ZingTruyen.Asia

Dao Si Dao Gia Du Ky

  Vậy là tính từ ngày tôi bị nhập hòm à không... nhập hồn tới giờ thì cũng đã được hơn chục ngày, thú thật là sau cái hôm qua nhà nói chuyện với bác Dương rồi ngồi nghe ổng nói cái vong thằng đấy nó cứ theo sau lưng tôi suốt nên tôi cũng thấy hơi sợ, mà sợ là sợ một phần thôi chứ cái chính vẫn là thắc mắc tại sao nó lại đi theo tôi? Có chăng nó còn âm mưu gì nữa, hay lại có con ma già lâu năm nào bắt nó phải làm như vậy?

Dù cho có là gì đi nữa thì chuyện đó vẫn là chuyện làm tôi không ngủ ngon được. Sáng sớm tôi vội tranh thủ qua nhà bác Dương để bàn bạc tiếp câu chuyện của ngày hôm trước, vừa bước vô đã thấy ông chú Lâm ngồi sẵn trong nhà rồi.

Chú Lâm gằn giọng bảo:

- Chú mày làm gì mà lật đật chạy sang nhà bác Dương mày sớm vậy?

- Dạ thì... cũng vì chuyện vong thằng nhóc đó chứ ai vào đây nữa chú!

- Á à ờ,... chuyện đó tao biết rồi, mày ngồi đi để tao bàn với thằng Dương!

Nói rồi chú Lâm quay sang bác Dương hỏi:

- Rồi, giờ mày lập bê tê đi, tao với thằng Long sẽ phối hợp chứ tao là tao ngu mấy cái vụ chỉ đạo, biên đạo múa này lắm!

- Ờ! Tao cũng có bấm quẻ hết cả rồi, thằng Long không sao đâu nhưng mà... bắt đầu từ hôm nay tạm qua nhà tao ở vài hôm đi, để tao nói chuyện với thằng đấy coi đứa chủ mưu là ai.

- Trời! mày tưởng nó dễ dàng nói vậy sao?

- Mày cứ tin ở tao!

Vậy là tất tật tôi ở lại nhà bác Dương ngay ngày hôm đó, rồi đến sáng ổng lại tiếp tục dẫn tôi ra sân sau cúng bái cái gì ấy, xong xuôi lại nhét vào túi em một bịch dây rút màu hường, ổng còn dặn là trong đó có bùa và mùi hương giúp ma quỷ tránh xa nhưng... đó cũng chỉ là cách tạm thời. Bác Dương bảo tôi ngồi đó đợi ổng để ổng ra ngoài trước hỏi chuyện cái vong đó, nhưng không được cho nó thấy mặt tôi.

"Các bạn cũng biết rồi đó! tôi thì đẹp trai khỏi bàn rồi, lại thêm cái nét chuẩn soái ca nữa thì người còn chịu không nỗi nữa huống hồ gì ma"

Ấy vậy mà cái số đào hoa nó vẫn không buông tôi, chuyện là tối hôm đó tôi có mắc tiểu nên ra sau nhà bác Dương để giải quyết bầu tâm sự. Ấy nhưng mà ngó ra cái nhà xí thì ôi thôi luôn, cách cả năm chục mét, lại còn cỏ mọc um tùm. Hồi đó hình như chỉ làm nhà xí ở ngoài nhà chứ chẳng làm ở trong hay sao ấy mà tôi đi nhà nào cũng thế, quay trở lại hiện trường thì tôi cũng mắc đến nỗi quéo càng rồi, nhưng mà nhịn thêm nữa chắc về thành dưỡng thai mất nên tôi cũng quyết định đánh liều một phen luôn. Chạy thật nhanh ra cái nhà xí, lọ mọ bật cái đèn tít trên đầu lên rồi ngồi ý nhầm đứng xả lũ. Lúc mà còn đang đê mê thư giãn thì... "lộp bộp" tiếng ai đó ném đá lên trần nhà, trong đầu tôi lúc này cũng chả thèm nghĩ ngợi gì nhiều đâu vì lo xả lũ cho xong kia mà.

Khi tôi giải quyết vấn đề tâm sinh lý thuyết thực tế xong thì mới kéo khóa quần lên "rẹt rẹt"... mắt tôi đảo lia lịa luôn các bác ạ, ma nó thương tôi nên nó toàn tìm tôi những lúc tôi đi tè, cũng may là chưa tè ra quần bao giờ.

Rồi chuyện gì đến thì nó cũng đến, tôi bình thản quay mặt đi ra thì bị vấp ngay cái vật gì đó.

- Ui da!, tổ cha đứa nào đặt cục đá to đùng trước cửa nhà vệ sinh vậy?

"Quái lạ, lúc nãy bước vào có thấy cái gì đâu?"

Xuýt xoa người vài cái rồi tôi mò tới chỗ cái cục đen đen ấy, trời tối dù có đèn nhà xí rọi ra nhưng ánh sáng nhỏ quá nên cũng chả nhìn rõ nó là gì, đến khi chạm vô thì thấy nó mềm mềm,

-... m.. ma... máu, what đờ heo mập?...

Tay tôi lúc chạm vào cái cục đó khi rút tay về là thấy luôn một vệ ướt đỏ trên tay, hoảng quá cuống cuồng gắng lết về cửa nhà sau bác Dương,

tôi điếng người không thể mở miệng ra nói nên lời:

- K.. kiếu kiếu.. với!

Chả ai nghe thấy tôi nói gì cả.

Rồi "phập" một bàn tay mát lạnh nắm lấy chân tôi, nó kéo lê về phía bụi tre gần ngay sau nhà xí, thấy rõ ràng là bị thứ gì đó kéo nên tôi đành quơ lấy chiếc tổ ong huyền thoại ném vào chỗ cái bóng đen kia.

"Bẹp"
Ố xịt, hụt mợ nó rồi! Vậy là nó kéo tôi vô tít trong bụi tre, rồi mọi chuyện về sau tôi không còn biết gì nữa vì tôi đã ngất đi luôn lúc nào không hay mất rồi.

Đến sáng bác Dương loi tôi ra từ trong bụi tre, mồm bị nhét đầy đất sét, tôi nằm ngay trên ụ đất nhô cao trong bụi tre. Bác Dương mới lấy ra lá bùa huơ huơ quanh người tôi rồi đọc câu chú râm lâm, nghe ổng nói tôi cũng không hiểu lắm. Sau khi đọc xong là tôi tự động ói ra hết đất trong miệng rồi lúc đó ổng mới mang tôi vào nhà.

Khi biết được sự thật đó, tôi đã súc miệng liền chục lần, nhưng cái mùi đất vẫn cứ lân lân trong miệng chẳng thể chịu được.

- Haizz, ý là tao có để cho chú mày cái bô dưới giường vậy mà không dòm xuống coi mà lại ra sau hè mần chi, tao quên nói là ma ngoài đó tuy là không làm hại mày nhưng trêu mày thì được đấy cu ạ!

- Ác! Sau bác không nói sớm, chuyện này mà kể cho chú Lâm nghe chắc ổng lại cười sập giường luôn mất hic hic!

- Yên tâm đi! Tao không kể cho ai nghe đâu, chú mày khéo lo xa nhỉ? Hề hề hề

"Đấy đấy! Không lo mới làm lạ"

Sau cái đêm đó là xác định ở nhà ổng đem ngay cái chai theo bên mình và tuyệt nhiên không bao giờ bước nữa bước ra sau nhà ông bác Dương thêm lần nào nữa.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia