ZingTruyen.Com

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 6

NguynTuytHoa

Trước khi Tạ Doanh rời đi đã đưa chìa khóa nhà cho Giang Phù, nói cho cậu địa chỉ cụ thể, còn nói 2 tháng tới mình sẽ không ở Vân Thành, có việc gì thì cứ gọi điện cho hắn.

Giang Phù đáp một tiếng dạ, cũng âm thầm hạ quyết tâm rằng, nhà của Tạ tiên sinh sẽ được dọn dẹp sạch sẽ như mới.

Tạ Doanh thật sự quá chăm sóc cho cậu.

Cuối cùng luật sư cũng mang hợp đồng tới nhưng không phải hợp đồng tài trợ nữa, mà là hợp đồng lao động. Tạ Doanh đã sớm biết Giang Phù sẽ không đồng ý việc tài trợ tư nhân, vì vậy rẽ qua một cách khác, dùng mỗi tháng 17 triệu làm lương cho cậu, đồng thời để Giang Phù sống trong một ngôi nhà chỉ cách trường học 5 phút đi bộ.

Trong lòng Giang Phù cảm động, nên đã rủ Ngu Ngôn đi ăn một bữa hiếm hoi, chào đón một cuộc sống mới nơi mà mình không còn thiếu tiền nữa.

Đầu tháng tám.

Các lớp học bù cho các học sinh cuối cấp của trường trung học số 1 Vân Thành sắp bắt đầu, Giang Phù đã kết thúc công việc ở Trung tâm cho trẻ, sớm dọn vào nhà của Tạ Doanh – Vân Thành thiên cảnh.

Nơi mà Tạ Doanh ở tất nhiên là không tệ, có thang máy để đi vào nhà, có một khu vườn song lập nhỏ trên tầng thượng. Nơi nào cũng tốt, nhưng Giang Phù hơi tốn nhiều công sức để dọn dẹp.

Giang Phù dành vài giờ để dọn dẹp nhà của Tạ Doanh mỗi ngày. Chỉ là một góc dính bụi nhỏ cậu cũng không buông tha, mỗi ngỏ ngách đều được lau dọn sạch sành sanh, không bao giờ tìm ra được một chỗ nào hôi hám. Quần áo và phụ kiện mà Tạ Doanh đặt trong phòng để đồ được treo lên theo từng loại, những bông hoa trong khu vườn nhỏ trên tầng cao nhất gần như sắp héo trước khi chuyển đến cũng đã được tưới nước để chúng trở nên xanh tươi, nở ra những cánh hoa kiều diễm ướt át.

Đợi đến khi lớp học bù chính thức bắt đầu, ngôi nhà đã trở nên sạch sẽ đáng để ở.

Chương trình lớp 12 cực kỳ cao, yêu cầu tinh thần trạng thái phải luôn luôn được nghỉ ngơi, Giang Phù không cần lo lắng về chi phí sinh hoạt,có thể toàn tâm toàn ý tập trung cho việc ôn tập; mỗi ngày không cần phải dậy sớm để đợi xe bus, buổi trưa có thể an tâm ngủ trưa trên giường, tiết tự học buổi tối cũng có thể về đến nhà sớm.

Tinh thần Giang Phù đã khá hơn rất nhiều, hiệu suất học tập tăng cao, kết quả tiến bộ rõ rệt qua từng bài kiểm tra liên tiếp, điểm ngày một cao, gần như sắp đạt được vị trí nhất lớp.

Mà lúc này Tạ Doanh còn đang trên du thuyền tắm nắng.

Tạ Doanh một thân áo sơ mi quần cụt đi biển, dựa vào ghế bãi biển nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mặt trời nóng bức bị mái hiên che lại, không khí của gió biển thổi tới, tiếng cười nói đùa giỡn như bị ngăn cách bởi một tầng vải che lại, Tạ Doanh dần dần thả lỏng, sắp chìm vào trong giấc ngủ.

"Trời ơi là trời! Lâu lâu đi chơi mà mày nằm ở đây ngủ à?"

Giọng nói của Chu Tuyết Tùng rống lên bên tai, Tạ Doanh giật cả mình, nhanh chóng tỉnh lại, sau đó giận dữ, nhắm hai mắt mạnh mẽ tránh thoát hai cái tay đang muốn cù lét eo hắn của Chu Tuyết Tùng.

"Áaaaaa——!"

Chu Tuyết Tùng thống khổ gào lên: "Cái đụ má, mày uống lộn thuốc nổ hay gì! Đánh mạnh vậy!"

Tạ Doanh mở mắt ra, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Chu Tuyết Tùng: "Cho mày đúng 3s cút."

"Lêu lêu lêu~"

Chu Tuyết Tùng lấy ngón tay kéo mắt xệch xuống, vẻ mặt ngả ngớn: "Đéo đấy đéo đi cơ ~ mày đánh tao đi nè ~"

Chu Tuyết Tùng mới đách sợ Tạ Doanh, hai người đã chơi cùng nhau từ hồi còn quấn tã, một giây trước còn nhìn thấy ghét một giây sau đã lắc mông chơi với nhau.

Tạ Doanh cũng hiểu rõ cái nết mắc dại của thằng bạn mình, hắn cười lạnh, nói: "Thật hả? Chu liệt dương?"

