ZingTruyen.Info

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 40: Ngoại truyện 1

NguynTuytHoa

Giang Phù phát hiện ra mình có thai vào cuối tháng 3, lúc đó Tạ Doanh đang đi công tác ở nước ngoài, sau khi nhận được tin nhắn mới tức tốc mua vé máy bay sớm nhất, từ nước ngoài bay về.

Sáng sớm, Tạ Doanh một đêm không ngủ vội vã chạy về Tạ gia, Diệp Như thức dậy sớm tập thể dục bị Tạ Doanh hù làm hết hồn.

Diệp Như đánh mạnh vào vai Tạ Doanh, tức giận nói: "Tới nhà rồi sao còn không vào đi? Đứng đực ở ngoài cửa cười khùng khùng gì thế hả, mẹ xém tí nữa bị con hù chết rồi đấy!"

Tạ Doanh nói: "Vui quá, nên con đứng ở ngoài một lát, con sợ chút nữa con vào không nhịn được, lại cười hô hố làm Giang Phù thức mất."

"Con nhìn tiền đồ của con xem! Có giống một thằng bố không!"

Tạ Doanh gãi gãi đầu, lại tiếp tục cười ngốc.

Diệp Như còn tính mắng nữa, lại nhịn không được bật cười, nói: "Ai da thật là, đừng nói tới con, mẹ cũng rất là vui. Ngày đó bé Phù đột nhiên nói với mẹ nó cảm giác thân thể không thoải mái, mẹ đưa nó đi bệnh viện khám tổng quát, kết quả là khi nhìn vào tờ báo cáo thì—-- ôi, không được rồi, miệng mẹ cười nhiều quá muốn cứng luôn rồi này!"

"Được rồi, con đừng đứng như trời trồng ở đây nữa, bé Phù nó dậy nhanh lắm, con mau đi lên đi." Diệp Như vỗ vỗ vai Tạ Doanh, dặn dò: "Về rồi thì đừng đi nữa, mấy tháng này con giảm lượng công việc xuống một chút, dành nhiều thời gian cho bé Phù, biết chưa?"

Tạ Doanh gật gật đầu, nói: "Dạ, con hiểu rồi."

Diệp Như xoay người chạy bộ tiếp.

Lúc Tạ Doanh lên lầu vào phòng, Giang Phù chưa dậy.

Kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng mờ ảo, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp trên tủ đầu giường chiếu tới. Giang Phù quay lưng về phía Tạ Doanh, nằm nghiêng trên giường, chỉ lộ mỗi đỉnh đầu xù và chiếc gáy trắng nõn.

Tạ Doanh rón rén cởi áo vest, áo sơ mi, vào phòng tắm tắm rửa, sau khi quấn khăn tắm quanh hông bước ra ngoài nhưng vẫn chưa tìm được đồ ngủ của hắn để đâu. Thật là lạ, Tạ Doanh nghĩ, hắn nhớ đồ ngủ của mình thường hay xếp vào tủ quần áo kệ thứ ba cơ mà, nhưng sao giờ lại tìm không ra.

Tạ Doanh tìm khắp xó nhưng không thấy cái nào, không còn cách nào khác đành mặc đại một cái quần lót, lõa thể leo lên giường. Hắn từ phía sau ôm lấy Giang Phù, ngửi mùi thơm trong tóc Giang Phù, thỏa mãn thở ra một hơi.

Hắn lên chức bố rồi!

Tạ Doanh không nhịn được, lại nở nụ cười. Hắn vui muốn chết, dù trong người rất mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn tỉnh như ruồi.

Tạ Doanh cứ nằm cười khúc khích làm Giang Phù thức giấc, cậu xoay người từ trong lồng ngực Tạ Doanh, ngửa đầu hôn cái chốc lên chiếc cằm lún phún râu của Tạ Doanh, vui vẻ hỏi: "Sao anh về sớm thế? Em tưởng mai anh mới về cơ."

Tạ Doanh nói: "Vốn là mai anh mới về, nhưng mẹ báo với anh là em có thai—---"

Tạ Doanh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Giang Phù, nói: "Sao anh có thể không về sớm được chứ, lúc nhận được tin nhắn kia một giây sau là anh đã đặt vé máy bay sớm nhất, anh mới vừa về tới nhà thôi."

