ZingTruyen.Info

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗

Chương 1

NguynTuytHoa

9h tối.

Tiếng chuông vang lên kết thúc tiết tự học thứ hai của buổi tối, lớp học vốn yên tĩnh bỗng trở nên nháo nhào lên.

"Ui cha ui cha ui cha, mày đưa bài thi tiếng anh cho tao dòm cái coi!"

"Đi, đi mua cà lem ăn thôi, ngày gì mà nóng quá trời quá đất!"

"Ê đi ẻ không?"

"Ôkê, sẵn ghé dô văn phòng hưởng ké miếng máy lạnh."

"Áaaaaaa mày mau nhìn bức này đi!!!"

"Đụ! Quá là tuyệt con mẹ nó vời!"

Giang Phù đeo cặp lên lưng, thoáng hướng về phía trước vỗ vỗ cái người đang kích động quá mức ở ghế trên, giọng điệu nhè nhẹ: "Chút vào lớp nói giúp tớ là tớ về rồi nha."

Nữ sinh ngồi đằng trước nghe thấy thế trong nháy mắt đàng hoàng trở lại sau cơn điên cuồng gặm đường, đáp một tiếng "Được", rồi nhanh chóng nháo nhào "kswlkswl".

Giang Phù đeo cặp im lặng đi ra từ cửa sau của lớp, bóng dáng mảnh khảnh rất nhanh đã hòa vào trong hành lang đen kịt.

Đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang bên phải của tòa nhà dạy học vẫn chưa được sửa, bình thường bọn học sinh học tiết tự học buổi tối toàn đi bên hướng hành lang bên trái, không ai dám cả gan lần mò xuống lầu. Không chỉ vì sợ bị ngã, mà còn vì có nhiều chuyện kì bí bịa mà cứ như thật lan truyền khắp trường. Dù sao mấy năm trước, có một ngôi mộ 1 nam 1 nữ chôn cùng nhau được đào lên nằm ở dưới sân, chủ nhân của ngôi mộ này là của một vị tướng quân!

Giang Phù đỡ tường, từng bước từng bước đi xuống bậc thang, trong miệng thì thào: "3... 2... 1..."

Cậu nhớ rõ mỗi lầu sẽ có bao nhiêu bậc, không có đèn pin, cũng sẽ không sợ ngã.

Ánh trăng trong veo xuyên qua tầng mây, miễn cưỡng chiếu lên lối mà Giang Phù đi. Tiếng ồn ào dần dần xa, mấy người đi mua đồ trong cửa tiệm nhỏ chạy vội lên tầng trên để vào lớp, nên không có để ý thấy có bóng người đang đi về phía vườn hoa nhỏ.

Giang Phú đi thẳng đến cửa phía bắc của trường học, mặc khác các học sinh ngoại trú học xong tiết tự học tối về nhà bằng cổng phía nam.

Trường trung học phổ thông Vân Thành được gọi là hoa viên trường học, nằm ở đường vành đai 2 của thành phố nên đã chi rất nhiều tiền cho việc phủ xanh, bên cạnh những cây Ngô đồng cao lớn có cả cây Tử vi đang nở rộ, theo gió đêm rì rào cánh hoa màu tím rơi xuống, tuyết tháng sáu cùng ánh trăng, còn thoang thoảng hương thơm đến từ hư không, tạm an ủi được trái tim của Giang Phù.

Giang Phù quen với bác bảo vệ ở cổng bắc, lúc Giang Phù đi tới bác bảo vệ mới hỏi: "Mấy đứa học bù tới bao lâu?"

Giang Phù nhỏ giọng trả lời: "Còn 3 ngày thôi ạ, chủ nhật được nghỉ rồi."

"Ồ." Bác bảo vệ đẩy gọng kính, tiếp tục đọc báo.

Giang Phù ra khỏi trường.

Hơn 21h, cuộc sống về đêm ở Vân Thành mới thực sự bắt đầu.

Chị Hồng đã đợi ở lối vào dành cho nhân viên từ sớm. Đèn laze trong vũ trường nhấp nhấy loạn xạ, tia sáng lập lòe làm Giang Phù phải híp mắt lại, màng nhĩ bị âm thanh EDM cà giựt cà giựt đập như bom nổ, tuy vậy nhưng Giang Phù vẫn nghe được giọng chị Hồng không to không nhỏ nói: "Đến rồi thì thay quần áo trước đã, khách sắp tới rồi."

Giang Phù nhất thời không nói được tâm tình hiện tại của mình như thế nào, tim lúc thì nhảy lên cao, lúc thì tuột đi xuống. Cậu sợ chị Hồng không nghe thấy, "Ừm" một tiếng sau đó lại gật gật đầu.

"Đi theo chị."

Giang Phù cúi thấp đầu, siết chặt quai cặp, đi theo chị Hồng.

Hôm nay chị Hồng mang một đôi cao gót đen đế đỏ, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, như giẫm vào trong lòng Giang Phù.

"Vừa tan học xong hả?" Chị Hồng hỏi.

"Chị nghe Tiểu Lục nói điểm thi đại học từ trường Vân Thành cũng không tồi đâu, cao nhất hình như là 700 điểm nhỉ, là thủ khoa à?"

"Dạ, năm nay khối tự nhiên thủ khoa là trường Vân Thành ạ."

Chị Hồng "Ôi" một tiếng, nói: "Giỏi thế, lần trước chị có đi ngang qua một trường chuyên, trường chuyên đó cũng có thủ khoa, thủ khoa trường chuyên đó là thủ khoa gì?"

"689 điểm, là thủ khoa khối xã hội ạ." Giang Phù nhẹ giọng trả lời nói.

Chị Hồng đẩy cửa phòng nghỉ của mình, ra hiệu Giang Phù đi vào, cô vừa bật đèn vừa thở dài nói: "Học sinh bây giờ đứa nào đứa nấy cũng giỏi, hồi xưa bọn chị chỉ biết la cà khắp nơi, nhìn sách là thấy nhứt đầu, lúc thi thì cùng lắm trên trung bình là tốt lắm rồi."

Vẻ mặt Giang Phù nở nụ cười ngượng, sau đó nhanh chóng biến mất.

Kỳ thi cuối kỳ lần này cậu đứng top 10 của khối, giáo viên chủ nhiệm cố ý tìm cậu nói chuyện, nói một cách thẳng thắng, là không hy vọng cậu về nhà quá sớm trong tiết tự học tối rất lãng phí thời gian, mong cậu suy nghĩ lại, dùng hết thời gian tập trung cho việc học, chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi đại học.

Giáo viên chủ nhiệm nói xong còn vỗ vỗ vai cậu cổ vũ: "Em nên chuẩn bị thật tốt cho năm lớp 12, thầy tin em có thể thi được điểm cao, dựa vào năng lực của em, rất có thể em sẽ trở thành thủ khoa khối xã hội ở Vân Thành".

Cho dù Giang Phù biết thầy chủ nhiệm chỉ là đang cổ vũ cậu, nhưng càng phấn khích hơn vì cái danh "thủ khoa khối xã hội ở Vân Thành". Nhưng chẳng bao lâu Giang Phù lại lâm vào chán nản, cho dù cậu là thủ khoa, rồi tiền lấy đâu ra mà học đại học đây?

Chính vào lúc cậu đang sầu não, thì chị Hồng tìm đến cậu.

Chị Hồng là quản lý của hộp đêm nơi Giang Phù làm việc, ngày thường Giang Phù đều không gặp được cô.

Đêm đó cũng ngay tại phòng nghỉ này, chị Hồng kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay dài mảnh khảnh, khói thuốc mờ mịt phun ra từ đôi môi đỏ, vừa hé miệng đã chỉ ra được giới tính thật của Giang Phù: "Cậu là người song tính."

Sắc mặt Giang Phù tái nhợt, không có phủ nhận, mà là hỏi: "Cô tới tìm tôi có chuyện gì?"

Chị Hồng dựa vào bàn trang điểm, lộ ra nụ cười quyến rũ: "Hôm nay tôi tìm cậu để thương lượng với cậu một chuyện."

"Cô nói đi."

