ZingTruyen.Com

Dao Si Dao Gia Du Ky


Sau khi lập ra một kết giới bao quanh phạm vi nơi ẩn náu của con ma thần vòng đó, ông T quyết định dứt khoát phải thu phục cho bằng được con yêu nghiệt này, vì một chút lơ là mà ông đã để cho nó có cơ hội gây ra án mạng.


Ông T trầm ngâm:

- Định mệnh! Tới giờ ta vẫn còn tức cái vụ hôm bữa, say rượu ngủ quên để nó thừa cơ giết hại người vô tội, thật là đáng hổ thẹn mà.

Chú Lâm vội cất lời an ủi:

- Bác T đừng tự trách mình nữa chú ạ, hãy toàn tâm toàn ý mà cố gắng bắt cho được con ma để mà cứu lê dân bá tánh.

Ông T bỗng nhẹ giọng lại hỏi:

- À mà Lâm này! Con có muốn học nghề thầy pháp không? Ta biết con là bạn thân với thằng Dương ta nghĩ nó cũng tán thành vì nếu có con giúp sức phụ nó thì chuyện bắt ma sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng mà ta cho con suy nghĩ thật kĩ trước đấy, vì nghề này không phải muốn là có thể được chọn vào làm đâu.

Nói rồi ông T đi mất, chú Lâm lại bối rối đứng trơ người ra một hồi lâu rồi mới bừng tỉnh lại, trong lòng thầm nghĩ:

"Tại sao ông ấy lại nói điều này với mình, mình có thật sự đủ năng lực để tiếp nhận cái vinh dự được làm để tử của dòng họ bắt ma danh tiếng này không?"

Tất cả cứ quay mòng mòng trong đầu chú Lâm.

Thưa các bác, lúc này đây chú Lâm của tôi đã thực sự chuẩn bị đón nhận cái thế giới mà chưa bao giờ chú nghĩ tới đó là Tâm Linh.

Đến giờ chú Lâm vẫn còn bàng hoàng trước đề nghị của Lão T.

Ngày hôm sau Lâm đi đến nhà ông T và nhận lời làm đệ tử chân truyền của họ phạm, có pháp danh là Mộc Lâm.

Trong ba ngày này ông T vừa dạy cho chú của tôi khẩu quyết cơ bản và vừa thu thập những loại vật phẩm quý hiếm, tốt cho việc công, góp phần làm tăng đạo hạnh để chiến đấu với ma thần vòng.

Cũng thời gian đó, bác Dương truyền nhân đích tôn của tộc họ phạm cùng với người anh em Mộc Lâm tu luyện đạo thuật, nào là luyện nội công, thiền định để tăng sự tập trung khi niệm chú.

Đêm thứ 48! Trăng lưỡi liềm, mọi thứ vẫn yên lặng, dù có mắt thứ ba nhưng ông T và bác Dương vẫn không thấy bất cứ con ma nào gần đây.

Bác Dương nói:

- Này Lâm! Mày hôm nay sao ủ rủ thế, bị bón hả mậy?

- Bón cái đầu mi, tao đang lo ngày mai 49 ngày ông P chết là ổng chính thức được sáp nhập là oan hồn lang ben... ý lộn lang thang rồi, tao sợ hắn sẽ đi đến khu vực khác để ám.

- mày cứ yên tâm đi tao có cách dụ khị nó!

- Mày dụ nó bằng cách nào?

Bác Dương hí hửng nói:

- Hehe, tao dùng thuật Linh hồn hóa đá để dụ nó, bản chất thuật này là thuật dùng để quyến rũ linh hồn hoặc nói đơn giản hơn là thuật gọi hồn nên mày đừng lo, tuy tao còn nhỏ nhưng ba cái thuật xàm xí đú này tao luyện thành hết rồi.

- Dễ sợ mày quá Dương ơi! Tao không ngờ mày lại có thể vi diệu đến thế.

Bác Dương đáp:

- Thôi khuya lắm rồi mày ngủ đi, để mai còn tranh thủ chiến đấu, tao không nghĩ ngày mai chỉ đấu với một con ma thôi đâu!

Nói rồi Dương quay vô trong về phòng ngủ, Lâm ở nhờ nhà Dương mấy bữa nay để tiện việc học hỏi, Lâm lựa cái ghế bố ở ngoài phòng khách để ngủ, Lâm ngả lưng xuống ghế nằm thiếp đi lúc nào không hay, ngủ trong tiếng du dương của bản tình ca bolero êm ái.

Cái radio phát nhạc trong đêm thanh tịnh, mà chỉ phát đúng mỗi một đoạn nhạc dưới ánh đèn hiu hắt của cái bóng đèn dây tóc trên bàn thờ gia tiên rọi xuống.

"Phận là trai tốt chưa một lần yêu ai, nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài... ú ô ú yeah!!!"

Ấy mà khổ lắm, nó hát mà nó phải ú ô như vậy đó các bác ạ, nằm ngủ mà nghe nó ú ô ú yeah vầy, chú em ổng muốn teo dò luôn.

Một giờ sáng, dự là thức tới sáng chứ ngủ gì được, chợp mắt là cứ "ú ô"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com