Giang Phù không nói gì, mím môi cười với hắn, đôi mắt đều cong lên. Tạ Doanh thân mật véo véo mũi Giang Phù: "Bây giờ em hài lòng chưa, một lần là dính bầu, mấy tháng này anh sẽ cố gắng ở nhà chăm em, anh cũng sẽ nói với thầy Tôn 1 tiếng, để ông ấy đừng ép em học nhiều quá."

Giang Phù chọc vào cơ ngực của Tạ Doanh, nói: "Thầy Tôn rất tốt với em."

Tạ Doanh: "Em thấy ai cũng đối xử tốt với em hết à."

Giang Phù: "Nhưng chỉ có anh đối xử tốt nhất với em thôi."

Tạ Doanh: "Đó là đương nhiên."

Giang Phù ôm cơ thể trần truồng của Tạ Doanh: "Nằm với em chút đi."

Bé con này cũng xem như là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không hẳn là thế.

Nguyên nhân bắt đầu từ một hôm Giang Phù đi dự tiệc. Sau khi Giang Phù tốt nghiệp đại học rồi kết hôn với Tạ Doanh, vẫn tiếp tục ở lại trường luật Kinh Thị để học tiếp lên tiến sĩ, giáo viên hướng dẫn tất nhiên cũng là thầy Tôn, thầy luôn tận tình quan tâm đến Giang Phù. Giang Phù lớn lên rất đẹp, tính tình lại hòa nhã, nói năng dịu dàng, trông không giống một sinh viên nghiên cứu sinh chuyên về luật hình sự chút nào, có rất nhiều người say nắng cậu, dù biết rõ Giang Phù đã có người yêu rất nhiều năm rồi, nhưng vẫn có người cả gan muốn tìm đường chết.

Ví dụ như có một đàn anh của Giang Phù. Sau khi tốt nghiệp bằng tiến sĩ đã thành công vào được một công ty luật nổi tiếng, vì Giang Phù phải chuẩn bị cho luận văn tiến sĩ của mình, cho nên tìm đàn anh đó để xin hỏi một vài vấn đề, vì vậy đàn anh đó cố ý hẹn Giang Phù, cùng đi ăn với anh ta, trên bàn ăn trò chuyện rất vui vẻ, nhưng lúc đàn anh đó đưa Giang Phù ra tới cửa nhà hàng, thì kéo lại tay Giang Phù, nói với Giang Phù rằng, anh đã thầm thương Giang Phù từ lâu, dù biết không thể khiến Giang Phù đáp lại mình, nhưng vẫn hy vọng Giang Phù có thể hiểu rõ tâm tư của anh.

Tạ Doanh tới đón vợ bỗng chốc đen mặt, hắn kéo Giang Phù qua gạt tay vị đàn anh ấy đi, nói: "Này anh, Giang Phù là vợ tôi, lại còn dám tay máy tay chân với vợ người ta, anh không thấy xấu hổ à?"

Đàn anh: "Tôi cần liêm sỉ để làm gì chứ, tôi yêu trúng người mà tôi không thể yêu, ngày hôm nay dù anh có đánh chết tôi, thì tôi cũng không có cách nào thay đổi được lòng mình, nhưng nếu anh đánh tôi thì anh cũng sẽ đi tù đấy."

Tạ Doanh nghe thấy thế thì tức lên muốn tẩn cho thằng đó 1 trận, nhưng vị đàn anh đó lại bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, dù cho Tạ Doanh có làm gì anh ta đi nữa, thì anh ta vẫn một lòng yêu Giang Phù.

Tạ Doanh cay tức hết nguyên một tuần, vợ mình đẹp cũng là lỗi à? Không. Sẽ luôn có những thằng âm thầm nổi lên tâm tư không đứng đắn với Giang Phù. Vì thế mà Tạ Doanh đề phòng càng chặt hơn, Giang Phù tan học về nhà là phải chính tay hắn đón về, hơn nữa lúc cậu đi tiệc phải dắt theo người nhà là hắn đi cùng, kè kè theo Giang Phù lia mắt quét qua từng vị đàn anh đàn chị em trai em gái quen biết Giang Phù, thể hiện bộ dáng, ta đây mới là chính thất.

