ZingTruyen.Asia

Dao Si Dao Gia Du Ky

Đã mấy ngày nay cả ba người ai cũng thức đêm đến độ thâm quầng cả mắt, nên sáng này ai cũng mệt mỏi thẫn thờ, ông T lúc bấy giờ mới quyết định là nghỉ ngơi lại hai ngày nhưng trong lúc đó sẽ đi tìm thêm bốn người có độ tuổi hạp với các giờ thìn, thân, dậu, tuất để mở trận pháp mạnh hơn. Sau khi đã tập hợp đủ các thanh niên này lại và chỉ cho họ cách triệu lệnh thì ông T ra hiệu cho tất cả vào vị trí trong trận pháp mà ông đã lập sẵn và có hẳn một tế đàn trang trọng, các bạn biết không? Tuy là ông T mặc đạo phục rất trang nghiêm nhưng khi nhìn xuống chú của tôi vẫn không nhịn được cười, ông ấy mặc một chiếc quần xà lỏn với đôi dép lào, vậy là bao nhiêu cái trang nghiêm và sự nể phục của tôi cũng từ đó mà bị đôi dép huyền thoại ấy phá vỡ, à còn một chi tiết mà tôi chưa kể với các bạn nữa, đó chính là lúc chiến đấu, hầu như trận nào ông T cũng mặc quần sọt mang dép lào hết, nếu ai tưởng tượng thì chắc cũng biết ông ta bựa thế nào rồi đó!


Quay lại hiện trường, lúc này ông T đang cố mở trận pháp trong khi giông gió nổi lên rất to, chú Lâm còn nhớ hôm đó chỉ mới hơn ba giờ chiều, giọng nói dễ thương ngây ngất lòng người hôm nào của lão T lên cất lên.

- Tất cả vào vị trí mày!

Cả đám đồng thanh:

"Dạ"

- Nay tao cho từng đứa quẩy hết nhá, lên bia mấy đứa ơi!

Bác Dương giật mình:

- Cái gì vậy ba! Ba làm con hoang mang rồi đấy.

Chú Lâm đứng trân người, ở góc hướng bắc cười khúc khích mà không dám cho ông T thấy:

- Ủa, ủa tao nhầm hả? À, ờ... thì làm lại, mày căng quá Dương ạ, tất cả hô to theo ta!

" quỷ thần phật hiển lộ tây phương

Mau về chư cõi độ trần dương

Dẫu xa nghìn núi hay trắc trở

Triệu Sát phá lệnh phải hạ phàm"

Cấp cấp như luật lệnh...

Từ trên trời mây giông kéo đến, sấm chớp ì đùng, sét đánh đúng vào bốn góc trong chỗ để bùa triệu quân của ông T , khi ông ta còn đứng ngay giữa trận đồ, phải công nhận là lúc đó nhìn y như phim kiếm hiệp mà dạng bắt ma kiểu của Lâm Chánh Anh vậy, thằng nào thằng nấy mới có mười mấy tuổi, trong đó có ông hơn 30 tuổi mà cũng phải nể sợ khi nhìn cái cảnh tượng ông T làm đàn hành pháp, nó hoành tráng một cách vi diệu, mọi chuyện chuyện hầu như suôn sẻ và cho đến khi có một luồng gió kèm khói màu trắng đục như sương mù tràn từ sông vào (lúc đó mở trận ở gần sông nơi con Cáp Mô Tinh ấy tạm trú) ngập vào trong trận không còn ai thấy ai cả, ông T lo sẽ có chuyện nên dụng thuật hô phong để giải tán màn sương này, khi làn khói trắng tan biến dần, hầu hết các thanh niên trấn giữ ở các hướng đều ngã gục, trong đó có cả chú Lâm nhà tôi nữa, chuyện tới nước đó rồi nên ông T ngưng lại cùng với bác Dương thu dọn, dìu dắt toàn bộ về nhà nghỉ ngơi rồi từ từ bàn tiếp, cũng trong khoảng thời gian tầm hai ba ngày nghỉ ngơi đó mà con Cóc ấy mới lộng hành, nó hút linh khí và giết sạch đàn gà trong làng của chú tôi, ông T đã đoán ra được có lẽ hắn đang giúp cho hồn anh Phong mau chóng phục hồi. À quên, còn cái xác cương thi của anh Phong thì không biết như thế nào nhưng ông T đã xem quẻ rồi, hiện tại nó đang nằm trong một cái hang động phía sau dãy núi gần làng, ở đó ít người qua lại nên chắc mẩm là không sao, cùng lắm thì hắn chỉ có thể hút máu của mấy con thú gần đó mà thôi.

Ngày hôm sau, ông T không gọi ai dậy cả, thầm nghĩ bụng là để tụi nhỏ nghỉ ngơi sau khoảng thời gian vất vả này, tuy nhiều lúc thấy ông T bựa lắm nhưng mà ông ấy cũng thương tụi nhỏ lắm, mãi đến sau này gặp tôi rồi ông T mới đổi ý, thật ra thì tôi chỉ hơi nghịch phá ông ấy tí thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia