ZingTruyen.Info

Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Phần 1 - Chương 8: Trận Chiến Đầu Tiên

tieuhoalong88


Ngày thứ 49, Chuyện gì đến rồi nó cũng sẽ đến, nay chế Lâm nhà mình ăn nhiều hơn mọi khi, chắc là sợ ngỏm nên ăn trước mắc công lại thành ma đói, trưa ông T, Dương và chú Mộc Lâm, cả ba người đã cùng nhau chuẩn bị mọi thứ cho cuộc chiến có phần rất cân sức này, ba chọi một.


Liệu team nào sẽ dành chiến thắng đây? Team Pháp sư đấu với team Ma thần vòng, ôi có thể nóiđây là một trận đánh kịch tính nhất và đáng được mong đợi nhất năm luôn đó các bác ạ! Thôi không vòng vo nữa.

Trở lại hiện trường ngay lúc này, ông T đã lập sẵn một tế đàn để mở trận pháp nhằm bảo toàn khu vực không cho con ma thoát ra lúc đang ở trong trận đánh, bác Dương cùng chú Lâm của tôi đã chuẩn bị và vẽ từ sáng sớm những lá bùa như bùa trấn yêu, càn khôn phù, thổ địa phù tiện cho việc dịch chuyển về nhà hồi sức rồi dịch chuyển ra trận pháp trở lại, việc vẽ bùa và niệm phép lên đó khá là tốn nhiều thời gian, trước đó họ đã làm một mớ sẵn rồi nhưng nghĩ là chưa đủ nên phải bận bịu làm tiếp. Lúc này đừng ai hỏi Tiểu Bối Bối đâu nhé! Chị ấy về lại xì phố đi học rồi, chỉ còn lại ba chiến binh này trấn giữ ngôi làng, trong lúc lụi cụi hành pháp Linh Lung thuật, Diệp Tả thuật, Diệu Quang thuật lên phù và vũ khí, chú Lâm quay qua hỏi bác Dương.

- Nè Dương, sáng giờ mi ăn gì chưa, ta đói quá!

- Định mệnh! Hồi nãy kêu ăn đỡ cơm nguội với rau luộc đi mày không ăn lại càm ràm!

Chú Lâm giận dỗi:

- Tiên sư mày, cơm thế sao tao ăn vô, với lại mấy ngày ở nhà mày toàn ăn chay sao tao chịu nỗi!

- Thế mày không biết thời gian qua có biến sao? Bởi thế tao và cha tao mới ăn chay nhằm khi đánh với bọn ma, sức mạnh tâm linh không bị hạn chế đó.

- Ơ cái củ cải! Số nhọ ớn, vậy là giờ tao cũng phải ăn chay à?

- Chính con mợ nó xác rồi!

- Ơ đệt!

Bác Dương lúc này mới an ủi:

- Thôi ăn đỡ đi! qua trận này tao dắt mày đi ăn mì cay, ok không?

- Ờ thì đành vậy thôi chứ biết sao giờ.

Cứ thế mà chuẩn bị đồ nghề này cũng tới 6 giờ tối, lúc này trời đã bắt đầu tối dần, đang ngồi niệm tĩnh tâm chú, bỗng nhiên ngoài sân chó sủa inh ỏi, bác Dương nhìn ra ngoài sân thấy gì đó rồi lật đật chạy vô nói nhỏ với ông T, nói xong đoạn hồi ông T ngồi trầm ngâm một lúc rồi ra hiệu cả ba người bắt đầu ra ngoài ngoại ô trên đoạn đường làng có bụi tre nho nhỏ hôm nào.

Ông T mặc một đạo bào màu vàng với chiếc mũ cách điệu còn bác Dương thì mặc đồ bình thường, quần sọt mang theo túi đồ nghề chỉ riêng chú Lâm là không mang gì. Đi đến nơi bầu không khí âm u hơn hẳn, ông T lắc đầu:

- Ở đây âm khí quá nặng rồi, thảo nào tận nhà chó sủa ghê như vậy!

Từ trên cây treo cổ một cái bóng đen to mờ ảo bay xuống, gió thổi vi vu theo ánh trăng tròn đến cùng cực, chú Lâm hỏi:

- Có chuyện gì vậy! Có tiếng động gì thế?

Bác Dương vội đáp lời:

- Mày không cần làm gì đâu, cứ đứng ở đây chờ tao và ổng!

Nói xong bác Dương quăng chiếc túi qua cho chú Lâm, chú gật đầu, bác Dương lúc bấy giờ chỉ cầm vỏn vẹn một thanh kiếm được yểm bùa, bùa xếp hình ngôi sao được bỏ vào trong túi quần. Kế đó Bác Dương vẽ một vòng tròn, ở giữa đặt một vật gì đó rồi đọc lâm râm câu chú rồi kêu chú Lâm vào đó đứng và dặn:

- Nếu lát nữa mày có nghe ai gọi cũng đừng lên tiếng, nhớ là đừng bước ra khỏi vòng tròn này, nó sẽ giúp mày an toàn hơn và đợi cho đến khi tao quay trở lại mở phong ấn, hoặc là cũng phải ngồi đợi cho đến năm giờ sáng nghe chưa! Vì mày đang ở trong lãnh địa của hắn nên hắn có thể thao túng cả khu vực này mà làm hại mày.

Nói rồi bác Dương cùng ông T chạy vụt vào màn đêm sâu hun hút. Chú của tôi ở đây không biết phải làm gì bèn ngồi thiền đọc tịnh tâm chú cho đầu óc bớt căng thẳng.

Trở lại hiện trường, lúc này đây ông T đã giao đấu với con ma kia, hôm nay trăng tròn pháp lực của hắn được gia cường lên mạnh mẽ, ông T và bác Dương đã dùng Nhiếp Tâm thuật để khống chế nó nhưng bất thành.

Con ma ấy cũng rất mưu mô, nó lượn lờ quanh gốc cây rồi phóng thích tà thuật chưởng thẳng về phía hai cha con nhà họ Phạm, cả hai quay người chặn đòn đánh bằng pháp khí tu chân.

Ông T nói:

- Này! Bắt sống nó không được rồi mày ạ, thôi thì tao đành giết nó luôn mày nhễ?

- Dạ! Đánh cho xong còn về, con buồn ngủ quá rồi nè, tối nay có trận Việt Nam với Brazil đó bố, lẹ lẹ kẻo lỡ trận.

Nói đoạn hai cha con cùng chặn ở hai đầu hô to.

"Sát Phá Lệnh"

Vong hồn anh Phong phút chốc hóa vào hư vô, xong xuôi cả hai quay lại chỗ chú Lâm thì đã thấy chú nằm lăn ra ngủ ngon lành, trên tay còn cầm chiếc điện thoại đang bật con game dang dở.

Lúc này bác Dương tím mặt:

- Ơ định mệnh cái thằng ngáo đá này, mình đánh mệt gần chết còn nó ngồi đây chơi game đến chán ngủ!

Giải phong ấn xong, bác Dương giơ tay lên cho chú Lâm một cái kí chánh hiệu của Quảng Lượng, làm chú Lâm giật mình ôm đầu kêu đau muốn chảy nước mắt.

- Tiên sư nhà mày! Biết đau không hả?

- Thế tao cho mày nằm đây ngủ nhá!

- Á rồi về, đánh xong rồi à! bác nóng quá, em ngồi chán quá nên ngủ thiếp đi chút xíu, bác thông cảm hì hì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info