ZingTruyen.Info

Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Phần 5 - Chương 32: Ta Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?

tieuhoalong88

Nhân cơ hội cả nhóm ba người bọn tôi đang loay hoay không biết xoay xở ra sao với Độc Pháp Kỳ Môn, gã đạo sĩ trong bộ hắc y và cô gái nhà họ Dịch cũng nhanh chóng phi thân ra khỏi đó. Dù rằng chú Lâm có đuổi theo, nhưng khi chạy ra đến gốc cây cổ thụ ngoài cổng Dịch Gia Thôn, thì người không còn thấy đâu nữa.

Quay trở lại hiện trường, lúc này tôi mới cảm nhận được cơn đau do thứ kịch độc này tạo ra. Nó như hàng ngàn con dao đang cứa lấy tay tôi vậy, dù cho đã buộc lại cổ tay, nhưng thứ chất độc đó vẫn tiếp tục lan ra một cách từ từ. Chú Lâm lúc bấy giờ lộ rõ khuôn mặt nghiêm trọng:

- Cứ tiếp tục như vầy không phải là cách! Dương, mày cõng nó về từ đường đi, tao đi tìm thứ này, một lát tao sẽ về.

- Nè Lâm, mày định đi đâu? Lâm… Lâm…

Không quan tâm đến tiếng gọi của bác Dương, chú Lâm một mạch chạy thẳng ra khỏi cửa Dịch Gia Trang rồi biến mất. Khi tên Hắc Đạo Sĩ kia trốn khỏi, chướng khí ở nơi đây vẫn còn đọng lại rất nhiều, điều đó có nghĩa là tên Hắc Đạo Sĩ kia, vốn dĩ không phải là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của toàn bộ người nhà họ Dịch, nguyên nhân sâu xa hơn có thể là một chuyện khủng khiếp nào đó, mà cho tới thời điểm này tôi vẫn chưa tìm ra được.

Cách đó không lâu…

Bác Dương mang tôi về đến nhà, bước vào từ đường nhà họ Phạm đã thấy trong nhà sáng đèn. Lấy làm lạ, bác đặt tôi tựa lưng vào sát cửa, rồi mới tiếp tục rút ra một thanh gươm, nó không phải là pháp bảo trừ tà như mọi khi, mà thực chất đó là một thanh gươm thật sự, nó bén đến nổi tưởng chừng như một sợi tóc không cẩn thận rơi xuống kiếm cũng có thể đứt làm đôi.

Vừa cầm kiếm thủ thế, vừa bước thật chậm vào nhà, đôi mắt của bác Dương nhìn quanh khắp nhà, nhưng tuyệt nhiên chẳng hề thấy có điều gì bất thường, mọi thứ đều rất ngăn nắp, thậm chí các bài vị của nhà họ Phạm còn được thắp nhang đèn, hương khói tỏa ra nghi ngút.

Bất chợt, có một cô gái từ sau nhà bước ra, trên tay còn bưng hẳn một mâm đồ cúng tươm tất, hóa ra mới biết đó là chị Bối Bối.

Bác Dương thở phào nhẹ nhõm:

- Trời đất! Bối, sao em về nhà hồi nào mà không báo cho anh hay vậy?

Chị Bối Bối vẫn cứ một nét điềm đạm, nghiêng đầu đáp:

- Em và Cà Lăm đang xem phong thủy giúp cho một người ở Tiền Giang, nhưng đúng lúc chuẩn bị đi thì lá bùa em để trên bàn thờ của cha tự nhiên phực cháy, biết là có điềm hung kiết, nên em mới giấu cậu ta, bay về đây để xem nhà cửa của mình... Anh về chỉ có một mình thôi sao, còn anh Lâm và thằng bé Long đâu?

- Hầy! Chuyện dài dòng lắm, thằng Lâm nó đi công chuyện rồi, anh và thằng Long mới từ bên Dịch Gia Thôn trở về. Mà nhắc nhớ, thằng Long nó đâu rồi nhỉ?
Vừa nghe đến đây, tôi mới cố gượng đôi chân mà lếch từ ngoài cửa vào:

- Con đây!...

Chị Bối vừa nhìn thấy bộ dạng thê thảm đó của tôi, chị ấy liền không khỏi hoảng hốt, đặt mâm đồ cúng lên bàn thờ mà chưa kịp bày ra là đã chạy nhanh đến chỗ tôi. Lúc này, Kỳ Độc đã phát tát ra đến gần hết một cánh tay, thương thế ngày một nặng dần, trước đó bản thân tôi dù cho có cố gắng vận khí điều hòa lại chân thân, nhưng mọi thứ vẫn là vô dụng, càng vận khí kịch độc càng lan nhanh hơn.

Chị Bối và cả bác Dương khi đó đã lụt tìm hết tất cả những phương thuốc bí truyền của dòng họ, mới may mắn tìm thấy được hai viên Bách Độc Hoàn Nguyên Đơn. Tuy Bách Độc Hoàn là một dược phẩm quý hiếm, nhưng rốt cuộc thì nó cũng chỉ có thể kéo dài sự sống của tôi thêm được vài ngày.

