ZingTruyen.Com

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 33

NguynTuytHoa

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tạ Doanh, Giang Phù đã chuyển tới chung cư của Tạ Doanh.

Tuy mỗi ngày Giang Phù đi học có hơi bất tiện tí, nhưng cậu rất là vui. Ai có thể từ chối việc mỗi ngày được tỉnh dậy từ trong lòng của bạn trai, ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ mỗi tối được ngủ trong lòng của bạn trai? Còn Giang Phù là không cưỡng lại được. Dù cho cậu đã cố gắng dậy sớm hơn 1 tiếng.

Nhưng mà thân mật quá cũng không phải là chuyện tốt.

Giang Phù cảm thấy mối quan hệ của bọn họ nên từ từ tiến tới từng bước một, ít nhất là phải ở chung với nhau cỡ vài tháng mới tốt...Tại vì, sau mỗi lần hôn nhau ánh mắt Tạ Doanh nhìn cậu cũng thay đổi, khiến Giang Phù bối rối, trong lòng có chút rục rịch.

Đặc biệt là vào buổi tối hôm nọ.

Giang Phù không nhớ rõ là vì sao mình lại ngồi trên ghế xem TV với Tạ Doanh. Cậu đặt mông ngồi trên đùi hắn, ngước đầu hôn môi với Tạ Doanh, vốn tính hôn nhẹ rồi thôi, nhưng Tạ Doanh vừa hôn xuống bóp gáy cậu đè cậu xuống, không cho cậu giãy dụa.

Giang Phù lập tức cảm giác thấy dưới mông mềm có một cự vật vừa to vừa nóng gồ lên chọc lên mông mình.

Vẻ mặt Giang Phù ửng hồng, Tạ Doanh còn dùng giọng điệu khàn đặc vì phải cố nhẫn nhịn hết cỡ ghé bên tai cậu nói: "Để anh ôm một chút, có được không?"

Giang Phù không dám lộn xộn, chỉ cứng ngắc gật gật đầu. Tạ Doanh ôm cậu, vòng tay siết chặt lấy cậu, qua một lúc lâu mới buông lỏng xuống.

Tạ Doanh không khỏi thở dài nói: "Còn tiếp tục như vậy nữa, chắc anh bị nghẹn cho bệnh luôn quá."

Thế là Giang Phù tìm tới người đã từng hoang dâm quá độ Ngu Ngôn để xin lời khuyên.

Ngu Ngôn đang mặn nồng với Đinh Hạ trong 1 căn nhà nhỏ, Ngu Ngôn rõ là đang mặc áo thun của bạn trai rộng thùng thình, dấu hôn đầy rẫy rải trên xương quai xanh, trong lúc đi qua lại còn lộ ra vẻ quyến rũ dâm dục. Đinh Hạ đi ăn liên hoan với bạn học, chỉ có 1 mình Ngu Ngôn ở nhà.

Ngu Ngôn lấy một lon coca trong tủ lạnh đưa cho Giang Phù, rồi lười biếng nằm úp sấp trên ghế salon, nói: "Rốt cuộc bồ cũng nghĩ thông suốt muốn ở bên Tạ tiên sinh nhà bồ rồi đấy à."

Giang Phù "Ừm" một tiếng.

"Ai tỏ tình trước thế?" Ngu Ngôn hỏi.

"Chắc là...tớ nhỉ?"

Giang Phù không chắc lắm. Tối đó cậu là người hôn Tạ Doanh trước, cũng là người đầu tiên nói "em yêu anh" trước, tuy lúc đó tâm tình không rõ, nhưng chắc cũng có thể xem là tỏ tình rồi nhỉ?

Ngu Ngôn không hề để ý khoát khoát tay nói: "Kệ đi, ai trước thì không quan trọng, miễn là bây giờ 2 người đã ở bên nhau rồi."

"Bồ gửi tin nhắn nói có chuyện tìm mình, là chuyện gì thế?" Ngu Ngôn lại hỏi.

"Ưm...thì là..." Giang Phù lúng túng giật giật cơ thể, ngượng nghịu nói: "Thì là...mấy chuyện giường chiếu đó mà."

"Há, thì ra là chuyện giường chiếu."

Ngu Ngôn cực kỳ thản nhiên, cậu ấy với Đinh Hạ ở trên giường chuyện gì mà chưa từng làm, luyện ra da mặt rất dày không có gì phải xấu hổ.

Ngu Ngôn: "Thế bồ lên giường với hắn chưa?"

Giang Phù nhéo nhéo vành tai phấn hồng của mình: "Chưa."

Ngu Ngôn: "Cụ thể là bồ muốn hỏi về cái gì? Bồ nói rõ thì mình mới biết đường mà chỉ chớ."

"Vậy cậu có thể kể hết những thứ mà cậu biết...cho tớ nghe được không?"

Ngu Ngôn nghiêng đầu qua, giọng điệu hơi quái lạ còn có chút hưng phấn kiềm nén trong đó: "Muốn nghe thật á?"

"Ừm." Giang Phù nói.

Ngu Ngôn ngồi thẳng người, ho khan vài tiếng rồi hắng giọng một cái, bắt đầu biến thành thầy giáo Ngu trên bục giảng.

"Nếu bồ thành tâm thành ý muốn hỏi, thế thì mình sẽ tận tâm tận lực nói hết thảy cho bồ nghe. Sau đó mình sẽ miêu tả chi tiết cụ thể qua từng khía cạnh để bồ tưởng tượng cho dễ."

"Trải nghiệm lần đầu khi mới yêu. Buổi đầu tiên trước khi mình với Đinh Hạ quất nhau trước đó 2 đứa mình cũng đã vuốt ve sờ mó các kiểu cho nhau mấy lần rồi, qua mấy lần xoa nắn da thịt với nhau, mình với hắn ta mới thành công biết mùi của tình dục, lần đầu choảng nhau là phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Lần trải nghiệm của đêm đó nếu như phải dùng một từ để hình dung, thì đó chính là "Sướng", nếu là 2 từ thì là "rất sướng", nếu là 3 từ thì là "Cực kỳ sướng". Tuy mới đầu có hơi đau đau với hơi trướng chút xíu á, nhưng sau đó rất là phê, mọi đau đớn đều biến thành tình thú. Thật sự sướng lắm đó, mình không có lừa bồ đâu, cùng với người mình yêu trần truồng âu yếm nhau giao lưu ở cấp độ sâu hơn, tuyệt đối có thể làm cho tình yêu của các bồ đi lên một tầng cao mới. Đến một lúc nào đó tình yêu trở nên mãnh liệt, thì cũng đừng sợ nó, mà hãy dũng cảm nghênh đón nó!"

"Thứ hai là vấn đề về kỹ thuật. Sau những gì mà mình và Đinh Hạ đã trải nghiệm nhiều lần thì theo như sự hiểu biết nông cạn của mình, mình đúc kết ra được 2 điều như sau. Thứ nhất, cái của chồng phải có phần mềm và phần cứng vừa phải, ví dụ phần cứng ở đây đó là độ dài phải đủ cứng, nếu không đủ dài không đủ lớn, thì thật là vô nghĩa, phần mềm ở đây chính là thời gian lâu, cái này cần phải có độ kỹ thuật mềm dẻo cao, kỹ xảo phải tốt cơ, nếu thiếu 1 trong 2 cái này, thì sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến cuộc sống hạnh phúc sau này đó. Ở chỗ này thì mình có lời khen cho Đinh Hạ, phần cứng và phần mềm của Đinh Hạn đều cực kỳ tốt. Thứ hai, tình dục nó có 2 mặt của nó, không thể hiểu nó theo 1 chiều, điều này nhất định phải nhớ kỹ...Ui cha, còn phải ghi lại nữa á...à mà thôi được rồi, mình sẽ giảng tiếp đây. Thử hỏi xem có ai mà lại tình nguyện muốn ôm một cái khúc gỗ trong khi ụ nhau chớ, ngay cả một con búp bê bơm hơi nó còn biết kêu lên ấy. Cho nên tới lúc mà ông xã mình thở hổn hà hổn hển, là chúng ta phải tới phối hợp với hắn, hãy thật thà nói ra cảm giác của bản thân, ví dụ như 'Ư~ to quá đi', 'á ~ sướng quá', 'em còn muốn nữa' vâng vâng, khi cả 2 đồng lòng phối hợp, nỗi sung sướng tột độ được đẩy lên đến đỉnh điểm, giúp ích rất nhiều tới tính phúc về sau đó."