Giang Phù vì để cho Tạ Doanh an tâm, lúc ở trên giường hết sức phối hợp, hầu như là Tạ Doanh muốn gì được nấy, cho nên dính bầu luôn bé con.

Tính toán thời gian, dính bé con này là vào một hôm Giang Phù cực kỳ chủ động.

Hôm đó Tạ Doanh đi làm về muộn, hắn cứ ngỡ là Giang Phù đã ngủ rồi, thế nên vừa bước chân vào nhà thì đã bị Giang Phù mặc váy ngủ lao tới ôm chầm lấy.

Giang Phù ôm hắn ngước đầu nhoẻn miệng cười, 2 bên má nổi lên rạn mây hồng, nói: "Chồng ơi, cuối cùng anh cũng chịu về với em."

Tạ Doanh cúi đầu hôn chóc chóc Giang Phù, nói: "Đúng thế, anh về rồi, chờ lâu lắm phải không."

Sau đó lại hỏi: "Bé uống rượu à?"

"Dạ." Giang Phù giơ 2 đầu ngón tay tạo thành 1 khoảng nhỏ, hồng mặt nói với Tạ Doanh: "Em uống có—-hức—-chút xíu cỡ vầy nè."

Tạ Doanh nâng mông Giang Phù trên tay, bế về phòng ngủ, lại hỏi: "Sao hôm nay lại muốn uống rượu? Có chuyện gì vui hửm?"

"Ì hì hì hì"

Giang Phù hôn chóc chóc lung tung lên mặt Tạ Doanh, lời ngon tiếng ngọt ào ào tuông ra, đầu tiên là "Em vui vì em được gặp chồng em", câu sau lại là "Tại vì vừa nghĩ tới chồng em là em thấy vui liền.", câu cuối là "Em yêu anh nhiều lắm chồng ơi."

Tạ Doanh bị Giang Phù tự nhiên nhiệt tình quá làm nóng hết cả người, nhưng hắn vẫn còn việc phải giải quyết, không còn cách nào khác đành phải bế Giang Phù lên giường, nhẫn nhịn nói: "Khuya rồi, bé ngủ trước đi, anh còn có việc chưa xong, lát nữa anh quay lại sau nhé."

"Em hông muốn, em muốn chồng nằm ngủ với em à." Giang Phù quỳ trên giường, níu lại vạt áo sơ mi của Tạ Doanh, đáng thương nhìn hắn, còn nói: "Chồng ơi, chồng hết yêu em rồi sao?"

Tạ Doanh nghe vậy đầu cặc trong đũng quần muốn ngóc đầu nổ tung, nhưng hôm nay vì hắn muốn ở bên Giang Phù nhiều hơn nên mới vác đống công việc chưa làm xong về nhà làm, không còn cách nào đành phải hôn lấy hôn để Giang Phù: "Hôm nay anh bận thật mà, bé cưng đi ngủ trước được không em?"

Giang Phù ngoan như mèo mèo gật gật đầu, nhưng Tạ Doanh vừa đi vào phòng làm việc là Giang Phù lại lạch bạch đi theo.

Giang Phù thẳng thắng trèo lên đùi Tạ Doanh, ôm cổ hắn, không chút lý lẽ nào nói với Tạ Doanh: "Em ngồi đây chờ anh."

Tạ Doanh bị Giang Phù che mất màn hình vi tính, xử lý công việc trở nên cực kỳ gian nan, nhưng hắn chẳng hề giận dữ tí nào, ngược lại còn lên tiếng nói "Được", mặc cho Giang Phù chui vào trong ngực mình, tự chơi nút áo sơ mi của hắn.

Dầu gội đầu trong nhà đều do Giang Phù chọn, rất thanh mát lại còn có hương chanh, Tạ Doanh cọ cằm lên mái tóc mềm mại của Giang Phù, đột nhiên hiểu được lạc thú của mấy ông chủ tịch thích nuôi tiểu tình nhân là như thế nào. Ôm mỹ nhân mềm mụp ở trong ngực, lâu lâu lại đè ra làm tình để giải tỏa áp lực, công việc và cuộc sống vô cùng tuyệt vời.

