ZingTruyen.Info

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 2

NguynTuytHoa

"Thế nào, chỗ này được đấy chứ? Tôi nói này, cậu đừng khinh dù nơi này không phải là nơi bậc nhất kinh thành, thế nhưng phục vụ cũng hơi bị chu đáo đấy!"

Tạ Doanh ôn hòa cười cười, nói: "Quả thật không tệ."

Lưu tổng lập tức lộ ra vẻ mặt kiểu "Tư tưởng lớn gặp nhau", giơ ngón cái với Tạ Doanh, "Rất tinh mắt! Nào, chúng ta đi!"

Tiếng ly rượu vang lên "keng" một tiếng, Tạ Doanh nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

"Tốt!!!"

Vòng người xung quanh nhanh chóng vỗ tay.

Lưu tổng cười to, vỗ mạnh lên lưng Tạ Doanh: "Rất dứt khoát! Tôi thích!"

"Nào!" Lưu tổng vung tay lên, lớn giọng ở trước cửa hô ra ngoài: "Gọi các cô ấy vào nhanh!"

Nghe thấy thế lông mày Tạ Doanh giựt giựt, bình tĩnh như không có gì hơi dịch người qua một bên.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, một đám gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm bước vào, họ đứng thành một hàng, mỉm cười nhìn về phía các chủ tịch.

Đầu tiên Lưu tổng chỉ cô gái đứng ở giữa lại đây, sau đó liền vung tay lên, nói với Tạ Doanh: "Nào, tiểu Tạ cậu tới chọn một người đi!"

"Ừm, vậy thì--" Tạ Doanh giơ tay lên, hướng về phía bên phải, chỉ vào một cô gái mặc váy trắng, "Vậy thì cô ấy đi."

Lời Tạ Doanh vừa dứt, cô gái mặc váy trắng khéo léo đi tới ngồi xuống bên người hắn, mà các cô gái còn lại thì nhanh chóng tản ra, ngồi xung quanh những vị khách khác.

Ánh sáng trong hộp đêm được làm mờ đi, cố tình tạo ra một bầu không khí ám muội.

Giang Phù rũ mắt bưng ly rượu trên bàn lên, nhẹ giọng hỏi: "Để em rót cho anh nha?"

Tạ Doanh "Ừ" một tiếng, sau đó hỏi: "Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"

Nước rượu vàng óng được rót ra từ miệng chai, dần dần đong đầy cả ly, tay Giang Phù rất vững, nói dối không chớp mắt, ngượng ngùng cười đáp: "Em mới đôi mươi thôi."

Nhưng té ra Giang Phù chỉ mới 17, chờ tới đầu tháng 9 mới thành niên.

Tạ Doanh không tin lắm, hắn nhận lấy ly rượu của hắn từ tay Giang Phù, nói: "Sao nhìn em giống như chưa thành niên, mới đầu nhìn tôi còn tưởng em còn là học sinh cấp 3."

"Nhiều người cũng nói như vậy ạ." Giang Phù nở nụ cười. khi khóe môi cậu cười lên lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, nhìn tuổi tác là biết còn nhỏ, lớp trang điểm đậm cũng không ngăn được nét trẻ trung trên khuôn mặt.

Tạ Doanh nghĩ cũng đúng nhỉ, cô gái này vừa mới qua 20, lớn lên có hơi non chút cũng bình thường.

Đột nhiên xung quanh vang lên một trận ý bảo 'uống đi', Tạ Doanh nhìn sang bên cạnh, Lưu tổng đang ôm eo một cô gái, vừa nhấm nháp rượu vừa được đút trái cây, mỉm cười nhìn người xung quanh chơi trò oẳn tù tì phạt rượu. Mà tiếng hô vừa nãy phát ra từ bên trong vòng người này, người thua sẽ bị phạt 3 ly rượu, lúc này đang được một cô gái bồi uống rượu.

Lưu tổng thấy Tạ Doanh nhìn sang, cười híp mắt hỏi: "Tiểu Tạ có muốn chơi cùng không?"

