ZingTruyen.Asia

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 16

NguynTuytHoa

Mô phỏng giống như kỳ thi cuối kỳ của lớp 12, nhưng thi xong cũng không được nghỉ ngơi, còn phải học bổ túc thêm 10 ngày. Lớp 10 với 11 thi xong vui mừng hớn hở vì được nghỉ, chỉ có lớp 12 là phải vật lộn trong trường học.

Nữ sinh ngồi bàn trước tức giận chọc chọc cục tẩy: "Bổ túc bổ túc bổ túc hoài! Ngày nào cũng học bổ túc không biết mệt hả trời!"

Nhưng lời này thì nói ra cho đỡ tức, chứ không thay đổi được gì. Lớp 12 nào mà không bổ túc, trường chuyên nằm sát bên cạnh bộ giáo dục, học bổ túc so với trường trung học số 1 còn tàn nhẫn hơn, trung học số 1 tốt xấu gì cũng cho bọn họ 2 tuần lễ để nghỉ.

Giang Phù không tức giận giống như nữ sinh bàn trước, nhưng trong lòng có hơi sầu.

Sắp tới tết rồi, Tạ Doanh sẽ phải khởi hành trở về Kinh Thị, nói là mùng 8 mới trở lại Vân Thành. Giang Phù không tiện nói gì, nhưng trong lòng cậu mong Tạ Doanh có thể ở lại đây thêm mấy ngày, mỗi đêm chỉ còn 1 mình mình ở phòng làm việc ôn tập, không quen nổi.

Sắc mặt Giang Phù vẫn như thường, còn chuẩn bị đặc sản Vân Thành đưa cho Tạ Doanh, nói đây là quà cảm ơn Tạ Doanh vì nửa năm qua đã chăm sóc mình.

Tạ Doanh trêu Giang Phù, nói rằng cái này giống như lông cừu được lấy trên thân con cừu mà ra, nhưng cuối cùng cũng mang theo đặc sản mà Giang Phù đã chuẩn bị cho trở về.

Giang Phù quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Tuyết đã ngừng rơi, những đám mây xám đang áp tới rất gần, dự là sẽ còn có thêm 1 trận tuyết lớn nữa.

Không biết Kinh Thị có tuyết chưa?

"Năm nay thật là kỳ lạ, thường bây giờ là có tuyết rồi, sao năm nay tuyết còn chưa rơi nữa!"

Tạ phu nhân cười vỗ vỗ tay cháu gái họ: "Con mong tuyết làm gì, không sợ lạnh à?"

cháu gái họ thân mật tựa vào vai Tạ phu nhân, làm nũng nói: "Bởi vì con mới mua quần áo mới, mặc trong mùa tuyết rất là đẹp."

"Này nha, vừa mới lên đại học đã bắt đầu biết chưng diện rồi đấy!"

Các cô trong phòng đều nở nụ cười.
Cháu gái họ cũng không xấu hổ, rất tự nhiên mà nói: "Đúng vậy, hồi cấp 3 con không có thời gian để điệu đà, lên đại học rồi có thời gian con nhất định sẽ chưng diện cho bản thân mình, con còn trẻ mà, còn xinh nữa, cũng bình thường thôi."

"Vâng vâng vâng, cô nương nhà ta là xinh nhất, lên đại học có vừa ý cậu nam sinh nào chưa?" Tạ phu nhân cười hỏi.

"Không có mà." Cháu gái họ Tạ vừa lột hạt dưa vừa nói: "Con không có vừa ý ai hết."

Tạ phu nhân vỗ vỗ tay em gái họ nói: "Nếu thấy hợp thì thử xem, không tìm được cũng không cần gấp, nhưng cũng đừng có như anh họ của con, hơn hai mươi rồi mà chả có tin gì."

"Tạ Doanh nhà chị còn không giỏi sao?" Chu phu nhân gắp một miếng điểm tâm: "Chị xem thằng Tuyết Tùng nhà tôi đi, ở bên ngoài mới chơi với Tạ Doanh một chuyến là đã muốn tự mở công ty riêng, rồi cuối cùng phá cho hư hết, vẫn phải để Tạ Doanh nhà chị giúp một tay. Tôi nói chứ, điều kiện của Tạ Doanh như thế kia, không có gì phải sầu cả."

Tạ phu nhân thở dài, nói: "Không phải tôi muốn giục nó, hay là muốn ôm cháu trai hay gì, chỉ là tôi nghĩ tốt xấu gì nó cũng nên tìm một đứa bạn gái, sau khi đi làm về còn có người ở nhà chăm sóc nó. Nó ra nước ngoài sớm, lâu lắm mới về nước rồi lại bận lập sự nghiệp, một năm chẳng có mấy ngày thấy ở nhà nghỉ ngơi, tôi thấy nó còn bận hơn so với ba của nó hồi trẻ nữa!"