Nhưng Giang Phù đang ngồi trong lòng hắn nghịch nút áo bỗng chọt chọt cơ ngực Tạ Doanh, nói: "Ngực chồng em to quá chừng."

Tạ Doanh: "..."

Tạ Doanh: "... bình thường thôi em, ngực của bé cưng cũng to mà."

"Dạ hông, nè ngực của em sao so với anh được." Giang Phù tiện tay cởi nửa phần váy ngủ phía trên ra, hai tay bợ ngực lên, nói: "Anh nhìn nè, hông có to, nhỏ xíu."

Tạ Doanh: "..."

Tạ Doanh thở ồ ồ chợt cứng lại, nói: "Sao hôm nay em chủ động thế?"

"Chồng không thích hở?"

Thích muốn chết luôn có biết không hả! Mẹ bà giờ mà hắn còn nhịn được nữa à? Tất nhiên là không rồi.

Sau đó chuyện gì đến cũng sẽ đến, Giang Phù thực sự rất chủ động, cậu trơn tuồn tuột ngồi lên trên người Tạ Doanh phập phồng thở hổn hển, người mướt mồ hôi, đến nỗi Tạ Doanh còn không túm được eo Giang Phù vì quá trơn. Giang Phù một khi đã nứng tình là rất dễ chảy mồ hôi, dưới ánh đèn chiếu lên, trên người giống như được thoa một tầng mật ong, cực kỳ xinh đẹp, có lúc Tạ Doanh thấy mình như thằng biến thái, trên người Giang Phù ướt mồ hôi nhễ nhại, nhưng hắn ngửi thấy rất thơm, hèn gì có câu " hương hãn lâm li (mồ hôi thơm đầm đìa), đúng là câu nói xưa quả thật không sai mà.

Giang Phù ưỡn 2 núm vú vểnh cao để Tạ Doanh thỏa thích sờ bóp, mông mập nhổng cao để môi lồn nhả thân cặc ra ngoài chỉ chừa đầu cu bên trong sau đó lại dập xuống nuốt ọt nguyên cây. Giang Phù có hơi mệt, nũng nịu hôn chóc chóc Tạ Doanh: "Chồng giúp em được hông, em mệt quá à."

Tạ Doanh: "Bây giờ em đã biết lúc thường chồng em phải cày cuốc khó như thế nào chưa."

Vòng eo chó đực không phải muốn có là có, để có được 1 tiếng ở trên giường, phải bù lại 10 năm rèn luyện dưới giường, thể lực sung mãn và vóc dáng cường tráng đây là 2 điều kiện không thể thiếu trong đời sống tình dục thường ngày.

Giang Phù dần không nhấp mông nổi nữa, Tạ Doanh đành bóp lấy eo Giang Phù, trợ lực thay cậu, thỉnh thoảng còn "hôn hôn nhẹ" , "mút núm vú em đi" thỏa mãn mọi yêu cầu của Giang Phù. Tiếng " bạch bạch bạch" càng lúc càng vang, bắp đùi non mịn của Giang Phù bị thúc cho ửng đỏ, chờ đến khi Tạ Doanh sắp bắn tinh muốn rút cặc ra khỏi lỗ lồn nhầy nhụa, lại cố hết sức ngồi thụp xuống, không cho đầu cu Tạ Doanh ra ngoài.

Lúc sắp tới đỉnh điểm cao trào, Tạ Doanh mạnh mẽ nhịn xuống, bóp eo Giang Phù, cắn răng nói: "Bé cưng nghe lời, bắn vào trong sẽ dính bầu đấy em, hôm nay anh không có mang bao."

"Hổng chịu." Giang Phù lắc lắc đầu, nói: "Hưm....muốn chồng bắn vào bên trong em, em muốn sinh bé con cho chồng."

Chỉ trong một khắc đó Tạ Doanh đã không chống đỡ được nữa, mã mắt buông lỏng hung ác phọt tinh dịch tanh nồng cọ rửa bên trong vách thịt mềm mại, bắn sâu đến tận cùng.

Bây giờ Tạ Doanh nghĩ lại mà thấy buồn cười, hắn nhéo nhéo má phính của Giang Phù: "Lúc đó rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy hửm?"