"Là như vầy, ở tầng trên cùng hiện tại đang thiếu người, trong khoảng thời gian này chưa tuyển được người phù hợp, tuy tôi nhìn mặt cậu vẫn còn non, nhưng thật sự cũng không tồi, nên muốn hỏi xem cậu có muốn làm việc ở tầng trên cùng không. Lương ở tầng cao nhất tính theo ngày, lương cơ bản trích theo phần trăm cộng thêm tiền boa 2%, tan làm có xe đưa về nhà, nếu không về thì cũng có phòng nghỉ ngơi luôn. Sao hả, làm không?"

Nghe thấy như thế, công việc ở tầng cao nhất so với việc Giang Phù làm nhân viên tạp vụ còn tốt hơn, huống chi Giang Phù còn nghe nói lương ở tầng trên cùng cao lắm, lương trích phần trăm + tiền boa ít nhất là cỡ 35 triệu (VNĐ), so với làm phục vụ mệt muốn chết còn ngon hơn.

Nhưng nói thẳng ra, công việc ở tầng cao nhất đó là tiếp rượu hát hò trò chuyện với khách. Giang Phù còn là học sinh cấp 3, làm loại công việc này, đừng nói đến chuyện người khác nghĩ sao về cậu, chính Giang Phù còn không chấp nhận được nữa là.

Giang Phù do dự một lát, vẫn lắc đầu từ chối.

Chị Hồng đã sớm đoán được đáp án của Giang Phù, cô cười nói: "Tôi biết cậu đang nghĩ gì, thấy công việc này không đàng hoàng đúng không? Nhưng công việc này với công việc phục vụ nào có khác gì nhau chứ! Hơn nữa chỉ cần cậu khui được cái chai rượu là cậu đã có tiền, cậu có biết tầng cao nhất toàn là chủ tịch các ông lớn máu mặt một lần boa nhiều cỡ nào không?"

Chị Hồng đang ước lượng con số cho Giang Phù nghe, chỉ cần 3 tháng lương là đã có thể bù đắp phần nào phí sinh hoạt của Giang Phù.

Giang Phù có chút động lòng, nhưng vẫn chưa đồng ý.

Chị Hồng nói: "Tôi tìm cậu là vì đang gấp thôi, nếu mà cậu không muốn làm thì tôi sẽ không lôi kéo nữa. Còn nữa, cậu cũng không cần phải lo cái dụ bị ép đi thuê phòng đâu, thằng nào mà có ý nghĩ đó là tiễn nó vào đồn ngay."

Chị Hồng lại trò chuyện với Giang Phù khá nhiều, Giang Phù cuối cùng cũng mấp máy miệng.

Giang Phù không có tư cách để kiêu ngạo, cậu quá thiếu tiền, cho dù trong lòng cậu điên cuồng muốn trở thành một người giỏi hơn người, nhưng đến cùng cậu phải quỳ trong bùn lầy từ từ leo lên.

(Quay lại hiện tại)

Chị Hồng quay lưng về phía Giang Phù hút thuốc, khói thuốc lượn lờ, phía sau vang lên tiếng vải vóc sột soạt.

Giang Phù cởi xuống bộ đồng phục học sinh câp 3 Vân Thành, quần áo tuột xuống chân, che đi mắt cá chân yếu ớt, thân thể trần trụi thon gầy trắng nõn phát sáng, cặp vú nho nhỏ có độ cong hơi nhô ra khỏi chiếc áo buộc ngực.

Giang Phù dán lên hai miếng dán núm dzú mà chị Hồng đã chuẩn bị sẵn cho cậu, sau đó mặc lên quả áo bó sát người và chiếc váy ngắn cũn màu trắng bao lấy cặp mông, trước gương to thoáng chốc hiện ra một em nữ sinh tóc ngắn xinh đẹp.

Giang Phù vốn đã sở hữu gương mặt xinh xinh, lúc thường cậu mặc đồ nam, để che đi cái bướm, nhưng bây giờ mặc váy, dù ai gặp cũng sẽ tưởng trước mặt mình là một cô gái ngây thơ động lòng người.

"Xong chưa?" Chị Hồng gảy gảy tàn thuốc, hỏi.

Giang Phù đáp: "Ừm, xong rồi."