Cháu gái họ Tạ ngồi xuống bên cạnh Tạ phu nhân nói: "Chị tiểu Phó không phải thích anh họ sao ạ? Thầm thương nhiều năm lắm rồi, từ lúc anh họ đi du học đã thích ảnh."

Được cháu gái họ nhắc, mấy phu nhân khác chợt nhớ ra, rối rít nói: "Đúng đó, cô nhà Phó gia rất là tốt, tuy tính tình không dịu dàng lắm, nhưng con người cô ấy rất là rộng lượng, cùng con nhà chị môn đăng hộ đối quá còn gì."

Chuyện này mà đơn giản thế thì lại tốt quá.

Tạ phu nhân nói: "Tôi cũng định ghép hai đứa nó với nhau, nhưng Tạ Doanh không có ý đó với Vân Dung, tôi cũng không thể làm trì hoãn con gái nhà người ta được, cho nên không nhắc tới chuyện này nữa."

"Đáng tiếc quá."

Các phu nhân khác thấy Tạ phu nhân không muốn nói về chuyện này, nên lại chuyển đề tài khác.

Lúc Tạ Doanh từ trên lầu đi xuống, Tạ phu nhân đang tán gẫu với các chị em của bà.

Trong nhà bật máy sưởi, ấm áp như mùa xuân, cửa sổ sát đất đọng một tầng hơi nước, tiếng cười vui vẻ khiến trong nhà vừa ấm áp vừa náo nhiệt.

Cháu gái họ nhìn thấy Tạ Doanh, xoay người lại kêu một tiếng: "Anh họ!"

Tạ phu nhân cũng là nhìn lại, hỏi: "Ở nhà mà mặc nhiều như vậy làm chi? Không nóng hả?"

Tạ Doanh mặc thực sự cũng khá dày, một chiếc áo khoác len màu đen thêm một chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc, mặc ở nhà thì nhìn rất nóng, nhưng khi Tạ Doanh mặc lên nhìn cực kỳ đẹp trai khí chất ngời ngời.

Tạ Doanh gật đầu với mấy chị em bạn dì của Tạ phu nhân nói: "Con ra ngoài 1 chuyến, Chu Tuyết Tùng đang đợi con."

"Vậy tiểu Tạ con trông thằng Tuyết Tùng dùm dì nha, đừng cho nó uống nhiều, nói với nó tối cha nó về đấy." Chu phu nhân nói.

"Dạ được." Tạ Doanh lộ ra ý cười lễ phép: "Con sẽ nói lại cho Chu Tuyết Tùng."

"Cha tao về á?!" Chu Tuyết Tùng kêu lên sợ hãi, giọng nói gào thét lớn tới nổi làm mấy con cá bơi trong ao chạy tán loạn.

Tạ Doanh cầm thức ăn cho cá, từng chút từng chút rải vào trong ao, dụ một đám cá bơi tới đây.

"Đúng vậy, mẹ mày cố ý bảo tao nói lại cho mày."

"Thấy mẹ thấy mẹ rồi!" Chu Tuyết Tùng ôm đầu kêu rên, nói: "Trước khi cha tao đi công tác ổng bảo tao đưa một phần bản kế hoạch lên cho ổng xem, mà tao quên bố nó rồi!"

Tạ Doanh liếc xéo Chu Tuyết Tùng: "Còn thời gian thì đi làm đi."

Tạ Doanh chả nể nang gì Chu Tuyết Tùng xất, nó là bạn thân mình mình cần phải thúc ép nó.

Chơi với nhà Tạ gia đều là nhà có quyền có thế, tiểu bối trong nhà người nào người nấy tòan là học bá, nhưng cũng là những người xuất chúng được bồi dưỡng bởi một nền giáo dục ưu tú. Cấp 3 Tạ Doanh đã ra nước ngoài, tốt nghiệp tới trình độ là nghiên cứu sinh, vốn còn muốn học lên Tiến sĩ, nhưng Tạ phụ nhân quá nhớ con, nên Tạ Doanh đành về nước. Chu Tuyết Tùng cũng ra nước ngoài, nhưng Chu Tuyết Tùng 3 ngày đi học thì hết 2 ngày đi nằm võng phơi nắng câu cá, nên thành tích không giỏi như Tạ Doanh, lăn lộn ra nước ngoài lấy được cái bằng đại học rồi về nước.

