ZingTruyen.Info

[Danmei ABO- Hoàn] ĐINH!

#25 - #26

GuyaDi4k

\(//∇//)\ nam căn là của công, phân thân là của thụ. Dễ phân biệt í mà.

___

Đây là giữa khuya, kia là cún nhỏ cùng mèo rúc vào nhau ngủ no say, trong căn phòng ấm cúng, có hai người đang ôm nhau mà ngủ.

"ưm..."

Người ta nói, đêm dài lắm mộng, đặc biệt là khi ngủ với người yêu lần đầu, không tránh khỏi mơ phải điều gì đó không hay ho. Tiểu Điềm không may, mơ phải tình cảnh khi cậu trong giai đoạn phát tình và người giúp đỡ cậu khi ấy, không ai khác chính là A Ngạo.

"hm...", cậu dụi dụi mắt, khó hiểu tại sao lại có mùi hương của sữa trong không khí?

A Ngạo cũng bị đánh thức, anh không tự giác mà ôm chặt cậu vào lòng, hơi thở nóng hầm hập của hai người hòa vào nhau, lẫn vào không khí ái muội. Bàn tay anh không an phận đặt nơi thắt lưng cậu nhẹ vuốt ve, luồn vào trong áo ngủ mỏng manh ướt đẫm mồ hôi, chạm lên da thịt mịn như phấn, có chút ẩm ướt, sờ loạn qua thắt lưng, theo thói quen niết dọc ở cột sống, thẳng đến khi ngón tay chạm nhẹ vào rãnh mông, thành công khiến cậu hoàn toàn tỉnh giấc.

"a... Ngạo...", khe khẽ kêu lên, như tiếng mèo con làm nũng, thành công khều trúng con quái vật Alpha ẩn sâu bên trong người anh. Giọng nói trầm thấp đầy từ tính quen thuộc vang lên bên tai tiểu Điềm, rằng "ừ, tôi đây".

Theo sau đó chính là nụ hôn nóng bỏng triền miên giữa hai người, môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi, tiếng mật dịch (nước miếng) giao nhau đặc biệt nghe rõ hơn trong đêm tối, từ ánh đèn ngủ mờ ảo, A Ngạo sau khi liếm vết nước bị tràn ở khóe môi tiểu Điềm thì được ngắm hình ảnh ái nhân trước mặt, mặt mũi cậu hấp hấp đỏ ửng, mắt đọng dần lệ, môi sưng đỏ hé mở hớp khí, khiến máu trong người anh muốn đảo lộn cả lên.

Vì tỉnh táo nên không xé đồ, nhẹ nhàng giúp cậu cởi bớt áo ngủ ra, cởi nốt quần ngủ, chừa mỗi quần lót nhỏ đơn thuần. Chậm rãi thưởng thức cơ thể mê người này, hương sữa thơm đến nứt mũi khiến anh chỉ nghĩ được một câu "ăn đến bình minh, ngày mai xin nghỉ".

Mơn trớn làn da không tì vết, thành kính hôn lên từng tấc da thịt của người kia. Từ yết hầu, đến lồng ngực, dời qua nhũ tiêm đỏ hồng nhỏ nhắn giữa làm da trắng nõn, hé môi ngậm vào, dùng răng khẽ cọ vào đỉnh nhũ, thành công khiến cậu ưỡn người, run rẩy ôm lấy đầu A Ngạo, tay luồn vào tóc anh, ngẩn đầu thở dốc.

"A... Ngạo... Thật kì quái.. Ưm". Đầu nhũ cương cứng, đỏ ửng nổi bật trên làn da như nụ hoa nhỏ đang chờ hé nở, trong mắt anh, tiểu Điềm cả người đều là hoa, xinh đẹp đến cùng cực. Thả ra nhũ tiêm bị giày vò, tay cũng thôi niết lấy bên còn lại, anh nâng thắt lưng cậu lên, chậm rãi hôn xuống vùng bụng, vừa hôn vừa mút nhẹ, đôi lúc hé môi cắn nhẹ để lại dấu vết hồng hồng.

Cảm giác thật thống khoái. Tiểu Điềm mấp máy môi rên khẽ "a... A Ngạo... ưm...", chân tự giác gác lên vai anh, để anh ngậm lấy phân thân của cậu. Có vài Omega, đặc biệt không có lông mao ở vùng kín và tiểu Điềm nằm trong số đó. A Ngạo sau khi ngậm tiểu kê của cậu vào, anh cảm giác lại nghe thấy mùi sữa, thực thơm. Lưỡi liếm lộng quanh phân thân, miệng linh hoạt nhả ra nuốt vào, bên tai tiểu Điềm là tiếng nước cùng sự ấm nóng ẩm ướt bủa vây, phân thân dần rỉ ra bạch trọc.

"A... nha~... Em muốn... Em muốn...", đầu óc cậu bất giác trống rỗng, vội muốn đẩy đầu A Ngạo ra, không muốn bắn vào miệng anh chất bẩn đó nhưng hai tay anh gì chặt mông cậu, dùng miệng ngậm chặt, mút mạnh khến tiểu Điềm oằn mình mà bắn vào miệng anh.

Hình như trong miệng anh đầy vị sữa. Liếm khoé môi để chắc rằng mình bị mùi sữa ảnh hưởng, rồi lật tiểu Điềm nằm sấp lại, kê gối trên hông cậu.

Anh đã chuẩn bị tinh thần sau khi đánh dấu Omega, bản chất Alpha sẽ bộc phát ra.

Nắn mông nộn của tiểu Điềm, anh chậm rãi hôn nhẹ cổ cậu, hôn dọc sống lưng, mút mát rải dọc dấu hôn trên tấm lưng gầy, tay căng hai cánh mông ra, để lộ tiểu huyệt phấn nội nhạy cảm đang tự tiết ra dịch bôi trơn, đâm một ngón tay vào tiểu huyệt, cảm giác bị vách tràng bao bọc lấy, anh không ngần ngại đâm vào thêm hai ngón tay.

"Ưm... A... Thêm... Thêm... A...", tiểu Điềm chôn mặt vào gối, xấu hổ lắc nhẹ hông, tiểu huyệt từng cơn trống rỗng và ngứa ngáy, khát vọng được lấp đầy bao bọc lấy cậu. A Ngạo vẫn dùng ba ngón tay đùa giỡn bên trong của cậu và hỏi "tiểu Điềm, em muốn thêm gì?".

"Thêm.. Thêm.. Lấp đầy...", cậu ngại ngùng trừng mắt nhìn anh. Anh cười cười im lặng chờ cậu trả lời. Tiểu Điềm khó chịu đến khóc nức nở, vừa nức nở vừa nỉ non "dùng nam căn của anh... Lấp đầy em... ưm...". Siết chặt gối, tiểu Điềm cảm giác bản thân bị tan rã ra. Nam căn to lớn đâm vào tiểu huyệt, nhờ chất bôi trơn mà dễ dàng đi vào hơn. Vách tràng căng ra, miệng huyệt cố gắng thích nghi với nam căn của A Ngạo, dịch trơn vì tiết ra quá nhiều mà thấm xuống gra giường.

Chờ tiểu Điềm thích nghi rồi, A Ngạo từ từ luận động, rút ra đâm vào. Tìm kiếm điểm nhạy cảm bên trong, cả xoang sinh sản cũng bị anh khám phá. Tiểu Điềm không được thỏa mãn, cậu thở dốc không ngừng, đang tìm từ mắng chửi người thì cơn đau nhói sau cổ truyền đến.

"A...A...A...A...~", luồng điện nhỏ đi chuyển từ cổ qua các tế bào trong cơ thể của cậu, cảm giác tê dại ập đến mãnh liệt hơn, sau đó là hai cánh mông bị giữ chặt, từng trận đâm vào rút ra của A Ngạo khiến tiểu Điềm không thể thuận theo kịp mà chỉ có thể rên rỉ và nằm vùi mặt vào gối.

