ZingTruyen.Info

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 29

NguynTuytHoa

Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời chói chang, nhiệt độ ấm áp, chim hót ríu rít trên cành. Một tia nắng chiếu xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa.

Giang Phù giật giật cơ thể, mơ màng mở mắt ra.

Đập vào mắt là đường xương quai hàm góc cạnh cùng với trái yết hầu nam tính, dời tầm mắt xuống chút nữa sẽ thấy được cơ ngực săn chắc mạnh mẽ đang hé mở sau lớp áo ngủ rộng rãi, tay trái của Giang Phù đang đặt ở trên cơ ngực ấy, nương theo tay phải, đang ôm lấy eo của Tạ Doanh.

Giang Phù phút chốc tỉnh lại liền, bốc khói phừng phừng trên đỉnh đầu.

Còn chưa hết, sau đó Giang Phù còn phát hiện tư thế nằm của mình với Tạ Doanh thân mật cỡ nào.

Cậu gối lên cánh tay phải của Tạ Doanh ôm lấy eo hắn, Tạ Doanh cũng quấn lấy eo cậu như thế, trong chăn hai đôi chân chen chúc lấy nhau, không biết là ai đè ai. Quan trọng hơn đó là, áo ngủ của Giang Phù quá rộng, lúc ngủ hình như cậu lăn qua lăn lại nhiều, cho nên vạt áo ngủ bị xốc lên trên, tấm lưng trần lõa lồ gần như lộ hết ra ngoài, Tạ Doanh lại trực tiếp vòng tay ra phía sau lưng trần rồi ôm lấy, bàn tay ấm nóng muốn làm bỏng cả da của Giang Phù.

Đây cũng quá thân mật rồi.

Giang Phù suy nghĩ một chút, quyết định không rời giường. Cậu với Tạ Doanh hiếm khi thân mật với nhau như thế, cơ hội tốt như vậy lâu lâu mới có 1 lần, chờ đến khi sau này cậu với Tạ Doanh có xa nhau thì cũng vẫn còn kỉ niệm. Huống chi cứ để Tạ Doanh ôm lâu hơn một chút, chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Nhưng mà Giang Phù không hề biết đó là, Tạ Doanh đã sớm tỉnh rồi. Bảy ngày nghỉ dài hạn, đã vậy còn được ôm cục cưng thơm ngọt ở trong ngực, thằng ngu mới đi rời giường.

Tuy rằng tối qua nằm ngủ có hơi không ổn lắm, giường thì quá cứng, gối còn có mùi khó chịu, ngoài cửa sổ lâu lâu lại nghe thấy tiếng chó sủa, nhưng Giang Phù vừa trèo lên giường là ôm chặt lấy hắn, úp mặt vào hõm cổ của hắn ngủ say sưa. Tạ Doanh dù có tức tới cỡ nào cũng không giận nổi, ngược lại còn hưng phấn tới mức nằm hồi lâu mới ngủ được, vừa tờ mờ sáng chưa gì đã tỉnh rồi.

Hắn chớp chớp mắt lại nhắm lại, kiên nhẫn chờ Giang Phù tỉnh dậy, nhưng hắn không ngờ tới Giang Phù mới dậy có tí lại nằm xuống ngủ nữa.

Cho nên Tạ Doanh đành phải nằm thêm, thấy Giang Phù còn chưa muốn dậy, bó tay mà cười cười, thầm nghĩ Giang Phù đúng là một bé heo lười thích ngủ nướng. Cuối cùng lúc hắn vừa ngồi dậy xuống giường, Giang Phù đã mở mắt ra, nằm nghiêng ở trên giường nhìn hắn.

Tạ Doanh không có nhận ra sau lưng mình đang có một đôi mắt to lúng liếng đang săm soi mình, hắn quay lưng về phía Giang Phù thay quần áo, lúc quay người lấy điện thoại trên tủ đầu giường thì mới bắt quả tang được một em bé mê trai đang trộm nhìn lén mình.

