ZingTruyen.Com

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 11

NguynTuytHoa

Bởi vì dự án của Vân Thành luôn phải được theo dõi sát sao, Tạ Doanh trở thành người luôn luôn bận rộn, thậm chí Giang Phù còn thấy Tạ Doanh so với 1 đứa học sinh cấp 3 như mình còn bận hơn.

Mỗi ngày hai người cùng rời giường, cùng ra cửa. Lúc Giang Phù đi ra từ phòng ngủ phụ, Tạ Doanh thì vừa đeo đồng hồ vừa xuống lầu, nói với Giang Phù: "Chào buổi sáng."

Sau khi Giang Phù về nhà, thì Tạ Doanh đã phải vội vàng vào phòng làm việc giải quyết công việc, đợi đến 24h mới đóng máy tính lại về phòng ngủ ngủ, và cũng không quên nói với Giang Phù một tiếng: "Ngủ ngon."

Giang Phù chống cằm, nhìn về phía bàn làm việc ở một bên khác Tạ Doanh đang cau mày giải quyết công việc, nghĩ thầm mình muốn đạt đến trình độ giống như Tạ tiên sinh, còn một con đường dài phía trước cần phải đi.

Tạ tiên sinh mới hơn hai mươi tuổi, mà đã có thể làm ông chủ của một công ty rồi, còn tậu một căn nhà to như vậy ở trung tâm thành phố Vân Thành nữa, người khác chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ tài giỏi của Tạ tiên sinh, nhưng lại không nhìn thấy phía sau lưng Tạ tiên sinh đã phải đánh đổi như thế nào. Nếu như không phải sống chung với Tạ tiên sinh, chắc mình cũng sẽ nghĩ như thế.

Giang Phù lan man nghĩ, vô thức nhìn chằm chằm Tạ Doanh đến xuất thần.

Giang Phù lại nghĩ, nếu như Tạ tiên sinh làm minh tinh, chắc là được rất nhiều người hâm mộ. Giống như cái người đang hot nhất bây giờ í, hắn ta không đẹp trai như Tạ tiên sinh. À không, không phải không đẹp trai như Tạ tiên sinh, mà là không có khí chất như Tạ tiên sinh, cũng không cao như Tạ tiên sinh.

Tạ tiên sinh thật là tốt quá đi, vừa đẹp trai nhiều tiền còn biết tự lập nữa, tới khi nào mình mới được như Tạ tiên sinh nhỉ?

"Mất tập trung hửm?" Tạ Doanh đột nhiên mở miệng hỏi.

Giang Phù ngơ ngác mà "A" một tiếng, vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Đôi mắt tròn mở to, trông...có hơi ngốc, mất đi phân nửa dáng vẻ điềm tĩnh cẩn thận thường ngày.

Tạ Doanh không khỏi bật cười, nói: "Tôi thấy cậu vẫn luôn nhìn tôi, tưởng cậu có chuyện gì muốn tìm tôi chứ."

Giang Phù lúc này mới nhận ra mình thất lễ cứ nhìn chằm chằm Tạ Doanh miếc, còn lộ ra vẻ mặt ngốc ngốc.

Trên cổ Giang Phù nổi lên một tầng màu hồng bối rối, cậu ngượng ngùng giải thích: "Vừa nãy có hơi mất tập trung ạ."

"Không phải cậu đang ôn tập sao? Sao đột nhiên lại ngây người ra thế?" Tạ Doanh lại hỏi.

Giang Phù nhỏ giọng nói: "Vì...đề có hơi khó, không biết làm ạ."

"Đề toán hửm?"

"Toán nào?"

"Toán hàm số ạ."

"Để tôi xem nào." Tạ Doanh đứng dậy đi tới bên cạnh chỗ Giang Phù ngồi, cúi người nhìn về phía sách bài tập toán với cuốn nháp của Giang Phù, hỏi tiếp: "Đề nào?"

Tạ Doanh cúi người xuống kéo gần khoảng cách với Giang Phù, mà tư thế chống xuống bàn học của Tạ Doanh, nhìn từ phía bên trái nhìn qua, giống như Tạ Doanh đang ôm trọn Giang Phù vào trong lòng. Cứ như thế, lúc nói chuyện hơi thở không tránh được cứ phả lên gáy Giang Phù, hơi nóng của lồng ngực mạnh mẽ triệt tiêu một chút khoảng cách cuối cùng, Giang Phù mất tự nhiên hơi nhúc nhích, Tạ Doanh không nhìn ra, chỉ hỏi tiếp: "Câu nào thế?"

Giang Phù chỉ chỉ cái câu hàm số mới giải được có một nửa: "Câu này ạ."

