ZingTruyen.Com

Dammy Edit Sai Lam Sai Lam

Chương 3

"Cảng quân đêm lặng lẽ, sóng biển nhẹ nhàng làm chiếc hạm lắc lư~"

"Ngọt ngào, em cười thật ngọt ngào~"

"Thủy thủ trẻ~ như hoa nở trong gió xuân~"

"Keng --! Keng --! Keng --!"

Giang Phù mở mắt ra.

Trời tờ mờ sáng, xuyên qua rèm cửa, có một dải ánh sáng yếu ớt chiếu trên tấm chắn gió của điều hòa. Chiếc điện thoại đang sạc trên bàn không ngừng kêu ring ring ring, Giang Phù chộp lấy điện thoại bấm tắt báo thức, sau đó ngã về trên giường thở dài.

Đồng hồ báo 5h30.

Cậu mới ngủ chưa tới 4 tiếng.

Xe tải giao hàng trong siêu thị nhỏ dưới lầu đột nhiên vang lên hai tiếng bíp bíp, Giang Phù định nằm thêm 5 phút nữa, thế nhưng siêu thị thường mở cửa trễ nhất đã bắt đầu làm việc rồi, nên mình cũng không thể ngủ thêm được nữa.

Giang Phù nhanh chóng đứng dậy vọt vào phòng tắm tắm.

Nước cũng khá lạnh, rất phù hợp để làm xua đi cơn buồn ngủ.

Tối hôm qua, à không, rạng sáng ngày hôm nay sau khi tan làm cậu nhờ chị Hồng đưa về nhà, sau khi tắm táp qua loa liền lăn ra ngủ.

Cậu cực kỳ mệt mỏi.

Không phải mệt mỏi về thể xác, mà là mệt mỏi về tinh thần. Mặc dù chị Hồng liên tục đảm bảo với cậu rằng sẽ không có chuyện cưỡng dâm ở đây nhưng đêm qua Giang Phù đã nhìn thấy rõ bàn tay của mấy ông sếp già dê sờ mó lên xuống trên thân của một cô gái một cách trắng trợn. Nói cho cùng thì, lời của chị Hồng nói thật ra là không có làm đến bước cuối cùng mà thôi.

Cũng hên vị khách của Giang Phù cũng coi như khá lịch sự, chỉ bảo cậu hát thôi, chứ không có ăn đậu hũ của cậu. Nhưng ai có thể nói trước được những người khách sau này của Giang Phù cũng lịch sự như thế đâu.

Giang Phù quyết định từ bỏ công việc được trả lương cao này, nhưng trước đó, trong khoảng thời gian ngắn cậu phải cố gắng góp đủ tiền xoay sở cho năm lớp 12 đã.

Nghĩ tới đây, Giang Phù không khỏi có chút sầu.

Trong thời gian ngắn mà tìm được một công việc tương đương giống như thế để góp đủ chi phí sinh sống cho 1 năm cũng không phải chuyện dễ tìm. Nhưng nếu không tìm được, cậu sẽ phải uống gió tây bắc mà sống thôi.

Giang Phù đóng vòi sen lại, lau khô nước trên người sau đó mang đồ buộc ngực lên.

Bộ ngực nhỏ nhô ra trở nên phẳng lì dưới lớp áo nịt ngực, mái tóc ẩm ướt lòa xòa trước trán ôm sát trên khuôn mặt, mái tóc đen, cùng với khuôn mặt có hơi tái nhợt, khiến cho Giang Phù thoạt nhìn giống như một chàng trai dịu dàng.

Song tính đối với Giang Phù mà nói ngoài tiêu cực nó cũng có cái tích cực, cậu được quyền lựa chọn giới tính của mình so với người bình thường. Nhưng Giang Phù đã sống trong thân phận là nam suốt 17 năm qua, giới tính bên trong tâm hồn và tư tưởng chính là một người đàn ông. Mặc dù lúc còn học cấp 2 có mấy đứa cười nhạo cái nữ khí kia của Giang Phù, nhưng Giang Phù cũng không chối cãi.

Ngay lúc cậu vô tình nhận ra ngực của mình bắt đầu phát dục, cậu đã nói chuyện này với mẹ khi mẹ chưa xuất ngoại.

Bà chỉ vén quần áo của cậu lên nhìn, sau đó an ủi cậu và nói: "Không sao cả, đợi sau này mình đi giải phẫu cắt bỏ nó là xong."

Nhưng chẳng bao lâu, cái chuyện "giải phẫu là xong" bị chuyển thành "cứ mặc kệ nó đi."

Giang Phù ra cửa.

Khu tái định cư không có sẵn thang máy để đi, đèn cảm ứng âm thanh cũng không có người đến sửa, lối cầu thang bộ quanh năm tối om, Giang Phù mang chiếc cặp đeo chéo trên vai, xé bịch bánh mì, bước nhanh xuống lầu.

Chậm tí nữa là cậu sẽ bị lỡ tuyến xe bus sớm nhất.

Chờ đến khi Giang Phù đẩy cửa của tòa nhà ra, cậu bất giác đã bị thu hút bởi một chiếc ô tô đậu đối diện.

Khác với những chiếc xe phủ màu xám đỗ xung quanh, hai bên thân xe bóng loáng, nhẵn nhụi, logo của nó là một đôi cánh nhỏ với chữ "B" viết hoa ở chính giữa.

(Má vãi cưc nó đi chiếc này thật á? đệt quãi lòn đếy :)))>

Người với người chênh lệch như thế nào còn phân biệt được, huống chi là giữa xe với xe liếc mắt một cái là nhìn ra ngay. Giang Phù không biết xe đó là hiệu gì, nhưng chắc chắn là một chiếc siêu xe, rất hiếm thấy ở khu này.

Về phần tại sao chiếc xe này lại xuất hiện ở đây, Giang Phù chả có thời gian đâu mà quan tâm.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống.

Giang Phù theo phản xạ liếc qua, người ngồi trong xe cũng tình cờ nhìn sang. Hai bên nhìn nhau, Giang Phù mở to mắt, trong khi Tạ Doanh đang rơi vào trạng thái có chút bối rối trong giây lát.

Tạ Doanh chắc chắn mình đã tìm đúng nơi, cũng chắc chắn rằng thị lực của mình không có vấn đề gì, cơ mà--

"Cô gái" tối hôm qua đã nói cái gì với hắn cơ?

- "Vừa mới đôi mươi."

- "Nhiều người cũng nói vậy."

Rồi tối hôm qua mình còn suy ra cái gì cơ?

- Cô gái này chỉ mới 20, lớn mà nhìn khá non là chuyện bình thường.

Cho nên...

Bây giờ là một bộ đồng phục học sinh trung học Vân Thành, tóc ngắn, một đứa nhóc, thực ra chính là cô gái bồi rượu hay ngại ngùng nhưng sạch sẽ.

Tâm tình Tạ Doanh nhất thời trở nên trầm xuống.

Hôm nay hắn cố ý tới sớm, là vì hắn muốn ký với Giang Phù một hợp đồng "Bao dưỡng".

Sự nghiệp của Tạ Doanh vừa mới đi lên, không có dựa dẫm vào gia thế của Tạ gia, Lưu tổng cho đến nay vẫn còn tưởng Tạ Doanh mang họ "Tạ" chỉ là tình cờ thôi. Chỉ là, trong lĩnh vực làm ăn sẽ có một số trò giải trí không cần thiết, chẳng hạn như đêm qua.

Tạ Doanh rất mệt với mấy cái dụ đối phó này, cho nên hắn đã nghĩ ra một cách: Đó là tìm một cô gái đáng tin để đóng giả làm bạn gái của hắn. Có bạn gái rồi, thì Tạ Doanh có lý do chính đáng để từ chối những lời mời xã giao này, rồi còn thiết lập sẵn cho mình một tính cách si vì tình, tới lúc có bạn gái rồi thì hủy hợp đồng là xong.

Hơn nữa Tạ Doanh tin rằng mình có mắt nhìn người rất tốt, Giang Phù vừa trong trắng lại trẻ đẹp, không có chỗ nào vượt qua ngoài phạm vi của mình, trong thời gian ngắn này "cô ấy" là người tốt nhất mà hắn chọn được.