"Em dậy lúc nào thế?" Tạ Doanh ngồi ở đầu giường, xoa xoa đầu tóc bù xù của Giang Phù khi ngủ, cười nói: "Dậy cũng không nói tiếng nào, chỉ biết nhìn lén tôi thôi."

Giang Phù đuối lý, kéo chăn che mặt mình còn hờn dỗi nói: "Tôi không có nhìn lén mà, tôi vừa mở mắt ra là thấy luôn á nha."

Nào có chuyện trùng hợp như thế, Tạ Doanh không tin, nói: "Bây giờ không chỉ nhìn lén mà còn biết nói dối nữa. Để khi nào rảnh tôi tới trường luật Kinh Thị hỏi thử xem, sao mà lên lớp còn dạy sinh viên nói dối đây này. Lúc trước bé Phù rất là ngoan, lên đại học một cái là bị xã hội nhúng chàm mất rồi."

"Tôi không có nói dối mà." Giang Phù yếu xìu nói.

"Tôi không tin đâu."

Tạ Doanh vén chăn lên, nhéo nhéo mũi Giang Phù, nói: "Em nhìn mũi của em đi, đã dài thành thế này rồi, mà còn nói em không nói dối hửm."

"Tôi không mà." Giang Phù nhỏ giọng phản bác.

"Tôi nói là có."

"..."

Giang Phù chột dạ láo liêng ánh mắt sang chỗ khác, cậu không nói nên lời.

Thì là vì đúng là cậu nhìn trộm người ta đó, ai bảo dáng người của Tạ Doanh đẹp tới nổi người ta phải chậc chậc lưỡi, thân hình mạnh mẽ, cơ bụng tám múi, mặc quần áo thì thấy gầy, cậu ước gì mình cũng có dáng người đẹp như thế nhỉ. Và cái kết chưa kịp cảm thán được 2, 3 câu là đã bị Tạ Doanh tóm gọn, thật là xấu hổ muốn chết.

Tạ Doanh thấy thế thì nhẹ gõ lên trán Giang Phù: "Muốn nhìn thì cứ nhìn, hiện tại em đã là bạn trai của tôi rồi, muốn nhìn chỗ nào cũng được." Bao gồm cả cái ấy ấy.

Nhưng Giang Phù không có hiểu ý sâu xa của Tạ Doanh, chỉ "Ò" một tiếng, sau đó xấu hổ cúi đầu xuống.

Tạ Doanh: "..."

Tạ Doanh: "Vậy em cứ nằm một lát đi, tôi đi rửa mặt đã."

Giang Phù: "Dạ."

Mới sáng sớm Chu Tuyết Tùng đã chầu chực trước cửa phòng của Tạ Doanh để bồi tội.

Anh ta và Tạ Doanh muốn chơi thì chơi muốn quậy thì quậy, nhưng không thể lấy Giang Phù ra để đùa giỡn, Tạ Doanh đã vạch sẵn kế hoạch nghỉ mát cực kỳ hoàn mỹ cho mình và Giang Phù, nhưng cuối cùng Chu Tuyết Tùng nó đã dụ Tạ Doanh tới đây, hơn nữa hồi hôm trước còn bán Tạ Doanh đi luôn.

Tình nghĩa anh em chắc tới đây là chấm dứt được rồi.

Tạ Doanh chỉ liếc mắt nhìn Chu Tuyết Tùng đang ngồi xổm ngay cửa, rồi nhấc chân đi về phía trước.

Chu Tuyết Tùng vội vàng đuổi theo, mặt dày nói: "Tối hôm qua ngủ ngon chứ hả? Tao nói cho mày nghe, hồi tối hôm qua tao ngủ cực kỳ là ngon, so với ở nhà còn ngon hơn, ở chỗ này he ta nói không khí thanh mát, gần gũi với thiên nhiên, làm người ta đặc biệt dễ chịu, mà còn—--"

Tạ Doanh chặn họng Chu Tuyết Tùng, hỏi: "Chu gia phá sản rồi à?"

"Ớ? Đâu có, nhà tao chưa phá sản mà." Chu Tuyết Tùng ngốc ngốc trả lời nói.

"Thì ra là chưa. Vậy sao trong nhà mày trang trí nhiều cây xanh như thế làm gì? Máy lọc không khí bị hư hả? Rồi chăn gối đệm giường nhập khẩu riêng từ Đức cũng không làm mày hài lòng hay gì?" Tạ Doanh liên tục hỏi ngược lại.

Chu Tuyết Tùng ngượng ngùng cười cười, xoa xoa tay nói: "Ai da, tao biết tao sai rồi mà, thì tại...ở chỗ này chả có ma nào tới hết á, người ở trong thôn khó lắm mới có chút hy vọng, nếu mà không còn ai tới, thì hụt hẫng không muốn làm tiếp nữa. Tao cũng hết cách rồi, nên chỉ đành dụ mày tới chống đỡ thể diện dùm cho tao."

"Vậy còn thằng đầu tư khác nó đang làm gì?"

"Hắn hả...hắn đã sớm không muốn quản nữa." Chu Tuyết Tùng có chút ủ rũ nói: "Hắn thấy chỗ này vắng hoe, không có ai tới, giờ mà dùng tiền khai phá cũng chả biết có khai phá được thứ gì hay không, nó còn khuyên tao bỏ đi. Nhưng mà chỗ này đẹp mà, nguyên liệu nấu ăn toàn là từ thiên nhiên, nếu sau này quảng bá bài bảng là có khi trở thành nơi hot trend trên mạng không chừng."

Tạ Doanh vặn mở vòi nước, lại hỏi: "Ba mày có nói gì không?"

Chu Tuyết Tùng ngồi chồm hỗm trên mặt đất vẽ vòng tròn: "Ba tao có nói gì đâu, người bỏ tiền ra đâu phải ổng, giờ lời lỗ có liên quan gì tới ổng đâu."

"Giờ còn thiếu bao nhiêu?"

Chu Tuyết Tùng mô tả số lượng cho Tạ Doanh thấy, sau đó mong đợi nhìn hắn.

Tạ Doanh bóp kem đánh răng, nói: "Để mấy ngày nay tao đi khảo sát thử, nếu mà được thì, mày về viết bảng kế hoạch tỉ mỉ đưa tới công ty tao đi."

Chu Tuyết Tùng hoan hô một tiếng, nói: "Mày yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm mày thất vọng, mấy ngày này tao sẽ dắt mày với Giang Phù đi chơi ở chỗ nào đó vui vui ở đây!"

"Thôi thôi cút." Tạ Doanh vừa đánh răng vừa hàm hồ nói: "Đừng có quấy rầy 2 tụi tao yêu đương."

Nói tới đây, Chu Tuyết Tùng khinh bỉ nói: "Được được được, không quấy rầy 2 tụi mày yêu nhau, ủa rồi tối hôm qua thế nào hả? Phòng của mày cách âm tốt nhất đấy, cách những phòng khác cũng xa nữa. Mấy món đồ chơi ở trong tủ đầu giường còn dùng oke không?"

Tạ Doanh cười lạnh phun ra một ngụm bọt kem đánh răng: "Hồi sáng này mày không có ngồi xổm dưới góc tường nghe lén à? Rồi mày thấy thế nào?"

"Chậc chậc, nhìn ngấy muốn chết, mày làm gì nói chuyện nhỏ dữ vậy, sợ người khác nghe được không bằng."

Tạ Doanh nói: "Thấy ngấy hả? Chờ sau này mày sẽ được nhìn thấy những thứ còn ngấy hơn tới đó mày đừng có mà gào mồm lên."

Chu Tuyết Tùng khinh thường nói: "Gào cái con cặk."

Chu Tuyết Tùng rất nhanh sẽ vì lời nói của mình mà phải trả giá đắc.

Xưa giờ anh ta không biết lúc Tạ Doanh yêu đương sẽ có bộ dạng gì, ánh mắt đó nụ cười đó, nhìn tởm muốn nổi da gà!

"Khu nghỉ dưỡng" này vẫn chưa khai phá hết, ngoại trừ phong cảnh đẹp ra, thì thật sự là ở chỗ này chả có cái gì đáng giá để chơi cả, phải để cho Tạ Doanh tự ra tay.