Chị Hồng quay người sang, điếu thuốc trên ngón trỏ chị bị bẻ gãy, tàn thuốc lửa rơi xuống mặt đất.

Chiếc váy trắng quá ngắn bó sát cặp mông đào hiện rõ thân thể vừa ngây thơ vừa gợi cảm của Giang Phù, ngây thơ mà còn quyến rũ là một sự tương phản quá đỗi hấp dẫn.

Chị Hồng thở dài: "Không tồi không tồi, make up sương sương rồi đội tóc giả lên nữa là quá tuyệt."

Giang Phù cười cười, tùy ý để chị Hồng lôi kéo cậu ngồi xuống bàn trang điểm. Mút tán kem nền mềm mại vỗ vỗ lên mặt cậu, kèm theo đầu ngón tay từ từ bôi bôi vẽ vẽ, cọ trang điểm to to nhỏ nhỏ nhẹ nhàng phớt qua khóe mắt, hai bên má, khuôn mặt thanh tú rạng rỡ dưới lớp váy của chị Hồng, trong mắt hiện lên một tia mị hoặc vô cớ. Đến khi đội bộ tóc giả ngắn ngang vai lên, ngay cả Giang Phù cũng cảm thấy mình giống như một cô gái.

Sau khi chị Hồng trang điểm cho Giang Phù xong xuôi, vỗ tay một cái đứng lên.

"Oke, bây giờ chị mang em đi lên, có cái gì cần lưu ý chị cũng đã nói cho em nghe rồi, em nhất định phải nhớ lấy, nếu xảy ra chuyện gì chị lập tức sẽ tới ngay."

Giang Phù gật gật đầu: "Em nhớ rồi, sẽ không có vấn đề gì."

Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Giang Phù có hơi bất an.

Chị Hồng phải đi xuống lầu tiếp khách, Giang Phù ngồi yên trong phòng nghỉ ngơi ở tầng trên cùng, cúi thấp đầu nhìn bàn trà trước mặt ngẩn người. Các cô gái sẽ ngồi trong phòng nghỉ chờ chị Hồng gọi, người nào cũng trang điểm rất tỉ mỉ. Các cô ấy không có sốt sắng như Giang Phù, dựa vào ghế salon đắt đỏ cười đùa, gác chéo chân chơi game, có người thì đang tán gẫu với bạn trai qua Wechat, giọng điệu chảy nước.

"Ái chà, cô tên là gì đấy?"

Cô gái ngồi đối diện Giang Phù trên ghế salon hất cằm, giày cao gót mang có một nửa, đung đưa trên sàn nhà.

Giang Phù ngẩng đầu lên, trong nháy mắt sửng sốt, sau đó nhẹ giọng nói tên mình.

Cô ta cũng sững sờ, sau đó cười to hớ hớ hớ: "Tôi không có hỏi họ tên đẻ của cô, tôi hỏi là —— "

Cô ta chỉ chỉ bảng tên bằng kim loại trước ngực mình, mặt trên có khắc một chữ tiếng Anh bằng đồng "Alice".

"Tôi hỏi nghệ danh của cô là gì!" Alice cười như điên, bộ ngực phập phồng: "Ôi trời đất ơi, không được không được rồi, làm tôi cười chết, lúc cô với khách trò chuyện thì cô nói tên thật của mình ra à?"

Giang Phù bị Alice cười làm mặt đỏ lên hết, cậu không có bảng tên, chị Hồng không có nói cho cậu cái này, thường làm nhân viên tạp vụ mọi người đều gọi cậu là "tiểu Giang", ai biết làm cái này còn phải cần nghệ danh nữa hả.

"Chẳng lẽ... không được nói tên thật ạ?" Giang Phù nhỏ giọng hỏi.

Mặt nhỏ Alice kiểu "câu dư thừa thế mà cũng hỏi", cô ta nói: "Tất nhiên là không rồi, những người tới đây chơi thân phân của họ là gì, rồi còn tên của cô nữa, nói ra không sợ bị người khác cười cho à?"

Alice lại lộ ra nụ cười quyến rũ, ghiêng người về phía trước, tiết lộ con đường sự nghiệp đáng tự hào của mình trước mắt Giang Phù mà không hề che giấu.