"Không cần." Tạ Doanh khoát tay áo một cái, nói: "Tôi thích nghe người ta hát hơn."

Lưu tổng lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, "Vậy thì không quấy rầy nhã hứng của tiểu Tạ."

"Anh muốn ăn trái cây không?"

Giang Phù không quan tâm hai người bọn họ nói gì, vẫn làm hết chức trách của mình dùng nĩa xiên một miếng dưa hấu trong dĩa, mắt sáng lấp lánh nhìn Tạ Doanh.

Tạ Doanh nhận lấy cái nĩa xiên dưa hấu trong tay Giang Phù, hỏi: "Em biết hát không?"

Giang Phù gật gật đầu, "Anh muốn nghe bài gì?"

Tạ Doanh cầm cái mic với iPad ở trên bàn đưa cho Giang Phù: "Bài nào cũng được."

Hả...?

Trong lòng Giang Phù sửng sờ, được cho hát bài nào cũng được luôn? Cơ mà bình thường cậu chỉ hay nghe mấy bài hát được học trong lớp với Quốc ca thôi, mấy bài này chắc... lôi ra hát chắc không ổn lắm ha?

Giang Phù dứt khoát nhấp vào playlist top các bài hát hót, chọn 10 bài đầu tiên, sau đó chờ nhạc dạo đầu vang lên.

Cái khác thì chưa nói đến, nhưng Giang Phù khá là tự tin vào giọng hát của mình. Cậu nhìn sơ sơ mấy bài này, tuy không có nghe nhiều, nhưng cũng đã từng nghe qua, nên cũng biết khi nào bắt đầu dô nhịp.

"didadididadididididididida~ "

Khúc dạo đầu đầy sống động bất thình lình vang lên, đèn laze xoay tròn và phát ra ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc, âm thanh trong hộp đêm có hiệu ứng cách âm rất xuất sắc, thậm chí cả cái ghế sofa bằng da cũng rung theo.

Giang Phù hắng giọng một cái, hít sâu một hơi, hát: "Thế giới bao la chính là tình yêu của em~ Những bông hoa đang nở dưới chân đồi xanh nhấp nhô~"

Ôi chúa tôi!

Tạ Doanh tính để Giang Phù chọn hát đại một bài để ứng phó với Lưu tổng, ai mà ngờ đâu cô gái hay ngại ngùng đáng yêu nhưng trong lòng lại hoang dã như thế, giống như từng nhịp trống tùng tùng tùng liên tục gõ lên đầu hắn!

"Nhịp điệu nào nhẹ nhàng lắc lư! Tiếng ca nào nhẹ nhàng vui tươi!"

"Hát trong lúc đang đi là cách thoải mái nhất~ Nếu hát thì chúng ta phải hát một cách vui vẻ nhất! Anh là đám mây đẹp nhất trên bầu trời của em~ Hãy để em giữ lấy anh mãi mãi trong trái tim em~"

"Giữ lấy, hãy giữ lấy!"

Mấy người đang oẳn tù tì đột nhiên rống lên, bè vào giọng nam một cách hoàn mỹ.

"Hát lên tiếng ca dân tộc mãi vững bền~ hãy để tình yêu quét sạch mọi bụi trần!"

Tạ Doanh nghe mà nhứt hết cả đầu, cố tình Giang Phù còn hát rất nghiêm túc, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình, như đang chờ mình tới khen.

Tạ Doanh thầm cười khổ, trong miệng nói: "Hát rất không tồi."

Giang Phù nghe thấy mình được khen ngượng ngùng cười, đáp lại: "Anh thích là được."

Tạ Doanh vẻ mặt thâm thúy không rõ, nghĩ thầm: Chỉ cần em đừng hát mấy bài sôi động là được.

