ZingTruyen.Info

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 7

NguynTuytHoa

21h10p, chuông tan học đúng giờ vang lên.

Bởi vì khí trời nóng bức, trường học tốt hiếm thấy, tiết tự học buổi tối chuyển từ 3 tiết thành 2 tiết. Chuông báo tan học giống như một cái chốt, mấy đứa học sinh vừa rồi còn đang cúi đầu học rất nhanh đã buông bút xuống, cấp tốc thu dọn sách vở trên bàn nhét vào cặp mang lên lưng lao ra ngoài.

Hành lang ngay lập tức trở nên ồn ào, những người ở trọ chạy từ đầu này sang đầu kia của hành lang để vội vã quay về tắm rửa, hét lên: "Hôm nay tao phải là người tắm đầu tiên!"

Giang Phù không có gấp như vậy, sau khi giải xong một đề toán thì mới bắt đầu thu dọn mấy bộ đề thi thử mang về nhà ôn tập thêm, đeo cặp lên.

Ra khỏi lớp học.

Năng suất hôm nay của cậu rất cao, bài tập ở trường làm gần xong hết, về nhà chỉ cần ôn tập lại. Dựa theo kế hoạch, tối nay cậu sẽ làm xong một đề toán nhỏ nữa, thêm một phần đọc hiểu tiếng anh, soạn các câu hỏi tự luận tổng hợp, nếu còn thời gian thì sẽ soạn các tác phẩm văn học Trung Quốc.

Hừm...Nếu vậy thì, Giang Phù nghĩ, tối nay mình khỏi làm cơm trước, mai ghé quán ăn nhỏ ở ngoài trường mua gói về ăn.

Giang Phù vừa lên kế hoạch cho mấy ngày tới vừa mở cửa.

Tạ Doanh cũng vừa tình cờ đi xuống từ khu vườn nhỏ trên tầng cao nhất tính vào bếp kiếm gì đó ăn.

Cửa nhà mở ra.

Tạ Doanh quay người sang.

Giang Phù ngẩng đầu lên.

"Cậu—— "

"Tạ—— "

Hai người đồng thời kinh ngạc, đồng thanh nói, lại lần nữa ăn ý ngậm miệng.

Một loại xấu hổ lan tỏa trong bầu không khí, hai người họ mở to mắt nhìn nhau, lịch sự chờ đối phương nói trước.

"Khụ..."

Tạ Doanh nắm tay ho một cái, nói: ""Đã lâu không gặp, quen nơi này chưa?"

"Dạ, mỗi đêm ngủ rất ngon." Giang Phù nói.

"Vậy thì tốt." Tạ Doanh quay người đi vào phòng trước, nói: "Vào nhà trước đã, mới vừa tan học chắc là mệt lắm."

Giang Phù đi vào với Tạ Doanh, nói: "Cũng không mệt lắm. Nhờ có Tạ tiên sinh quan tâm tôi, mỗi ngày tôi đề nghỉ ngơi rất tốt, lên lớp cũng không cảm thấy mệt mỏi."

"Rất giỏi."

"Tạ tiên sinh mới về hôm nay ạ?" Giang Phù lại hỏi.

"Đúng vậy, vừa mới về."

"Vậy anh ăn cơm chưa?"

"Trên máy bay có ăn một chút rồi."

Giang Phù do dự một hồi, nói: "Tôi nghe người ta nói món ăn trên máy bay ăn không đủ no đâu."

"Đúng là như vậy, tôi còn hơi đói bụng." Tạ Doanh cong khóe môi, nhìn phía Giang Phù nói: "Vậy cậu muốn làm món gì ăn?"

Giang Phù hỏi: "Anh muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được." Tạ Doanh đáp lại.

"Vậy...tôi nấu mì cho anh nha?"

Bên trong nhà bếp vang lên tiếng xắc gọt trên thớt, Tạ Doanh ngồi ở phòng ăn, nhìn lại bên trong nhà bếp.

Giang Phù đang cầm dao thái thịt thành hạt lựu. Tay trái nhẹ nhàng đặt lên trên, như bắt đầu chơi piano; tay phải cầm dao, cắt xuống rất có điệu, nhịp nhàng thái xuống như chơi một khúc dương cầm.

Đun sôi nước, hơi nóng bốc lên, Giang Phù lấy ra một nắm mì thả vào trong nước, dùng đũa quấy 2 lần, một bên khác lại bậc chảo lên, cho dầu vào sau đó cho thịt cắt hạt lựu vào đảo đều, tiếp đó nêm nếm các loại gia vị mà Tạ Doanh không thể nào biết được. Sau khi đảo đều mấy lần, hương thơm của thịt trong nháy mắt bùng lên, Tạ Doanh hít hít mũi, cảm thấy mình đói quá đói.

Rất nhanh, một dĩa mì trộn với thịt thái hạt lựu nóng hổi được đặt lên bàn.

Thịt bằm cay cay, trứng chần lòng đào vàng ươm phía trên sợi mì, rau diếp xanh mướt, sợi mì dai ngon, màu sắc đậm đà thơm phức,Tạ Doanh gắp một đũa cho vào trong miệng, tinh tế thưởng thức qua sau đó tăng thêm "vị" thỏa mãn trong lòng.

Giang Phù từ nhà bếp đi ra, lau mồ hôi trên trán, giải thích: "Không biết anh ăn mặn hay nhạt, cho nên tôi cứ dựa theo thói quen của tôi mà làm, nếu anh ăn không hợp, lần sau tôi sẽ chú ý một chút."

Tạ Doanh nuốt xuống đồ ăn trong miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Phù, nói: "Như vậy là được rồi, rất vừa miệng."

"Vậy anh có cái gì không ăn được không? Ví dụ như hành, rau thơm, tỏi vâng...vâng..." Giang Phù lại hỏi.

"Đều ăn được, cậu xem qua rồi làm như thế nào cũng được."

Tạ Doanh cũng không phải xem Giang Phù thành bảo mẫu, mặc dù hắn mang cái danh là "nhà tư bản", nhưng chưa tới mức đi "bóc lột" một học sinh cấp 3.

Huống chi, Tạ Doanh không giống như người khác hay quá khắc khe với đồ ăn. Tạ Doanh không kén ăn, thế nhưng hắn sẽ không ăn mấy món như: hắn ăn khoai tây nhưng hắn sẽ không ăn khoai tây chiên, cũng không ăn khoai tây nghiền; ăn cà tím được, sẽ không ăn cà tím kho nhưng lại ăn được cà tím xào với tỏi; biết ăn bí ngô nhưng sẽ không ăn súp bí ngô mà thích ăn bánh bí ngô. Các đồ ăn phụ khác cho vào chung cũng được, nhưng sẽ không ăn.

Câu trả lời của Tạ Doanh không quá rõ ràng, Giang Phù cũng ngại hỏi tiếp, vì vậy đứng bên cạnh chờ Tạ Doanh ăn xong thì dọn.

Tạ Doanh thấy thế, mở miệng nói: "Cậu đi nghỉ trước đi, để tôi tự dọn được."

Như vậy sao được?

Giang Phù vội xua tay, "Anh vừa mới về, chắc chắn là rất mệt, mai anh còn phải đi làm nữa, cứ để tôi dọn cho."

Tạ Doanh hỏi: "Ngày mai cậu nghỉ không cần đi học hả?"

Giang Phù do dự nói: "Có nha..."

"Vậy thì cứ để máy rửa bát nó làm." Tạ Doanh ấm giọng nói: "Đi nghỉ ngơi đi, đi học cả một ngày chắc chắn cũng rất mệt mỏi."

Giang Phù không tranh lại hắn, nên đành nói: "Vậy Tạ tiên sinh nếu anh cần gì thì cứ kêu tôi."

"Được, cậu nhanh đi nghỉ ngơi đi."

"Vậy...Tạ tiên sinh ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Tạ Doanh cười khoát tay với Giang Phù.

Sau khi Giang Phù trở về phòng dựa theo kế hoạch làm xong các bài tập, lúc đang chuẩn bị đi ngủ thì lại lấy ra một tờ giấy note viết:

Tạ tiên sinh,

Bình thường lúc đến trường đi học tôi sẽ tắt nguồn điện thoại, có thể sẽ không trả lời tin nhắn của anh kịp.

Bởi vì không biết là anh sẽ về, nên trong tủ lạnh không có chuẩn bị đồ ăn gì. Nhưng trong tủ lạnh vẫn có vằn thắn đã gói sẵn, anh chỉ cần đun nước sôi rồi cho vằn thắn vào nấu, sau khi vằn thắn chín thì nêm thêm một muỗng nước tương, nửa muỗng muối và nước cốt gà, có thể cho thêm một ít tôm khô và rong biển.

Chúc Tạ tiên sinh công việc thuận lợi.

Ngày hôm sau Giang Phù ra cửa đi học, cậu đã dán mẩu giấy nhớ ở nơi có thể dễ dàng nhìn thấy nhất ở phòng ngủ chính trên tầng hai.

Chờ tới lúc Giang Phù học xong tiết tự học tối trở về, tờ giấy note vẫn còn dán ở đó, Giang Phù đi mở tủ lạnh ra nhìn, vằn thắn vẫn còn trong túi chưa có xé ra.

Tạ tiên sinh... Không nhìn thấy hả ta?

_______________
<thằng công nó nói nó đéo kén ăn mà vậy đó (⁠ノ⁠`⁠Д⁠´⁠)⁠ノ⁠彡⁠┻⁠━⁠┻

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info