ZingTruyen.Com

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 10

NguynTuytHoa

Buổi chiều sau khi tan học, Giang Phù vội vã chạy về Vân Thành thiên cảnh.

Tạ tiên sinh hẳn là tan làm lúc 18h, mặc dù không biết Tạ tiên sinh có về ăn cơm không, nhưng vẫn cần phải làm một ít đồ ăn.

Giang Phù không có nhiều thời gian, tiết tự học tối sẽ bắt đầu lúc 18h40.

Đây hẳn là tốc độ nhanh nhất mà cậu đạt được từ trước tới nay, tiếng thái rau nhịp nhàng nhanh chóng vang lên, bậc cùng lúc 2 cái bếp, trong nửa tiếng rốt cuộc làm ra được 3 món 1 canh. Thịt bò sốt tiêu, khoai tây miếng chiên khô, bắp cải xào và canh trứng rong biển lần lượt được dọn lên bàn.

Món ăn mỹ vị như thế, nhưng Giang Phù không thèm liếc một cái, đã phải nhanh chóng chạy đến trường học tiết tự học tối, cậu không có thời gian ăn cơm.

Khó lắm Tạ Doanh mới hết bận cũng rất hiếm mà tan làm đúng giờ, 18h30 đã về tới Vân Thành thiên cảnh.

Tạ Doanh tưởng rằng mình đã có thể tập trung cho dự án ở Vân Thành, không nghĩ tới mới vừa về Vân Thành là ngày hôm sau Chu Tuyết Tùng đã gọi điện thoại tới cầu hắn giúp, nói rằng mình mới vừa đi không lâu thì Công ty xảy ra chuyện, cầu Tạ Doanh giúp.

Bạn bè lâu năm gặp khó khăn không thể bỏ mặc được, vì vậy Tạ Doanh phải bay một chuyến về Kinh Thị, giúp Chu Tuyết Tùng giải quyết mớ hỗn độn ở công ty anh ta, trước khi đi còn "tình nghĩa" nhắc nhở Chu Tuyết Tùng: "Đầu óc của mày vậy mà còn muốn mở công ty, người khác kiếm ra tiền còn mày thì cho tiền người ta."

Ngay tại lúc Tạ Doanh sắp chuẩn bị đi về lại Vân Thành, thì ông cụ Tạ quanh năm ở nước ngoài đột nhiên về nước, nói muốn ăn mừng đại thọ 80 tuổi của mình ở trong nước. Tạ Doanh là cháu trai cả, không còn cách nào khác là cùng cha Tạ bận trước bận sau, tổ chức tiệc mừng thọ cho ông cụ, lại phải ở lâu thêm 1 tháng.

Chờ tiệc mừng thọ kết thúc, chuyện vui của nhà họ Tạ hình như đã được bàn bạc từ trước, mấy tháng nay đều liên tiếp chất chồng lên nhau, thiệp mời lần lượt được gửi đi. Đầu tiên là lễ đính hôn của anh họ, rồi tới tiệc thôi nôi tròn 1 tuổi của em họ, cuối cùng là lễ trưởng thành cho em gái con của cậu. Tạ Doanh thực sự cần phải về Vân Thành, dứt khoát gạt hết tất cả yến tiệc, sau khi giải thích với mẹ Tạ thì lên máy bay về Vân Thành.

Tạ Doanh vừa bước vào cửa liếc mắt một cái đã nhìn thấy tờ giấy note mà Giang Phù dán ở chỗ ra vào.

"17h45 tan học? Giờ đã 18h30 rồi." Tạ Doanh bật cười, cầm tờ giấy note đi vào phòng ngủ chính, sau đó nghĩ thầm mình phải báo cho Giang Phù lịch trình của mình, để tránh làm lỡ thời gian của Giang Phù.

Mùi thơm của thức ăn lôi kéo bước chân Tạ Doanh đang đi tới phòng ngủ.

Tạ Doanh men theo mùi thơm tới phòng ăn, bàn ăn ở giữa bày ra 3 món 1 canh, bát và đũa cũng được đặt sẵn ở ghế chủ vị.

Tạ Doanh vừa khéo cũng đang đói bụng, thẳng thắn ngồi xuống, cầm đũa mỗi món đều gắp một miếng, nếm thử trước.

Thị bò sốt tiêu có màu óng ánh bắt mắt, mềm mềm mặn mặn, cay cay nơi đầu lưỡi; miếng khoai tây giòn bên ngoài, mềm bên trong; bắp cải xào giòn ngọt thanh, cay nhẹ rất ngon miệng; canh trứng rong biển mằn mặn ngọt ngọt vừa miệng, làm giảm độ béo của các món trước.

Không thể không nói, tay nghề của Giang Phù rất tốt, dù cơm canh có hơi nguội, nhưng hương vị vẫn rất ngon. Tạ Doanh thèm đến mức cứ cắm đầu ăn, lại có thể giải quyết gần phân nửa đồ ăn!

Này có nghĩa là đứa trẻ nghèo nên biết tự lập sớm hả? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Tạ Doanh là đã bị mình nhanh chóng bác bỏ, Giang Phù không thể coi là con nhà nghèo, nếu ở trong tình cảnh bình thường, Tạ Doanh và Giang Phù nên gặp nhau ở một bữa tiệc tối nào đó, chứ không phải là trong một hộp đêm.

Nhưng Giang Phù còn ở phòng giúp việc à? Học sinh lớp 12 học hành nặng nhọc, không nên ở trong phòng cho người giúp việc, Tạ Doanh nghĩ, đợi Giang Phù học xong tiết tự học tối rồi nói cậu nên chuyển tới phòng ngủ phụ thì hơn.

Sau khi Giang Phù đi học về được Tạ Doanh gọi vào phòng làm việc.

Giang Phù không biết là chuyện gì, ngoan ngoãn ngồi trên ghế tiếp khách ở phòng làm việc, ngồi thẳng khép hai chân lại, trông giống như bé học sinh vừa vào tiểu học.

Quần áo lúc này của Tạ Doanh như một ông thầy. Hắn mặc áo sơ mi trắng, kính mắt gọng vàng gác trên sống mũi. Ánh đèn vàng ấm áp nhu hòa nhẹ nhàng rơi xuống, làm dịu đi nét mặt có hơi hung dữ của Tạ Doanh.

Hai tay Tạ Doanh đan vào nhau đặt trên đầu gối, cười với Giang Phù, mở miệng nói: "Món ăn hôm nay rất ngon, cảm ơn cậu đã cố ý trở về làm cơm vì tôi."

Tạ Doanh trông rất dịu dàng thân thiện, Giang Phù không hiểu sao có hơi căng thẳng, tim đập loạn cả lên. Cậu che đậy bằng cách rũ mắt xuống, nói: "Đó đều là việc tôi nên làm mà."

"Không."

Giang Phù nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với đôi mắt trầm tĩnh của Tạ Doanh.

Tạ Doanh nói: "Đó không phải là việc mà cậu làm, dựa theo điều khoản của hợp đồng, cậu chỉ cần quét dọn nhà cửa, giúp tôi trông nom căn nhà này, giặt quần áo và làm cơm không thuộc phạm vi mà cậu cần làm,"

"Nhưng mà...mỗi tháng tôi được hưởng tới 17 triệu lận." Giang Phù thấp giọng phản bác.

Tạ Doanh: "Chuyện này không giống nhau, tôi cho rằng công việc của cậu đáng giá 17 triệu của tôi, vì vậy cậu không cần phải làm thêm những việc khác mà cậu nghĩ là nên làm. Tất nhiên tôi không có ý bắt lỗi cậu, tôi rất cảm ơn cậu đã giúp trong nhà của tôi ngày càng gọn gàng ngăn nắp, nhưng vì cậu đã làm thêm nhiều công việc quá mức quy định, nên tôi phải trả thêm tiền cho cậu."