Tạ Doanh thuận thế cầm lấy cây bút mà Giang Phù mới đặt xuống bên cạnh, đầu ngón tay vô tình lướt qua mu bàn tay của Giang Phù. Rõ ràng đây chỉ là một cái chạm nhẹ, xúc cảm này nhanh chóng lan lên trên đỉnh đầu.

Giang Phù đỏ mặt, cậu không quen tiếp xúc quá gần với người khác.

Tạ Doanh lấy bút gạch các ý chính trong đề, sau đó viết ra nháp.

Tạ Doanh trầm tư chốc lát, lại hỏi một vấn đề không liên quan lắm: "Đạo hàm trong nước dạy tới đâu rồi? Học tới đạo hàm riêng chưa?"

Giang Phù lắc đầu một cái, "Khoa xã hội không học cái này, không biết khoa tự nhiên có học không nữa?"

"Vậy cũng tốt, cách này có hơi khó."

Tạ Doanh vừa nói vừa viết công thức ra nháp: "Đã biết rằng y>0, trước tiên chúng ta lấy logarit của cả hai đầu, rồi lấy công thức đầu tiên; sau đó, chúng ta lấy đạo hàm của công thức thứ nhất, rồi chúng ta lấy công thức thứ hai ..." (gg hân hạnh tài trợ cách giải này)

Giang Phù chậm rãi ổn định tâm tình lại, bắt đầu suy nghĩ giải đề với Tạ Doanh, không quan tâm tới khoảng cách quá gần với Tạ Doanh.

Không thể không nói, cách giải của Tạ Doanh khá rõ ràng, vốn dĩ đầu óc của Giang Phù đang mơ mơ hồ hồ, sau khi Tạ Doanh giảng 1 lần là giống như có thể rẽ mây nhìn thấy mặt trời.

"Vậy nên tìm được giá trị của a." Tạ Doanh ngừng bút, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Giang Phù đang cúi đầu trầm tư, hỏi: "Hiểu chưa?"

Giang Phù bỗng nhiên tỉnh ngộ, vừa định nói "Dạ hiểu", nâng trán ngẩng đầu lên lại vô tình đụng phải chóp mũi Tạ Doanh.

Khoảng cách quá gần rồi.

Giang Phù bị hơi thở của Tạ Doanh bao vây, hormone nam tính khuấy đảo tâm trí của Giang Phù, chỉ cần cậu muốn, cậu chỉ cần hơi nghiêng người, là có thể hôn lên môi của Tạ Doanh.

khoảng cách ám muội nhưng không có nghĩa là bầu không khí sẽ ám muội.

Giang Phù đối diện với ánh mắt của Tạ Doanh, đôi mắt của Tạ Doanh rất trầm tĩnh, không có bất kỳ suy nghĩ hay ham muốn nào, trán của Giang Phù sao có thể chạm phải mũi của Tạ Doanh là bởi vì sóng mũi của Tạ Doanh rất cao, nếu là mũi tẹt thì chắc cậu không chạm trúng đâu. Tâm nóng như lửa đốt ngay lập tức bị lý trí lạnh như băng dập tắt, một đốm lửa cuối cùng cũng không cho cháy.

"Được rồi, vậy cậu tiếp tục ôn bài đi, tôi không quấy rầy nữa." Tạ Doanh đúng lúc đứng dậy, trở về ghế làm việc của mình, chu đáo để cho Giang Phù có thời gian để suy nghĩ.

Giang Phù thở phào nhẹ nhõm.

Sự ám muội của đêm đó biến thành ảo ảnh.

Giang Phù hoài nghi là do mình không quen tiếp xúc quá gần với người khác, nên mới cảm thấy mất tự nhiên, Tạ tiên sinh cũng không có ý gì. Tạ Doanh không có chủ động giải thích, nên Giang Phù cũng không mạo muội đi hỏi. Cũng may Tạ Doanh không có làm ra hành động gì khác thường, chuyện đêm hôm đó đã được giải quyết, Giang Phù đã ném chuyện đó ra sau đầu.

Mỗi ngày như thường lệ sẽ ôn tập ở phòng làm việc của Tạ Doanh.

Giang Phù vô tình biết được Tạ Doanh tốt nghiệp đại học tại một trường nằm trong nhóm Ivy league (nhóm 8 trường đại học có chất lượng giảng dạy hàng đầu của Mễ). Tuy hệ thống giáo dục ở trong nước và quốc tế không giống nhau, nhưng kiến thức thì có mối liên quan với nhau, khi Giang Phù gặp đề toán mà cậu không biết làm, Tạ Doanh có thời gian thì hắn sẽ phụ đạo cho cậu. Còn tiếng anh nữa, nó là điều hiển nhiên với Ta Doanh, mấy vấn đề trong việc sử dụng từ ngữ tiếng Anh của Giang Phù được Tạ Doanh sửa từng cái một, cách diễn đạt ngôn từ cũng trau chuốt hơn.

