ZingTruyen.Info

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 18

NguynTuytHoa

Gala Lễ hội mùa xuân là là chương trình không thể bỏ lỡ vào đêm giao thừa của nhà họ Tạ.

Cha Tạ rất khoái xem chương trình Gala tết, năm ngoái còn mặt đầy hớn hởn muốn trực tiếp chở vợ con tới đêm Gala để xem, nhưng lại bị Tạ phu nhân và Tạ Doanh lấy mọi lý do để từ chối sau đó mới bỏ ý định ấy đi.

Đúng tám giờ, Gala Lễ hội mùa xuân bắt đầu

Tạ gia đã cho người giúp việc về nhà ăn tết, nên Tạ gia chỉ còn có 3 người.

Tạ Tiêu, cũng chính là cha Tạ, ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon sai khiến Tạ Doanh nói: "Đi, xuống hầm rượu lấy rượu lên cho cha."

Tạ Doanh nghe vậy thì lười biếng cầm lấy điện thoại, đứng dậy đi tới hầm rượu, lúc gần đến chỗ rẽ thì quay đầu lại hỏi: "Chai nào cũng được ạ?"

"Tùy con." Tạ Tiêu khoát tay một cái, nói: "Đi thì sẵn lấy cái ly luôn."

Tạ Doanh biến mất ở chỗ rẽ.

Mẹ Tạ là Diệp Như giơ ngón tay cái với Tạ Tiêu, ra hiệu Tạ Tiêu làm rất khá.

Tạ Tiêu hỏi: "Bà kêu tôi cố ý lùa Tạ Doanh đi làm gì? Có chuyện gì mà không được nói trước mặt nó?"

Diệp Như tát mạnh xuống cánh tay Tạ Tiêu, bất mãn nói: "Ông nói lớn như thế làm gì! Lỡ Tạ Doanh nghe được thì làm sao bây giờ!"

"Không phải, nhưng mà bà muốn nói chuyện gì với tôi mới được?" Tạ Tiêu đầu óc mơ hồ, bị mẹ Tạ làm mặt dữ nên không dám cáu giận, đành phải nhỏ giọng làu bàu nói: "Chắc bà ấy tới giai đoạn mãn kinh đây mà, chứ sao lại không dám để cho Tạ Doanh nghe."

"Ông lầm bầm cái gì đó! Đừng có tưởng tôi điếc!"

Diệp Như tức giận muốn sáp tới tát cho Tạ Tiêu ăn thêm một cái tát, nhưng công chuyện quan trọng hơn, bà thấp giọng nói: "Thằng con trai Tạ Doanh của ông  hình như đang yêu đương đó!"

Tạ Tiêu: "?"

Tạ Tiêu: "Rồi sao nữa?"

Tạ Tiêu khó hiểu nhìn Diệp Như: "Ủa rồi có gì đâu mà cố ý lùa nó đi? Chút nó về thì hỏi nó không được à."

"Ông tưởng Tạ Doanh còn là con nít à! Nó không muốn nói thì ông hỏi được chắc?!"

"Yêu đương mà còn giấu giấu diếm diếm, nó tưởng nó đang yêu đương với công chúa của hoàng thất hay gì? Để tôi nói, hay còn không thì bà trực tiếp hỏi nó đi, nó nói không thì là không, còn có thì là có, ngược lại tới lúc mà nó muốn cưới con nhà người ta thì nó phải dẫn con người ta về ra mắt mình. Bà gấp làm gì không biết."

Tạ Tiêu thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Diệp Như, cái thái độ thờ ơ này làm cho Diệp Như cực kỳ bất mãn.

Diệp Như nói: "Chuyện đại sự cả đời của con ông mà ông không quan tâm hả? Ông cũng không phải không biết, tám trăm năm Tạ Doanh lặng thinh không hề có một tin gì, bây giờ khó lắm mới có chút tin gì đó, tôi quan tâm một chút thì sao chứ? Còn nữa đối tượng của thằng con ông không phải ở nơi này của chúng ta đâu, chắc là quen nhau ở Vân Thành rồi, lỡ như người ta vì tiền của Tạ Doanh mà đến thì sao giờ? Tôi kiểm tra phòng hờ dùm cho Tạ Doanh không được à? Nếu Tạ Doanh muốn kết hôn với cô ấy thì càng tốt chứ sao, dắt nó về gặp mặt chúng ta sớm chút, là ông có thể ôm cháu rồi."

"Sao bà biết tụi nó quen nhau ở Vân Thành?" Tạ Tiêu hỏi.

"Ông bị ngốc hả!" Diệp Như vuốt mái tóc dài của bà nói: "Nếu mà quen ở đây của mình thì tôi không nắm được tin tức chắc? Chắc chắn là quen ở Vân Thành!"

Tạ Tiêu lại hỏi: "Tạ Doanh nó yêu đương sao mà bà thấy được? Tôi thấy nó y như thường đâu có khác gì đâu."

Diệp Như sắp bị tức chết vì mười tám câu hỏi của Tạ Tiêu.

Làm cha rồi mà mấy chuyện này không để ý thấy?

Diệp Như cả giận: "Sao mà tôi thấy được á? Tôi dùng chính đôi mắt này nhìn ra đây này! Tạ Doanh bình thường hay chơi điện thoại à? Tạ Doanh bình thường hay ngồi cười hì hì cả ngày à? Tạ Doanh thường ở trong phòng cả ngày á? Tuyệt đối là không! Cho nên Tạ Doanh chắc chắn là đang yêu đương!"

"Ơ?" Tạ Tiêu mờ mịt nói: "Chứ không phải là do Tạ Doanh nó bận à? Tôi thấy nó hay cầm điện thoại là tại nó bận công việc mà, năm nay công ty nó đang trên đà rất tốt, còn nắm giữ được dự án lớn ở Vân Thành, nếu tôi mà như thế nhá thì tôi cũng cười hì hì suốt cả ngày."

"Thôi quên đi." Diệp Như tức điên, lười nói với Tạ Tiêu, bà xua tay: "Chờ chút Tạ Doanh nó quay lại tự ông nhìn mà xem, cười cho chết ông đi, lúc trước mẹ Lưu nhìn thấy Tạ Doanh đang nói chuyện với người ta, cười rất chi là vui vẻ, y chang cái nết của ông khi đó đấy."

Thật á? Tôi không tin.

Diệp Như nói giống như đang gặp chuyện gì lớn lắm, nhưng Tạ Tiêu vẫn không tin. Ông thấy Diệp Như có hơi cuống lên, trong lòng thì nghĩ Tạ Doanh đang yêu đương, nên mới thổi có tí gió là tưởng thiệt liền.

Đàn ông mà, giống như rượu thôi, càng uống càng say. Theo ông thấy thì, Tạ Doanh 30 tuổi rồi hãy cưới là tốt nhất, đàn ông vừa thận trọng biết săn sóc, có cô gái nào mà chẳng thích.

Cho nên Tạ Tiêu không hiểu nổi lo lắng của Diệp Như, Diệp Như và Tạ Tiêu ở hai đầu khác nhau.

Tạ Doanh tất nhiên là một người rất ưu tú, Tạ Doanh đạt đến trình độ xuất sắc như thế này, nên rất khó chọn đối tượng. Cô gái mà có thể môn đăng hộ đối với Tạ Doanh không nhiều, hơn nữa không người nào muốn chờ đợi. Cô gái nào có tướng mạo và gia thế tốt đều đã sớm gả đi hết, đâu có còn mà tới phiên Tạ Doanh. Diệp Như rất nóng ruột, Tạ Doanh mà không có tin gì, bà rất sợ con trai mình sẽ phải cô đơn cả đời. Bà đã trải qua tình yêu và một hôn nhân hạnh phúc, bà hy vọng đứa con mà mình yêu thương cũng được như bà.

Nhưng vạn sự phải tùy thuộc vào sự yêu thích của Tạ Doanh, Tạ Doanh không thích bà cũng sẽ không ép. Huống chi Diệp Như tin vào con mắt của Tạ Doanh, dù gia cảnh hay tính tình của cô ấy như thế nào, cũng không thành vấn đề.

Lời của Diệp Như nói cuối cùng cũng đã đọng lại trong lòng của Tạ Tiêu.

Sau khi Tạ Doanh quay lại Tạ Tiêu cố ý quan sát một phen, chủ yếu là quan sát vẻ mặt của Tạ Doanh và tần suất Tạ Doanh ngó điện thoại, gala chào mừng năm mới cũng không thèm xem.

Cứ thế mà quan sát, Tạ Tiêu thật sự có để ý thấy.

Vẻ mặt của Tạ Doanh nhìn sơ thì thấy khá bình thường, nhưng ở khóe mắt đuôi chân mày lâu lâu lại gợi lên một đường cong tinh tế rất kỳ lạ, có lúc muốn cười cười mà phải ráng nhịn xuống. Mà một khi Tạ Doanh mở điện thoại ra, là khóe môi điên cuồng muốn cong lên, nếu không phải còn có người ngồi ở đây, thì chắc Tạ Doanh nó muốn bật cười há há há, dáng vẻ vui sướng từ tận trong lòng rất rõ ràng.

Tần suất Tạ Doanh ngó điện thoại cũng rất đều đặn, Tạ Doanh cứ cách vài giây là đi nhìn điện thoại một lát, giống như nó đang nhắn tin với người nào đó rất quan trọng, cho nên phải luôn luôn kiểm tra điện thoại.

Lần này Tạ Tiêu có hơi tin tin.

Cái mùi chua chát của tình yêu sao giống như cái hồi mà mình với Diệp Như yêu nhau thế?

Người có thế làm cho Tạ Doanh luôn cười tất nhiên là Giang Phù.

Giang Phù đang tán gẫu với Tạ Doanh, nhưng cuộc trò chuyện không sôi nổi lắm.

Vì Giang Phù đang có việc phải làm, cậu phải ghi lại nội dung của chương trình Gala chào mừng năm mới, đây là bài tập mà giáo viên ngữ văn giao, nói rằng nó có thể ra trong đề ngữ văn của đại học. Nên là Giang Phù bày ra 2 tờ A4 trước mặt, vừa xem vừa ghi lại, vội viết bài đâu có thời gian đâu mà đi rep tin nhắn của Tạ Doanh.

Tạ Doanh bùm bùm đánh một đống tin, Giang Phù chỉ rep "Dạ", "Đúng vậy", "Ha ha", "Vậy thì tốt quá" với thêm mấy cái icon không rõ lắm.

Ông bà ngoại của Giang Phù không thức khuya nổi, nên mười giờ là về phòng đi ngủ, trước khi về phòng còn dặn Giang Phù: "Đừng có thức khuya quá, mai có chiếu lại rồi xem."

"Dạ." Giang Phù gật gật đầu, nói: "Chút nữa cháu đi ngủ ngay."

Giang Phù cũng buồn ngủ, mấy ngày này cậu toàn đi ngủ sớm, giờ đôi mắt cứ chớp chớp, một giây sau là muốn nhắm lại luôn.

Cậu ráng thêm một hồi, đúng lúc Tạ Doanh nhắn tin tới.

【 Tạ Doanh 】: Buồn ngủ hửm?

【 Giang Phù 】: Dạ, có chút xíu.

【 Tạ Doanh 】: Vậy thì đi ngủ đi.

【 Giang Phù 】: Dạ.

Giang Phù tắt ti vi, vào phòng.

Lúc này điện thoại trong túi lại rung một cái.

Giang Phù đóng cửa phòng, mở wechat ra, là Tạ Doanh gửi tin nhắn thoại đến.

Tuyết rơi lặng lẽ, chỉ có một tia sáng le lói từ màn hình điện thoại di động trong căn phòng tối.

Giang Phù dựa lưng vào cửa, ấn mở tin nhắn thoại.

"Định tới 12h mới nói với cậu, nhưng cậu buồn ngủ rồi nên đành nói với cậu sớm hơn một chút vậy." Tạ Doanh trầm thấp cười từ trong điện thoại phát ra: "Chúc Giang Phù năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, sự nghiệp thành công, chiến thắng lớn trong kỳ thi đại học."

"Đây là lời chúc phúc đầu tiên tôi gửi đến, hãy nhận nó nhé."

Vẻ mặt Tạ Tiêu cổ quái nhìn Tạ Doanh tự nhiên đứng dậy đi ra ngoài, Diệp Như thì lại kích động đập đập cánh tay Tạ Tiêu.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt của đối phương.

Đúng thật là đang yêu đương.

_____

<thèm đọc típ quớ, mà hoy để mai đọc 🙁>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info