Đoạn dạo đầu của bài hát tiếp theo không quá sôi động, ban đầu là tiếng sáo bíp bi bíp bi, nghe như loại nhạc hay nhảy ở quảng trường, Tạ Doanh cứ ngỡ mình có thể chịu đựng được, ai dè hắn chỉ mới nghe chưa tới 20s, bài hát đã bị cắt ngang.

Giang Phù lúng túng nhỏ giọng giải thích với Tạ Doanh: "Em không biết hát giọng miền nam."

Tạ Doanh nghẹn.

Oke, quả thực là hết cách.

Có lẽ là Giang Phù nghe được tiếng lòng của Tạ Doanh, mấy bài hát sau đó toàn là thể loại tình ca nhẹ nhàng. Rốt cục Tạ Doanh mới hơi hơi thả lỏng dây thần kinh căng thẳng của mình.

Tạ Doanh dựa vào trên ghế sa lon, cà vạt siêu siêu vẹo vẹo vắt trên cổ. Ánh đèn bị cắt thành các đường sáng bạc, những đốm sáng lớn nhỏ quét qua khuôn mặt của Giang Phù.

Người ta thường nói ba phần xinh đẹp khi người ấy đứng dưới ánh đèn, câu này thực sự không nói xạo. Giang Phù có một đôi mắt hạnh nhân trong veo, lung linh dưới ánh đèn; nhìn từ bả vai mềm mại lia xuống xương quai xanh gầy gò hai bên, tạo thành một đoạn nhỏ hõm xuống vai, bóng tối len lỏi đến những nơi bí ẩn. Dù Tạ Doanh đã từng gặp qua không ít người đẹp, nhưng lúc này không thể không thừa nhận khí chất quá sạch sẽ trong trẻo của Giang Phù hắn rất hiếm thấy.

Đây thật là một kết luận kì quái.

Một cô gái chỉ mới 20 tuổi, làm việc ở nơi như thế này mà không dính một chút bụi trần, dù cho lớp trang điểm của cô ấy quá đậm và rực rỡ, mặc chiếc váy mà Tạ Doanh nhìn là biết chỉ là một thứ quá mức rẻ tiền, nhưng vẫn không có cách nào có thể che đi dáng vẻ sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Cái này thì Tạ Doanh liếc mắt nhìn một cái là biết nguyên do của cô nàng.

Tiếng hát du dương mang theo nhịp điệu chậm rãi nhỏ dần.

Giang Phù không dám buông lỏng, nắm chặc micro, bộ dạng sẵn sàng chiến đấu.

Cậu không có ý gì, chỉ là cái vị khách chọn mình sao kỳ cục quá trời. Không uống rượu thì thôi đi, đã vậy còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình chằm chằm là sao vậy. Giang Phù nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt này không giống như vừa mắt bộ dáng của mình, chắc là do mình hát chưa hết mình thì phải.

"Nào nào nào, em hát lâu như vậy rồi, xuống nghĩ ngơi một lát đi."

Giang Phù quay đầu nhìn lại, người đang nói chính là một ông già hói đầu, tràn đây hưng phấn cầm PAD chọn bài. Giang Phù cầu còn không được, cậu hát lâu lắm rồi cũng muốn nghỉ chút, tại vì bị thằng cha khách kia cứ nhìn mình chằm chằm nên cứ đứng hát miếc không bỏ xuống được.

Tạ Doanh cũng không có ý kiến gì, chỉ nói với Giang Phù: "Vậy em nghỉ chút đi."

Giang Phù đáp một tiếng "Được", sau đó hỏi: "Anh-- "

"Nào! Tôi sẽ hát tặng cho mọi người bài 《Yêu là thắng》! Hôm nay tôi xin chúc mừng kỳ làm ăn lần này suôn sẻ thuận lợi, tất cả mọi người sẽ -- giàu to!"

"Được!!!"

Một trận tiếng hô khen chặn mất câu dò hỏi của Giang Phù, Tạ Doanh chỉ nhìn thấy đôi môi Giang Phù mấp máy, hắn không kìm được cúi người tới gần: "Hả? Em vừa mới nói gì?"