"A... Ân....", cậu hoàn toàn đánh mất lí trí, dõi theo khát vọng mà siết chặt nam căn của anh hơn. Xoang sinh sản bị động chạm mãnh liệt khiến tiểu Điềm vừa đau vừa sướng mà nức nở vặn vẹo thắt lưng muốn ngăn A Ngạo lại.

"Tha cho em", A Ngạo thì thầm bên tai tiểu Điềm, không tấn công vào xoang sinh sản nữa, nam căn tạo thành kết, ôm chặt người trong lòng và đạt cao trào. Khi tiểu Điềm phát tiết xong, A Ngạo vẫn còn bắn đầy vào trong cậu đến hai ba phút.

Cậu mệt đến lim dim muốn ngủ nhưng sau khi đánh dấu, Alpha sẽ sung sức đến muốn làm hai ba hiệp nữa. Sờ nhẹ lên vết cắn sau cổ, lòng tiểu Điềm thoáng ngọt ngào mà lật người lại, đẩy A Ngạo nằm ra giường, chính mình ngồi đè lên anh, nam căn vì tư thế này mà thuận lợi đâm sâu vào bên trong.

"Đến... Lượt anh hưởng...ưm", hôn sâu lên môi anh, chủ động hé môi vươn lưỡi tìm lưỡi quấn lấy nhau, lần này tiết tố từ cả hai tỏa ra ngày càng mạnh, khiến sự hưng phấn dâng lên không ngừng.

Tiểu Điềm vụng về ngồi xổm, nâng người lên rồi hạ người xuống, có chút trúc trắc khó chịu. A Ngạo lẳng lặng nằm im, ngắm nhìn người yêu chủ động mà bật cười vui sướng, vươn tay sờ loạn lên cơ thể cậu, lại chạm đến hai cánh mông đàn hồi. Cậu một thân mồ hôi, nước mắt nhạt nhoà chống đỡ thân thể, A Ngạo đau lòng nhìn cậu hết mình, anh không muốn người yêu mệt đâu.

"Để anh giúp em", chống người ngồi lên, để tiểu Điềm tựa vào lòng anh, A Ngạo giúp cậu nâng eo lên xuống, tiết tấu ngày càng nhanh, hai chân tiểu Điềm muốn mềm nhũn, hai tay ghì chặt lưng anh, trừ rên rỉ cũng không thể nói lời dư thừa nào nữa.

"A... Ân... Đừng... Cửa tử cung...a...", cậu tròn mắt kinh ngạc, cửa tử cung thế mà chịu mở ra để nam căn của anh đi vào! A Ngạo hôn trán cậu "đứa nhỏ ngốc".

Có mục tiêu để giày vò, anh hướng xoang sinh sản mà đâm mạnh vào bên trong, chặn phân thân tiểu Điềm cương cứng muốn bắt ra lần nữa, anh muốn cả ai cùng ra một lúc. Sau khi cào vài đường trên lưng A Ngạo, nam căn lại tạo kết, lần này là bắn vào tử cung, tiểu Điềm mới hoàn toàn được thả ra đi ngủ.

A Ngạo phụ trách thay chăn, tắm rửa cho tiểu Điềm, toàn bộ quá trình này cậu đều ngủ vùi trong lòng anh. A Ngạo nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lại hôn môi tiểu Điềm, thì thầm vào tai cậu "anh yêu em", nhìn bụng bằng phẳng của cậu một lúc mới chịu đắp chăn ngay ngắn cho cả hai, đi ngủ khi ngày mới vừa bắt đầu.

[...]

Chiều tối, tiểu Điềm tỉnh dậy.

"Bảo bối dậy rồi, em có thấy đau chỗ nào không?", A Ngạo bưng cháo vào phòng, đến bên cạnh ân cần hỏi han tiểu Điềm.

Đáp lại anh là câu trả lời không mấy liên quan "A Ngạo, em yêu anh".

_______________

Tại sao lại là hai chương? Vì tính chia cảnh H ra nhưng ngẫm lại như thế sẽ không đủ dài nên quyết định gộp chung. ( ̄^ ̄)ゞ tính uyên ương dục nữa cơ mà mệt quá...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info