ZingTruyen.Asia

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 9

NguynTuytHoa

3 ngày nghỉ trôi qua rất nhanh.

Ngu Ngôn nói với Giang Phù sẽ tự mình giải quyết chuyện này với Đinh Hạ, Giang Phù cũng không hỏi nhiều nữa, tiếp tục chăm chỉ học tập.

Ngày ấy trở lại trường, Giang Phù như thường lệ đến trường học tiết tự học tối.

Lớp học có rất nhiều người tới sớm, nhưng không có ngồi ở chỗ của mình, mà tụ lại cùng một chỗ tán gẫu. Lúc Giang Phù đi ngang qua chỗ bọn họ, nghe thấy bọn họ đang bàn về kết quả thi tháng lần này.

Có người nói: "Chừng nào mới trả bài thi vậy? Hôm qua tao đã so đáp án mà thầy Dương gửi vào nhóm rồi có mấy câu tao không nhớ rõ đáp án lắm, nên không biết nhắm được bao nhiêu điểm."

"Quao, mày còn dám so đáp án á, tao còn không dám đây này, bài thi kỳ này khó quá, chắc tao bị điểm kém mất thôi."

"Lần nào thi mày cũng nói như vậy, rồi lúc phát bài ra lúc nào cũng cao điểm hơn tao, tao đách tin mày nữa đâu."

"Trong bài luận tổng hợp tao còn không viết phần lịch sử tự chọn đây nè."

"Có ai viết xong đâu, phần tự chọn khó vãi, tao làm hết 1 tiếng đồng hồ!"

Giang Phù im lặng không lên tiếng ngồi xuống chỗ ngồi.

Cậu không chỉ viết xong bài luận tổng hợp, mà cậu còn kiểm tra lại một lần nữa.

tiếng trò chuyện bên kia càng to hơn.

"Còn có toán nữa! Cái đề đó là cho người làm á hả!"

Hình như cũng đâu có khó lắm đâu...Chỉ là cách giải có hơi phức tạp thôi.

"Phần đọc hiểu tiếng Anh cũng khó vãi!"

Hình như...cũng được mà?

"Trời ơi đừng nói nữa, cái tác phẩm thơ cổ của môn Văn tao đọc không hiểu gì đây này."

Nhưng mà đề văn kỳ này ra rất dễ mà...nhỉ?

"Ây da, kỳ này chắc tao chỉ cỡ trên 500 điểm quá."

Hôm qua Giang Phù có đi so đáp án tự chấm điểm cho mình, khoảng hơn 600.

"Hầy, kỳ này nhất lớp sẽ là ai đây? Tao nghe nói kỳ thi lần này tiểu Lâm thi trượt thì phải í."

"Lần này hạng nhất lớp là Giang Phù, tổng điểm 615." Giáo viên chủ nhiệm đắc ý mà nói.

Kỳ thi tháng lần này cố tình ra đề khó, giáo viên chủ nhiệm đã chuẩn bị cho việc nhiều em học sinh sẽ bị tạch, nhưng thật bất ngờ khi Giang Phù luôn đứng top 20 trường kỳ của lớp, lại vượt lên đứng hạng nhất cho kỳ thi lần này, đồng thời cách người hạng nhì hơn 20 điểm.

"Oa —— "

Cả lớp đồng loạt nhìn về phía Giang Phù ngồi phía sau, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục khen: "Các em hãy học tập bạn Giang Phù. Lúc nghỉ hè Giang Phù đã bắt đầu học, tinh thần học tập rất tốt, tập trung cao độ, không xốc nổi cũng không căng thẳng, hơn nửa lên lớp luôn chăm chú nghe giảng, đi theo từng bước dạy của thầy cô, mỗi một bước đều rất vững vàng. Giang Phù có được kết quả như ngày hôm nay là chính xác."

"Thế nhưng ——" chủ nhiệm lớp đổi giọng, nói với Giang Phù: "Kỳ thi lần này vẫn cho thấy khuyết điểm của em, ví dụ như môn toán, điểm của em chỉ vừa đủ đạt ở mức điểm trung bình trong lớp. Hiện tại ôn tập là chính, hy vọng em điều chỉnh lại kế hoạch ôn tập, gác lại môn văn tổng hợp, cải thiện môn toán trước."

Giang Phù gật gật đầu, "Em sẽ chỉnh sửa lại ạ."

Giáo viên chủ nhiệm cực kỳ thỏa mãn, tiếp tục đánh giá kết quả của các bạn khác.

Bốn tờ bài thi được phát về.

Giang Phù lấy sổ ghi chép kế hoạch của mình ra, bắt đầu thay đổi kế hoạch ôn tập cho tuần tiếp theo. Ôn tập môn Văn sẽ nghe theo lời đề nghị của giáo viên, giảm xuống một tí, soạn ra các kiến thức cơ bản của từng môn; thời gian ôn tập cho môn Toán tăng lên, giảm bớt tiếng Anh với Văn.

