ZingTruyen.Info

Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Phần 5 - Chương 11: Sát Lục Quỷ

tieuhoalong88

- Nó đang cố thoát ra đó! hộ pháp nhanh nào, Long…

Tiếng ông chú Lâm gọi tôi hối hả! Trong khi đó, bản thân ổng cũng đang ra sức giữ kết ấn để ngăn không cho trận pháp bị phá vỡ, thế nhưng chẳng hiểu sao U Linh hắc ám đó lại mạnh đến như vậy.

Không chần chừ thêm phút giây nào nữa, lúc này tôi mới kịp tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, đặt nó lên bàn cúng, tay cẩn thận cầm một lá linh phù, nghiêng bùa vào ngọn nến đã thắp sẵn ngay bên cạnh, trong vài giây sau đó, lá bùa bắt lửa và cháy.

Đứng trước đàn, tôi cầm lá bùa đang cháy mà huơ huơ lên sợi dây chuyền trước mặt, hai mắt tôi bắt đầu trở nên đỏ ngầu, mặt nóng bừng bừng, miệng thì đọc một đoản chú tự trong quyển sách mà chú đã đưa cho tôi để học khẩu quyết, nhưng rồi rốt cuộc tôi lại càng khoa xoay xở hơn.

- Chú Lâm! Chỗ này đọc làm sao? Tất cả đều là tiếng tàu thôi.

Ngay lúc này khối U Linh đã sớm tụ lại thành hình, lấp ló sau làn khói đen ấy dần hiện ra một con Ngạ Quỷ, ông chú của tôi vừa nhìn thấy đã vô cùng kinh ngạc.

- Đây là… Chẳng lẽ đây chính là Sát Lục Lâm Ngạ Quỷ sao! Đậu xanh rau muống, lần này nhọ con mợ nó rồi.

Tôi luống cuống bên bàn cúng, nhìn vẻ mặt lo lắng của chú, tôi hỏi:

- Sát Lục Quỷ! Là thứ gì?

- Hừ! Ngạ Quỷ có muôn hình vạn trạng, giống loài cũng đông như kiến, cái khó ở đây đó chính là gặp loại khó xơi nhất trong đám Ngạ Quỷ. Sát Lục Quỷ là do những cô hồn vất vưởng không nơi nương tựa tu luyện lâu năm mà thành, nhìn vào âm khí tỏa ra từ nó, tao đoán chắc hẳn nó cũng đã tồn tại ở đại lục này hơn cửu thập niên rồi.

Nói đoạn, giông gió nổi lên như bão, thoáng chốc trận pháp “Thất Lục Tự Kim Ấn” bị nó cuốn đi hết sạch, nhân cơ hội đó mà con Sát Lục Quỷ mới thoát ra được khỏi kết giới của ông chú Lâm nhà tôi.

- Không…! Đừng mà…

Tiếng thét của chú Lâm làm tôi bừng tỉnh, vừa lúc quay mặt sang định hình lại sau cơn gió mạnh, tôi mới điếng người khi thấy một thân hình của một cựu binh lính ngày xưa, ông ta đứng ngay trước mặt tôi, khuôn mặt tím tái nhợt nhạt, tôi còn thấy rõ cả hai lỗ thủng trên đầu do đạn bắn vẫn còn đang rươm rướm máu trên đầu của ông ta.

- Ông là… là…!

Ở trong góc nhà, chú Lâm tiếp tục hét lớn về phía tôi:

- Chạy đi! Thằng ngu.

Lúc bấy giờ, khi con Sát Lục Quỷ ấy chuẩn bị nhào tới định xé xác tôi ra thì liền ngay lập tức có một cánh tay của ai đó kéo ghì tôi ngược trở lại, cả người tôi đổ ra sau và giữ được một khoảng cách nhất định với con Ngạ Quỷ.

- Không… không… không sao chứ?

Loáng thoáng nghe được cái chất giọng đê tiện của tên tiểu tử Cà Lăm, tôi lại thấy mình may mắn vô cùng.

Tôi vừa thở hổn hển vừa đáp lời hắn:

- Sao ông lại ở đây? Chẳng phải chú kêu ông ở nhà rồi hay sao?

- Ừ! Đúng... đúng... đúng là sư phụ có… có… có kêu vậy, nhưng… nhưng… nhưng mà tui thấy… thấy… thấy lo quá, nên mới đi… đi… đi…

- Đi Theo!

