ZingTruyen.Info

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 37

NguynTuytHoa

Đúng 6h chuông báo thức vang lên.

Tạ Doanh vươn tay ấn tắt báo thức, tránh làm Giang Phù tỉnh giấc.

Tạ Doanh nghĩ chắc mình phải mua nhang về thắp, tối hôm qua còn chả dùng tới bao cao su, thắp hương kỷ niệm lần đầu tiên của hắn và Giang Phù và phù hộ cho cuộc sống sinh hoạt sau này của hắn với Giang Phù tốt đẹp mỹ mãn. Thực ra tối qua hắn kìm nén dữ lắm, vì là lần đầu tiên nên muốn cho Giang Phù cảm thấy thỏai mái nhất có thể, vì vậy mà không dám quá trớn, làm trong tư thế truyền thống, không nói ra bất cứ lời nào bậy bạ.

Khi nào Giang Phù mới được nghỉ đông vậy nhỉ, hắn muốn thử thêm nhiều trò play khác.

Giang Phù cũng cực kỳ mệt mỏi, mặc dù không có lăn lê cày cuốc mệt như trâu, tuy cậu cảm thấy rất là sướng, nhưng vì phải phối hợp với Tạ Doanh nên cũng rất mệt mỏi đó! Thể lực của Tạ Doanh khỏe quá trời, lúc được Tạ Doanh bế đi tắm Giang Phù đã hoàn toàn kiệt sức, mặc cho Tạ Doanh muốn làm gì thì làm, vừa nằm xuống giường là ngủ ngay.

Hôm nay Giang Phù dậy so với mọi ngày trễ hơn vài phút.

Cậu vừa mới tỉnh dậy, thì thấy Tạ Doanh đang nghịch núm vú mình. Bàn tay to bóp lấy thịt vú, dùng ngón cái với ngón trỏ bóp đầu vú, lúc thì đè cho nó lún xuống lúc thì nhéo đầu núm kéo nó lên cao, còn một tay khác cũng không nhàn rỗi, mò xuống vuốt eo cậu, sau đó dọc theo đường cong thon nhỏ của eo trượt xuống dưới, đét nhẹ lên cánh mông mụp của cậu.

Giang Phù: "..."

Giang Phù: "Em dậy rồi."

Tạ Doanh vừa nghịch núm vú cậu vừa nói: "Dậy rồi thì tốt, anh muốn bàn với em một chuyện."

Giang Phù: "...anh, anh bỏ tay ra trước đi."

"Được." Tạ Doanh thả tay đang bóp đầu vú ra, lại tiếp tục sờ nắn mông thịt của cậu, mông mập bị đét cho nẩy tưng tưng như sóng nhũ.

Giang Phù: "Đừng đánh...mông em nữa."

Tạ Doanh đành phải dừng tay lại: "Như vậy được chưa?"

"Dạ." Giang Phù hỏi: "Anh muốn nói chuyện gì với em vậy?"

Tạ Doanh nói: "Sau này em ở nhà thì đừng mặc áo buộc ngực nữa, được không?"

Để cho anh dễ sờ vú em hả?

Trong đầu Giang Phù nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng thì nói: "Không được đâu ạ, lỡ có khách tới nhà mình thì sao?"

"Không có đâu, chỉ có anh với em thôi."

Tạ Doanh đau lòng xoa xoa vú cho Giang Phù, nói: "Mặc áo buộc ngực nhiều không tốt đâu em, nhưng nếu mà ở nhà, thì ngoài anh ra đâu có ai mà thấy."

Giang Phù nghe Tạ Doanh nói nên có hơi động lòng, cậu không thích mặc áo buộc ngực lắm, bị bó khó chịu quá chừng, hơn nữa cậu với Tạ Doanh cũng đã làm với nhau rồi, không cho Tạ Doanh sờ sờ vú cũng thấy hơi kỳ. Với lại...cậu cũng thấy rất thoải mái.

Giang Phù: "Vậy cũng được ạ, nếu mà em ở nhà thì em khỏi cần mặc áo buộc ngực nữa."

Tạ Doanh cười cười, nói tiếng "Tốt lắm".

Không mặc áo buộc ngực thì mặc cái khác cũng tốt, hắn và Giang Phù còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ thôi.

Tạ Doanh muốn nằm với Giang Phù thêm một hồi, nhưng thời gian không cho phép. Giang Phù phải đi học, hắn phải đi làm, nào có còn thời gian để 2 người ôm ấp nhau nữa.

Tạ Doanh lái xe đưa Giang Phù đi học, trước khi tạm biệt nhau còn ở trong xe hôn Giang Phù một cái hôn thật dài mới cho đi học.

Tạ Doanh nói: "Tan lớp rồi thì về nhà sớm một chút."

Giang Phù gật gật đầu, cậu có thể hiểu được hàm ý sâu trong đôi mắt của Tạ Doanh. Không cần Tạ Doanh phải nói, cậu cũng rất muốn về sớm.

Xe của Đỗ Nhược đậu ở đối diện, bà ta mang kính râm, nhìn Giang Phù bước xuống từ trong chiếc xe Bentley, dựa người lên cửa sổ xe hôn môi với người bên trong xe, sau đó nhanh chân bước vào cổng trường Kinh Thị.

Bentley quay đầu xe chạy đi, Đỗ Nhược nhìn từ cửa sổ xe bentley thấy rõ nửa đường nét gò má điển trai của Tạ Doanh.

Giang Phù đã quyến rũ được Tạ Doanh.

Đỗ Nhược không ngờ tới hôm nay mình lại may mắn như thế.

Sau khi rời khỏi bữa tiệc sinh nhật của Tạ Doanh, bà ta đã suy nghĩ rất lâu. Trực giác của phụ nữ nói cho bà ta biết, "Giang Phù" từ trong miệng Phó Vân Dung, chính là "Giang Phù" mà bà biết. Tối đó Đỗ Nhược đã lục tìm trên trang web của trường trung học số 1 Vân Thành, khi bà nhấp vào trang web chính thức, bà ta nhìn thấy một hàng tiêu đề bắt mắt, có nội dung: "... Xin chúc mừng bạn học Giang Phù của trường chúng ta đã thi đậu vào trường Đại học Khoa học Chính trị và Luật Kinh Thị!"

Vì thế Đỗ Nhược lên kế hoạch ngày hôm sau tới trường đại học Kinh Thị một chuyến nói chuyện với Giang Phù. Nhưng ai mà ngờ được bà lại tốt số đến thế, cư nhiên gặp được Giang Phù, còn phát hiện được tư tình giữa Giang Phù và Tạ Doanh.

Đỗ Nhược dựa vào ghế dựa, tâm tình có hơi phức tạp. Bà không tài nào nghĩ ra làm thế nào mà Giang Phù có thể dụ dỗ bám được lên đùi Tạ Doanh và cấu kết với nhau, một đứa học sinh cấp 3 tốt nghiệp trường trung học số 1 Vân Thành, sao có thể quen được đứa con trai đáng tự hào của Tạ gia. Có điều nếu muốn dụ dỗ được phú nhị đại này, chắc hẳn là phải cần rất nhiều thủ đoạn tinh vi, Giang Phù lớn lên rất không tồi. Đỗ Nhược thầm nghĩ, Giang Phù quyến rũ được Tạ Doanh chắc hẳn tốn rất nhiều công sức, nhưng nếu muốn gả vào hào môn, còn cần phải chờ thời cơ chín mùi.

Điện thoại đặt ở bên cạnh rung lên. Đỗ Nhược cầm điện thoại lên, là Tề Nhân gọi.

Điện thoại được kết nối, Tề Nhân ở bên kia nói: "Em đi đâu?"

Đỗ Nhược: "Em đang ở trường luật Kinh Thị."

Tề Nhân: "Em tới đó làm gì? Mau về đi, Nhạc Nhạc thức dậy vẫn luôn tìm em, anh dỗ không nó không được."

Đỗ Nhược: "Chờ một chút em về ngay, em biết đại khái vì sao chúng ta đắc tội Tạ Doanh rồi, em muốn làm rõ chuyện này một chút."

Tề Nhân: "Thật à? Có điều em về sớm chút đi, đừng quên chiều nay em còn phải đưa Nhạc Nhạc đi nhà trẻ nữa đấy. Nhạc Nhạc tới đây, nói với mẹ con 1 câu nào."

Tề Nhạc Nhạc: "Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy? Con rất nhớ mẹ."

Đỗ Nhược cười cười, dịu dàng nói: "Mẹ đi ra ngoài một lát, đợi mẹ về mẹ mua cho con bánh ngọt nhé, được không? Con muốn ăn vị gì nào?"

Tề Nhạc Nhạc hoan hô nói: "Con muốn ăn vị dâu ngọt!"

Đỗ Nhược: "Được, chờ mẹ chút xíu mẹ mua bánh ngọt dâu tây về cho Nhạc Nhạc, con ở nhà ngoan nghe lời ba ba nha. Được rồi, mẹ đi làm đây, bái bai Nhạc Nhạc."

Tề Nhạc Nhạc: "Bái bai mẹ."

Đỗ Nhược cười cúp điện thoại, sầm mặt xuống. Giang Phù cũng đã từng ngọt ngào gọi một tiếng "mẹ" như thế, bà cũng rất thật lòng chờ góp đủ tiền sẽ dắt Giang Phù đi giải phẫu. Nhưng bản tính con người rất dễ thay lòng, chẳng biết từ lúc nào, đứa con mà bà yêu thương nhất lại bỗng biến thành gánh nặng trên vai bà.

Thật may bà ta lại sinh được một đứa con khỏe mạnh bình thường khác.

Đỗ Nhược chờ Giang Phù suốt 2 tiếng đồng hồ, tiếng chuông tan học vừa vang lên, sinh viên lũ lượt tràn ra khỏi lớp.

Đỗ Nhược xuống xe, gọi Giang Phù người đeo balo trên vai đang xuôi theo dòng người tấp nập ra cổng.

"Giang Phù ——!"

Giang Phù dừng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, sau đó nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đeo kính râm.

Đó là... Ai?

Cậu cảm giác nhìn hơi quen mắt, nhưng không nhớ ra được là ai.

Đỗ Nhược tháo kính xuống, vẫy vẫy tay với Giang Phù.

Giang Phù ngờ vực đi tới.

Giang Phù đã thay đổi rất nhiều.

Lúc trước chỉ đứng nhìn ở phía xa xa, bây giờ nhìn trực tiếp người đang tiến lại gần, đứa con trong trí nhớ của Đỗ Nhược đã hoàn toàn khác xa.

Ngoại hình trưởng thành, dáng dấp cao hơn, khí chất cũng đẹp hơn rất nhiều, ăn mặc thời thượng hơn, nếu bà nhìn không lầm thì chiếc đồng mà cậu đang đeo trên tay, là đồng hồ tình nhân của hãng Vacheron Constantin. Tạ Doanh thực sự sẵn sàng chi tiền cho Giang Phù.

Giang Phù đi tới trước mặt bà ta, nhìn khuôn mặt của bà và cậu tương tự như nhau, rốt cục đã nhận ra được thân phận của bà.

Đó là mẹ ruột của cậu, Đỗ Nhược.

Nhân sinh không gặp nhau, nhưng dòng đời lại đưa đẩy. Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có 1 ngày gặp lại Đỗ Nhược, có lẽ lúc Đỗ Nhược rời đi vẫn còn rất nhớ bà, nhưng cho đến hiện tại một chút nhớ nhung cũng chẳng có. Bây giờ gặp lại, cậu thậm chí ngay cả mẹ ruột của mình còn nhận không ra. Chưa tới 5 năm, hai mẹ con đã từng yêu thương đùm bọc nhau như thế, hiện tại lại như người dưng nước lã, vậy thì gọi là gì? Là người dưng nhưng lại thân quen nhất à?

Đỗ Nhược không quen với bầu không khí này, bà ta cứ ngỡ bà sẽ không được gặp lại Giang Phù, nhưng không ngờ có 1 ngày bà sẽ tự mình đi tìm cậu, để van xin cậu 1 việc.

Đỗ Nhược cố tỏ ra thân thiết với Giang Phù: "Tiểu Phù à, mẹ mới từ nước ngoài về, có nhớ mẹ không con?"

Giang Phù: "Cũng có."

Đỗ Nhược tiếp tục thân thiết nói: "Mấy năm nay mẹ không có về thăm con, là mẹ không tốt, mẹ không ngờ con sống một mình ở trong nước tốt đến thế, còn thi đậu vào cả trường luật Kinh Thị, rồi còn có bạn trai—--"

Giang Phù biến sắc, cậu chặn lại lời Đỗ Nhược: "Sao mẹ biết con có bạn trai?"

Đỗ Nhược nói: "Hôm nay lúc mẹ tới tìm con đúng lúc thấy bạn trai con đưa con tới trường, mẹ chưa kịp gọi là con đã đi mất. Bạn trai con tên là Tạ Doanh à?"

Giang Phù không lên tiếng, nhìn Đỗ Nhược đang cố giả vờ tỏ ra thân thiết, trong lòng không một chút lay động, chỉ có một lay động lớn nhất khi nhắc đến Tạ Doanh. Nếu Đỗ Nhược chỉ có ý muốn diễn với cậu cái trò đã lâu không gặp này, thì cậu cũng sẽ không có ý kiến gì, nhưng nếu Đỗ Nhược muốn lợi dụng cậu để đi quen biết với Tạ Doanh, thì tuyệt đối không có chuyện đó.

Đỗ Nhược chờ thật lâu cũng không nhận được câu trả lời, cười cứng cả mặt, bà ta lại hỏi 1 lần nữa: "Tiểu Phù à? Bạn trai con có phải tên là Tạ Doanh không?"

Giang Phù: "Nếu mẹ nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi, con còn có việc, thật ngại quá, con đi trước."

Giang Phù không một chút lưu luyến, xoay người rời đi. Đỗ Nhược muốn nhấc chân đuổi theo, nhưng Giang Phù đã biến mất vào đám đông, bà không còn thấy bóng dáng của Giang Phù đâu nữa.

________________________

<chương 39 là hoàn gòi nên dài í ẹ lun 🙁>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info