn tan.

Mộ Nhất Phàm lau tay vào đùi một cái, lau hết mồ hôi trong lòng bàn tay vào quần, sau đó hít sâu một hơi, lại một lần nữa giơ con dao gọt hoa quả lên: "Mình đang ở trong truyện, mình đang ở trong truyện, cái người này là giả, là giả, chỉ cần giết hắn là mình có thể quay trở về hiện thực.."

Anh nhắm mắt lại, đôi bàn tay run rẩy, ra sức thôi miên bản thân rằng tất cả những gì trước mắt chỉ là giả.

Đến khi có vẻ tương đối ổn rồi, Mộ Nhất Phàm nổi lên dã tâm, nhắm ngay tim của Chiến Bắc Thiên, dùng sức đâm xuống phía dưới.

CHƯƠNG 6 DỌA ÔNG ĐÂY CHẾT KHIẾP!

Đến khi có vẻ tương đối ổn rồi, Mộ Nhất Phàm nổi lên dã tâm, nhắm trúng tim Chiến Bắc Thiên, dùng sức đâm xuống phía dưới.

Chỉ nghe thấy "Phụt" một cái, là tiếng dao đã đâm vào trong.

Mộ Nhất Phàm sợ hãi, cuống quít buông dao ra, không dám mở mắt nhìn xem Chiến Bắc Thiên còn sống hay đã chết, chỉ sợ trông thấy một cái xác, hoặc là thấy Chiến Bắc Thiên tức giận trợn trừng mắt nhìn.

Đột nhiên "reng reng", chuông ngoài cửa vang lên, anh giật bắn mình mở to mắt ra nhảy dựng lên, không thấy người đâu cả, chỉ trông thấy con dao gọt hoa quả cắm sâu vào sô pha, anh sợ hãi lui về phía sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

Người đâu rồi?!

Mộ Nhất Phàm vội vã đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bóng Chiến Bắc Thiên đâu, không khỏi tự lẩm bẩm: "Thế quái nào lại không thấy?"

Chẳng lẽ trong lúc mình nhắm mắt hắn đã chạy?!

Nhưng mà, sao anh không nghe thấy tiếng bước chân và tiếng cửa mở?!

Mà không đúng, làm gì có chuyện Chiến Bắc Thiên chạy đi như vậy, nếu hắn trông thấy mình cầm dao giết hắn, nhất định hắn sẽ tóm lấy mình, đoạt con dao kia đi.

Dường như Mộ Nhất Phàm nghĩ ra điều gì đó, hai mắt đột nhiên sáng lên.

Chắc là linh hồn Chiến Bắc Thiên muốn sống lại rồi, còn theo không gian tùy thân trọng sinh về thời điểm trước mạt thế một tháng, nói cách khác, rất có khả năng linh hồn Chiến Bắc Thiên cảm nhận được nguy hiểm, cho nên đã tiến nhập vào không gian.

Nếu quả thật là như vậy, chắc Chiến Bắc Thiên không thấy anh giết hắn đâu nhỉ, nếu không Chiến Bắc Thiên đã chẳng đột nhiên biến mất, làm lộ chuyện không gian tùy thân này ra.

Đúng lúc này, chuông cửa lại kêu "reng reng" thêm một lần nữa.

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, giận dữ quát: "Bấm cái gì mà bấm, dọa ông đây sợ chết khiếp, có biết không hả?!"

Tiếc là cách âm trong biệt thự quá tốt, căn bản người bên ngoài không thể nghe được tiếng rống giận của anh.

Mộ Nhất Phàm rút con dao gọt hoa quả đang cắm vào ghế sô pha ra, trên lưỡi dao không có máu, cho nên, anh không đâm trúng Chiến Bắc Thiên.

Anh thở ra hít vào, cũng không biết là mình nên thở phào nhẹ nhõm vì đã không giết người, hay là nên cảm thấy lo lắng vì Chiến Bắc Thiên đã sống lại.

Bởi Chiến Bắc Thiên từng trải qua thử thách mạt thế là một người rất tàn khốc, hết sức cảnh giác và nghi ngờ, cho nên người có thể tiếp cận hắn trong vòng một mét đã ít nay lại càng ít hơn, càng không nói đến chuyện lấy được sự tin tưởng của hắn, cho nên nhất định sau này khó mà tìm được cơ hội giết hắn.

Mộ Nhất Phàm còn chưa kịp nghĩ sâu, đã lại bị tiếng chuông đòi mạng cắt ngang.

