ZingTruyen.Info

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 22

NguynTuytHoa

Sắc dục là một cách giúp hâm nóng mối quan hệ tình yêu nhanh nhất.

Ngu Ngôn cảm thấy cậu ấy yêu Đinh Hạ không bao giờ hết, cậu ấy nguyện ý để Đinh Hạ địt mình, yêu như thế còn chưa đủ hay gì. Tuy là có thể dùng ham muốn tình dục để ám chỉ, nhưng Ngu Ngôn vẫn cảm thấy cậu ấy thật sự rất yêu Đinh Hạ. Một người đàn ông xa lạ có thể tự tiện cho đụ à, đương nhiên là không rồi!

Hiện tại Ngu Ngôn đang dựa vào lồng ngực Đinh Hạ, cực kỳ thỏa mãn, cậu ấy cuối cùng cũng đã tìm được một người yêu thương mình hết lòng.

Máy điều hòa đã hạ xuống đến 20 độ, gió lạnh thổi vù vù, hai người che kín mít, thân thể trần truồng ôm chặt nhau.

Ngu Ngôn ngẩng đầu hôn lên cằm Đinh Hạ một cái: "Bây giờ là mấy giờ, có phải nên rời giường rồi không?"

Da Ngu Ngôn vừa mịn vừa non, lông cũng ít, Đinh Hạ ôm không muốn rời. Nói thật, nếu như chỉ có hai người bọn họ đi du lịch, thì hắn ta tuyệt đối sẽ không xuống khỏi giường.

Đinh Hạ mò lấy điện thoại đặt trên đầu giường, nhìn giờ, vừa đúng 7h, cách thời gian bọn họ hẹn nhau còn hơn 2 tiếng. Chắc là...có thể làm thêm chút chuyện gì gì đó.

Đinh Hạ nghiêng người đè Ngu Ngôn xuống, hỏi: "Mới có 7h thôi, muốn không em?"

Hai học sinh cấp 3 hoang dâm, khi hai người nhìn nhau tia lửa điện xẹt xẹt xẹt qua lại trong mắt họ. Ngu Ngôn có hơi động tình, cậu ấy cảm giác được cái thứ lủng lẳng gồ lên một cục bự chảng đang hẩy hẩy chọt lên cái bụng nhỏ mềm mại của cậu ấy. Mông sưng thì có là gì, sướng là được.

Ngu Ngôn híp mắt nở nụ cười, sau đó ôm cổ Đinh Hạ hôn lên, như ngầm đồng ý.

Sau một hồi lăn lộn chán chê, Ngu Ngôn bị địt cho mềm chân.

Đinh Hạ đúng là một người có thể làm được việc lớn, học cái gì cũng nhanh, hôm qua hai người hai mặt nhìn nhau giống y như mấy con gà con, nên hôm nay Đinh Hạ đã cố gắng đền bù cho những thiếu sót của tối qua.

Mẹ nó, giờ Ngu Ngôn mới hiểu "vàng" và "bài bạc" có thể được đặt cạnh nhau, cái loại khoái cảm sung sướng chiếm lấy toàn bộ tâm trí của cậu ấy dễ như trở bàn tay, rất tuyệt vời, rất sảng khoái.

Hôm nay Giang Phù cứ cảm thấy bầu không khí giữa Ngu Ngôn với Đinh Hạ khan khác. Ngày hôm qua thì cãi lộn không ai chịu ai, mà hôm nay cứ như chảy nhựa dính sát vào nhau, vừa chạm mắt là cười, còn cười rất khó hiểu.

Hơn nữa không biết có phải Giang Phù bị ảo giác hay không, hôm nay nhìn Ngu Ngôn vừa lười biếng vừa quyến rũ, lúc mặc JK (đồng phục NB) đội tóc giả ngồi trên ghế không hề có cảm giác trong sáng của một học sinh.

Lúc thừa dịp Đinh Hạ đi ra ngoài mua trà sữa cho Ngu Ngôn, Giang Phù hỏi: "Cậu với Đinh Hạ không dỗi nhau nữa à?"

"Dỗi cái gì mà dỗi không biết nữa hà." Vành tai Ngu Ngôn hồng lên, nói: "Mình với hắn ta không có giận dỗi nhau đâu."

Khía cạnh đó thì chỉ có mình Ngu Ngôn dỗi, còn buổi tối thì không ngừng gọi "chồng ơi chồng ơi" cho Đinh Hạ đụ mình.

