ZingTruyen.Info

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 32

NguynTuytHoa

"Bây giờ chúng mình cẩn thận ngồi lại nói chuyện với nhau một chút nào."

Tạ Doanh nhấc eo Giang Phù, để cậu ngồi sang ghế salon bên cạnh.

Giang Phù quay đầu đi, nước mắt men theo gò má trượt xuống cổ.

Cậu cảm thấy không còn lời gì để nói cả, chỉ khi những nguyên nhân này vẫn còn tồn tại, thì nỗi sợ hãi của cậu vẫn sẽ vĩnh viễn không bao giờ biến mất. Nói cậu quá đà cũng được, nói cậu hay suy nghĩ bi quan cũng được, bởi vì đây chính là những gì mà cậu thực sự nghĩ tới.

"Đầu tiên anh muốn đính chính lại một chút." Tạ Doanh hỏi: "Em yêu anh không?"

Giang Phù nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

"Vậy là được." Tạ Doanh nói: "Anh yêu em em cũng yêu anh, còn có gì mà phải suy nghĩ nữa chứ."

Tạ Doanh ôm chầm lấy Giang Phù, để cho cậu dựa vào trong lồng ngực mình.

"Có những chuyện không dễ nhưng cũng chẳng khó. Tình yêu của chính mình, chỉ cần 2 người hạnh phúc bên nhau là đủ, nếu em yêu anh, thì tại sao em không ở bên anh? Hoặc là nói, em đã thành niên rồi, và cũng chẳng có quan hệ huyết thống gì với anh hết, vậy tại sao không thể ở bên nhau được chứ? Lẽ nào anh xấu xí không lọt được vào mắt em sao?"

"Gia thế, tiền tài, học thức, địa vị, những thứ này không phải là vấn đề. Em chỉ mới 19 tuổi, sau này vẫn còn con đường rất dài phải đi, tương lai phía trước như thế nào không ai biết trước được. Thế nhưng anh tin chắc rằng, mai sau em còn thành công hơn cả anh."

"Nhưng..." Giọng điệu của Giang Phù vẫn còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Nhưng mà em không có cách nào—-"

Tạ Doanh hỏi chặn lại lời Giang Phù: "Không có cách gì chứ?"

"Em..."

Giang Phù không biết phải nói như thế nào với Tạ Doanh. Theo lời Tạ Doanh nói thì cái gì cũng tốt, nhưng yêu đương làm sao lại đơn giản như vậy được. Giang Phù không cho hắn được cái gì, Tạ Doanh không phải tới đây để lại giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn, thế nhưng tiền học phí và tiền sinh hoạt hiện tại của Giang Phù hơn phân nửa đều là dựa vào lòng giúp đỡ của Tạ Doanh.

Giang Phù tựa vào vai Tạ Doanh, giọng nói rầu rĩ: "Em... em không có cách nào để chấp nhận được."

Tạ Doanh vuốt ve đầu Giang Phù: "Vậy anh thật thảm quá, bỏ ra nhiều công sức như thế mà chả nhận được gì. Dù sao cái gì anh cũng không cần, anh chỉ cần em."

Anh chỉ cần em thôi.

Tim của Giang Phù trở nên đau xót, thật khó mới kìm nén không cho nước mắt rơi nữa.

Cậu có tài cán gì để Tạ Doanh phải thốt ra câu "Anh chỉ cần em" chứ.

Tạ Doanh vừa dứt lời thì cảm giác cổ áo mình lại ướt một mảng lớn. Lúc đầu Giang Phù còn cố kìm lại tiếng khóc, chỉ nhỏ giọng thút thít, sau đó lại òa khóc đến mức cả người đều run rẩy không ngừng, nhưng cũng cố hết sức nhẫn nhịn không cho khóc lớn.

Tạ Doanh trầm mặc ngồi im với Giang Phù một lát, mặc cho Giang Phù bấu chặt lấy áo hắn, chờ cho cảm xúc của Giang Phù ổn định lại, mới vỗ vỗ lưng nhẹ dỗ dành cậu, chậm rãi lặp lại câu mới vừa nói: "Mọi chuyện đã có anh lo, em không cần lo lắng gì hết."

Giang Phù nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt, kêu lên một tiếng Tạ Doanh.

Tạ Doanh giơ tay lau đi viền mắt ướt nước của Giang Phù, nghi hoặc "Ừ" một tiếng.

Giang Phù vừa khóc nước mắt nước mũi tèm lem xong rồi lại cười, cậu ngước đầu hôn lên khóe môi Tạ Doanh, cực kỳ chân thành cung kính nói: "Em yêu anh."

Tạ Doanh cái gì cũng không muốn, chỉ muốn mỗi mình, Giang Phù có thể cho được, vì mình cố tình chỉ yêu có mình hắn.

Tạ Doanh: "..."

Tạ Doanh mất tự nhiên ho khan một tiếng, nói: "Anh cũng yêu em."

Thời gian không còn sớm, dù Tọa Doanh còn muốn nói thêm vài câu tâm tình âu yếm để kéo dài lâu hơn một chút, nhưng vì Giang Phù khóc quá nên giờ đã mệt.

Giang Phù ủ trong lòng Tạ Doanh nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say, Tạ Doanh dứt khoát ôm lấy Giang Phù nằm xuống ghế salon, phòng ngủ chính bỏ không.

Sáng ngày hôm sau trời bắt đầu mưa.

Giang Phù vùi ở trong lồng ngực Tạ Doanh ngủ say sưa, còn siết lấy một góc áo nhỏ của Tạ Doanh. Mấy lời thổ lộ tối qua còn văng vẳng bên tai, Tạ Doanh vẫn còn rất kinh ngạc với những lời Giang Phù nói ngày hôm qua.

Thực ra tối qua lúc Giang Phù mở cửa phòng ngủ là hắn đã tỉnh rồi, người trong lòng chỉ cách hắn có 1 vách tường, hắn sao có thể ngủ được chứ. Nhưng cũng may tối hôm qua hắn tỉnh dậy đúng lúc, nếu mà hắn không tỉnh, chắc Giang Phù sẽ tính cách xa hắn, quan hệ người yêu gì gì đó với hắn cũng chẳng thể có.

Tạ Doanh đùa nghịch hàng lông mi nhỏ dài cong vút của Giang Phù, thầm nghĩ, vẫn là làm bạn trai chính thức tốt hơn, lúc trước hắn chỉ được ôm có một chút chứ có được làm gì nữa đâu.

Vừa nghĩ như thế, hắn khổ tận cam lai, cuối cùng cũng theo đuổi được Giang Phù tới tay.

Nhịp đập mạnh mẽ phát ra từ dưới lồng ngực sát bên tai, hơi thở nam tính đặc trưng bao quanh Giang Phù. Giang Phù cảm giác như có ai đó đang nhéo má mình, tuy nắn nhẹ không có đau, nhưng cậu cảm nhận được rất rõ, nên vừa chạm nhẹ là đã tỉnh.

Cậu mở mắt ra, bắt được cái tay đang không ngừng nghịch ngợm trên mặt mình.

"Dậy rồi hửm?" Tạ Doanh cực kỳ không biết xấu hổ rụt tay về, hỏi: "Muốn nằm xíu nữa hay là dậy?"

"...Dậy thôi." Giang Phù nói.

"Không cho anh ôm chút à?"

"Vậy thì...ôm một chút."

Giang Phù ủn vào trong ngực Tạ Doanh, tự mình ôm lấy eo Tạ Doanh.

Tạ Doanh nở nụ cười, nghiêng đầu hôn lên tóc Giang Phù, nói: "Hôm nay sao em chủ động thế, lúc trước toàn giả vờ ngủ rồi mới dám ôm anh."

Tai Giang Phù hồng hồng, nói: "Hóa ra là anh đã phát hiện em hay giả vờ ngủ."

"Cũng không phải lúc nào cũng biết, ngày mà em nhìn trộm anh thay đồ lúc đó anh không biết thật, tại vì một lúc sau anh thấy em sơ hở nên anh mới bắt được đấy." Tạ Doanh nói.

"Em sơ hở chỗ nào?"

Tạ Doanh: "Không nói cho em biết đâu, nhưng mà sau này còn giả vờ ngủ lừa anh không?"

Giang Phù rũ mắt, hơi mất tự nhiên làm nũng nói: "Xin anh mà...nói cho em nghe đi."

Tạ Doanh hỏi: "Thật sự muốn biết hửm?"

"Ừm ừm."

Tạ Doanh nắm tay Giang Phù áp vào lồng ngực ngay tim cậu, nói: "Bởi vì...ừm, bởi vì lúc đó tim em đập rất nhanh."

Tạ Doanh cũng kinh ngạc không thôi, xúc cảm dưới lòng bàn tay mềm mịn lắm, thật sự là ngực của con trai á?

Giang Phù xấu hổ đến đỉnh đầu cũng bốc khói, hai vành tai đỏ bừng, cậu còn chưa biết làm sao để nói ra tình trạng thân thể của mình cho Tạ Doanh biết đây, còn đang tính chọn một thời điểm thích hợp để nói chuyện thẳng thắn với Tạ Doanh, nhưng ai mà ngờ đâu ngày hôm sau đã bị người ta sờ ngực.

Trong lòng Giang Phù biết mình sẽ không thể lừa dối mãi được, cho nên dứt khoát nói ra một lần, nhưng chuyện này nói ra cũng có hơi xấu hổ lại lúng túng.

Giang Phù: "Ưm...chuyện là...thật ra, em...ưm..."

Giang Phù nhắm mắt lại, cố gắng nín thở một mạch nói ra hết: "Thật ra em là người song tính, em không phải là nam."

"Song tính?" Tạ Doanh lập lại một lần, chần chờ hỏi: "Song tính là cái mà anh đang nghĩ tới phải không?"

"Chính là cái mà anh đang nghĩ tới."