Chờ thay đổi xong kế hoạch ôn tập, Giang Phù lại bắt đầu viết kế hoạch cho mỗi tuần.

Đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn nhà cửa, mỗi một công việc phải làm hàng ngày đều được sắp xếp theo từng mục từng khoảng thời gian khác nhau, không bỏ sót mục nào. Trong đó mục "đi chợ" với "nấu cơm" cố ý đánh dấu sao, nghĩa là bất cứ lúc nào cũng sẽ được điều chỉnh.

Nếu như Tạ Doanh nhắn tin hoặc viết lại lời nhắn trên giấy, thì Giang Phù sẽ lần lượt điều chỉnh theo.

Nhưng sau khi Tạ Doanh trở về từ giữa tháng 8 sau đó lại rất nhanh rời đi, không có bất cứ một liên lạc gì với Giang Phù, lương mỗi tháng do thư ký của Tạ Doanh phụ trách.

Giang Phù không khỏi thở dài, cất bảng kế hoạch vào trong học bàn.

Thời gian đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học treo trước cửa lớp đang giảm đi qua từng ngày.

Giang Phù thay quần áo mùa hè, thành quần áo mùa thu. Những chiếc lá bạch quả trong khuôn viên trường Trung học số 1 cũng nhuộm màu da cam, rơi lả tả xuống đất.

Giấy ghi chú dán ở đó từ thay đổi mỗi ngày, biến thành 3 ngày đổi 1 lần, và cho đến hiện tại sẽ chỉ thay đổi khi nó bị rơi xuống.

Buổi trưa hôm đó, Giang Phù như thường ngày sau khi giải quyết cơm trưa ở nhà ăn thì quay về Vân Thành thiên cảnh nghỉ ngơi.

Sau hai tiếng bíp, Giang Phù đóng cửa lại, khom lưng đổi giày.

Tờ giấy không còn dính nữa nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Chữ viết của Giang Phù vẫn rõ nét như cũ, chỉ là ở chỗ trống phía dưới có thêm vài nét chữ đầy cứng cáp hữu lực.

Có thể thêm 1 ít đồ ăn vặt và đồ uống, thịt heo khô, thịt bò khô cũng được, nhưng trái cây sấy khô và những thứ tương tự thì không cần thiết——Tạ Doanh, đã nhận.

Tạ tiên sinh trở lại rồi.

Khó có thể hình dung tâm tình lúc này của Giang Phù.

Giang Phù sửng sốt đứng tại chỗ cũ hồi lâu, mới vội vã cầm bút với tờ giấy note mới, viết lên:

Tạ tiên sinh,

Đồ ăn vặt với đồ uống tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị.

Nhưng mà, buổi chiều khoảng 5:45 tôi mới tan học, nếu như anh muốn ăn gì thì có thể nhắn tin cho tôi hay, sau khi tan học tôi sẽ chuẩn bị cho anh.

Giang Phù chạy đến chỗ hay ra vào, dán giấy note lên, hài lòng trở về phòng nghỉ ngơi.

"Tạ tiên sinh về rồi."

Một chuyện nhỏ, nhưng lại làm cho tâm tình buổi chiều của Giang Phù không tệ, lúc lên lớp không kìm được lại nở nụ cười.

Giang Phù đã sớm muốn vì Tạ Doanh mà làm chút gì đó, cậu được Tạ Doanh chăm sóc nhiều như vậy, tràn ngập lòng biết ơn mà không có chỗ nào để phát tiết, không còn cách nào khác là làm nóng người, chờ Tạ Doanh về.

Lúc trước bởi vì Tạ Doanh không ở đây nên trong lòng hay nghĩ bậy nghĩ bạ. Thậm chí Giang Phù còn tự mắng mình, sao lại nghĩ Tạ tiên sinh có ý đồ gì với mình chứ! Rõ ràng Tạ tiên sinh là người tốt nhất mà cậu gặp, giúp đỡ mà không cần báo đáp gì.

Nhưng qua một lúc, Giang Phù đột nhiên ảo não vỗ ót một cái.

Bây giờ chắc Tạ tiên sinh đi làm rồi, sao Tạ tiên sinh có thể nhìn thấy được tờ giấy dán của mình ở chỗ ra vào chứ! Mình cần phải nhắn tin cho anh ấy!

_____________________________

<chương 9 gòi mà tụi nó chưa chịu chịt nhau nữa hả chời :))) má tính ra có gắn tag H văn lun á. Tác giả lừa đảo cmnr (⁠ノ⁠`⁠⌒⁠´⁠)⁠ノ⁠┫⁠:⁠・⁠┻⁠┻

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia