ZingTruyen.Info

Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Phần 2 - Chương 2: Mơ Hồ

tieuhoalong88

Nhậu nhẹt no say thì hai ông thần này đã say bí tỉ mất rồi.


"ôi giời! tôi lại đoán ra được cái cảnh tượng phải đèo bòng hai đống thịt ngâm rượu này về nhà mà tôi buồn muốn khóc"

Ấy vậy mà cũng may mắn cho em là khuya hôm đó chị Bối Bối có ra phụ em đưa hai ông thần về nhà nên cũng đỡ.

- A, chị Bối Bối!... sao chị biết mà đến chỗ này hay vậy?

- Chị có gọi cho anh Dương nhưng anh ý không nghe máy là biết ngay thế nào cũng ra quán cóc này ngồi mà, bởi chị cũng có hay là nay có khách quý về.

Không hiểu sao đêm đó tôi gặp chị mà tôi mừng khôn xiết,(mô phật! Đêm nay để được một bác, còn lại ông chú)

Chị Bối thì đưa bác Dương về nhà ổng còn tôi thì vác chế Lâm về nhà bà cô

"phải nói thật là tướng tôi có mét sáu mà phải cổng cái đống thịt hơn 60 chục ký này thì quả thật là tôi muốn vô liền chai nước biển luôn chứ không thể đùa được"

Trong lúc tôi chở chú Lâm về nhà, lúc đó cũng tầm 12 giờ hơn rồi, trời đêm tối vắng tanh chả một bóng người, chỉ còn vài ánh đèn leo lét của những cây đèn đường soi bóng trên con đường đêm đó. Bất chợt từ xa xa đúng ngay chỗ khúc cua vào nhà chú Lâm (đường vào nhà chú Lâm rộng lắm nên không thể gọi đường đó là một con hẻm được) bên đường có một bóng người thấp thấp đang đứng cuối mặt xuống, phần vì trời tối quá tôi cũng không nhìn rõ nhưng khi càng đến gần thì càng nhìn rõ hơn do cái đèn pha trước con xe dream tôi chở chú Lâm rọi vào bên đó.

Thằng nhóc vẫn đứng cuối mặt, tôi chạy lượt qua luôn vì tôi nghĩ chắc là mình hoa mắt rồi quên bẵng đi đến sáng hôm sau luôn.

"Nhắc mới nhớ là quên kể về thông tin của chị Bối Bối cho các bác biết"

Chị Bối Bối là em ruột với bác Dương, do chị ấy nhìn còn rất trẻ nên mới gọi bằng chị với lại kêu quen rồi tôi không đổi được.

"bởi vậy tôi hay bị chú Lâm ký đầu cũng là vì chuyện này mà ra"

Nhớ năm đó chị đang là sinh viên năm cuối của trường Đại học Kinh Tế thành phố Hồ Chí Minh, chị không theo nghiệp của cha nên có biến chị thường hay ở nhà để bác Dương xử lý thôi, dẫu là như thế nhưng chị Bối vẫn có thể nhìn thấy ma và biết dùng một số đạo bùa đơn giản để phòng thân. Tôi thì nhỏ hơn chị Bối tới 7 tuổi, còn ông chú Lâm thì 10 tuổi, cái năm chú sang tàu thì tôi chỉ vừa mới tròn 3 tuổi.

"Tôi thì dễ nuôi lắm, cái gì cũng ăn được, cho gì ăn nấy à mà được cái nữa là tôi cũng chịu phá phách lắm, đến khi lớn thêm chút thì cũng bớt nhiều rồi"

Mùa thu năm ấy trời nhiều gió, tôi ở chơi nhà chú Lâm đã mấy tháng qua rồi do đôi khi tôi đi học rồi có dịp là chạy ra Quảng Bình ghé thăm nhà bà cô rồi ở lại chơi luôn.

"mà thật ra thì tôi cũng chẳng tốt lành gì cả, chẳng qua là tôi muốn được nghe bà cô và bác Dương kể về những câu chuyện tâm linh rùng rợn có thật để tôi có ý tưởng mà viết truyện ma thôi"

Ngay khoảng thời gian chú Lâm vừa về thì tầm vài hôm sau là có chuyện kì bí xảy ra ở nhà hàng xóm kế bên chú Lâm. Chuyện là tối hôm trước (tức là trước cái hôm chú Lâm nhà tôi về) Có một ông chú chạy xe ba gác chở rất nhiều tôn để lợp nhà ngang con đường vào nhà chú Lâm, không biết xui rủi sao mà có thằng bé tầm mười tuổi gần nhà chú đang đạp xe về nhà rồi quẹt vô chiếc xe ba gác vô tình những tâm tôn quẹt ngang cổ thằng bé đứt lìa, máu văng tung tóe khắp nơi, thằng bé chết ngay sau đó. Ông chú đó thì được đưa về cơ quan công an lấy lời khai, nhưng chuyện không đơn giản như vậy, nghe chuyện đó thì mới giật mình nhớ lại khoảng thời gian hồi đêm hôm trước rồi mới mường tượng ra được cái thứ hôm đó tôi gặp là gì.

Như con ruồi bu cùi bắp, tôi biết chắc là thế nào kì này cũng sẽ được tận mắt chứng kiến những điều mà trước giờ tôi chỉ được nghe chú Lâm và bác Dương kể lại thôi và càng mừng hơn nữa là được thấy mấy cái bùa bắt ma thật của bác Dương và chú Lâm.

"còn gì vui hơn khi được tận mắt thấy chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info