"Kiểu như là làm nhiều thì mọi chuyện sẽ ngày càng phát triển hơn. Bồ hãy lưu ý 2 điều này, thì mình tin chắc rằng chuyện này sẽ ngày cải thiện hơn và sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả. Nhưng mà mình sẽ giảng thêm cái này một chút, chúng ta không cần dùng những hành động ám chỉ làm chi, mà cứ thế nói thẳng ra luôn cũng được, có làm sao đâu. Nhưng cũng phải tém tém lại 1 chút không được đòi hỏi nhiều quá, không nên cứ hở tí là " anh ơi" là không được đâu nhá. Tục ngữ có câu đất cày không phải không có mà chỉ có trâu bò là kiệt quệ, chúng ta phải chăm sóc cho 2 chồng của mình nữa, phải kiểm soát tần suất lại, nhiều quá bọn họ chịu không nổi, thì bọn mình cũng không chịu được đâu, không tốt cho sự phát triển dài lâu sau này. Cho nên á, yêu cũng cần phải kiềm chế một xí, trường hợp của bồ với mình khác nhau, nên bồ cần phải chú ý đó."

"Và cuối cùng đó là, bồ vẫn còn zin mà. Theo mình thì bồ nên xem trước mấy bộ phim đi, coi người ta làm từng bước một từ đầu tới cuối, cơ mà cũng không nên xem quá nhiều nha, dù sao thì mấy cái đó của tụi đàn ông đó to lắm, nhìn nhiều sẽ ảnh hưởng tâm lý á. Nên luôn giữ cảm giác thần bí vẫn tốt hơn. Nếu bồ không tìm được nguồn link, thì mình có thể gửi cho bồ mấy bộ mà mình đã tỉ mỉ chọn lựa, không phải phim Âu Mỹ đâu nha, Âu Mỹ mình xem không có nổi."

"Í, xém tí nữa là quên mất, còn một chuyện nữa cũng cần phải lưu ý. Đó là sau khi làm xong nhất định phải đi tắm rửa, nhất định nhất định nhất định phải đi rửa sạch cho thật kỹ, dù là tự mình đi hay là để chồng bế đi tắm cũng được hết, nhất định phải đi tắm, ai biết được lỡ như trong lúc ịch nhau hút vào nhiều quá sẽ bị nhiễm khuẩn, vừa mới nghĩ thôi là thấy bẩn hết cả người rồi ấy. A đúng rồi, phía trước cũng phải rửa cho sạch, đảm bảo trên dưới đều oke."

"Rồi đó, nói tóm lại thì là những điều như thế, bồ còn gì muốn hỏi mình không?" Ngu Ngôn uống một hớp nước lớn vui mừng hỏi.

Giang Phù lắc lắc đầu, mở ra cuốn vở ghi được mới có phân nửa đã bị Ngu Ngôn làm gãy bút mất tiêu.

Vì cậu chưa từng trải qua, nên cũng không biết phải hỏi gì.