Cà Lăm lắc đầu rồi lại nói tiếp:

- Đi chung!

Quay trở lại hiện trường, con Sát Lục Quỷ vừa định trốn thoát thì liền bị thanh Liệt Dương Kiếm của chú Lâm chấn ngang lại, linh khí cuồn cuộn áp đảo căn phòng, con Ngạ Quỷ vừa nhìn thấy đã vội cúi người xuống tránh né thứ hào quang đã tỏa ra từ thanh pháp khí của chú.

Lúc này ông chú nhà tôi mới kịp đứng thẳng người, nhếch môi:

- Hứ! Mới thấy pháp khí thôi đã sợ vậy rồi, tu vi đến tận cửu thập niên mà lại yếu thế thì biết trước ta đã không đem nó ra cho thiên hạ chiêm ngưỡng rồi, thật là thất vọng. Thôi về thôi, chắc hắn không dám phá phách ở đây nữa đâu.

Vừa định quay lưng đi, đột nhiên Sát Lục Quỷ ngấm ngầm tung một chưởng về hướng của chú Lâm, khoảnh khắc đó tôi và Cà Lăm chỉ vừa kịp hoảng hốt, không biết phải làm gì thì chú Lâm lúc bấy giờ mới đứng sựng người lại, dùng pháp bảo che chắn, nhưng quỷ chưởng thục lực quá mạnh, dù có chống đỡ bằng pháp bảo nhưng vẫn bị đánh va vào vách tường đến thổ huyết.

- Sư phụ…!

Tiếng của thanh niên Cà Lăm hoảng hốt gọi về phía chú Lâm, chỉ riêng tôi đứng đó nhìn, lòng không đặng liền nhặt lấy pháp khí, cầm chắc trong tay Liệt Dương Kiếm, tôi đọc một đoản chú ngữ trong cổ kinh:

“Vô Cực Càn Khôn - Liệt Hỏa Chân Nguyên - Diệu Dương Chấn Khí - Trừ Tà”

Thanh Liệt Dương kiếm trong nháy mắt chém một đường chẻ đôi con Sát Lục Quỷ ra thành hai, tiếp đó là bị hỏa diễm trên pháp bảo thiêu đốt đến hồn bay phách tán.

Ông chú Lâm tay ôm ngực nhăn nhó, vừa ho vừa lắc đầu ngao ngán:

-  m gian đã chật chội lắm rồi, khụ khụ khụ… điều đó cho thấy bản chất con người trên lục địa này ngày càng biến chất, không cứu vãn nổi nữa, khụ khụ khụ…!

Tôi lúc này nhìn lại mớ tro tàn dưới đất, thấy trong đó có vật gì đó kỳ lạ, bèn chạy đến nhặt lên xem, lúc đó tôi mới ngạc nhiên khi thấy một miếng ngọc bội bằng cẩm thạch, trong rất đẹp, phía sau nó còn có khắc một dòng chữ nhỏ bằng tiếng hán, không hiểu cho lắm nên tôi đã đưa nó qua cho chú Lâm đọc.

Khi cầm trên tay miếng ngọc, chú Lâm mới thốt lên ba chữ:

“Dịch Tiểu Khuê”

Tôi ngạc nhiên:

- Là tên con gái sao?

Chú Lâm đưa tay lên bấm độn một hồi lâu rồi lại nói tiếp:

- Ngôi nhà này đúng là có quá nhiều điều kỳ quái, tài thật… con Ngạ Quỷ này đã sống ở trong ngôi nhà của hai mẹ con bà Sáu ngần ấy năm qua, vậy mà không ai biết, gia tiên nhà này cũng bị nó đuổi đi hết, mọi ngày đều hít nhang thơm thế này thì biểu sao nó nở lòng giết cho được, hầy… thiệt tình!

Nói rồi chú Lâm lại ho sặc sụa, nhưng khi nghe ông chú nhà tôi nói đến đây, tôi lại càng cảm thấy tò mò vì không biết tại sao mà Sát Lục Quỷ lại có thể vào được nhà của hai mẹ con họ, rồi lại còn mạnh đến nỗi đuổi hết thổ địa, ông bà đi hết. Mọi chuyện ngày càng trở nên rối mù trong đầu tôi khi đó, ngó ra ngoài cửa, trời dù vẫn còn tối như mực, nhưng tôi vẫn còn nhìn thấy được đám cô hồn vất vưởng đang lượn lờ trước cổng nhà của Hằng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info