Giang Phù ủn vào trong lồng ngực Tạ Doanh, nói: "Thực ra em đã suy nghĩ rất lâu, chỉ là em chưa có nói cho chồng biết, em sợ anh không đồng ý."

Tạ Doanh vuốt vuốt tóc Giang Phù, nói: "Trước lúc kết hôn không phải chúng ta đã bàn xong rồi ư, luôn luôn tôn trọng mọi yêu cầu của em, em muốn gì, anh cũng đồng ý hết."

Giang Phù: "Nếu mà anh không đồng ý cũng chả sao cả, em sẽ lôi mấy cái bao cao su trong nhà ra đâm cho lủng lỗ hết luôn."

Tạ Doanh dở khóc dở cười, nói: "Còn bây giờ thì tốt rồi, anh không chịu cũng phải chịu."

Giang Phù khiêm tốn khen ngợi: "Đó là tại vì chồng em rất là lợi hại."

"Đừng có nịnh anh." Tạ Doanh cười nói: "Khoảng thời gian tiếp theo, anh phải thanh tâm quả dục đây này." (tâm phải tịnh 🙂 nam mô)

"Chồng không muốn...thử chút sao?"

"Em đang nghĩ cái gì đấy, hửm?" Tạ Doanh bóp cặp má Giang Phù, nói: "Đừng khiêu khích anh nữa được không, chỉ cần nổi lên 1 chút rủi ro nhỏ thôi là không dừng lại được đâu nhé."

Giang Phù lại hỏi: "Vậy như thế này...cũng không được ạ?"

Tạ Doanh nắm lấy bàn tay hư đang mò xuống đũng quần hắn của Giang Phù, lật mặt cực nhanh, hắn nó: "Như thế, chắc vẫn được."

Giang Phù nở nụ cười, "Chồng đặc biệt thích em chủ động lắm có phải không?"

Tạ Doanh: "Bé cưng thế nào anh cũng mê."

Giang Phù: "Nhu cầu tình dục của chồng rất mạnh, anh nói thật đi em sẽ không giận đâu."

Tạ Doanh hôn "chụt" Giang Phù một phát : "Chồng nói thật mà."

Lời này đúng là sự thật, hắn yêu mọi dáng vẻ của Giang Phù, dáng vẻ lúc yên tĩnh, lúc cười, lúc ngây ngô, lúc nứng tình, chỉ cần đó là Giang Phù, thì hắn đều thích.

Giang Phù không biết có nên tin hay không, cậu chỉ thấy Tạ Doanh mỉm cười, đáy mắt đầy thâm tình.

Bởi vì Giang Phù phải dưỡng thai, Giang Phù phải chuyển tới nhà ba mẹ chồng ở chung.

Công việc của Diệp Như rất nhàn rỗi, cực kỳ có kinh nghiệm, mỗi ngày dắt Giang Phù đi ăn đi chơi, điên cuồng mua sắm. Vì vậy, điều đầu tiên mà Tạ Doanh đi công tác về nhà vào hai tháng trước là đi thử quần áo, thử từ âu phục tới áo khoác, rồi nào là nơ thắt trên áo, nào là thắt lưng, từ quần áo cho mùa xuân đến quần áo mặc cho mùa đông, mua nhiều đến nổi không nhét hết được vào tủ quần áo.

Tạ Doanh muốn tìm cơ hội để nói với Giang Phù rằng có thể mua thêm nhiều thứ khác, chứ không cần mua quần áo không, nhưng đến khi hắn nhận lại được đôi mắt lập lòe ánh sao của Giang Phù, thì không còn gì để nói.

Bé vợ thích, thì mua!

Sau khi Diệp Như mua sắm tới phát ngán, thì lại quay sang nghiền ngẫm menu cho phụ nữ mang thai tại nhà, biến đổi nhiều cách nấu khác nhau cho Giang Phù ăn, hơn nữa Tạ Doanh cho phép Giang Phù muốn ăn đồ ăn vặt linh tinh gì mà Giang Phù thích đều được tất, cho nên Giang Phù tăng cân vùn vụt, hai má núng nính tròn vo. Ban đầu Giang Phù còn lo mình sẽ bị béo phì, nào ngờ Tạ Doanh lại bảo Giang Phù như thế rất là tốt, ngày thường sau khi tan tầm về nhau cũng thích ôm Giang Phù, để Giang Phù ngồi kẹp giữa 2 chân mình, tám chuyện trời ơi đất hỡi với hắn, dù câu chuyện rất nhảm nhí nhưng vẫn rất vui.