"Thế như này đi." Ngu Ngôn chỉ vào căn phòng đang đóng cửa: "Bồ đi tới giá sách tìm cái quyển tên là 'kết hôn y học', bồ lấy cuốn đó đem về đi, hầu hết các vấn đề đều nằm trong đó á."

Giang Phù đứng dậy đi tới phòng của Ngu Ngôn và Đinh Hạ.

Căn phòng rất ngăn nắp, được bài trí cẩn thận, có rèm ngăn ánh sáng rất đẹp, ga trải giường sáng màu hỗ trợ giấc ngủ, ảnh đôi được đặt ở đầu giường, còn có 1 cái giá sách chất đầy sách chuyên ngành và sách ngoại khóa trước mắt Giang Phù.

Giang Phù tìm từng kệ một, rất nhanh đã thấy được quyển 'Kết hôn y học' ở kệ trên cùng, cậu lấy nó xuống lật qua một lượt, đúng là khá thích hợp với cậu, bởi vì cậu còn có nhiều thêm 1 bộ phận sinh dục nữ.

Lúc này đột nhiên có một hộp bao cao su rớt cái 'tạch' rơi xuống đất, Giang Phù lúng túng nhặt lên trả về chỗ cũ, sau đó lại không cẩn thận đụng phải 1 chai dầu bôi trơn ở đâu đó.

Giang Phù: "..."

Giang Phù cầm sách nhanh chóng ra khỏi phòng.

Ngu Ngôn giống như người không xương nằm ườn trên ghế salon, thấy Giang Phù cầm sách đi ra, liền nói: "Chờ xí bọn mình ra ngoài ăn lẩu đi."

"Cậu...có thể ăn lẩu được hả?" Giang Phù hỏi.

Dù sao thì cậu nhìn cái bộ dạng này của Ngu Ngôn, là biết tối hôm qua kịch liệt tới cỡ nào.

Ngu Ngôn: "Không sao hết, mình húp nước được."

Giang Phù: "...được thôi."

Tạ Doanh ngồi ở trong phòng làm việc, nghĩ tới cảnh hồi sáng này Giang Phù tỉnh dậy từ trong lồng ngực hắn.

Vừa ngoan mà vừa đáng yêu nữa chứ.

Hắn ước gì mỗi ngày đều như sáng nay, nhìn hoài không thấy chán, hơn nữa chuyện như thế làm sao có thể chán được.

Giang Phù đáng yêu như thế, ngoan như thế, thông minh như thế, mình là người tìm được, hắn chính là người đàn ông may mắn nhất thế giới

"Chủ tịch Tạ? Chủ tịch Tạ?" Trợ lý đang đứng báo cáo gần như hét lên để gọi hồn Tạ Doanh lại.

Mấy nay chủ tịch Tạ làm sao thế, ngày nào cũng dễ bị thất thần.

Tạ Doanh định thần lại, nói tiếng xin lỗi, nói với trợ lý: "Cậu nói tiếp đi."

Trợ lý: "...nói hết rồi, thưa chủ tịch Tạ."

Tạ Doanh: "..."

Tạ Doanh: "Cậu đưa tài liệu lên cho tôi, chờ tôi xem xét rồi cho ý kiến."

Trợ lý: "Vâng, ngoài ra có cô Phó đang ngồi ở phòng tiếp khách chờ anh ạ, anh có cần tôi đưa cô Phó vào văn phòng luôn không ạ?"

Tạ Doanh có chút phiền nhéo nhéo ấn đường, nói: "Mời cô ấy vào đi."

"Vâng."

Tạ Doanh vẫn không thể hiểu được, hắn đã nói rõ ra hết rồi, nhưng Phó Vân Dung vẫn không tin hắn và Giang Phù đang ở bên nhau. Phó Vân Dung luôn cố chấp như thế, cứ cho rằng mình đúng cố chấp không muốn thay đổi.

Ngày hôm nay cũng thế, Tạ Doanh lần thứ tư nhắc lại lời mình cho Phó Vân Dung biết: "Tôi và Giang Phù đã ở bên nhau rồi, mặc kệ cô có tin hay không, nhưng sự thật chính là như vậy."

Phó Vân Dung nghe vậy vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, dù cô biết rõ chuyện này là giả, nhưng cô không muốn nghe Tạ Doanh nói ra câu này, chuyện này thật đả kích cô rất lớn.

Phó Vân Dung nói: "Ai nha ca ca, anh đừng có nhắc đến Giang Phù nữa có được không, em tới là có chuyện quan trọng muốn tìm anh mà."

Tạ Doanh liếc mắt nhìn cô: "Giang Phù là bạn trai của tôi, tôi thấy chúng ta nên giữ khoảng cách với nhau, nếu cô có chuyện quan trọng muốn tìm tôi, vậy thì nói nhanh đi, nói xong thì đi ra ngoài."

Phó Vân Dung há hốc miệng căm giận nói: "Em tới tìm anh là vì có chuyện quan trọng, hơn nữa Giang Phù bạn trai cái gì mà bạn trai, em đã tra ra rồi, cậu ta chính là học sinh nghèo được anh dùng danh nghĩa riêng để giúp đỡ."

"Ừ, không sai, rồi sao?" Tạ Doanh lạnh nhạt nói: "Cô còn biết cái gì nữa?"

"Anh đoán xem?" Phó Vân Dung dựa vào bàn làm việc của Tạ Doanh, chớp mắt với Tạ Doanh.

Tạ Doanh cụp mắt nói: "Tôi không có hứng thú. Cô không còn chuyện gì nữa thì ra ngoài đi."

"Thôi quên đi, để em trực tiếp nói cho anh biết vậy." Phó Vân Dung không để tâm tới lời nói của Tạ Doanh, tiếp tục nói: "Em còn biết anh và Giang Phù chỉ là người yêu trên danh nghĩa, chỉ qua loa giả vờ giả vịt trước mặt em thôi."

Tạ Doanh: "Đó là giả." (ở khúc này theo lời của TD hiện giờ thì TD iu GP là thật ko còn đóng giả nữa á, nên nó là giả 😀)

Phó Vân Dung đứng thẳng người, nói: "Tại sao là lại là giả, đó chính là sự thật. Nếu anh muốn yêu đương sao anh không nói cho Chu Tuyết Tùng biết? Tuy là hồi nghỉ lên Quốc khánh anh có ra ngoài chơi với anh ta, nhưng mà Chu Tuyết Tùng nói anh không có nói rõ Giang Phù là bạn trai anh."

"Chu Tuyết Tùng đúng không?"

Tạ Doanh bấm số điện thoại Chu Tuyết Tùng, sau khi điện thoại bên kia bắt máy tiện thể nói ra cho Phó Vân Dung và Chu Tuyết Tùng biết: "Giang Phù là bạn trai tôi, nhớ cho kỹ, nếu có ai hỏi thì cứ nói như thế."

Nhưng Phó Vân Dung làm sao có thể tin được lời này của Tạ Doanh, dưới cái nhìn của cô, đây là cách cứu vãn cuối cùng của Tạ Doanh, sự thật không thể thay đổi.

Nào ngờ Tạ Doanh còn nói: "Cô không tin vậy tôi cũng không còn gì để nói, Giang Phù sẽ tham dự sinh nhật của tôi, là tiệc tư nhân."

Phó Vân Dung nhất thời không thể tin mở to hai mắt.

Tiệc sinh nhật tư nhân của Tạ Doanh không phải ai cũng có thể đi, chỉ có bạn bè và người nhà của Tạ Doanh mới được tham gia, nếu có cả Giang Phù—

Phó Vân Dung tức giận giậm chân một cái, khóe mắt đỏ hoe nói: "Anh rất biết gạt em!"

Vẻ mặt Tạ Doanh vẫn lạnh nhạt như thường nói: "Cô thích tin hay không thì tùy."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com