Giang Phù theo phản xạ nghiêng người ra xa vài cm, mới hơi đỏ mặt nói: "Muốn hỏi anh là có cần em đi lấy chút trái cây không, em thấy anh không ăn được nhiều."

"Không cần." Tạ Doanh nói: "Thực ra tôi-- "

"3 phần là định mệnh~ 7 phần phải dốc sức làm~ Có làm~~~Thì mới~~~Chiến thắng--!

"Kết hợp cùng tình yêu!!! Thì sẽ chiến thắng!!!"

Tạ Doanh: "..."

Tạ Doanh: "Vừa nãy tôi muốn nói là, tôi-- "

"Hay! Hát rất hay!!!"

Tạ Doanh: "..."

Lời này cuối cùng cũng chưa nói được, bởi vì ông nọi đầu hói vừa ca xong, Lưu tổng liền nói: "Nào, em gái mới vừa hát đâu, lên cùng anh hát một bài nào."

Mặc dù Giang Phù là do Tạ Doanh chọn, nhưng nếu những vị khách khác gọi thì cậu cũng phải nghe. Vì vậy Giang Phù cầm PAD lên, hỏi: "Vậy anh muốn hát bài gì ạ?"

Lưu tổng xua tay lên: "Hát bài《Cảng quân đêm》!"

"...Dạ."

(Cảng quân đêm) tên bài hát chậm rãi hiện lên màn hình.

Lưu tổng thấy ngồi hát không thoải mái, thẳng thắn đứng lên, kéo theo chiếc quần tây có hơi chật, ho khan vài tiếng, đưa mic lên bên mép miệng, hít sâu, rống: Quân~ cảng đêm á à~ lặng lẽ é eee~~sóng~biển~lắc lư chiến hạm~~"

Tiếng rống phập phùng chập trùng đè lên âm thanh nổi làm vang vọng gấp trăm lần trong phòng. Giang Phù nín cười không dám chê Lưu tổng hát lệch hết cả nhịp, cũng không dám để Lưu tổng bẽ mặt, cố ý hát bè lạc nhịp theo, làm ra vẻ Lưu tổng hát cũng không be bét thế đâu.

Thế nhưng Lưu tổng lại rất thành thật, hoàn toàn không quan tâm lời khen ngợi của những người khác đã vắt hết não để nghĩ, cau mày nói: "Lần này tôi hát không được tốt lắm, hát lại một lần nữa đi."

Lưu tổng nhìn về phía Giang Phù, nói: "Em bè cũng được lắm, chút nữa mà tôi bị lệch nhịp thì em kéo tôi về."

Giang Phù không dám nhiều lời, gật gật đầu.

Khúc nhạc dạo lại vang lên, Lưu tổng lại một lần nữa lạc nhịp.

Giang Phù ở trong lòng thở dài, sau đó cùng song ca với Lưu tổng, cố gắng để âm thanh của mình đè lên những tiếng rung luyến láy của Lưu tổng, để cho tiếng ca của Lưu tổng không đến mức quá kỳ dị.

Nhưng ông Lưu vẫn không hài lòng, nói với Giang Phù: "Em hát nhỏ lại tí đi, em hát to quá đè cả tiếng của anh rồi."

Khúc nhạc dạo đầu lại lần thứ ba vang lên, Lưu tổng lạc trôi lần ba.

Lần này Giang Phù rất thông minh đã học được cách, kiểm soát nhịp điệu làm cho âm điệu mình hơi thô một chút nhưng nếu nghe kỹ thì vẫn không khác mấy.

Lưu tổng cực kỳ thỏa mãn, liên tục khen: "Không tệ không tệ , tí anh bảo quản lý của các em tăng lương cho em!"

"Ôi, xin cảm-- "

"Rồi em song ca với anh tiếp bài 《Rất ngọt》nào!"

------

<Má đi hộp đêm hát karaoke hết 50 bài lun, quãi thiệt chớ :>>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info