"Vậy là sao?"

"Thì...Thực ra, mình với hắn ta đang yêu nhau."

Giang Phù mở to hai mắt, "Cậu với hắn ta đang yêu nhau? Ủa chứ hôm trước không phải cậu nói cậu với hắn ta là tình nghĩa anh em tốt nhất à?"

Ngu Ngôn vừa ngọt ngào vừa phiền não nở nụ cười, nói: "Hôm trước hắn ta tỏ tình với mình, mình không có đồng ý, cái sau đó 2 đứa mình cá cược, nếu mà Đinh Hạ cao điểm hơn mình, thì mình làm bạn trai hắn ta."

Giang Phù: "..."

Giang Phù thật không thể tin nổi, cậu chỉ nhớ tới khúc Ngu Ngôn ngã ngựa rồi Đinh Hạ tìm tới cửa thôi, sao tự nhiên bây giờ lòi ra Đinh Hạ và Ngu Ngôn đang yêu nhau rồi.

Ngu Ngôn nín cũng sắp phát điên, cậu ấy thật sự rất muốn chia sẻ sách lược mưu trí của cậu ấy cho Giang Phù. Lúc trước cảm thấy nếu nói cho Giang Phù nghe thì xấu hổ chết mất, cho nên nín lại không nói, nhưng bây giờ bị Đinh Hạ chịch sướng quá, cậu ấy phải tìm cách để cho Đinh Hạ một cái danh phận mới được.

Vì thế Ngu Ngôn đã bùm bùm nói ra một đống lớn cho Giang Phù nghe, thí dụ như Đinh Hạ theo đuổi cậu ấy như thế nào, tỏ tình với cậu ấy ra sao, dùng mưu kế gì mà khiến cậu ấy đồng ý, rồi sao mà mình lại động lòng, rồi sao tự nhiên trở nên tin tưởng Đinh Hạ. Nó chung là tùm lum tè le, toàn là mấy chuyện tình yêu ngọt ngào.

Cuối cùng, Ngu Ngôn ho khan một tiếng, khá là ngượng ngùng nói: "Thực ra là, điều khiến mình cảm động nhất là tối hôm qua, mình nhận ra là mình rất là yêu Đinh Hạ, và cũng nhận ra là trái tim mình đã trao cho hắn ta."

Giang Phù có trực giác là nội dung đằng sau đó là thứ mà cậu không thích hợp để nghe, nhưng chuyện này rồi cũng sẽ phải biết, với tư cách là bạn thân của Ngu Ngôn, rất thích hợp để nghe, và phải hỏi cho ra nhẽ.

Giang Phù cứ tiếp tục hỏi: "Tối hôm qua Đinh Hạ đã làm gì?"

"Hả? Cái gì? Đinh Hạ, sau đó...cậu nói Đinh Hạ làm...cậu ?"

Giang Phù rất là khiếp sợ.

Không phải chứ, hai người bọn họ mới biết nhau có mấy ngày cơ mà! Cái này...sao mà?!

Ngu Ngôn ngượng ngùng gật gật đầu, nói: "Đúng rồi á, tối hôm qua bọn mình...làm tình."

Ai nha, cho dù là một em gái, nói ra chuyện này cũng xấu hổ lắm chứ bộ.

Giang Phù nghẹn, lúc Ngu Ngôn đang nói tới khúc hai người họ ngủ với nhau hàng đêm, cậu đã có linh cảm mơ hồ. Hai chàng trai trẻ, thích nhau, còn nằm chung một cái giường, dùng chân nghĩ cũng ra đã phát sinh chuyện gì. Học sinh trung học vừa mới ăn trái cấm, rất khó cưỡng lại sự cám dỗ của tình dục.

Sau khi nói rõ với Giang Phù mối quan hệ giữa cậu ấy và Đinh Hạ, Ngu Ngôn không giấu giấu diếm diếm nữa, quang minh chính đại tay trong tay với Đinh Hạ, một bên thì gọi "chồng ơi", vừa làm nũng vừa bán manh không có tiền đồ.

Đừng nói Đinh Hạ, ngay cả Giang Phù còn không chịu nổi lúc Ngu Ngôn làm nũng muốn chảy nhựa, cậu không ngờ tới khi Ngu Ngôn yêu lại dính người như thế, đâu có còn bộ dạng cao ngạo lạnh lùng như trước. Giang Phù cũng biết Ngu Ngôn bởi vì tình yêu mà trở thành như thế này, cậu ấy một lòng yêu thương Đinh Hạ, cái loại trầm mê trong ngọt ngào không hề giả dối.

