ZingTruyen.Info

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 38

NguynTuytHoa

Giang Phù chưa nói chuyện Đỗ Nhược tìm gặp cậu cho Tạ Doanh biết. Bởi vì chuyện này không cần thiết phải nói ra, không quan tâm rốt cuộc Đỗ Nhược muốn làm gì, cậu sẽ không để cho Đỗ Nhược chạm đến Tạ Doanh. Thật trùng hợp là, Tạ Doanh cũng không có nói chuyện mình gặp phải Tề Nhân và Đỗ Nhược trong bữa tiệc sinh nhật với Giang Phù, cũng trùng hợp là bởi vì điều đó cũng không cần phải nói, hắn sẽ không để cho Tề Nhân thông qua Đỗ Nhược nhằm gây rắc rối cho Giang Phù.

Cả hai ngầm giữ im lặng với nhau, chỉ nhàm chán nằm lì ở nhà.

Các cặp yêu đôi khi yêu nhau hoàn toàn không giống nhau, có lẽ là do sự ảnh hưởng của tình dục thúc đẩy, hai người chỉ cần nhìn nhau, Giang Phù có thể nhìn thấy tình cảm sâu đậm toát ra trong ánh mắt của Tạ Doanh. Khi tình yêu trở nên bền chặt, ngoại trừ câu "anh yêu em" ra, dường như không có lời nào có thể diễn tả được hết một vạn phần trong trái tim.

Giang Phù dựa lên người Tạ Doanh ngồi trên ghế salon xem phim, vẫn là phim kinh dị. Cậu mặc áo sơ mi rộng thùng thình của Tạ Doanh, thả rông cặp vú không có mặc áo buộc ngực bên trong, hai đầu núm vú lấp ló nửa hở nửa che qua lớp áo sơ mi, ở dưới mặc một cái quần đùi mát mẻ, đôi chân thon dài trắng nõn gác bừa lên chiếc ghế đẩu nhỏ ở đằng trước ghế salon. Tạ Doanh thì mặc quần áo ở nhà, đang ôm eo Giang Phù.

Phim đang chiếu tới khúc gây cấn—- nhân vật chính và nhóm bạn của anh ta bắt gặp được một ngôi làng của quỷ, đang chạy trối chết như điên.

Giang Phù: "Sao con quỷ không giết một lượt luôn, mà cứ phải giết từng người một thế ạ?"

Tạ Doanh: "Chắc năng lực của nó có giới hạn."

Giang Phù: "Thế còn nhân vật chính, trước đó anh ta rõ ràng là đã phạm đến điều cấm kỵ của ngôi làng rồi, nhưng không có bị trừng phạt, vậy tình tiết trước đó của phim là một âm mưu hòng ám chỉ đồng động của anh ta sẽ thế mạng cho anh ta đúng không ạ ?"

Tạ Doanh: "Đúng vậy, kết cục chắc chắn sẽ bị đảo ngược, con quỷ đó chính là trưởng thôn của làng."

Giang Phù tò mò hỏi: "Sao anh biết được dạ? Em cũng đoán con quỷ là ông trưởng thôn á."

Tạ Doanh ôm Giang Phù ngồi giữa hai chân mình, nói: "Phần trước của phim em để ý sẽ thấy dấu chân của con quỷ là một nông một cạn, chỉ có trưởng thôn mới có dáng đi khập khiễng, nó là một gợi ý của phim, thực ra trưởng thôn chính là kẻ sát nhân đã hãm hiếp và sát hại những cô gái bị bỏ lại trong làng nhiều năm trước, vì lúc này đã bị dân làng phát hiện nên thay vì giết bọn họ thì gã ta đã lừa bọn họ là ở đây có quỷ. Nhưng một người bạn của nhân vật chính vô tình chụp được bằng chứng trưởng thôn giết người, vì thế mà gã ta muốn giết bạn của anh ta trước chứ không phải là nhân vật chính, cùng với đó nhân vật chính cũng đã đổ lỗi của mình lên bạn của anh ta nên trưởng thôn càng dễ dàng ra tay hơn."