Anh tức giận ném con dao gọt hoa quả vào giỏ, đoạn đi ra ngoài cửa, qua mắt mèo trông thấy người tới là Lý Thanh Thiên, lúc này mới nhớ ra hồi sáng anh có dặn đêm nay Lý Thanh Thiên tới giúp anh kiểm tra thân thể.

Mộ Nhất Phàm mở cửa lớn, để Lý Thanh Thiên đi vào, nhạt giọng nói: "Tới phòng giải trí đi."

Anh không cho Lý Thanh Thiên ở đại sảnh là bởi lo Chiến Bắc Thiên ra khỏi không gian sẽ trông thấy Lý Thanh Thiên.

Lý Thanh Thiên lấy làm kỳ quái mà nhìn Mộ Nhất Phàm vẫn còn đeo khẩu trang và kính mắt, hết sức tò mò vì sao họ lại phải tới phòng giải trí.

Mộ Nhất Phàm đi tới phòng giải trí, còn chưa đóng cửa đã cởi áo ra, đoạn nói: "Trước tiên lấy đạn trong tay tôi ra cái đã."

Lý Thanh Thiên thấy vết đạn trên cánh tay anh, ánh mắt gắt gao, không dám hỏi nhiều, vội vã mở vali thuốc, lấy thuốc tê, thuốc cầm máu, cái nhíp và băng gạc ra.

Mộ Nhất Phàm không nhìn ông ta, ngồi trầm tư trên ghế sô pha, đến khi Lý Thanh Thiên gắp đạn ra rồi mới lên tiếng: "Làm phiền ông một việc."

CHƯƠNG 7 ÔNG CHỈ CẦN LỪA NGƯỜI ẤY

Lý Thanh Thiên căng thẳng hỏi: "Chuyện.. chuyện gì?"

Ông cảm thấy đại thiếu gia hôm nay cứ là lạ.

Nếu là trước kia, đại thiếu gia vừa thấy ông sẽ lại nhớ tới chuyện mình bị ung thư xương, cho nên lúc nào cũng gắt gỏng cáu kỉnh, thế nhưng hôm nay đại thiếu gia lại hết sức bình tĩnh, thể như biến thành một người khác vậy.

Mộ Nhất Phàm buông mí mắt: "Ông cũng biết đấy, ngày ngày một mình lẻ bóng trong biệt thự tôi rất cô đơn, cho nên tôi muốn giữ một người bạn ở lại đây với mình..."

Lý Thanh Thiên nhìn Mộ Nhất Phàm bây giờ có chút đáng thương, không khỏi mềm lòng nói: "Đại thiếu gia có thể nói thẳng với người ấy."

Mộ Nhất Phàm lắc đầu: "Nhưng nếu nói thẳng, người ấy cùng lắm cũng chỉ ở với tôi vài ngày mà thôi."

"Vậy thiếu gia muốn..."

Mộ Nhất Phàm lập tức ngước mắt lên nhìn Lý Thanh Thiên, khẩn thiết thỉnh cầu: "Bác sĩ Lý, ông chỉ cần lừa người ấy, nói rằng tôi không sống được bao lâu nữa, nhất định người ấy sẽ ở lại cùng với tôi, tôi không cần người ấy ở lại lâu, ông chỉ cần nói một tháng, nói tôi chỉ sống tối đa một tháng là được rồi."

Một tháng sau là tận thế, cho nên anh muốn trong vòng một tháng này, nghĩ hết cách giành lấy sự tín nhiệm của nam chính, lựa cơ hội mà đoạt mạng nam chính.

Nếu như không thể thủ tiêu nam chính trước tận thế, như vậy phải tìm nơi trốn đi, bởi vì một khi anh chính thức biến thành tang thi, ban đầu cơ thể sẽ vô cùng cứng nhắc thiếu linh hoạt, rất dễ bị nam chính phát hiện ra thân phận thật.

Lý Thanh Thiên không nỡ lòng nào từ chối, đồng ý nói: "Được."

Vốn là trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy áy náy với Mộ Nhất Phàm, bởi nhị thiếu gia nhà họ Mộ đưa cho ông một khoản tiền, bảo ông lén tiêm virus vào trong cơ thể Mộ Nhất Phàm, nghe đâu loại virus này đẩy nhanh tốc độ di căn của ung thư xương, chẳng mấy sẽ lấy mạng Mộ Nhất Phàm, cho nên Mộ Nhất Phàm đưa ra yêu cầu gì, ông cũng đều tận lực thỏa mãn anh.

