ZingTruyen.Info

Dao Si Dao Gia Du Ky

Đêm 27 đã đến, bảy giờ trời tối ôm, ánh đèn nheo nhút thưa thớt giữa những căn nhà trong làng, gió lạnh thổi từng cơn xào xạc mà nghe như ai đó đang rung cành trên cây, ông T giờ này vẫn còn tỉnh vì ông biết đêm nay là đêm quan trọng, trăng sắp lên cao đúng như lời ông nói, đêm nay là rằm trăng tròn cũng là thời khắc âm thịnh dương suy, công lực của những đám ma ngoài này bắt đầu tăng lên từng chút một. Sáng ngày hôm đó! ông T đã dặn trước với dân làng là không ai được ra khỏi nhà vào đêm nay nên cũng yên tâm phần nào, Thiên Canh Trận trấn ếm khu vực vẫn còn đó, hồn thằng Phong chắc không thể lên được, nhưng vẫn phải đợi đến 12 giờ khuya xem sao đã.

Ngay lúc đó! chú tôi và bác Dương có lén ra để xem ông T làm phép, nhưng lại bị phát hiện và chửi cho một trận tơi bời hoa lá hẹ.

Ông T nặng giọng:

- Tổ cha chúng mày, đêm hôm ra đây đấu kiếm nhau à?, tao bảo đêm nay nguy hiểm lắm mà sao không nghe, lại còn chạy ra đây với thằng Lâm nữa.

Bác Dương mặt bí xị:

- Cha cứ hù con hoài, mấy con ma loại này cha bắt muốn nhừ tay rồi cha còn sợ.

- À ờ...! Tao hỏi phòng hờ vậy thôi, tiên sư nhà mày về mà lo học những phép cơ bản cho tốt kia kìa.

Nói rồi ông cóc cho phát vào đầu, chú của tôi chắc cũng tưởng tượng được là nó đau thấu tâm can đến nhường nào.

Dạo phím với đám nhóc mãi, ông T cũng quên luôn là sắp tới giờ coi chân thân của thằng Phong, lật đật ổng dòm lại đồng hồ thấy đã điểm mười một giờ rưỡi hơn rồi. Mới vừa khom khom lưng vài cái thì gió tự dưng nổi lên, hai đứa nhỏ là chú tôi và bác Dương núp sau lưng ông T không rời mắt, bất chợt bác Dương chồm tới trước quá đè lên chú Lâm, chú cũng vừa kịp nắm cái quần ông T.

"tẹc tẹc"

Ông T nhìn lại quần tụt và rách hết một bên ống, lúc đó hai thằng trời đánh này đã ngã vào nhau, môi chạm môi, khi hai thằng nhóc đó là chú tôi và bác Dương kịp nhận ra thì cả hai mới vội đẩy nhau ra.

- Ơ cái định mệnh! Nụ hôn đầu của tao mày làm gì vậy Dương? Hừ hừ.

- À ờ, tao xin lỗi! Tao chỉ lỡ trượt chân ngã vào lòng mày thôi, mà làm gì căng dữ vậy?

Chú tôi lúc đó mới phán lại một câu làm bác Dương gục luôn:

- Ơ này! mày là pháp sư mà còn bị bóng nữa à, quỷ tha ma bắt mày Dương ơi.

- Ơ hay tao vô tình thôi mà.

Ông T trừng mắt quát hai thằng nhóc:

- Thôi hai bọn bây im hết cho tao, giờ linh mà còn giỡn nữa, lại còn chơi trò xé quần tao. Hừ...! thằng Dương về nhà tao xử sau, còn thằng Lâm tao về tao méc má mày, cái tật theo trai đẹp, trong đó có tao.

Nói đoạn gió nổi lên ngày một mạnh, từ trên cây một màu đen kịt len lói lao ra, hắn chạm phải ranh giới của Thiên Canh Trận liền bị dội lại, lúc này chú của tôi mới kịp nhìn rõ khuôn mặt đó.

Trắng bệch, trên cổ còn in lại vết bầm đỏ do bị chết treo, hai hốc mắt to trắng dả, hình dạng mờ mờ ảo ảo cứ nhìn về phía ông T mà lòng đầy căm phẫn, cùng lúc ông T vừa ấn quyết vào lá bùa xanh rồi quăng vào vong hồn đang vất vưởng ấy.

"Thủy linh lệnh, trừ tà"

Cái bóng đen bị đánh vội ra ngoài nhân dịp nó mới tẩu thoát, chú và bác Dương ngậm ngùi nhìn.

Dù nó đã thoát nhưng ông T đoán chắc là nó đã bị trọng thương đáng kể, đại loại là tầm hai tuần tới sẽ ổn. Xong việc, cả ba người trở về nhà một cách mệt mỏi, bác Dương và chú tôi trong lòng nhớ lại cảnh môi chạm môi nhau, da gà gì nổi hết cả lên, nói vậy chớ tôi thừa biết chú Lâm nhà tôi cũng hí hửng lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info