"Cái đụ mày chết chắc tao nói cho mày biết!" Chu Tuyết Tùng chỉ vào Tạ Doanh, nghiến răng nói: "Mày ngon nói lại lần nữa xem coi tao có tẩn chết mày không!"

"Há, thằng bịp chưa bao giờ thắng nổi tao." Tạ Doanh cười lạnh nói.

Hai người hai phía đầy giận dữ, hai dòng điện xẹt qua trong mắt. giống như 1s sau là giáp lá cà liền. Mà 3s sau, Tạ Doanh thả lỏng người, dựa vào ghế nằm nói: "Mai tao về Vân Thành, chắc là qua tết mới quay lại."

Chu Tuyết Tùng cũng ngồi xếp bằng cạnh ghế nằm nói: "Chi sớm vậy? Tao tưởng mày còn ở lại chơi thêm mấy ngày cuối tuần nữa."

"Mày nghĩ tao về đây để chơi không à." Tạ Doanh vươn tay lấy trên bàn nhỏ một ly cocktail, "Nếu không phải mày gọi tao mấy chục cuộc, chứ không là tao đã đi về từ lâu rồi."

"Vân Thành có gì hay chứ."

Chu Tuyết Tùng ngồi chỉ tay về phía boong thuyền, một nhóm các em gái chân dài mặc bikini đang bồi mấy cậu ấm uống rượu đùa giỡn, dáng người nóng bỏng lượn qua lượn lại mới là khung cảnh bắt mắt nhất.

"Vân Thành có ngon như mấy em này không?" Chu Tuyết Tùng nói.

Tạ Doanh khá là lạnh nhạt mà "Ừ" một tiếng, còn nói: "Ngon, còn đẹp hơn ở đây nhiều."

Chu Tuyết Tùng khinh bỉ, "Vãi, mày xạo lồn là giỏi. Đéo hiểu sao mày cứ một mực đến Vân Thành, mày đến thị trường chứng khoán ở Thượng Hải còn tốt hơn ở Vân Thành. Người ta thì lo chạy tới thành phố lớn kiếm ăn còn mày thì lại chạy tới cái nơi nhỏ xíu."

"Mày thì biết cái gì." Tạ Doanh mới lười lười giải thích với Chu Tuyết Tùng.

"Ờ mình mày biết là được rồi." Chu Tuyết Tùng lườm mắt, lại nói: "Thôi, đách nói với mày nữa, nếu thiếu tiền ở đâu thì nói với tao, anh em không mà chỗ nào không giúp chứ tiền là phải giúp."

"Không phải thiếu tiền, mà là tiền nhiều quá không biết sài sao cho hết." Tạ Doanh nói: "Thưa đại sư Chu thầy có thể chỉ cho con cách sài được không?"

"Tổ cha mày đồ mắc dại!"

Chu Tuyết Tùng cả giận nói: "Tao mẹ nó mà đi tin mấy lời nhảm nhí của mày thì tao là con gâu gâu!"

Tạ Doanh cười ha ha, vỗ vỗ lưng Chu Tuyết Tùng: "Cảm ơn, nhưng mà bây giờ không có thiếu tiền thiệt."

Ngày hôm sau Tạ Doanh trở lại Vân Thành, sớm hơn 1 tháng.

Sau khi xuống máy bay, tài xế hỏi Tạ Doanh là đưa anh về công ty hay về khách sạn, Tạ Doanh suy nghĩ một chút, nói: "Về Vân Thành thiên cảnh."

Lúc về tới Vân Thành thiên cảnh là khoảng hơn 9h tối, Tạ Doanh đẩy cửa ra, đột nhiên phát hiện có cái gì đó rất khác.

Nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, bài trí vẫn như trước khi rời đi, nhưng đặc biệt có hơi ấm. Tạ Doanh bước tới phòng ngủ thì dừng lại, xoay hướng đi về phía phòng ngủ phụ.

Ngoài ý muốn chính là, phòng ngủ phụ cũng không có người.

Tạ Doanh đi đến phòng của bảo mẫu giúp việc.

Phòng bảo mẫu giúp việc vẫn sạch sẽ như cũ, trên giường không một vết nhăn, nhưng trên tủ đầu giường và bàn học kê sát tường có đủ các loại tài liệu dạy học nói lên rằng có sự tồn tại của một học sinh cấp ba ở đây.

Giang Phù không ở phòng ngủ phụ, mà là ở phòng cho người giúp việc.

Trong lòng Tạ Doanh hẫng một nhịp.

Ý thức lãnh địa của hắn rất mạnh, rất ghét người lạ đi vào lãnh địa của hắn. Tuy hắn có lòng tốt muốn để Giang Phù vào ở, nhưng thực ra Tạ Doanh không định ở lại Vân Thành thiên cảnh lâu, chỉ khi nào không bận mới quay về ngủ qua đêm, còn những lúc khác thì ở công ty.

Thế nhưng tình cảnh hiện tại—

Giang Phù cố gắng che đậy sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất, tránh để hắn chú ý.

Bên môi Tạ Doanh hiện lên ý cười nhỏ.

Không quan tâm nguyên nhân của Giang Phù là gì, nhưng hắn rất thích điểm này.

<nay chương ngắn ghia =))>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com