"Không đâu, Tạ tiên sinh không cần phải trả thêm tiền cho tôi, 17 triệu là quá nhiều rồi." Giang Phù nói: "Bởi vì tôi—— ".

Giang Phù đột nhiên im bặt không nói nữa.

"Hả?" Tạ Doanh hơi nghi hoặc.

"... Không có gì, anh nói tiếp đi." Giang Phù cúi đầu.

Một câu "Bởi vì tôi muốn giúp anh" đã đến bên mép, nhưng Giang Phù không thốt ra được.

Chắc là cái việc gọi là hỗ trợ mình nhưng thật ra nó là một loại phiền phức, cho nên Tạ Doanh nói khéo nhằm nhắc nhở mình, cần làm tốt phận sự của mình thôi, không nền chen vào những thứ khác. Dù Giang Phù biết rất rõ, Tạ Doanh không phải là người như vậy, chỉ là Giang Phù không nhịn được đẩy chuyện này tới những tình huống xấu nhất.

Tạ Doanh nói tiếp: "Tất nhiên, nếu như cậu nguyện ý tiếp tục nấu cơm, tôi vẫn rất vui vẻ, dù sao thì nhà ăn ở công ty không có hợp khẩu vị của tôi. Nhưng tôi không mong muốn cậu dành thời gian cho những việc không thuộc phạm vi hợp đồng sau khi trải qua một ngày học mệt nhọc, tôi hy vọng cậu có thể chuẩn bị những bữa ăn thịnh soạn trong tâm trạng thoải mái vui vẻ nhất, đừng xem nó là công việc mà bắt buộc mình phải hoàn thành. Nhưng mấy tháng nay, cậu đã làm rất nhiều rồi, cho nên xem như đền đáp, cậu có thể dọn đến phòng ngủ phụ, sau này còn có thể đến phòng làm việc của tôi học bài. "

Giang Phù theo bản năng muốn từ chối, nhưng Tạ Doanh lại ngăn cậu nói trước: "Đây là việc mà cậu nên được thưởng, hơn nửa phòng ngủ chính của tôi ở tầng 2, cậu sẽ không làm phiền tôi đâu."

"Nhưng mà phòng làm việc —— "

"Phòng ngủ chính cũng có phòng làm việc."

"Chuyện này không—— "

"Rất thích hợp."

Giang Phù không nói được lời nào, không còn cách nào đành nói: "Vậy mai tôi sẽ dọn đến phòng ngủ phụ."

"Không cần." Tạ Doanh lộ ra chút ý cười, nói: "Bây giờ có thể dọn luôn, phòng ngủ phụ tôi đã sắp xếp xong rồi."

Tạ Doanh dẫn Giang Phù tới phòng ngủ phụ.

Giang Phù đi vào thì phát hiện phòng ngủ phụ đã thay đổi.

Ga trải giường và vỏ chăn tối màu đã được thay bằng những ô vuông màu be, một chiếc chăn lông mềm mại được đặt trên chiếc ghế tựa đơn giản và trang nhã bên cạnh giường; trên tủ đầu giường đặt một chậu trầu bà xanh tốt. Còn gì thay đổi nữa thì Giang Phù không nhìn ra, nhưng cảm giác phòng ngủ phụ từ biến từ chủ nghĩa tối giản thành càng thỏa mái hơn, vừa bước vào đã khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Tạ Doanh bật đèn ngủ đầu giường cho Giang Phù, nói: "Đây sau này sẽ là phòng của cậu, có thứ gì muốn mua thêm thì cứ nói với thư ký của tôi một tiếng, cậu ta sẽ giúp cậu sắp xếp."

Giang Phù do dự nói: "Cái này có phải là làm phiền anh quá hay không, hay là...tôi vẫn tiếp tục ở phòng giúp việc cũng được mà."

Tạ Doanh cười nói một câu châm ngôn Trung Quốc với Giang Phù: "Đến cũng đã đến rồi, đừng hòng rời đi."

Giang Phù...

Giang Phù không còn gì để nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com