Chờ tới khi Giang Phù tốt nghiệp bằng tiến sĩ, thời gian thấm thoát thoi đưa, bụng của Giang Phù ngày một to lên, sau đó ngực bắt đầu nẩy nở.

Chuyện này ngược lại càng làm Tạ Doanh khổ hơn, mỗi tối Tạ Doanh đều phải vắt khăn ấm xoa xoa nắn nắn mát xa ngực cho Giang Phù, vừa bóp vừa lẩm nhẩm niệm thần chú tụng kinh trong đầu, lúc mang thai mà lăn giường sẽ có rất nhiều điều cấm kỵ, bình thường hắn và Giang Phù quần nhau khá mãnh liệt, chi bằng đừng nghĩ tới thì hơn. Sau khi sờ nắn cho 2 cặp vú thoải mái ngọn lửa le lói lên buộc phải dập xuống, tới khi lỗ núm tràn ra sữa lúc này Tạ Doanh mới cảm thấy dễ thở hơn chút, nhưng cái cục bự phía dưới lại cứng ngắc ngóc dậy, cho dù Giang Phù có dùng tay tuốt dùm, cũng không sướng bằng cảm giác hưởng thụ như lúc trước.

Mấy năm toàn ăn thịt bây giờ đành phải cặm cụi gặm xương húp canh.

Nhưng đây đều là những rắc rối ngọt ngào, mỗi ngày việc đầu tiên Tạ Doanh làm là ôm lấy Giang Phù hôn chóc chóc chóc, lặp vô số lần "Bé cưng ơi anh yêu em", lại ghé vào bụng Giang Phù lắng nghe con đạp, đôi lúc còn cảm nhận được bàn tay bàn chân nho nhỏ của con mình tát vào mặt hắn. Lúc đó Tạ Doanh sẽ cười hề hề như thằng dở hơi.

Tình yêu của một gia đình sẽ luôn ràng buộc 3 người bọn họ, mãi mãi không xa rời.

Thời tiết trở nên mát mẻ, những chiếc lá mùa thu lướt qua, đón lấy trận tuyết rơi dày đặc, Giang Phù sắp sinh.

Tạ Doanh gạt hết tất cả công việc sang chỗ khác chuyên tâm ở bên cạnh Giang Phù cho tới lúc sinh, lúc Giang Phù được đẩy vào phòng mổ hắn luôn nói một câu mà Giang Phù đã được nghe vô số lần: "Mọi chuyện đã có anh, em đừng lo gì cả."

Giang Phù ôm Tạ Doanh "Dạ" một tiếng, nói: "Em biết."

Tạ Doanh, là người yêu của cậu, là chồng của cậu, là người mãi mãi ở bên cậu.

Trong giây phút sinh nở ấy, ngoại trừ Giang Phù rất đau ra, thì trong đầu thoáng nhớ lại ngày kết hôn khi đó của mình với Tạ Doanh.

Thời tiết trong xanh, trời quang nắng ấm, so với những ngày khác không khác biệt là bao. Tạ Doanh lái xe, đưa Giang Phù đi tới một giáo đường không biết tên ở tận trời tây, đỉnh ngọn của giáo đường dưới ánh mặt trời vô cùng đẹp đẽ. Bọn họ cùng nhau đọc lời thề, không cần bất kỳ 1 khách mời nào chứng kiến, Tạ Doanh đeo nhẫn vào ngón áp út của Giang Phù, nói: "...cho đến khi chết mới có thể chia lìa đôi ta..."

Sau đó cúi đầu hôn lên môi Giang Phù: "Anh yêu em."

Tạ Doanh hôn lên môi Giang Phù người đang nằm thiếp đi trên giường bệnh, nhẹ giọng thì thầm, trong lồng ngực hắn đang ôm một bé con vừa mới ra đời không lâu.

3 người bọn họ là 1 gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info