Mộ Nhất Phàm nhếch khóe môi.

Sáng nay anh dặn buổi tối Lý Thanh Thiên tới giúp anh kiểm tra thân thể, chính là bởi vì anh lo mình không giết chết Chiến Bắc Thiên được, ngược lại còn bị Chiến Bắc Thiên đả thương cho nên mới gọi người tới, không ngờ lại có tác dụng lớn như vậy.

Thế rồi, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, đoạn nói: "Phải rồi, tôi còn cần ông dùng băng gạc băng mặt tôi lại, càng kín càng tốt, như vậy bạn tôi mới càng nhẹ dạ mềm lòng."

Lý Thanh Thiên lập tức đáp: "Được rồi."

Đương lúc Mộ Nhất Phàm băng mặt được một nửa, ở ghế sô pha ngoài đại sảnh, đột nhiên một thân ảnh cao lớn xuất hiện, lạnh lùng quét mắt qua toàn đại sảnh, đôi mắt lạnh như băng thể như hàn khí bức người, lập tức, dưới đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Chiến Bắc Thiên nhận ra trí nhớ mình lúc này vô cùng hỗn loạn.

Hắn nhớ rõ ràng mình bị Tang Thi Vương – Mộ Nhất Phàm giết chết, thế nhưng, sao hắn lại còn sống?

Chẳng lẽ hắn được kẻ khác cứu? Hay là hắn chết mà sống lại, hoặc giả đã trùng sinh?

Còn có, sao trong đầu hắn lại xuất hiện thêm vài ký ức kỳ quái chứ.

Chiến Bắc Thiên cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, sau đó lấy điện thoại di động trong túi quần ra, trên màn hình hiển thị, 7 giờ 43 phút tối ngày 5 tháng 4 năm 2014.

Đồng tử mắt hắn trợn to, không phải đây là thời điểm trước tận thế một tháng sao?

Sở dĩ hắn nhớ rõ ngày hôm ấy là bởi lúc hắn đi viếng mộ đồng đội ở thôn Thủy Hương thành G, bị người khác ám sát, trúng một phát đạn, hôn mê trong sơn dã.

Thế nhưng, trong trí nhớ hắn bây giờ lại có một người trong lúc vô tình đỡ cho hắn một phát súng!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Chiến Bắc Thiên kinh hãi, còn chưa nghĩ tường tận, chợt nghe thấy căn phòng phía trước mặt vang lên tiếng nói chuyện.

CHƯƠNG 8 CẬU LÀ AI?

"Đại thiếu gia, bắp đùi của cậu càng ngày càng sưng lên, điều này nói rõ tình trạng ung thư xương của cậu đang dần trở nên nghiêm trọng, nếu không tới bệnh viện điều trị, e rằng..." Lý Thanh Thiên vừa kiểm tra chân cho Mộ Nhất Phàm vừa nói, đến vế sau ông ngập ngừng dừng lại, ông tin rằng không cần mình nói ra kết quả, Mộ Nhất Phàm cũng biết được tính nghiêm trọng.

Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn bắp đùi phải hơi sưng lên, bình tĩnh đáp: "Tôi biết rồi."

Cũng không phải anh không sốt ruột, mà bởi anh biết rõ sau khi thân thể này bị tiêm virus vào, ung thư xương ngừng khuếch tán, bởi virus đã lan rộng khắp cơ thể, khiến các chức năng cơ thể bị dừng vận hành.

Điều này đồng nghĩa với việc anh sắp trở thành một tang thi, giờ anh có muốn chết cũng không dễ như vậy.

Lý Thanh Thiên thu dọn đồ vào vali thuốc: "Đại thiếu gia, tôi về đây. Nếu cậu có chuyện gì thì hãy gọi điện cho tôi."

"Ừ."

Lý Thanh Thiên rời khỏi phòng giải trí, trông thấy một chàng trai cao ngất với nét mặt lạnh lùng đứng trước ghế sô pha, ông hơi sững ra, thầm nghĩ có lẽ đây chính là người bạn mà Mộ Nhất Phàm vừa nhắc đến, liền lịch sự gật đầu với đối phương.