Thành tích của Giang Phù cải thiện nhanh như gió, thỉnh thoảng có lên xuống thất thường, nhưng tổng điểm của cậu vẫn không ngừng tăng lên.

Giáo viên chủ nhiệm cười như nở hoa khi nhìn bảng điểm của Giang Phù, câu mà nói với Giang Phù nhiều nhất đó là "Tiếp tục giữ vững, tiếp tục phát huy!"

Vào cuối tháng 11, nhiệt độ ở Vân Thành giảm mạnh, dao động quanh 0 độ, có dấu hiệu tuyết rơi mơ hồ.

Sinh nhật của Ngu Ngôn cũng đến, vừa lúc vào chủ nhật.

Lớp 12 Trung học số 1 Vân Thành chỉ có sáng chủ nhật là được nghỉ, phải quay lại trường vào buổi chiều để chuẩn bị cho bài kiểm tra hàng tuần, Giang Phù cố ý báo với Tạ Doanh một tiếng, chủ nhật đã sớm ra cửa tổ chức sinh nhật cho Ngu Ngôn.

Giang Phù ngồi xe đến tiểu khu nhà Ngu Ngôn, Bởi vì tiền trong tay khá dư dả, nên Giang Phù đã tặng cho Ngu Ngôn 1 món quà đó là một chiếc váy nhỏ mà Ngu Ngôn đã muốn có từ lâu. Chiếc váy nhỏ này đã bị ngưng bán rồi, vì vậy Giang Phù cố ý vì mục đích cá mắm này, mà mỗi ngày đều nhìn chằm chằm xem có ai nguyện ý bán không, khoảng 1 tuần trước sinh nhật Ngu Ngôn rốt cục cũng đã tìm ra người muốn bán nó, thương lượng giá cả sau đó trực tiếp thanh toán chuyển khoản.

Giang Phù chưa cho Ngu Ngôn biết, chờ tạo cho Ngu Ngôn 1 cái bất ngờ thật lớn.

Sau khi Ngu Ngôn nhận được tin của Giang Phù thì đi ra cửa tiểu khu chờ.

Hôm nay là sinh nhật, mà Ngu Ngôn hiếm thấy không có diện váy xinh, mà chỉ mặc chiếc áo hoodie và quần jean đơn giản, biến thành một học sinh giỏi cấp 3 lạnh lùng của trường chuyên bình thường trong cuộc sống.

Giang Phù xém chút nữa không nhận ra Ngu Ngôn, cậu thường thấy Ngu Ngôn hay mặc đồ con gái, nên nhất thời thấy không quen.

Hai tay Ngu Ngôn đút túi, thấy Giang Phù cũng không nhiệt tình như thường, mà chỉ khẽ gật đầu, lãnh khốc nói: "Đến rồi à."

Giang Phù: "?"

Giang Phù không biết Ngu Ngôn định làm gì, Giang Phù do dự hỏi: "Cậu...Hôm nay cậu không vui sao?"

Ngu Ngôn giật giật khóe miệng, tiếp tục lãnh khốc, "Vui chứ."

"Vậy tại sao?"

"Bởi vì tớ bị ngã ngựa."

"Ngã ngựa...là sao?"

Ngu Ngôn lãnh khốc hai mắt rốt cục có một tia dao động, lộ vẻ ưu sầu: "Ngã ngựa có nghĩa là áo lót của mình bị lộ mất rồi chứ sao, tớ giả trang bị người ta phát hiện rồi."

"Tại vì Đinh Hạ, con thỏ nhỏ cái thằng nhãi con kia, nó biết thân phận thiệt của mình rồi, còn đe dọa mình là sẽ nói ra chuyện mình là chuyên gia giả trang con gái cho mọi người biết, với điều kiện là phải cho hắn ta tham gia sinh nhật của mình."

"Hả?" Giang Phù giật mình cực kỳ, nói: "Sao mà hắn ta phát hiện được?"

Ngu Ngôn lạnh lùng rốt cục không chịu nổi nữa, Ngu Ngôn ủy khuất nói: "Bởi vì mình trang điểm hơi lố."

_______________

<ơ thế là thèn Đinh Hẹ lè công phụ à? tưởng ông nọi chu tuyết tùng chớ ?>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com