"Còn nữa, nếu có một cái tên sang chảnh, tiền vào càng nhanh hơn."

"Cái gì?"

Giang Phù không hiểu lắm, ủa tiền với tên thì có liên quan gì nhau?

"Chị Hồng chắc chỉ nói với cô chuyện bồi rượu thôi chứ gì, những cái khác thì không cần làm, đúng chứ?"

Giang Phù gật gật đầu.

Alice nở nụ cười một tiếng: "Vậy sao mà cô kiếm ra tiền được trời, làm mệt gần chết mà boa được thêm có 2%, cô đừng nói chỉ vậy là đủ rồi nha?"

Nhưng mà như vậy cũng đã rất nhiều rồi mà, Giang Phù ở trong lòng yên lặng nghĩ.

"Để chị đây chỉ cho em." Alice kéo tay Giang Phù lại, thấp giọng nói: "Chị có thể giúp em giới thiệu thêm, tiền mỗi tháng kiếm được so với hiện tại còn nhiều hơn gấp đôi, có nhà có xe, không chỉ thế, muốn sống sung sướng hơn nữa thì gả vào hào môn cũng không thành vấn đề. Chị không lấy em nhiều, phí giới thiệu chị lấy em thêm 5%, còn lại đều là của em hết."

Lần này Giang Phù mà không hiểu mới lạ, Alice muốn dắt cậu đi làm gà.

Giang Phù yên lặng rút tay về, nói: ""Cái này không được đâu, không phải chị Hồng không thích mấy cái này xuất hiện trong quán của chị sao ?"

"Chị Hồng nói mà cô cũng tin à?" Alice cười nhạo nói: "Chị ta sợ là chị ta không làm ăn được! Còn nữa, cũng đâu phải làm ăn trong quán bả đâu, bả quản được chắc?"

Alice thẳng thắn đứng dậy ngồi xuống cạnh Giang Phù: "Ai nha em gái à, chị không có hại em đâu mà sợ hà. Chị nói cho em nghe, đầu tiên em nghỉ việc đi, giờ đều đi Mĩ hết rồi, ngày ngày ngồi du thuyền ra biển chơi đấy! Em cứ suy nghĩ đi, tối nay em nói cho chị biết một tiếng, chị sẽ liên hệ giúp em liền, hửm?"

"Cái này..." Giang Phù hỏi: "Nhưng mà cỡ bao nhiêu tiền ạ?"

Alice lộ ra cái nụ cười ý vị thâm trường, sau đó nhẹ giọng nói ra một con số vào tai Giang Phù. Dù Giang Phù không muốn đồng ý Alice, nhưng mà cũng bị con số này hù cho dọa người, không khỏi mở to hai mắt.

Alice vỗ vỗ lưng Giang Phù: "Đã nói rồi, chị sẽ không đối xử tệ với em đâu."

Cốc cốc cốc ——

Cửa phòng bị gõ vang .

Giang Phù ngẩng đầu lên, thấy chị Hồng đứng ở ngoài cửa, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý nhìn về bên này.

"Biết lựa đúng lúc ghê." Alice khinh thường bĩu môi một cái, là người đứng lên đầu tiên.

Những người khác cũng cất điện thoại đi, sửa sang lại quần áo, kiểm tra lớp make up mình một chút, cùng Alice đi ra ngoài cửa. Giang Phù cũng vội vội vàng vàng mà đi ra ngoài, đứng ở hàng cuối cùng.

Từng đôi giày cao gót giẫm lên mặt đá cẩm thạch nhẵn bóng, phát ra tiếng lộc cộc giòn vang, đèn chùm pha lê tỏa sáng lộng lẫy xa hoa, ánh cửa bọc da màu xám nhạt chậm rãi bị đẩy ra. Giang Phù nhanh chóng nặng ra một nụ cười có hơi cứng nhắc, cùng cô gái phía trước đi vào lô ghế riêng.

Chị Hồng cố ý đứng chờ, cô vỗ vai Giang Phù, thấp giọng nói: "Thả lỏng, có việc thì tìm chị ngay, hửm?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info