"Ò, em không có để ý."

Giang Phù ngưỡng mộ cực kỳ, ngửa đầu hôn cái chóc lên khóe môi Tạ Doanh.

Tạ Doanh cười cười, nói: "Đây là phần thưởng của anh hửm? Hình như có hơi ít."

Giang Phù: "Vậy anh còn muốn thế nào nữa, anh đã nói hôm nay không có làm em mà."

Vì để bảo đảm cho Giang Phù tập trung học hành, Giang Phù đã thỏa thuận với Tạ Doanh, cách 2 ngày hoặc 2 ngày trở lên mới được làm tình, nhiều nhất không quá 3 lần, nếu vi phạm thỏa thuận thì sẽ tăng thêm 5 ngày nữa mới được làm.

Tạ Doanh mừng rỡ hết lớn, không có phản đối gì, bởi Giang Phù chỉ nói không được làm tình, chứ đâu có nói là không cho làm mấy chuyện khác ngoài làm tình đâu.

Tạ Doanh thuận thế sờ mó eo Giang Phù từ từ lướt lên trên, muốn bắt lấy bé núm vú của Giang Phù.

Tạ Doanh cắn cắn vành tai non của Giang Phù: "Đây mới gọi là thưởng này."

Giang Phù cam chịu, không đáp lời, coi như ngầm cho phép Tạ Doanh mò tới. Nếu mà Tạ Doanh thích, thì cứ cho hắn sờ đi.

Phim tình cờ chiếu tới cảnh ngôi làng vào lúc nửa đêm, phản chiếu qua màn hình ti vi, Giang Phù vừa vặn thấy rõ bàn tay của Tạ Doanh đang bóp nắn nhào nặn cặp vú của cậu. Núm vú lúc đầu còn hơi e thẹn rúc đầu xuống bầu thịt nhưng đến khi bị Tạ Doanh sờ nắn một hồi thì lại cương cứng nhô đầu ti lên trên, bị đầu ngón tay của Tạ Doanh thỏa thích bóp kéo đầu nhũ. Tạ Doanh cũng thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trên màn hình, hắn cười nhìn vào đôi mắt của Giang Phù bên trong màn hình, ghé vào tai Giang Phù, hỏi: "Được anh phục vụ sướng không?"

Giang Phù: "..."

Mặt Giang Phù ửng hồng, gật gật đầu.

"Ngoan quá."

Phim đã tới hồi kết, nội dung của phim đúng như suy đoán của Tạ Doanh, Giang Phù dần dần không để ý đến bộ phim nữa, chuyển hết lên người Tạ Doanh.

Con cặc bự tổ bố của Tạ Doanh đang cách một lớp quần mỏng chọt lên rãnh mông mụp của cậu, nhưng bởi vì Giang Phù cấm không cho ụ, nên đành phải phát tiết lên đôi vú của Giang Phù. Không biết có phải Giang Phù có ảo giác hay không, cặp vú của cậu bị Tạ Doanh đè ra chơi như thế, hình như có hơi bự ra, hai bầu thịt sắp tràn ra kẽ tay của Tạ Doanh.

Nhưng Giang Phù bị Tạ Doanh vò nắn ngắc tới ngắc lui, cũng rất động tình, có điều cậu phải kiềm chế lại mới được. Học tập làm con người tiến bộ, ngày hôm nay cậu còn mấy bài CET - 4 (thi tiếng anh gì bên trung quéc á, gg nó nói như dị, hê 🙂)chưa có đụng tới một chữ nào, cứ làm như vậy miếc, cậu không học được đâu.

Bộ phim kết thúc, Tạ Doanh rốt cục cũng bỏ tay xuống, thỏa mãn cúi xuống hôn một cái lên trán Giang Phù, nói: "11 tháng 11 ra ngoài với anh đi, lâu lắm rồi anh không có đi hẹn hò với em."

Giang Phù không vội trả lời, trước tiên suy nghĩ một lát, 11 tháng 11 bữa đó là cuối tuần, không có lớp, cũng không có bận gì.

Giang Phù liền nói: "Dạ, chúng ta đi đâu?"

Tạ Doanh: "Không nói cho em biết trước, đợi tới 11 tháng 11 em sẽ biết."

Vì vậy Giang Phù đầy cõi lòng mong chờ ngày 11 tháng 11 tới lẹ lẹ, ở trên giường càng nghe lời hơn, Tạ Doanh chưa bao giờ làm cậu thất vọng, đặc biệt là những điều bất ngờ nho nhỏ khi hai người họ yêu đương.

Nhưng lần này...hình như có chút vượt ra ngoài dự liệu của Giang Phù.

11 tháng 11, ở ngôi đền Nguyệt lão, rất đông người chen chúc nhau, Tạ Doanh che chắn cho Giang Phù, đi theo kiểu cua đồng, khó khăn lách qua đám đông.

Giang Phù ôm chặt eo Tạ Doanh, bởi vì có quá nhiều người trở nên rất ồn ào, nên phải kề sát vào tai Tạ Doanh lớn tiếng bảo: "Chúng mình tới đây chi vậy ạ!"

Tạ Doanh cũng phải lớn tiếng đáp lại: Bởi vì đây là nơi các cặp đôi nhất định phải tới check in!"

Giang Phù: "Nhưng hôm nay đông quá à!!!"

Tạ Doanh: "Kệ đi—em! 11 tháng 11! Mới linh!"

Giang Phù: "Chúng mình—- cần làm gì!"

Tạ Doanh: "Đừng—---hỏi trước!" Chờ chúng ta—---chen vào đã!"

11 tháng 11 ngoài việc săn sale ra, còn là ngày của tụi cẩu độc thân gào thét, đó là—---có thể ban tặng cho con một thằng bồ/ một nhỏ bồ được không! Đền nguyệt lão của Kinh Thị cũng sẽ tạo cơ hội cho dịp này, cầu bằng cách xin quẻ, cầu được đào hoa, cầu nhân duyên. Từ đó nó trở thành địa điểm rất nổi tiếng trên mạng, vô số những bạn trai độc thân chen chúc đến đền nguyệt lão để cầu đào hoa và cầu nhân duyên, sau đó buộc lụa tơ đỏ cầu nguyện trên cái cây linh thiêng hàng trăm năm tuổi, thành tâm cầu nguyện. Ban đầu chỉ có những người độc thân mới đến đền Nguyệt lão, nhưng dần dần, nhiều cặp đôi cũng đến xin quẻ. Không có lý do gì, chỉ là vì đền Nguyệt lão ở đó rất tâm linh!

Trên quẻ sẽ bảo khi nào sẽ thoát kiếp độc thân, thì khi đó sẽ thoát, trên lụa đỏ viết điều ước gì, thì điều đó có khả năng sẽ thành hiện thực, nói một cách thái quá, nghĩa là nó phải liên quan tới tình duyên thì mới được. Nhưng còn hữu ích hơn là đi xem ý nghĩa của cá koi (?)

(hem bit câu nì dịch thí nka 🙂

Cá Koi thường được kết hợp với các biểu tượng âm dương. Các mặt của màu đen và màu trắng được cho là giống với một người phụ nữ và một người đàn ông. Ở đây đại diện cho sự hòa hợp của hai nguồn năng lượng âm dương tạo ra một sự cân bằng hoàn hảo. bla bla bla bla ble ble ble)

Sức mạnh của tình yêu rất mạnh mẽ, mong ước thoát kiếp độc thân cực kỳ mãnh liệt. Đền Nguyệt lão linh thiêng được truyền từ đời này sang đời khác nên ngày 11 tháng 11 ngày càng có nhiều người đến xin quẻ hơn.

Ngoài ra còn có vô số tơ hồng được buộc vào gốc cây nổi tiếng của đền Nguyệt Lão, tơ hồng phối với lá xanh, khi gió thổi qua trông rất đẹp mắt.

Có điều bên cạnh có mấy cái loa lớn rất biết phá hoại khung cảnh linh thiêng này.

"Dải tơ đỏ thường 10 tệ 1 mảnh! Dải tơ đỏ thường 10 tệ 1 mảnh!Dải tơ đỏ thường 10 tệ 1 mảnh!"

"Tơ đỏ chỉ vàng 50 tệ! Tơ đỏ chỉ vàng 50 tệ! Tơ đỏ chỉ vàng 50 tệ!"

"Bút dạ 10 tệ! Bút dạ 10 tệ! Bút dạ 10 tệ!"

"Đừng có hỏi cái nào tốt hơn! Đừng có hỏi cái nào tốt hơn! Đừng có hỏi cái nào tốt hơn!"

"Xin hãy nhớ - thành tâm thì sẽ linh! Thành tâm thì sẽ linh! Thành tâm thì sẽ linh!"

Tạ Doanh nắm tay Giang Phù chen vào đám đông đang tụ tập đông đúc, chuẩn xác lấy được hai dải lụa đỏ chỉ vàng và hai cây bút dạ, "bíp" một tiếng——

"Chuyển khoản Wechat, 120 tệ."

Giang Phù bị người ta xô đẩy cho choáng váng, khó lắm mới thoát ra khỏi gian hàng đông nghịt người, bị kéo đến dưới gốc cây linh thiêng của đền Nguyệt lão.

Tạ Doanh nhanh tay lẹ mắt chiếm được một chỗ, ngồi xổm xuống trải tấm lụa đỏ ra, rút ​​nắp bút, viết ước nguyện của mình lên dải lụa đỏ, Giang Phù chỉ muốn thoát ra khỏi đám đông càng sớm càng tốt nên không chút thành kín nào đã nhanh chóng viết xuống nguyện vọng của mình lên dải lụa đỏ, viết xong muốn buộc lên cây luôn. Thật là khéo đó là, Giang Phù vừa đứng dậy, ở trước mắt còn một cành cây chưa có dải tơ nào buộc lên.

Một trận gió nhẹ lướt qua, dải tơ đỏ nhẹ nhàng lay động, lộ ra tâm nguyện của Giang Phù—-

Tuế tuế niên niên.

Lúc này Tạ Doanh cũng đứng dậy buộc dây tơ đỏ lên, tương tự như tâm nguyện của Giang Phù—--

Trên đó viết: Niên niên tuế tuế.

Có điều Giang Phù không thấy cậu với Tạ Doanh tới đền nguyệt lão có được lợi gì, khi cậu bị đám đông chen lấn ngã trái ngã phải, cho nên không còn sức đâu mà thành tâm được nữa.

Thế nhưng đền nguyệt lão tâm linh không phải là nói suông đâu.

Một tháng sau, khi Giang Phù thi xong CET -4, thì một số điện thoại ở Vân Thành gọi tới.

Số điện thoại này là của ông chủ hồi trước của cậu, của trung tâm dạy trẻ ở tiểu khu cũ của Giang Phù ở.

Ông chủ nói: "Tiểu Giang này, bây giờ cậu đang học ở Kinh Thị đúng chứ, tôi sợ cậu không biết chuyện này, nên tôi gọi nói cho cậu 1 tiếng."

"Chuyện là tiểu khu của chúng ta ấy mà, phải di dời đi, cho nên cậu nhớ trở về làm thủ tục nha! Được khoảng mấy trăm ngàn đấy!"

_______________________
Niên niên tuế tuế: ý chỉ mùa thu hoạch, bội thu. Sinh mệnh của con người trong năm. Bla bla bla kiểu v á mn 🥴😬

(còn 1 chương cuối là hoàn chính văn roài 🙂 nhàm nhiếng nhóa. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình bình an an, ฅ ̳͒•ˑ̫• ̳͒ฅ ˄·͈༝·͈˄ hum qua dc coai nhà kế bên bắn pháo hoa nổ như lụ đạn làm hết hồn tung lòn nhưng mà vẫn zui, hy vọng năm sau bắn nữa 😀)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info