Đặc biệt là ... Giang Phù thật không ngờ tới, đó là ngày cuối cùng mà hai bọn cậu đi du lịch cùng với nhau, cậu thức dậy có hơi sớm, muốn qua hỏi hai người kia đã rời giường chưa, rủ cùng xuống ăn điểm tâm, ai mà ngờ đâu cậu vừa đi qua đến phòng hai người bọn họ, đã nghe thấy Ngu Ngôn vừa như thống khổ vừa sung sướng rên lên một tiếng. Giang Phù đỏ cả mặt, tim đập nhanh vô cùng, nhanh chóng vọt về phòng mình.

Cậu không khỏi nghĩ, tình yêu và nhục dục có sức mạnh to lớn đến như thế sao, có thể khiến cho con người sống không bằng chết, làm cho con người trở nên không còn như xưa nữa.

Sau khi chuyến du lịch kết thúc, Ngu Ngôn với Đinh Hạ càng lúc càng dính nhau hơn, quả thực giống như bơi trong mật ngọt, mỗi ngày cứ dính vào nhau, không chút ngượng ngùng hay xấu hổ.

Vào kỳ nghỉ hè ba mẹ Ngu Ngôn vừa vặn xuất ngoại công tác, vì vậy Đinh Hạ chào hỏi ba mẹ hắn ta xong, sau đó qua nhà Ngu Ngôn ở chung với nhau cả nửa tháng.

Nửa tháng này ở chung, Ngu Ngôn bị Đinh Hạ đè ăn sạch sành sanh. Cậu ấy không phải là người ham muốn tình dục quá nhiều, nhưng bởi vì tình dục là một thứ gì đó quá sung sướng ăn 1 lần là thèm, mặc dù không đến nổi phải 2 lần một ngày, nếu Ngu Ngôn là nữ sinh, chắc đã sớm mang thai mất rồi. Nhưng tuổi còn trẻ tinh lực dồi dào mà, không làm ai mà chịu nổi chứ.

Một hôm buổi tối hai người nằm trên giường tán gẫu về chuyện lúc lên đại học.

Ngu Ngôn nằm úp sấp, đầu gối lên đùi Đinh Hạ, đột nhiên nói: "Chồng ơi, đại học chúng mình dọn ra ngoài ở đi anh."

"Hả?" Đinh Hạ vuốt vuốt đầu Ngu Ngôn, hỏi: "Cục cưng không muốn ở ký túc xá nữa à?"

Ngu Ngôn hơi nhổm người lên, cười ngượng ngùng, nói: "Tại vì buổi tối em muốn ngủ chung với chồng mò."

Đinh Hạ vừa nghĩ tới trong lòng cũng hơi rục rịch, hắn ta và Ngu Ngôn học chung trường đại học, nhưng mà không chung ngành, không thể gặp nhau mỗi ngày được, nhưng buổi tối ngày nào cũng được ngủ chung vậy thì thật tốt quá.

Vì vậy Đinh Hạ nói: "Được thôi, sau khi học quân sự xong thì chúng ta dọn ra ngoài."

Ngược lại là Giang Phù, sau khi đi du lịch về, đã tìm được một công việc gia sư, dạy kèm tiếng Anh, mỗi ngày dạy 8 tiếng, trong một tháng, học phí hơn 5 ngàn tệ (~17 chẹo).

Theo lẽ thì tiền mà Tạ Doanh mỗi tháng chu cấp cho cậu cộng với số tiền tiết kiệm trước đó, dù là học phí hay phí sinh hoạt thường ngày cũng hoàn toàn đủ để trang trải, nhưng Giang Phù muốn thuê một căn nhà trọ ở một mình gần trường học. Cậu là một người song tính, 4 năm sống ở ký túc xá đại học không có gì đảm bảo sẽ không bị người khác nhìn thấy, cậu không muốn nghĩ xấu về người khác, nhưng cậu không dám tin tưởng tuyệt đối.

Giá phòng trọ ở Kinh Thị rất mắc, cậu đành phải cố gắng tích góp tiền nhiều thêm.

Trước khi khai giảng, Giang Phù đã hẹn gặp với chủ nhà, xách theo hành lý bắt chuyến tàu cao tốc đến Kinh Thị.

