ZingTruyen.Com

Dao Si Dao Gia Du Ky

Vài hôm sau, tôi và chú Lâm cùng ngồi lại nói chuyện về cái vụ hôm trước

- Này Long! Chú mày có thấy điều kì lạ về cái vụ thằng bé chết đường ấy rủ mày đi chết không?

- Thôi, mình ngưng bàn lại chuyện đó được không chú! Con còn giữ được cái mạng này là con mừng lắm rồi, con không muốn truy cứu gì thêm đâu với lại nó cũng bảo là nó bị ép rồi còn gì, hà tất phải nhắc lại cho chuyện thêm phức tạp hả chú!

- Nhưng mà... tao thấy trong chuyện này không đơn giản vậy đâu!

- Sao chú biết là nó không phải như vậy?

- Ờ thì... mày nghĩ thử xem, tại sao cái bửa nó chết thì không ai thấy mà chỉ có mỗi mình chú mày thấy, dù rằng tối hôm đó tao say bí tỉ mất rồi nhưng tao vẫn khẳng định là mày đang bị nó ám.

"What đờ con heo"

Tôi chề môi, gạt tay:

- Thôi đi! chú toàn hù con, con với nó có quen biết gì đâu, mà con chỉ nghĩ đơn giản là hợp vong nên nó mới kéo con thôi chớ có cái gì đâu mà chú làm nghiêm trọng dữ dạ.

- Á rồi rồi! Chú mày nói thế thì thôi vậy, tao có lòng tốt quan tâm đến tính mạng của thằng cháu yêu dấu của tao nên tao mới nói thôi, mày không thèm nghe thì nhỡ sau này nó có tìm mày nó thông thì đừng bảo là tao không nhắc trước đó nhá!

Nói rồi chú Lâm bước vào trong phòng đóng cửa lại, còn mỗi mình tôi ngồi một mình ở phòng khách mà suy nghĩ đến những gì ông chú vừa nói.

"Lạ thật, thường ngày ổng có bao giờ tốt với mình như vậy đâu, sao tự nhiên hôm nay lại quan tâm đột xuất dữ dậy? Không lẽ...những gì ổng nói lúc nãy là thật sao?"

Trong đầu tôi bây giờ lại cảm thấy mọi chuyện rối tung hết cả lên, từ một cái chuyện nhỏ nhặt chả liên quan gì đến cuộc sống của tôi mà bây giờ tôi lại tự dưng rước phiền phức này vào mình, chưa bao giờ tôi thấy mình ngu đến như vậy.

Mà... ông chú lần này rất nghiêm túc với tôi nên bản thân tôi đã quyết định là đi tìm bác Dương giúp coi xem sao. Sau khi đến nhà bác Dương và kể hết mọi sự việc cho bác nghe thì bác chỉ phán đúng một câu xanh rờn luôn mà tới giờ tôi vẫn còn hoang mang.

- Hừm! Thôi cho nó hiếp mày luôn đi, giữ mần chi cái trinh tiết của mày nhỉ?

- Ơ này! Bác nói thế mà nghe được hả!

Lúc này thì tôi mới nhẹ giọng mà thỉnh cầu ông bác bởi vì tôi biết pháp lực của bác Dương cũng chả thua ông chú Lâm nhà tôi đâu, có khi lại còn mạnh hơn nữa kìa, chỉ tiếc rằng tôi tư chất kém cỏi nên không được học.

- Huhu con van xin bác đó bác giúp dùm con đi mà, lần này nó liên quan đến nguy cơ trái đất lại mất đi một nhân tài đó bác à!

Đang nói chuyện rôm rả thì tự dưng bác Dương dòm ra ngoài cổng ngó ngó cái gì ấy rồi bỗng nhiên ổng xụ mặt lại.

- Long! Thôi con vô trong nói chuyện đi!

Sau khi nghe bác Dương nói thế thì tôi cũng hiểu được là lại có chuyện căng thẳng nữa rồi,

Tôi đi vô trong cùng bác rồi ngồi lại nói tiếp:

- Có chuyện gì vậy bác, sao tự nhiên lại phải vô đây nói chuyện vậy?

Bác Dương mặt nghiêm trọng:

- Haizz... vừa nãy tao thấy thằng bé ấy lại đến tìm mày nữa đấy, nó ngó tới ngó lui mắt trao tráo dòm mày miết. Tao thấy vậy rồi tao mới ra hiệu cho mày vô trong, chứ nhìn ra trước thấy mặt nó tao cũng không nói chuyện tự nhiên được, nó vẫn bận bộ đồ hôm bữa tao gặp, ủa mà nó chạy xe làm sao mà cổ nó đứt lìa ngọt xớt hay vậy Long?
Ổng nói đến đó là chân của tôi muốn nhũn ra hết rồi, lại thêm được ổng diễn tả thật chi tiết cái khoảnh khắc nó nhìn tôi mà làm tôi ớn muốn bón luôn vậy.

- Dạ... thì nó chạy nhanh quá rồi đâm vào hông của xe ba gác đang chở đầy tôn lợp nhà sắc bén nên mới bị cắt ngọt vậy đó bác!

"Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái cảm giác có fan cuồng là như nào, ngặt nỗi là fan cuồng này tôi không hề muốn tí nào"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com