Bữa sáng là cháo hoa kèm dưa muối, Giang Phù thích ăn ngọt, nên ăn không quen. Tạ Doanh nhẹ nhàng nói với cậu: "Nếu không để tôi đi hỏi nhà người ta xem có ai có đường trắng không nhé? Hay là tôi bảo họ làm lại một phần khác cho em nhé?"

Giang Phù sợ mình làm phiền người khác, nghe vậy nhỏ giọng nói: "Không cần phiền thế đâu, tại tôi ăn không quen."

Nhưng Tạ Doanh làm sao có thể để cho bé cưng nhà mình không vui được chứ? Nếu Giang Phù không muốn làm phiền người khác, vậy thì làm phiền hắn đi! Tạ Doanh đứng dậy đi làm một phần bữa sáng mới cho Giang Phù, còn cái bát kia Giang Phù không ăn , Tạ Doanh không hề ghét bỏ húp hết vào trong bụng.

Mà Chu Tuyết Tùng còn ráng phụ họa thêm, nhất định phải luôn luôn làm nổi bật lên năng lực bạn trai của Tạ Doanh. Lúc Tạ Doanh đang bưng một bát khác lên cho Giang Phù còn khiêm tốn nói: "Tôi làm không được ngon lắm.", anh ta còn cố ý "phá đám" chen miệng nói: "Ai nha, tài nghệ của mày mà còn bảo không tốt á, ở nước ngoài sống lâu như thế, trù nghệ kỹ năng gì mà chả có, đâu có giống như tao, chỉ biết kêu người lên hầu."

Mẹ nó, thằng nào có tiền thì là bố, mình tự sỉ nhục mình thì tính là cục cưc gì!

Đòn kết liễu Chu Tuyết Tùng còn hơn thế nữa.

Tạ Doanh thỉnh thoảng còn chủ động tán tỉnh Giang Phù tôi tôi em em, ôm ôm ấp ấp thì thôi đi, Tạ Doanh cư nhiên còn ở ngay trước mặt anh ta hôn môi Giang Phù!

Tạ Doanh thì thấy chả có gì phải ngại ngùng hết, Chu Tuyết Tùng hãm hại hắn nhiều như vậy rồi, hắn phải trả thù lại mới được.

Hắn đang cùng Giang Phù mười ngón tay đan vào nhau đi tản bộ trong thôn, Chu Tuyết Tùng bám dai như keo chó theo sát 2 người phía sau, cho nên Giang Phù vẫn luôn không có buông tay ra, còn không dám nhìn vào mắt hắn mỗi khi nói chuyện.

Tạ Doanh kéo Giang Phù ngồi xuống cái ghế dài phía dưới gốc cây, tùy tiện nói gì đó.

Giang Phù không nhìn thấy Chu Tuyết Tùng, cả người thả lỏng một chút, nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời, tia nắng xuyên qua tán lá cây, chiếu lên mặt Giang Phù.

Một cơn gió không biết từ đâu đột ngột nổi lên, thổi làm lá cây kêu xào xạc, mặt Giang Phù cũng lay động theo.

Tạ Doanh tiến sát lại gần, giọng nói trầm thấp nhỏ nhẹ: "Em phối hợp với tôi một chút."

Giang Phù: "?"

Giọng nói của Giang Phù cũng nhỏ xuống: "Dạ."

Tạ Doanh cười cười, ngay lúc gió ngừng thổi liền nâng cằm Giang Phù lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Giang Phù, giống như một chiếc lá rơi nhè nhẹ xuống đầu Giang Phù.

Chẳng có trò mèo gì, chỉ là chạm khẽ vào môi, cũng đã làm Giang Phù choáng váng đầu óc, sau khi tách môi ra đầu Giang Phù đã vùi vào trong lồng ngực Tạ Doanh.

Tạ Doanh lấy xuống chiếc lá rơi trên tóc Giang Phù, khẽ cười nói: "Bé Phù sao em ngoan thế."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info