Chủ nhà trọ của Giang Phù là chị gái sinh viên luật năm cuối đang học nghiên cứu sinh, bởi vì phải xuất ngoại nên mới cho thuê phòng, thấy Giang Phù là em trai nhỏ cũng là sinh viên trường mình nên chị ấy giảm nửa tiền thuê nhà.

Học tỷ cũng rất hào phóng, sau khi gặp Giang Phù không chỉ mời đi ăn, mà còn dắt cậu đi dạo tham quan trường 1 vòng, nói cho cậu biết món nào trong căn tin trường là ăn ngon nhất, rồi đường nào dẫn thẳng tới lớp học, trong thư viện nên chiếm chỗ nào ngồi là tốt nhất, nhiều không đếm xuể.

Cuối cùng lúc học tỷ rời đi còn vỗ vai Giang Phù: "Phòng này của chị giao cho em nha, em phải trông nom thật tốt đó."

Giang Phù gật gật đầu, cười nói: "Em hứa, nhất định không phụ lòng của học tỷ."

Sau khi học tỷ rời đi, Giang Phù lại vào sân trường luật của Kinh Thị đi dạo một chút.

Đại học là thiên đường của tình yêu, Giang Phù chậm rãi đi con đường lát gạch đá nhỏ, có khoảng 5 cặp đôi đã lướt qua cậu. Trông họ thật hạnh phúc, những ngón tay đan vào nhau, nhìn nhau bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu.

Tự nhiên Giang Phù thấy mình có hơi nhàm chán, nỗi cô đơn bủa vây trong lòng, cậu quay người trở về, đồng thời móc điện thoại ra.

Có rất nhiều số điện thoại của mọi người được lưu trong danh bạ, Giang Phù nhanh chóng kéo đến cuối và bấm một số quen thuộc.

"Đô —— đô —— đô —— "

"Vâng xin chào, tôi là thư ký của Tạ tổng, xin hỏi cậu tìm Tạ tổng có việc gì không? Tạ tổng vẫn đang họp, xin cậu hãy chờ một lát."

"Không, không cần đâu." Giang Phù dừng lại, đá đá cục đá bên chân, thấp giọng nói: "Không cần quấy rầy Tạ tổng, tôi chỉ là muốn gọi cho anh ấy thôi, nếu anh ấy bận thì thôi vậy."

"Dạ được, vậy chúc cậu một ngày tốt lành, tạm biệt."

Thư ký cúp điện thoại.

Giang Phù bước nhanh lên phía trước vài bước, không hiểu sao lại có hơi thống khổ.

Dù gì thì Tạ Doanh chưa từng treo máy của cậu.

Tạ Doanh mặt lạnh từ phòng họp đi ra, âu phục giày da, nhìn rất không tầm thường.

Thư ký đi phía sau hắn vài bước, báo cáo với hắn: "Vừa rồi có cậu Giang Phù tìm anh."

"Giang Phù?"

Tạ Doanh giơ tay, thư ký nhanh chóng đặt điện thoại vào tay hắn.

Tạ Doanh mở điện thoại, nhanh chóng gọi lại.

Giang Phù ngã lên giường, thất thần nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết. Trên lầu có người đang đàn piano, tiếng đàn du dương mơ hồ phát ra từ trần nhà, giai điệu canon đứt quãng.

Giang Phù chậm rãi nhắm chặt mắt lại, điện thoại đặt bên gối đột nhiên rung lên.

Tên Tạ Doanh lấp lóe trên màn hình.

Giang Phù ngồi dậy, ấn nghe.

"Trường luật Kinh Thị còn chưa khai giảng mà hửm?" Tạ Doanh nói: "Bây giờ tôi đi tìm cậu, dắt cậu đi ăn cơm, à đúng rồi, cậu đã ăn cơm chưa?"

"Dạ chưa, tôi chưa có ăn cơm nữa." Giang Phù ôm đầu gối, hỏi: "Vậy tôi đứng ở đâu chờ anh tới?"

Tạ Doanh suy nghĩ một chút, nói: "Ở cổng nam nhé, cậu đứng dưới tấm biển 'Đại học luật Kinh Thị' chờ tôi, tôi đến ngay."

"Dạ được, tôi chờ anh."

Giang Phù cúp điện thoại, đỏ cả mặt.

Cậu đúng là điên rồi, trái tim bắt đầu thổn thức, thổn thức lan tới trên người của Tạ Doanh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info