Chỉ là cái tình cảnh hiện tại này nó --

Vị thành niên, học sinh cấp ba, một đứa nhóc.

Này mà lọt ra ngoài thì sẽ là một vụ bê bối rất lớn.

Tạ Doanh nghĩ, mình không thể nào trở thành một thằng cầm thú được.

Giang Phù cũng không ngờ rằng vị khách tối qua lại tìm tới chỗ này.

Nhưng mà đối với những người tai to mặt lớn như họ, cái chuyện tra ra địa chỉ cũng rất dễ dàng. Chỉ là Giang Phù một lúc cũng không đoán ra được ý đồ của Tạ Doanh, cũng không biết Tạ Doanh có nhận ra mình hay không, nếu không nhận ra thì...

Giang Phù nghĩ, thì nói tối hôm qua là chị của mình vậy!

Chiếc Mulsanne màu đen bất ngờ bật đèn pha về phía Giang Phù.

Giang Phù bị ánh đèn rọi tới híp hết cả mắt, giọng điệu Tạ Doanh có chút lạnh lùng vang lên: "Lên xe."

Giang Phù đứng yên chần chừ một lúc, vẫn là đi qua.

Như rùa rụt cổ mãi cũng không được, phải quyết đoán lên mới có thể đoạt được cơ hội.

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Giang Phù vẫn có hơi căng thẳng.

Giang Phù bất an ôm lấy cái cặp, bánh mì còn chưa kịp ăn đã phải vo lại, vụn bánh mì rơi xuống quần, cậu không dám phủi xuống.

Nội thất bên trong xe đầy xa hoa mà 17 năm trời Giang Phù chưa bao giờ được thấy. Tất cả hoàn toàn được bọc lại bằng da, tấm chắn của xe bằng bạc rất lạnh, có máy tính bảng, không có nơi nào là không ngửi thấy mùi tiền, chỉ có mình là nghèo thôi.

"Đi học hả?"

Giang Phù nghe vậy ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt của Tạ Doanh trên kính chiếu hậu bên trong xe.

Mặt Tạ Doanh trông rất dữ, nhìn chằm chằm làm Giang Phù rợn cả sống lưng. Mặc dù Tạ Doanh rất đẹp trai, nhưng mà khi anh ấy tập trung khóa chặt con mồi thật đáng sợ vẻ đẹp cũng không thể bù đắp được.

Giang Phù dời mắt đi khẽ "ừm" một tiếng.

"Trường cấp 3 nào?" Tạ Doanh lại hỏi.

"Trường cấp 3 Vân Thành." Giang Phù trả lời.

Tạ Doanh đạp chân ga nói: ""Trường trung học số 1 Vân Thành? Cách từ đây có hơi xa."

Giang Phù không hiểu Tạ Doanh hỏi cái này làm chi, cũng chả hiểu Tạ Doanh nói vậy là sao, cậu không dám nghĩ.

"Anh..." Giang Phù cắn cắn môi, hỏi: "Hôm nay anh cố ý tới đây sao?"

Tạ Doanh liếc nhìn kính chiếu hậu của ô tô, Giang Phù đang ôm cặp căng thẳng nhìn hắn, Tạ Doanh không hiểu sao cảm thấy hơi buồn cười, nhưng không biết buồn cười là vì cái gì.

Tạ Doanh chậm rãi quay xe lại, lái ra phía lối ra của tiểu khu, nói: "Ngày hôm nay tôi chính xác tới đây là vì muốn tìm cậu."

Tạ Doanh cố ý nhấn mạnh hai chữ "tìm cậu", quả nhiên sắc mặt Giang Phù lập tức thay đổi, cậu cố giả vờ bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy phản bội cậu.

"Vậy anh nói cho tôi biết anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Đã không còn quan trọng nữa rồi." Tạ Doanh còn nói thêm: "Bây giờ cậu vẫn còn là học sinh."

Giọng nói của Giang Phù xém chút nữa là tắt tiếng.

Tạ Doanh cười thành tiếng: "Cậu cũng thật là lớn gan."

Bently chạy ra khỏi khu tái định cư.

Chưa đến giờ cao điểm nên con đường không gặp trở ngại gì, vì vậy Tạ Doanh bắt đầu tăng tốc, chạy tới đường vành đai 2.

Tạ Doanh chậm rãi nói tiếp lời vừa rồi, ngón tay như có như không gõ lên vô - lăng: "Biết tôi là ai mà còn dám leo lên xe của tôi, không sợ tôi làm gì cậu à?"

Giang Phù lắp bắp nói: "Tối qua anh đâu có làm gì tôi đâu."

"Tôi không có thích làm ở nơi đông người, tối hôm qua là như thế đó nên tôi không thể làm gì được cậu hết."

Nhưng hôm nay thì không chắc đâu.

Giang Phù tự ghi nhớ câu này trong lòng.

Tạ Doanh lại nói: "Tối hôm qua đi làm buổi đầu tiên hả? Rượu khui rất mượt, hát cũng hay nữa, trong Vân Thành có đào tạo bộ môn này hả?"

"Không." Giang Phù cúi đầu nói: "Sao có thể đào tạo cái này chứ?"

Tạ Doanh cười cười: "Cũng đúng, ngoài hai cái đó ra, thì những thứ làm ăn khác cậu căn bản không thạo."

"Không làm thêm chuyện gì, không bắt chuyện, không xin thêm tiền boa, làm không thạo thì sao có thể quanh quẩn trong ngành này được, chỉ cần đủ ăn thôi thì chưa đủ."

Khác với vẻ mặt hung dữ lúc nãy, giọng nói của Tạ Doanh hiện giờ rất dịu dàng: "Rồi sau đó bị người ta bắt nạt rồi đi méc ai, cho nên vẫn là đừng làm việc đó nữa, nghề này không phù hợp với cậu."

Trong lòng Giang Phù nhất thời không nói ra được cảm giác này là gì.

Không có hỏi tại sao mình lại làm việc ở chỗ đó, không có hỏi tại sao mình lại nói dối tuổi, cũng không có hỏi tại sao mình lại mặc đồ con gái, đơn giản chỉ là muốn nói cho cậu biết công việc đó không hợp với cậu.

Phía dưới cổ họng Giang Phù có hơi chua xót, nhưng lại nhanh chóng đè nén xuống.

Cậu nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, đáp lời nói: "Hôm nay tôi định nghỉ việc."

"Nghỉ việc cũng tốt, nhưng lương thì phải nhận, một đêm được rất nhiều tiền." Tạ Doanh nhắc nhở.

"Ừm, tôi biết rồi."

Vừa vặn đến đèn đỏ, Tạ Doanh đạp phanh xe, thay đổi đề tài câu chuyện.

Tạ Doanh hỏi: "trung học số 1 Vân Thành là trường cấp 3 tốt nhất hửm?"

Giang Phù lắc lắc đầu, "Cũng không phải, nhưng mà khối tự nhiên tốt nhất là ở trường Trung học số 1, còn khối xã hội tốt nhất là ở trường chuyên."

"Vậy cậu học khối tự nhiên hay xã hội?"

"Khối xã hội."

"Khối xã hội à..." Tạ Doanh có chút không nói nên lời, tại vì hồi cấp 3 hắn đã phải xuất ngoại du học rồi, đối với bộ giáo dục trong nước thì hắn chỉ biết là có khối tự nhiên với xã hội, huống chi bây giờ kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đổi mới hết.

Tạ Doanh suy nghĩ một chút, còn nói: "Nhưng mà Trung học số 1 Vân Thành cũng không tồi, khối xã hội không đứng thứ nhất thì cũng đứng thứ hai."

Giang Phù nói: "Mỗi năm ở Vân Thành top 5 vị trí đứng đầu của khối xã hội đều là trường chuyên."

Tạ Doanh mắc nghẹn, khá là cuê, nhưng không sao vì hắn đã tập được bản chất phải biết bình tĩnh, cho nên nhìn từ bên ngoài vào chả thấy có gì thay đổi cả.