Sau đó ông tiến lên trước, hạ thấp giọng nói: "Cậu là bạn của đại thiếu gia phải không, có mấy lời này tôi không biết có nên nói cho cậu hay không. Tình trạng ung thư xương của đại thiếu gia mỗi lúc một nghiêm trọng, có lẽ chỉ sống được tối đa một tháng, cậu là bạn của thiếu gia, thời gian này hãy ở bên cạnh giúp thiếu gia nhiều hơn."

Cũng không phải là ông lừa dối chàng trai này, trong mắt ông, bệnh tình của Mộ Nhất Phàm thật sự càng lúc càng nghiêm trọng.

Chiến Bắc Thiên lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, đi tới cửa phòng giải trí, trông thấy một khuôn mặt được băng kín như xác ướp, đang ngồi trên sô pha cúi đầu nhìn bắp đùi sưng lên của mình.

Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng bước chân tới gần cửa, đoạn ngẩng đầu lên nhìn, đến khi thấy người đứng trước cửa thì không khỏi sững sờ.

Thay đổi rồi!

Quả nhiên Chiến Bắc Thiên không còn giống như trước đây, toàn thân tỏa ra lãnh khí "Người lạ không được tới gần", con ngươi đen kịt như mặt hồ thâm sâu không đáy, nhìn người thể như nhìn cái xác trơ, khiến cho người ta không khỏi run lên.

Với Mộ Nhất Phàm mà nói, đây là tín hiệu tuyên bố đã trùng sinh của Chiến Bắc Thiên.

Anh lập tức lấy lại tinh thần, giả bộ vui vẻ nói: "Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, tôi còn đang nghĩ xem không biết có nên nhờ bác sĩ Lý kiểm tra thân thể anh hay không. Anh có biết đột nhiên anh ngất đi như vậy, thật sự hù chết tôi!"

Lúc nói chuyện, Mộ Nhất Phàm không quên hạ giọng, tránh để Chiến Bắc Thiên nghe ra.

Chiến Bắc Thiên không nói gì, nhìn chằm chằm Mộ Nhất Phàm, cảm thấy đôi mắt để hở ra khỏi băng quấn kia có phần quen mắt, nhưng lại không nhớ đã từng gặp qua ở đâu.

Thật ra không nhớ ra cũng không có gì lạ, trước khi hắn trùng sinh, lúc Mộ Nhất Phàm nhìn hắn, đôi mắt tàn nhẫn khát máu, hơn nữa viền mắt đỏ ngầu, thể như một ác ma.

Nhưng ánh mắt Mộ Nhất Phàm trước mặt nhìn hắn lại không có chút địch ý nào, thậm chí còn mang theo tia ôn hòa, dù hắn có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra người trước mặt hắn lúc này chính là Tang Thi Vương – Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên nhìn mình đăm đăm, lo lắng sợ hắn nhìn ra cái gì, vội buông mi mắt xuống, sờ lên băng gạc mình, cười khổ nói: "Có phải anh thấy tôi băng bó như này rất kỳ quái hay không, thật ra là bởi uống nhiều thuốc khiến da bị dị ứng, nên mới phải băng khuôn mặt lại."

Hầy ~~ hầy!

Thật ra là bởi anh sợ nam chính trông thấy mặt mình, liền chém chết trong một đao, nên mới phải băng bó mặt kín như bưng thế này.

Đương nhiên, anh băng bó mặt như thế này còn vì một mục đích khác, đó chính là băng bó mặt so ra tiện hơn đeo khẩu trang nhiều, ít nhất là lúc ăn gì đó không cần phải tháo vải ra, cũng sẽ không bị nam chính phát hiện ra thân phận.

"Cậu là ai?"

CHƯƠNG 9 THIÊN PHÚ LÀM DIỄN VIÊN

"Cậu là ai?" Chiến Bắc Thiên hỏi bằng giọng nói lạnh như băng.

Tuy rằng mặt đối phương bị băng kín mít, nhưng qua quần và giày, cùng với vết thương trên cánh tay phải có thể nhận ra, đối phương chính là người đột nhiên xuất hiện trong đoạn ký ức thêm vào, vô tình đỡ cho hắn một phát đạn.

