ZingTruyen.Com

Dao Si Dao Gia Du Ky


Vào những năm cuối của thế kỷ 20, một bộ phận người Hoa đã sang ở Việt Nam cuốn theo đó là những phong tục tập quán của người Trung Hoa, trong đó có một môn gọi là huyền thuật hay còn gọi là môn tâm linh, vào thời đó tuy đã truyền sang Việt Nam từ khá lâu rồi nhưng đến nay vẫn còn ít ai có đạo hạnh lâu năm mà sống yên ổn. Ở một ngôi làng nhỏ trong một cái hợp tác xã khá nhỏ ở Quảng Bình, có một gia đình người hoa biết dùng bùa chú, người xung quanh làng gọi họ là gia tộc bắt ma họ Phạm, nghe nói tổ tiên bên Trung Hoa của họ cũng khá là nổi tiếng với tài năng hàng ma phục yêu, chú của tôi hồi đó thân với một cậu con trai của gia đình này, lúc đó chú và cậu bạn kia cũng tầm 12 tuổi.


Có một lần trong làng xảy ra một chuyện kinh hoàng, cô Linh phát hiện ra một cái xác treo lơ lửng trên cây phía sau bụi tre gần làng, cô Linh hoảng hốt la thất thanh, bán sống bán chết chạy về làng kêu hô mọi người biết. Sau khi giám định pháp y, thầy lang bảo rằng chàng trai này không phải người trong làng mình như lại tự vẫn ngay đây có lẽ là có gì đó uẩn khúc, chú Lâm và bác Dương (bạn của chú tôi thuộc họ phạm) cũng có theo dòng người chen chúc vào xem, lần đầu ổng coi mà ổng muốn đái ra quần luôn các bác ạ, chàng trai tầm 25 tuổi, chết do ngạt thở vì treo cổ, khuôn mặt tái xanh, trên cổ đỏ quằn quại, mắt chảy máu đỏ lại còn chết không nhắm mắt, có lẽ anh ta chết rất tức tưởi nên mới thế, sau khi xác định danh tính là cậu Phong người làng bên.

Người cả hai làng đều nghi ngờ có lẽ cậu ấy chết vì tình, đơn giản là khoảng một tháng trước cậu Phong này có yêu cô Tư bên làng của chú tôi và cô Tư ấy cũng yêu anh Phong, nhưng do gia đình ngăn cản nên không thể đến được với nhau, sau khi hay tin cô Tư lấy chồng hồi tuần trước thì có lẽ anh Phong mới hận mà thắt cổ tự vẫn, vì lúc khám hiện trường không có một vết tích nào ngoài sợi dây treo cổ. Sau khi mọi người về bớt, bác Dương lúc đó lanh chanh lắm cứ đi lòng vòng cái xác và thăm dò mọi thứ còn chú em thì sợ xanh mặt, bầu trời hôm đó âm u đến lạ, lật đật chiều hôm đó, ông T cha bác Dương cũng là một thầy phù thủy có tiếng của vùng thời đó nhưng ông sống ẩn dật, ông T chạy ra nhìn rõ một hồi bảo con trai về nhà lấy bộ đồ nghề ra gấp, vẻ mặt của ông T lúc đó nghiêm trọng lắm, chú tôi vốn tính tò mò bèn hỏi ông.

- Bác T ơi! Anh này chết oan ức lắm sao ạ? Con thấy bác cứ căng thế nào ý?

Ông T bảo:

- Tên tiểu tử này chết nhưng oán khí quá nặng chắc chắn sẽ thành oan hồn, ta hay tin nên ra đây xem sau kẻo hắn lại làm hại người đi đường.

Vừa lúc bác Dương lấy ra đồ nghề, từ trong túi chú lấy ra hai lá bùa màu vàng, trên bùa vẽ toàn tiếng tàu chú em không biết, nhưng thấy ông T đọc lăm răm vài câu rồi bắt quyết lá bùa tự cháy ông mới đem lá bùa cháy từ từ đặt lên trán của cái xác, ngày hôm đó có vài ông già và trưởng thôn chứng kiến, làm xong xuôi ông T dắt bác Dương về cùng lúc đó chào mọi người.

Bác Dương vừa đi vừa nói với chú Lâm:

- Sắp có chuyện hay coi rồi đó Lâm ơi!

Chú Lâm nhà tôi ngơ ngác nhìn, các bô lão gọi các thanh niên trai tráng trong làng đem xác về làng bên kia an táng, tối hôm đó chú của tôi ngủ không được, cứ loay hoay hoài, nằm mà nhớ đến cái khuôn mặt của cái xác buổi sáng đầy gân máu nổi lên, lưỡi đỏ lòm mà chú Lâm tưởng tượng ra ổng muốn quéo dò các bác à, nó ghê lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com