Tôi vô vọng đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía hai người còn lại của nhà họ Phạm:

- Thôi! Chị và bác đừng cố nữa, bác Dương chắc cũng có nghe những gì mà cái gã đạo sĩ của Hắc Thần Đạo nói rồi mà, Hắc Sương Kỳ Độc không có thuốc giải đâu.

- Cái gì? Chuyện này là do đám người của Hắc Thần Đạo gây ra sao! Anh Dương, anh mau nói cho em biết đi, rốt cuộc thì bọn anh đã làm gì mà đụng độ phải đám người đó?

Chị Bối sau khi nghe qua cái tên đạo phái hắc ám kia, cũng giận đỏ mặt, chị ta cứ ghì tay bác Dương mà hỏi tới tấp. Nhưng sau khi nghe bác giải trình, chị Bối tuy có bình tĩnh lại, nhưng vẫn không giấu được sự ấm ức trong lòng, bởi hai người lớn đi như vậy mà lại để cho một đứa tập sự như tôi lãnh hậu quả thì thật là bất công.

Loay hoay đến tận trưa…

Chú Lâm đi từ sớm giờ cũng trở về, trên lưng của chú là một ông lão nông dân đang lâm bệnh nặng, hơi thở đã yếu đi nhiều, có lẽ cũng không sống được bao lâu.
Vừa trông thấy, bác Dương và chị Bối đã đoán ra được phần nào.

Chị Bối:

- Anh Lâm, anh định làm gì?

Bác Dương chen ngang:

- Nè Lâm, mày còn nhớ quy định của nhà họ Phạm chứ? Nếu mày phạm sai, tao sẽ là người phải phạt mày đó.

Chú Lâm vẫn không nói lại câu nào, tiếp tục cõng lão nông dân già nua trên lưng, rồi còn dìu thêm tôi ra trước sân.

Đặt tôi và ông lão kia ngồi đúng chỗ, chú Lâm lại tiếp tục lập một bàn cúng trước mặt tôi, nhang đèn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Dù rằng độc tố có làm tôi đau cách mấy, cũng không làm tôi quên đi được cái vẻ mặt đầy ám ảnh của chú Lâm trong ngày hôm đó. Gương mặt dù có nghiêm túc bao nhiêu, có giấu đi xúc cảm bao nhiêu, cũng lộ ra rõ một thứ cảm giác đau lòng đến khó tả, nước mắt của chú cứ lăn nhè nhẹ thấm dài trên khuôn mặt, chị Bối và bác Dương đứng gần ngay cửa từ đường nhìn ra sân cũng không khỏi xúc động.

Lúc bấy giờ, khi đứng trên đàn pháp, sắc phục nghiêm trang, chú Lâm lặng lẽ đốt một lá bùa huơ huơ nhẹ lên đầu tôi và ông lão. Hai hình nhân ngay sau đó cũng được đặt lên bàn cúng, một con đều có dán một lá bùa nhỏ màu vàng, một chén nước lã được để sẵn trước đó, giờ đây cũng được chú Lâm đem để ra giữa hai con hình nhân, chú khẽ chích máu ở đầu ngón tay của tôi và cả của ông Lão đem cho vào chén nước, lá bùa đang cháy dở dang khi nãy cũng được bỏ vào chung, tạo thành một thứ nước có mùi lạ lùng mà không kém phần kì dị.

Chú Lâm lại bắt đầu niệm lệnh chú:

"Thiên linh linh, Địa linh linh - Vĩnh Hằng Linh Hiển - Bách Quỷ Độc Kỳ Môn Pháp Chú - Nay đệ tử của gia tộc họ Phạm - nguyện hy sinh đạo hạnh của mình để bồi nguyên của tiểu gia hỏa Tiêu Hải Long một phần chính vẹn toàn chân thể - Kính mong các vị thần gia phù hộ"

Vừa nghe đến đây, tôi liền đứng phắt dậy, ra khỏi lễ đàn.

- Không được, con không muốn chú cứu con bằng cách này! Con biết rồi… đây… đây là Pháp chú cấm kị của nhà họ Phạm, chuyên dùng để cứu người trong trường hợp người đó có thương thế quá nặng, cũng có thể trở về lại trạng thái như cũ, nhưng phải có người khác hiến tế để chịu thương thế thay, bản thân người lập đàn cúng cũng bị mất hết tu vi.

Con không thể, chú để con đi đi.

Chú Lâm lúc này nghe tôi nói vậy, trong lòng cũng không kìm được nước mắt nữa, chú khóc như một đứa trẻ:

- Con nghĩ làm sao vậy Long? Chú làm sao bỏ con được, mau quay lại đây nhanh!

- Không! Người sống có số kiếp cả rồi, chú đừng làm vậy nữa!... chú còn nhớ không? Chú từng nói với con rằng "ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục", có lẽ bây giờ chính là lúc con làm như lời chú nói!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info