Giang Phù dựa vào ngực của Tạ Doanh có chút nản lòng nói: "Có phải là thấy kỳ quái lắm không? Từ khi sinh ra em đã có rồi, vốn còn tưởng là chỉ nhiều thêm một cái bộ phận của nữ thôi, nhưng mà lúc học cấp 2 ngực em trướng lắm. Cho nên em không phải là em không quen ở chung với nhiều người mà là em không thể ở cùng với mọi người."

Tạ Doanh hỏi: "Vậy trừ anh ra, còn ai biết không?"

Giang Phù không hiểu sao cái đầu tiên mà Tạ Doanh hỏi lại là chuyện này, nhưng cậu vẫn thành thực trả lời: "Ba mẹ em, ông bà ngoại, cha kế, thường đưa em đi khám sức khỏe ở bệnh viện có người bạn thân là bác sĩ."

Tạ Doanh trầm tư một chút, lại hỏi: "Em có đồng ý để người nhà anh biết chuyện này không?"

Giang Phù kinh ngạc mở to hai mắt, suy nghĩ kỹ một hồi mới gật đầu đồng ý.

Nếu như có thể, cậu hy vọng có thể được người nhà của Tạ Doanh chúc phúc.

Tạ Doanh nói: "Được, vậy anh sẽ tìm thời gian thích hợp để nói cho bọn họ biết."

Giang Phù ôm Tạ Doanh, do dự nhỏ giọng hỏi: "Anh...không thấy kỳ quái hả?" Có khi còn muốn buồn nôn.

"Tại sao lại thấy kỳ quái chứ?" Tạ Doanh nói: "Em là người yêu của anh, anh yêu tất cả của em, sao có thể thấy kỳ quái được."

Giang Phù không đáp lời, thậm chí có hơi muốn khóc chút xíu. Cậu buồn buồn nói: "Sao anh lại tốt như vậy."

"Không tốt với em thì anh tốt với ai?"

Tạ Doanh cúi đầu tìm môi chúm chím của Giang Phù muốn hôn xuống: "Dù em có thế nào anh cũng vẫn yêu em."

Nào ngờ hắn còn chưa hôn tới thì đã bị Giang Phù vì quá cảm động nên lấy tay che miệng lại, Giang Phù ngượng nghịu nói: "Không được đâu, em chưa đánh răng."

Tạ Doanh: "..."

Được rồi, lý do rất hợp lý, không chối cãi được.

Vì thế sau khi đánh răng xong Tạ Doanh đè Giang Phù đã đánh răng sạch sẽ xuống hôn cho một cái thật sảng khoái, mút hôn cho tới khi chân Giang Phù mềm nhũn cả ra, yếu xìu ngã vào trong ngực Tạ Doanh.

Sau khi Tạ Doanh hôn cho đã đời còn lễ phép hỏi: "Cho anh hôn cái nữa nhé?"

Giang Phù vừa muốn từ chối cũng vừa không muốn từ chối, đứng do dự mãi nên lại bị Tạ Doanh đè môi cưỡng hôn.

Nụ hôn của Tạ Doanh trắng trợn lại gợi tình. Hắn nhấc cằm Giang Phù lên, nghiền ép mút môi Giang Phù vừa hồng vừa sưng, sau đó mạnh mẽ cạy miệng Giang Phù luồn lưỡi vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi Giang Phù triền miên núc lưỡi, tiếng nước 'chụt chụt' không dứt bên tai. Giang Phù không biết hôn, dù đã bị hôn cho 1 lần rồi mà cũng không biết cách, bởi vì trong tim trong mắt chỉ chứa một mình Tạ Doanh.

Hèn gì Ngu Ngôn cứ len lén nói với mình là lúc hôn môi là chuyện hạnh phúc nhất, Giang Phù muốn chết chìm bên trong nụ hôn của Tạ Doanh mất rồi.

Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau tuyệt vời đến như thế, nhưng cố tình ngày hôm nay lại có mưa, Tạ Doanh ở nhà với Giang Phù không có ra cửa.

Giang Phù ngồi trong lòng Tạ Doanh, xem phim với Tạ Doanh.

Khi hai người chạm mắt nhau là không kiềm chế được, lúc mới đầu Giang Phù còn hơi xấu hổ, nhưng qua vài lần dần thả lỏng một chút. Cậu chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể hôn lên môi Tạ Doanh, cớ sao mà còn ngại ngùng.

Bộ phim kinh dị có chút dịu dàng thắm thiết còn có chút tình dục bên trong bộ phim. Tạ Doanh hôn môi, hai tay thuận thế xoa xoa bóp lấy eo Giang Phù, làm cho eo Giang Phù mềm như bông, chân run rẩy theo, nhịn không được thở hổn hển, tại vì trong chung cư của hắn chưa kịp chuẩn bị mấy thứ gì gì đó, nếu không Tạ Doanh lo là mình có thể sẽ không chịu nổi mất.

Còn chuyện kêu người đặt bánh kem giao tới, ai còn tâm trí mà nghĩ tới nữa chứ.

Kệ đi, hôn cho đã rồi tính.

_____________________________

<muốn nhảy chương tua tới khúc chịt ghê 🙂, mn hãy kiên nhẫn như mình ik hít hà hít hà ಥ⁠‿⁠ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info