"Tôi á?" Đại não Mộ Nhất Phàm vận động vô cùng nhanh, đoạn nói: "Tôi họ Mộc, Mộc trong 'thụ mộc', tên đầy đủ là Mộc Mộc." (Thụ mộc: cây cối)

Vốn là anh muốn đổi sang một cái họ khác, nhưng lỡ như hàng xóm bên cạnh trông thấy anh gọi một tiếng 'anh Mộ', không phải như thế sẽ làm lộ mất sao, không bằng dùng một cái họ đồng âm, còn cái tên Mộc Mộc này, đây chính là biệt danh của anh, bạn bè thân thiết đều gọi anh như vậy hết. (Mộ và Mộc đều đọc là "mù")

"Vô cùng cảm ơn anh đã giúp tôi cản mấy người kia lại, nếu không chắc tôi bị dần nhừ tử rồi, cũng vô cùng cảm ơn anh, trong lúc không hiểu tại sao ăn nguyên một phát đạn, anh đã đỡ tôi xuống núi. Về phần đột nhiên anh ngất xỉu, vốn là tôi định đưa anh tới bệnh viện, nhưng mà..."

Mộ Nhất Phàm sờ bắp đùi đang sưng lên của mình, áy náy nói: "Tôi không thích đến bệnh viện, không thể làm gì hơn là đưa anh về nhà, để bác sĩ tư kiểm tra cho anh, được rồi, không biết anh tên gì nhỉ?"

"Chiến Bắc Thiên." Chiến Bắc Thiên trả lời ngắn gọn, nheo mắt lại, đoạn hỏi; "Sao mấy người kia lại muốn đánh cậu?"

Trong trí nhớ cũ của hắn, trong lúc viếng mộ đồng đội, đúng là gần đó có một gia đình tới viếng mộ, khi đó họ khóc vô cùng thương tâm, cho nên mới khiến hắn chú ý tới, thế nhưng tuyệt đối không có sự xuất hiện của chàng trai tên Mộc Mộc này.

Đương nhiên Mộ Nhất Phàm không thể nói ra nguyên nhân thật, cũng không thể mượn cớ là viếng nhầm mộ, đừng nói Chiến Bắc Thiên không tin, trái lại còn hoài nghi anh thêm ấy chứ.

Anh không thể làm gì hơn là làm vẻ mặt day dứt nói: "Tôi không cẩn thận đâm chết con trai họ, bởi vì cắn rứt lương tâm nên lén tới thắp hương cho đứa bé kia, không ngờ.. chuyện sau này anh cũng đã biết rồi đấy."

Đúng là oan con bà nó ức quá đi mà!

Có ai ôm hết chuyện xấu vào người mình không?

Mà anh lại đi làm cái loại chuyện ngu ngốc này chứ!

Mong là sẽ không vì chuyện này mà hình ảnh bị giảm thê thảm trong mắt nam chính.

Chiến Bắc Thiên bình tĩnh nhìn chằm chằm Mộ Nhất Phàm, tựa hồ như muốn từ nét mặt anh nhìn ra xem liệu anh có đang nói dối hay không: "Sau khi tôi ngất xỉu, cậu có thấy tôi biến..."

Trông thấy đối phương dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn mình, hắn lập tức đổi giọng hỏi: "Cậu ở đây một mình?"

"Ừ."

"Cậu bị thương thế này là vì đỡ cho tôi, cho nên, trước khi vết thương cậu đỡ, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cậu, còn có, cho tôi mượn phòng bếp nhà cậu dùng một lúc."

Không đợi Mộ Nhất Phàm trả lời, Chiến Bắc Thiên xoay người rời khỏi phòng giải trí, hắn ở lại đây, không phải vì chàng trai này đang bị thương, mà bởi hắn không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên rời đi, liền thở phào một hơi, ánh mắt Chiến Bắc Thiên quá sắc bén, khiến anh không chống đỡ nổi.

Cả người anh mệt lả ngồi co quắp trên sô pha, tự giễu nói: "Giờ mới phát hiện mình còn có thiên phú làm diễn viên."

Ít nhất thì Chiến Bắc Thiên không hoài nghi anh.

Thế nhưng dựa vào hiểu biết của anh về Chiến Bắc Thiên, mặc dù người này không hoài nghi anh, nhưng chắc chắn sẽ rất tò mò, trong vòng nửa tháng mười ngày sẽ không rời đi.

CHƯƠNG 10 ĐÊM NAY TÔI MUỐN NGỦ VỚI CẬU

Chiến Bắc Thiên quay trở về đại sảnh, đầu tiên mở tivi ra, xác định mình đã thực sự quay trở lại thời điểm trước khi tận thế năm 2014, sau đó mới xoay người đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Giờ đầu óc hắn đang có chút hỗn loạn, tất cả những gì xảy ra trong mạt thế tựa như một giấc mơ, nếu như đây là mơ, vậy chuyện không gian tùy thân giải thích sao đây?