"Chuyện này cũng không chắc đâu, nói không chừng kỳ thì tuyển sinh năm sau thủ khoa khối xã hội là trường Nhất Trung ( trung học số 1)." Tạ Doanh nói.

Giang Phù miễn cưỡng cười cười, trước đây không lâu giáo viên chủ nhiệm cũng nói với cậu câu này y chang, nhưng cũng không có thay đổi gì.

Nổi lo âu của hiện tại như một tấm lưới không thể nào chọc thủng, mà Giang Phù là một con bọ bị trói buộc, cho dù cậu không muốn nghĩ đến, nỗi khổ bị trói buộc tràn ngập từng phút từng giây, khiến cậu không thể phớt lờ.

Cây Ngô đồng to lớn không ngừng lùi về sau, khung cảnh ngoài cửa xe ngày càng quen thuộc.

Giang Phù kéo cửa kính xuống, lúc này mới phát hiện Tạ Doanh định đưa cậu đến trường.

Tạ Doanh không có đưa Giang Phù đến trước cổng, mà cách Nhất Trung một giao lộ thì ngừng xe.

"Công ty tôi cách phía trước không xa, tôi không thể đưa cậu đến trước cổng được."

Giang Phù chân thành mà nói cảm ơn: "Làm phiền anh rồi."

Tạ Doanh nói: "Tiện đường thôi."

Trong lòng Giang Phù biết không phải như vậy đâu, nhưng ngoại trừ nói cảm ơn cậu không biết nói cái gì nữa, cậu đành nở nụ cười cảm kích, sau đó đẩy cửa chuẩn bị bước xuống.

"À còn nữa." Tạ Doanh gọi cậu lại.

Giang Phù quay đầu nhìn lại.

Tạ Doanh nghiêng người, nghiêm túc nhìn Giang Phù, nói: "Nếu được thì, cậu có thể cho tôi biết tên không?"

Giọng nói của Giang Phù vẫn nhẹ nhàng như cũ, có lẽ đã thành thói quen, giọng điệu rất khó phân biệt được là nam hay nữ.

Giang Phù nói: "Tôi tên là Giang Phù, thiệp Giang thái Phù dung (Qua sông hái hoa sen) Giang Phù."

Nhiệt độ tháng 7 không quá thấp, tuy Nhất Trung không có lắp điều hòa trong lớp học, nhưng đã sớm thay cửa. Toàn bộ cửa sổ được đóng kín mít làm cho lớp học nóng như cái lò, mỗi người đều nóng chảy mồ hồi đầm đìa, có mấy cây quạt nhỏ để bàn cũng không làm được gì.

Giang Phù còn tệ hơn, cậu cảm nhận được rõ áo buộc ngực của mình ướt hết trơn. May là đồng phục tương đối dày, sẫm màu, cho nên Giang Phù không bị phát hiện.

Giáo viên nhìn học sinh phía dưới nóng muốn chết đi sống lại cũng hết cách, cô nói nữa ngày cũng chẳng mấy ai tập trung nghe giảng. Cô không còn cách nào khác đành nói: "Còn 2 ngày nữa là được nghỉ rồi, các em cố gắng chút nữa. Nếu như chúng ta giải quyết xong nội dung trong tiết này, tiết còn lại sẽ cho các em xem phim."

Học sinh phía dưới rốt cục cũng nổi lên hứng thú, kéo dài đáp" Dạ được."

Thật ra nội dung còn lại cũng không còn nhiều lắm, sau khi cô giáo nhanh chóng nói qua rồi mở phim lên.

Giang Phù cũng có thể dành ra một chút để trả lời tin nhắn của chị Hồng đang đợi mình rep từ nãy tới giờ.

Giang Phù cúi đầu, cẩn thận lấy điện thoại di động nhấp vào app Wechat.

Giang Phù tranh thủ thời gian để nói với chị Hồng về việc mình muốn nghỉ việc sau khi kết thúc buổi học, vốn dĩ chuyện tới tới lui lui vào quán cũng rất bình thường, nào biết chị Hồng rất kinh ngạc, chưa chờ cậu gửi xong đã nhắn một đống tin tới.

【 Chị Hồng 】: ?

【 Chị Hồng 】: Sao tự nhiên lại muốn nghỉ, chị thấy tối qua còn rất tốt mà?

【 Chị Hồng 】: Mỗi đêm kiếm được nhiều tiền như vậy, nói không cần là không cần à.

【 Chị Hồng 】: Em có biết ngày hôm qua em kiếm lời được bao nhiêu không, không muốn nghĩ lại sao?

【 Chị Hồng 】: Tối hôm qua cái vị khách mà chỉ em boa cho em rất nhiều, đã vậy còn cố ý đi hỏi tên em, nhưng em yên tâm, chị không có khai ra danh tính của em.

【 Chị Hồng 】: ?

【 Chị Hồng 】: Đâu rồi?

【 Chị Hồng 】: Còn trên lớp hả?

【 Chị Hồng 】: Bây giờ tan lớp rồi, hơn 1 tiếng rồi.

【 Chị Hồng 】: Thấy được tin nhắn thì rep chị.

Giang Phù nhanh chóng gõ chữ vào khung chat.

【 Giang Phù 】: Cảm ơn chị Hồng đã chăm sóc em trong khoảng thời gian này. Em nghỉ việc là bởi vì em lên 12 rồi, nghỉ hè xong là bắt đầu, em mắc học không có thời gian để vừa đi học vừa đi làm, em muốn học cho giỏi hơn là đi làm. Hơn nữa rạng sáng nay sau khi tan làm, em thấy công việc này không hợp với em, có thể chị sẽ cảm thấy em không biết suy nghĩ, quá là thanh cao, nhưng không lừa chị, em thật sự không thể nào thuyết phục được bản thân mình làm công việc này. Thật là rất rất rất rất rất không tiện. Em rất rất rất rất rất cảm ơn chị Hồng.

Chị Hồng chắc là đang chờ tin nhắn của Giang Phù, nên khi Giang Phù vừa mới gửi qua không tới vài giây, chị Hồng đã rep lại.

【 Chị Hồng 】: Thật không muốn nghĩ lại hả?

【 Giang Phù 】: Dạ không.

【 Chị Hồng 】: Được rồi, em muốn đi thì chị cũng không ngăn được em. Vậy thì bây giờ chị sẽ thanh toán tiền lương tối qua cho em, chắc em không đến quán nữa nên chị sẽ chụp ảnh phiếu lương cho em xem ha.

【 Giang Phù 】: Dạ được, em cảm ơn chị Hồng.

【 Chị Hồng 】: Hình ảnh. Jpg

【 Chị Hồng 】: [ chuyển khoản ] mời bạn xác nhận.

Những con số màu da cam màu của đồng tiền hiện lên khắp màn hình.

Cho dù Giang Phù có chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng bỗng nhiên chợt nhìn thấy nhiều tiền như vậy trong nháy mắt kinh ngạc không thôi. Tiền lương một đêm gần như bằng phí sinh hoạt gần ba tháng của cậu, phần lớn là từ tiền boa của khách, với 2% tiền hoa hồng.

Có tiền thiệt nè...

Giang Phù ở trong lòng yên lặng thầm nghĩ: Hèn chi lái con xe đắt như vậy.

Cùng lúc đó, Tạ Doanh người có tiền trong lòng của Giang Phù đang cùng với thư ký bàn bạc hạng mục công việc: "Cậu xử lý hết cho tôi chỗ này sau đó giúp tôi điều tra một cậu học sinh."

Trên notebook của thư ký viết "Mục sắp xếp quan trọng".

Tạ Doanh: "Cậu ấy tên là Giang Phù, thiệp giang hái phù dung, Giang Phù. Tra ra rồi thì thêm cậu ấy vào quỹ giúp đỡ học sinh có hoàn cảnh khó khăn của Tạ thị, làm xong thì báo cho tôi."

Thư ký: "Vâng, tôi sẽ nhanh chóng làm ngay."

<Đệt nó sắp cho em pé vào quỹ hội nghèo cmnr, tổ sư nó chứ ┐⁠(⁠´⁠д⁠'⁠)⁠┌

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com