Theo lý mà nói Chu Tuyết Tùng có đủ bằng cấp ở nước ngoài, hoàn toàn có thể trực tiếp làm việc ở xí nghiệp nhà họ Chu, nhưng Chu Tuyết Tùng lại cố ý không muốn sống cuộc sống 9h đi làm chiều 17h về, mỗi ngày đều lang thang khắp nơi. Thích chơi bời cũng chả sao, cả gia tài của Chu gia đủ sức để Chu Tuyết Tùng phung phí mấy đời, tuy nhiên Chu Tuyết Tùng biết có chừng mực, biết cái nào nên đụng cái nào không nên đụng vào.

Chờ sau khi Tạ Doanh về nước, ngày tháng của Chu Tuyết Tùng đã tới hồi kết. Sau khi Tạ Doanh về nước thì tự mình thành lập công ty, không cần một phần giúp đỡ nào của Tạ gia. Một quý công tử danh môn vọng tộc lại trở thành một người mặt mày bẩn thỉu, lúc mới vừa gây dựng sự nghiệp chỉ mua được một chiếc xe cũ, nhưng bây giờ đã mua được cả siêu xe, chỉ mới có mấy năm thôi!

Chu Tuyết Tùng cũng muốn được như Tạ Doanh, nhưng anh ta không có kinh nghiệm kinh doanh, mới vừa gây dựng sự nghiệp đã thất bại, làm cho Chu Tuyết Tùng không còn cách nào khác là phải lếch tới công ty Chu gia làm việc lấy kinh nghiệm.

Chu Tuyết Tùng kêu rên một lúc, cảm thấy kế hoạch mình viết không được ổn lắm, nên anh ta thẳng thắng nói mình chưa viết, và sau đó bị ăn chửi liên tục hết trận này tới trận khác, anh ta bị ăn chửi còn ít hay gì?

Chu Tuyết Tùng cây ngay không sợ chết đứng lên, lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, cúi xuống bên cạnh Tạ Doanh: "Vậy ở Vân Thành gì gì đó sao rồi?"

Thằng bạn thân lâu năm nó muốn gì mà mình còn không biết, chỉ cần Chu Tuyết Tùng chổng đít lên là Tạ Doanh biết anh ta muốn thả cái rắm gì.

Tạ Doanh cười nhếch miệng nhìn Chu Tuyết Tùng: "Muốn biết?"

"Ừa ừa ừa!" Chu Tuyết Tùng lộ ra vẻ cầu xin.

Anh ta thực sự rất tò mò! Anh ta khó lắm mới nhân lúc Tạ Doanh uống say dụ hắn nói ra cái chuyện lớn như vậy, trong lòng như bị mèo cào, quá là tò mò luôn!

"Chờ đến lúc mày viết xong bản kế hoạch đi, rồi tao nói cho mà biết."

Chu Tuyết Tùng mắc nghẹn ở họng, nghe Tạ Doanh nói mà tức,  muốn đấm Tạ Doanh ép Tạ Doanh khai ra, chỉ là anh ta quên mất mình còn đang ngồi tư thế xếp bằng, nghiêng người về phía trước mất thế, nên cái đầu dập xuống đất giống như đang lạy Tạ Doanh một lạy.

Tạ Doanh cũng sẽ giận dữ, hắn không thèm đỡ Chu Tuyết Tùng, ngược lại còn chậm rãi nói: "Còn chưa tới tết đâu, cha không muốn nhận đứa con trai là mày."

Chu Tuyết Tùng muốn nổi điên, lại cảm thấy khá lúng túng, cái bàn gỗ nhỏ bị anh ta đập ầm ầm ầm.

"Cái đụ! Mày đừng nói nữa! Chắc không theo đuổi được chứ gì!"

"Đúng vậy, tại vì tao chưa có bắt đầu theo đuổi!" Tạ Doanh uống một hớp rượu, nói.

Chu Tuyết Tùng cạn lời: "Tao nói chứ, mày muốn đi theo đuổi mà mày còn không giới thiệu cho tao biết, rồi bây giờ còn che che giấu giấu?!"

"Cơ mà người mày thích là ai đấy, không phải mày vẫn luôn hành động sao, giờ mà còn chưa bắt đầu theo đuổi?"

Sắc mặt Tạ Doanh không tự chủ được lại ôn hòa đi mấy phần, giọng nói đều mang ý cười: "Em ấy còn chưa thành niên, mới lên 12 thôi, tao không thể làm lỡ người ta đang học được."

"Cái đụ? Học sinh cấp 3 á?"

"Ờ, học sinh cấp 3."

"Vãi lồn." Chu Tuyết Tùng nhìn Tạ Doanh từ trên xuống dưới một phen, ghét bỏ nói: " Học sinh cấp 3 mà mày còn xuống tay cho được hả? Lúc thường mày đâu có sống chó thế đâu?"

"Cho nên tao chưa có theo đuổi." Tạ Doanh nói.