Còn có..

Chiến Bắc Thiên giơ cánh tay trái mình lên, trên bàn tay lập tức hiện lên đốm lửa màu đỏ tía, đây là một loại dị năng hắn nhận được sau khi mạt thế.

Nếu như không phải nằm mơ, vậy sao hắn lại trùng sinh?

Nhưng nếu như trùng sinh, sao hắn lại gặp một chàng trai lạ tên Mộc Mộc này, lẽ nào hắn đã trùng sinh đến thế giới song song?

Đột nhiên, Chiến Bắc Thiên cảm thấy không gian trong cơ thể mình có một thứ kỳ lạ đang chuyển động.

Hắn nghi hoặc nhắm mắt lại, dùng lực tinh thần lướt xem không gian, sau đó hắn giơ tay phải lên, một hạt châu màu đỏ hiện ra giữa lòng bàn tay hắn.

Ngay sau đó, hạt châu đỏ bay lên, dùng tốc độ nhanh nhất bay ra khỏi phòng bếp, ào tới phòng giải trí.

Mộ Nhất Phàm đang ngồi thẫn thờ trong phòng giải trí, khóe mắt trông thấy một ánh sáng đỏ bay tới, còn chưa kịp định thần, ánh sáng đỏ "vèo" một cái, như điện xẹt mà xông tới phía anh.

Một khắc sau, Mộ Nhất Phàm cảm thấy có một vật gì đó cưng cứng vừa bay vào trong miệng mình, chui xuống cổ họng, khiến anh cảm thấy khó chịu, ho khan một tiếng.

Chiến Bắc Thiên lạnh lùng rảo bước vào phòng giải trí, nhìn quanh gian phòng, không thấy hạt châu màu đỏ kia đâu, lại thấy Mộ Nhất Phàm đang dùng một tay bịt miệng, tay kia ôm lấy yết hầu, không ngừng ho khan, tựa như đang nghẹn vật gì.

Mộ Nhất Phàm ho khan vài tiếng mới cảm thấy thoải mái hơn, anh trông thấy Chiến Bắc Thiên đang đứng ngoài cửa, không khỏi nói: "Hình như vừa có cái gì đó chui vào trong miệng tôi."

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên sa sầm xuống, tiến lên trước ngồi xuống: "Há miệng ra."

Mộ Nhất Phàm nghi hoặc nhìn hắn một cái, nghe lời há miệng ra.

Chiến Bắc Thiên lập tức giơ tay phải lên, đưa ngón trỏ vào trong yết hầu anh.

"Ọe!!!" Mộ Nhất Phàm lập tức nôn khan, sau đó nôn ra một bãi nước mật vàng.

Anh lấy tay lau miệng, giận dữ quát: "Anh làm cái gì vậy?"

Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nói: "Cậu vừa nuốt một thứ rất quan trọng với tôi."

Mộ Nhất Phàm trợn to mắt nhìn hắn: "Tôi nuốt cái gì vậy?"

Ban nãy anh chỉ thấy một tia sáng màu đỏ, không nhìn rõ được đó là vật gì.

Chiến Bắc Thiên không giải thích nhiều lời với anh, đoạn đứng lên, thấp giọng nói: "Tôi cho cậu nửa giờ, mặc kệ cậu muốn nôn hay muốn đi ngoài, phải tìm mọi cách để lấy nó ra cho tôi, nếu không, chúng ta đi tới bệnh viện lấy ra."

Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng giải trí.

Mộ Nhất Phàm nổi trận lôi đình mà nhảy dựng lên: "Đờ mờ, anh bị bệnh à, cho có nửa giờ, anh muốn tôi lấy ra kiểu gì chứ? Dù có đi ngoài thì cũng đâu thể đi nhanh như thế được, vừa mới nuốt vào, cũng phải chờ tới sáng mai mới ra được chứ."

Chiến Bắc Thiên dừng chân trong thoáng chốc, xoay người nhìn Mộ Nhất Phàm đăm đăm, như đang thật sự cân nhắc lời anh nói, hắn trầm mặc trong chốc lát, đoạn nói: "Được, vậy thì sáng sớm ngày mai, thế nhưng, đêm nay tôi cần phải ngủ với cậu."

Mộ Nhất Phàm: "........."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com