Chu Tuyết Tùng nói: "Ôi chúa tôi à mà chờ chút, một học sinh trung học, và một thằng bá đạo tổng tài, hai tụi mày sao gặp nhau được? Đây đâu phải là một vòng tròn? Đừng có nói với tao là gặp ở tiệm cà phê à nha, nhưng mày hồi đó giờ làm gì đi uống cà phê cà pháo."

Tạ Doanh ho khan một tiếng, nói: "Tình cờ gặp ở hộp đêm, tao kêu em nó qua tiếp rượu, sau đó thì quen biết nhau."

"Cái fuc...????"

"Mày không nghe nhầm đâu, là gặp trong hộp đêm."

"Não mày bị úng nước hay gì! Mày bị em ấy cho uống thuốc độc rồi!"

Chu Tuyết Tùng không dám tin. Người anh em thân thiết của anh ta, đi thích một học sinh cấp 3 ở hộp đêm?! Rồi học sinh cấp 3 nào mà đi hộp đêm tiếp rượu?! Anh ta cũng đi hộp đêm chơi rồi, chơi điên loạn với bạn bè rồi cùng nhau gọi mấy cô công chúa ra tiếp rượu. Những cô công chúa trẻ trung xinh đẹp, cô này còn xinh hơn cô kia, biết ăn nói biết hầu hạ, có mấy cô tâm không trong sáng thì muốn cùng những thiếu gia này bay lên cành cao, gả vào nhà giàu làm phu nhân, coi như không làm phu nhân được, thì ít ra cũng phải moi được ít tiền. Chu Tuyết Tùng chính mình còn xém chút nữa phải lòng mấy cô công chúa này!

Lại nói, coi như người mà Tạ Doanh thích không phải người xấu, nhưng trường hợp này là ở trong hộp đêm, khi người ta sa vào sắc dục, liệu có chắc rằng bản chất của họ có còn thuần khiết nữa hay không? Chu Tuyết Tùng không tin.

Tạ Doanh biết Chu Tuyết Tùng đang suy nghĩ gì, vì vậy lại kể cho Chu Tuyết Tùng nghe thêm một chút về cái hồi mà hắn cùng Giang Phù gặp nhau và cuộc đời của Giang Phù, kể rằng mình gặp Giang Phù lúc vào lúc Giang Phù đi làm ngày đầu tiên, hơn nữa ngày hôm sau Giang Phù đã nghỉ việc.

Chu Tuyết Tùng vẫn không hài lòng: "Được rồi, đúng là cuộc sống em ấy khó khăn thật, nhưng trước đó không phải em ấy làm nhân viên phục vụ ở hộp đêm hả? Mày đừng có nói mày không biết nhân viên phục vụ ở hộp đêm sẽ đụng phải thứ gì nha."

"Tao biết, cho nên tao vẫn do dự rất lâu." Tạ Doanh nói.

"Mày biết? Mày biết cái cục cức ấy! Hồi trước mày lãnh khốc biết bao, lúc đi câu lạc bộ bên nước ngoài, người ta tới bắt chuyện còn đách thèm để ý, còn giờ người ta mới ca có mấy bài cho mày nghe, là câu mất hồn mày luôn rồi!"

"Không có phải." Tạ Doanh nói: "Lúc mới đầu tao cũng nghĩ y chang mày, nghĩ muốn giúp em nó một chút, nhưng sau đó càng tiếp xúc nhiều trái tim tao càng mềm lòng. Tên em ấy giống như người em, rất trong trắng, không có tâm tư xấu xa như mày nghĩ đâu."

Chu Tuyết Tùng vẫn hừ hừ, "Vậy mày không nghĩ cậu ta giả tạo hả? Tại vì mày có tiền, cho nên muốn dính lấy mày."

"Không phải đâu, em ấy không phải người như vậy."

Lời này của Tạ Doanh quá mức vẹn toàn, Chu Tuyết Tùng không tin nhưng cũng phải tin. Tạ Doanh không phải là một thằng ngốc thích sự ngọt ngào, sẽ không dễ bị sắc đẹp mê hoặc, Tạ Doanh nói cậu ta không phải như thế, vậy thì chính là không phải. Về điểm này, Chu Tuyết Tùng rất tin tưởng Tạ Doanh.

"Vậy rốt cuộc vì sao mày lại thích em ấy? Phó Vân Dung theo đuổi mày lâu như thế, không ngờ tới mày lại thích một người trong sáng ngây thơ."

Tạ Doanh trầm mặc một hồi, buồn bực nốc rượu, nói: "Tao cũng đang tự hỏi mình đây."

____________

<ủa alooooo, rẹt một cái là iu em pé lun nhanh đéo chịu dc. Tổng tài bây giờ ngộ quá he 🙂,>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia